Nhiều người chết như vậy, Diệp Xu đương nhiên không còn hứng thú tiếp tục ăn, vì vậy nàng chống cằm nhìn xem mọi người đang làm gì.
Hầu hết mọi người vẫn đang bàn tán về chuyện gì đó, cùng thì thầm điều gì đó và thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bàn của nàng. Họ không dám nhìn thẳng vào nàng, nhưng lại lén nhìn.
Diệp Xu có thể đoán được tại sao họ lại nhìn mình như vậy, họ chỉ đang tò mò về những gì đã xảy ra ở Pháp Hoa tự. Điều này là do những điều lúc trước nàng nói đã khơi dậy tính tò mò của mọi người.
“Tính khí của công tử so với những võ hiệp kia bình tĩnh hơn nhiều.”
Diệp Xu đi tới ‘chất vấn’ tư cách thư sinh của Tống Thanh Từ như đang tán gẫu. Là một thư sinh, tính khí điềm tĩnh của ngươi hơi kì lạ đó!!
“Chỉ là người chết thôi, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy.” Tống Thanh Từ dùng khăn che, lễ phép lau miệng, sau đó mới tiếp tục nói: “Trong nhà thỉnh thoảng có gia nhân ngỗ ngược, có người còn bị đánh chết. Đã từng chứng kiến hạn hán khốc liệt, nạn đói khắp nơi, trẻ con còn bị mọi người thay nhau ăn, so với những chuyện đấy thì chuyện này chẳng đáng là gì cả.” Không hổ danh là bậc thầy, hắn thật sự đã đóng vai một thư sinh xuất thân từ một gia đình giàu có và quyền quý, một người biết nhìn xa trông rộng.
“Vậy thì ta không bằng công tử.” Diệp Xu thở dài.
"Ồ. . . "
Tống Thanh Từ nhướn lông mày, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên là không tin lời Diệp Xu nói.
"Vừa rồi ta thật sự bị chấn động bởi một màn này, Cao Dương quận vương thật sự muốn khi dễ ngươi." Diệp Xu nghiêm túc nói, giống như nàng đang quan tâm sự bình an của Tống Thanh Từ hơn chính mình.
“Thì ra là thế.” Tống Thanh Từ cười nhạt, gật đầu đồng ý: “Ta cũng kinh ngạc, vẫn may là chúng ta được trời phù hộ.”
Diệp Xu: “…”
Tin ta đi!
Diệp Xu đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm một cách thù hằn. Nàng đưa mắt tìm kiếm trong nhà nhưng chẳng biết người đó là ai. Sau đó nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Lục Sơ Linh và Lục Mặc đang đứng nói chuyện bên đường. Lục Sơ Linh gần như nhìn chằm chằm vào nàng suốt thời gian đó, ánh mắt của Lục Mặc cũng không được thân thiện cho lắm.
Diệp Xu đứng dậy với một nụ cười và vẫy tay thân thiện với huynh muội họ.
Lục Sơ Linh thay đổi sắc mặt, vừa định đi tới thì lại bị Lục Mặc kéo lại.
Thấy họ không đến, Diệp Xu lập tức đi về phía hai người họ.
Phong Lễ Hòa lúc này vừa đi ra khỏi bếp, đang định chào hỏi Diệp Xu. Nhưng hắn ta vừa định mở miệng, Diệp Xu đã biến thành một cái bóng màu xanh và bay qua cửa sổ.
Không hiểu nổi, tại sao không đi ra bằng cửa chính mà lại phải nhảy qua cửa sổ.
Hành động nhảy ra khỏi cửa sổ này của Diệp Xu ngay lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh đó.
Trong khi đó cặp huynh muội phái Hoa Sơn này đang có thù oán với Diệp Xu. Vậy mà bây giờ Diệp yêu nữ lại chủ động đến gặp họ. Có khả năng sẽ không thể tránh khỏi có một cuộc chiến xảy ra.
Hôm nay thật sự rất náo nhiệt, vừa xem quận vương bị ám sát. Bây giờ lại có một cuộc chiến khác càng kích thích hơn để xem. Vừa rồi bởi vì chỉ có một mình Chu Cao Húc bị đánh nên cũng không thú vị lắm. Bây giờ Diệp yêu nữ và Lục Mặc Lục Sơ Linh đang ở trong một cuộc đối đầu ngang tài ngang sức, điều này tự nhiên càng thú vị và đáng mong đợi hơn.
Lục Mặc và Lục Sơ Linh lập tức cầm kiếm hướng về phía Diệp Xu.
"Ta không phải tới quấy rầy các ngươi." Diệp Xu giơ tay không lên, ra hiệu với bọn họ: “Ta đoán hai người các ngươi nhất định tò mò về chuyện xảy ra ở Pháp Hoa Tự, cho nên ta tới nói cho các ngươi biết." Lục Sơ Linh và Lục Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó vẫn là nhìn chằm chằm Diệp Xu với vẻ mặt rất đề phòng cùng nghi hoặc.