Hoa mai không có lá, còn đào thì có lá.
Các mẫu thêu của hoa mai và hoa đào có phần giống nhau. Vả lại hai loại hoa đó đều dùng màu vàng để thêu, cho nên không thể phân biệt được thông qua màu sắc được, vì vậy nếu nhìn lướt qua sẽ rất có khả năng nhầm hoa đào với hoa mai.
Ngay khi đám người Trang Phi xác định bản thân đã nhận nhầm rồi mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc này cũng bắt đầu khôi phục lại lý trí rồi, xét lại mới thấy làm sao một thư sinh yếu đuối như Tống Thanh Từ có thể là một ma đầu ai ai cũng khiếp sợ ở trong truyền thuyết võ lâm chứ. Đúng là vừa nãy bọn họ sợ quá mất khôn, suy nghĩ thái quá cũng nên.
Nhưng đáy lòng Diệp Xu thì vô cùng hiểu rõ, cái hành động ban nãy của Tống Thành Từ chính là cố tình, hộp gấm đó không lớn, đương nhiên hoa văn thêu trên đó cũng không quá lớn, cho nên lúc hắn cầm hộp gấm đã cố tình dùng ngón tay che đi phần lá kia đi, hòng khiến người ta hiểu lầm đó là hoa mai vàng. May sao nàng có một đôi mắt sắc bén, vậy nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã lờ mờ nhìn thấy một chút màu xanh quanh ngón tay hắn.
Cho nên ngay từ giây phút đó Diệp Xu đã nhận ra Tống Thanh Từ đang có ý thăm dò mình, vì vậy nàng ngay lập tức bày ra dáng vẻ kinh ngạc như lần đầu tiên nhìn thấy hoa mai vàng vậy.
Đúng là nguy hiểm hết sức, không cẩn thận là lọt vào bẫy rồi.
Nếu như năng lực quan sát của nàng không tốt mà bất cẩn ngả bài luôn để đại ma đầu kia nhận ra rằng nàng sớm đã biết thân phận của hắn từ lâu, thì chắc chắn đại ma đầu phát hiện ra tất cả những gì nàng làm ở Pháp Hoa tự đều là đang diễn kịch, đạo đức giả. Thử hỏi khi một người nam nhân bị nữ nhân gạt sao có thể không sinh lòng oán giận chứ, huống hồ cái tên Thăng Dương Cung này vốn là kẻ cực kỳ ghét bị lừa gạt, nếu vậy nàng nhất định sẽ đánh cho răng rắc mất.
Ở cạnh ma đầu như cạnh hổ, nàng nhất định phải đề cao cảnh giác, cho dù tạm biệt nhau rồi, cũng tuyệt đối không được buông lỏng mình ngay cả vào giây phút cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Diệp Xu chợt cảm thấy Tống Thanh Từ cũng có chút đáng sợ.
Hắn chắc chắn là cố ý lựa chọn lúc nàng chuẩn bị rời đi, giây phút sự cảnh giác của nàng ở mức thấp nhất, mới cố tình đến đây là để thử nàng.
“Bọn ta còn lầm tưởng nó là hoa mai vàng nữa chứ!” Sau đó Diệp Xu đại khái giải thích về chuyện Thăng Dương Cung sử dụng hoa mai vàng cho Tống Thanh Từ nghe.
“Thì ra là vậy, trách là trách ta không hiểu chuyện của giang hồ, sớm biết như vậy sẽ không lấy nó ra để khiến mọi người hiểu lầm như vậy rồi.” Tống Thanh Từ để lộ ra biểu cảm áy náy và hổ thẹn.
Diệp Xu tức xì khói, trong lòng thầm trừng trắng mắt nói: Ngươi cứ diễn đi!
“Xem ra trong nhà công tử rất có tiền, cho nên hoa thêu trên nắp hộp cũng được dùng chỉ kim tuyến để thêu.”
“Cũng có chút sản nghiệp nhỏ.” Tống Thanh Từ nói với Diệp Xu rằng nếu nàng có cơ hội nào đến Dương Châu thì có thể ghé qua nhà hắn chơi.
Đúng là bịa chuyện cũng khá ra trò đấy.
Diệp Xu ngay lập tức cười ngọt ngào với Tống Thanh Từ rồi đáp lời đồng ý.
Sau đó Tống Thanh Từ lấy ngọc bội trong hộp gấm ra đưa cho Diệp Xu.
Chất ngọc trong sáng oánh nhuận, nước ngọc phải nói là thượng phẩm của thượng phẩm, khi cầm mang xúc cảm mát lạnh tinh tế, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Trên ngọc bội còn được trang trí bằng những tua trắng đan xen với chỉ vàng và bạc, chỉ nhìn một cách đơn thuần là có thể biết rằng viên ngọc bội này vô cùng xa xỉ và có giá trị.
Chỉ có điều miếng ngọc này có hình dạng hơi khó miêu tả, không phải hình tròn cũng không phải hình vuông, mà hình dạng giống một khúc xương.