Nàng sợ cô nương mình thực sự có tư tình với vị thư sinh họ Tống này, để sự tình cuối cùng phát triển đến mức khó xử lý. Cho nên hiện tại có cơ hội nói xấu Tống thư sinh thêm một câu, nàng ấy sẽ cố gắng hết sức nói thêm một câu.
"Đừng nói bừa!"
Diệp Xu ước lượng khoảng cách giữa nàng và Tống Thanh Từ, nhưng cũng chỉ cách khoảng mười thước. Với đôi tai nhạy bén của Tống Thanh Từ và Triệu Lăng, bọn họ nhất định có thể nghe được những gì Trang Phi vừa nói. Vì vậy nàng ngay lập tức nghiêm túc khiển trách Trang Phi.
"Sức khỏe của Tống công tử không được tốt, Triệu Lăng là người thân cận của hắn, nên chăm sóc hắn thật tốt. Người ta tốt hơn ngươi rất nhiều về phương diện này, vì vậy hãy học hỏi thêm đi." Trang Phi sửng sốt một chút, nghĩ lại cũng thấy nguyên nhân như vậy. Nhưng cô nương nhà mình có vẻ thật sự rất thích Tống tiên sinh, không chỉ nấu ăn cho hắn mà nàng luôn nói giúp hắn, thậm chí nàng mắng cả mình vì hắn.
Có vẻ tình hình trở nên tệ hơn rồi! Trang Phi rất buồn.
Diệp Xu mỉm cười và đi đến gần Tống Thanh Từ và Triệu Lăng, nói với họ một cách lịch sự: "Ta đã làm phiền mọi người rồi, sau khi trốn thoát được rồi, ta sẽ nhờ người mua ngựa mới cho hai người. Cứ mặc kệ bọn ta đi, ta sợ Sở Nguyệt tiếp tục đuổi giết, như vậy đối với công tử quá không an toàn, công tử cũng không cần cùng ta mạo hiểm." Sau khi Diệp Xu nói xong, nàng háo hức nhìn Tống Thanh Từ, hy vọng rằng hắn sẽ “vui lòng” đồng ý với mình.
"Diệp cô nương đã nhiều lần bảo vệ ta và thậm chí còn nấu ăn cho ta. Làm sao ta có thể bỏ rơi ngươi vào lúc này? Ta sẽ không rời đi.”
"Công tử, không cần lo lắng cho ta, an toàn của ngươi mới là trọng yếu nhất!" Diệp Xu ngoài miệng biểu lộ thiện ý, nhưng đồng thời trong lòng lại hận không thể đá bay đại ma đầu "muốn đền ơn đáp nghĩa" này đi.
"Thật ra thì công tử không nên ở cạnh cô nương, công tử cần được nhiều người bảo vệ hơn, điều này thực sự có khả năng gặp phải nguy hiểm cao hơn." Trang Phi bất mãn nói thẳng ra.
Tống Thanh Từ nghe vậy liền từ từ cụp mắt xuống, không nói nữa,
Triệu Lăng sau khi nghe được lời Trang Phi nói, sắc mặt rất không hài lòng. Nhưng hắn ta cũng không dám nhiều lời, đứng ở bên cạnh Tống Thanh Từ, vẻ mặt thẳng thắn và không hài lòng nhìn chằm chằm vào Trang Phi.
Trang Phi rất khó chịu khi bị Triệu Lăng nhìn chằm chằm, lập tức trừng mắt nhìn lại.
“Lại nói linh tinh!" Diệp Xu vỗ nhẹ vào trán Trang Phi.
Trang Phi sợ hãi kêu lên.
Diệp Xu yêu cầu Trang Phi phải xin lỗi Tống Thanh Từ ngay lập tức.
Nàng ấy có thể thấy Tống Thanh Từ không muốn rời đi vì vậy đành phải bỏ qua.
Trang Phi bĩu môi, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ nhẹ giọng nói: "Không sao."
Không nói thêm lời nào.
Điều này càng khiến người ta cảm thấy áy náy.
Trang Phi đi tới trước mặt Diệp Xu, hỏi tiếp theo nên làm gì. Mọi người không thể ở đây mãi được
“Chúng ta không thể đi đường lớn nữa, Sở Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra và quay lại tìm chúng ta. Chúng ta đi vào trong núi sẽ an toàn hơn." Diệp Xu hỏi Trang Phi có bản đồ không.
Trang Phi quay đầu lại hỏi những thuộc hạ bên cạnh nàng ấy có mang theo không, sau khi nhận được câu trả lời không mang theo, đành bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi ta vội vàng rời đi, ngoại trừ tiền giấy, ta không mang theo nhiều hành lý."
“Ta có đây." Triệu Lăng nói. Hắn ta đặt hành lý khổng lồ của mình xuống, tìm kiếm bên trong, tìm thấy một tấm bản đồ bằng da cừu và đưa nó cho Diệp Xu.
“Cám ơn.” Diệp Xu dựa theo ánh sáng lờ mờ thử nhìn bản đồ, rất nhanh thấy có ánh sáng, hoá ra là Triệu Lăng thắp đèn lồng.
Mọi người: "..."
"Khó trách ngươi mang nhiều hành lý như vậy, còn có cả đèn lồng." Trang Phi đối với chuyện nhỏ rất hay quên, nàng ấy đã bỏ qua “mối hận” vừa mới tạo thành với Triệu Lăng và bắt đầu hâm mộ hắn.