Một cảm giác ớn lạnh dị thường chậm rãi chạy dọc sống lưng bọn họ, ba người càng ngày càng run rẩy, đều do dự có nên thú nhận hay không.
Một giây sau, nam nhân quỳ ở giữa đột nhiên mặt ném xuống đất, máu đỏ từ ngực hắn trào ra, chảy xuống mặt đất, dần dần lan ra xung quanh. Bởi vì tốc độ kiếm đâm vào và rút ra quá nhanh, hai nam nhân bên cạnh không thấy sát chiêu nên sợ hãi ngã xuống đất.
"Đây là cái chết hạnh phúc nhất." Triệu Lăng giơ kiếm trong tay lên, lạnh lùng nói.
Hai nam nhân còn lại sợ tới mức run rẩy, vội vàng nói sự thật.
"Chúng ta là người của Bách Hiểu Đường."
"Là Đường chủ sai chúng ta đến Pháp Hoa tự dò xét tin tức rồi lan truyền bệnh của Lâm Nhược Lan."
"Đường chủ nhận mệnh lệnh của lão Bảo chủ."
......
"Đường chủ còn dặn dò, nếu có cơ hội thì cố gắng khiêu khích quan hệ giữa Bảo chủ và phái Hoa Sơn."
Bách Hiểu Đường thuộc về Lăng Vân bảo, lão Bảo chủ chắc chắn là Diệp Hổ, Bảo chủ chính là Diệp Xu.
Triệu Lăng khá bất ngờ trước kết quả này.
Từ khi đến Pháp Hoa tự tới nay, đây đã là lần thứ hai bọn họ đụng phải người của Bách Hiểu Đường. Người lần trước theo dõi Diệp Xu ở Pháp Hoa tự, bị cung chủ phát hiện. Lần này người cố ý kể chuyện rồi lan truyền tin tức, vu khống Diệp Xu, cũng bị cung chủ phát hiện.
Đầu Triệu Lăng không cần suy nghĩ, trong lòng cũng hiểu được, Bách Hiểu Đường của Lăng Vân Đảo đang tính kế chống lại Bảo chủ nhà mình. Chuyện này quá kỳ lạ, một người cha lại âm mưu tính kế với con gái ruột, chẳng trách cung chủ bọn họ đặc biệt để ý chuyện này, trong này nhất định có ẩn tình.
Triệu Lăng vốn không quá tán thưởng cách làm của Diệp Xu, có lẽ vì hắn ta biết được tai tiếng của Diệp Xu trên giang hồ. Nhưng bây giờ hắn ta lại cảm thấy đồng tình với Diệp Xu, người bị lợi dụng thật đáng thương, bị cha ruột của mình lợi dụng, càng đáng thương hơn.
Triệu Lăng nhanh chóng giải quyết hai gã còn lại, sau đó nhìn Tống Thanh Từ.
"Điều tra."
Triệu Lăng nhận mệnh rồi rời đi.
Tống Thanh Từ một mình chậm rãi đi bộ trở về. Khi sắp tới khách điếm, hắn gặp Diệp Xu.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ, lập tức vui vẻ chạy lại, hỏi hắn đã đi đâu.
"Đi dạo."
Tống Thanh Từ rũ mắt nhìn Diệp Xu, làn da trắng như phát sáng, ánh mắt thuần khiết, hàng mi dày rung động, vô cùng thông minh nhưng lại khiến người ta không đoán được suy nghĩ quỷ quái trong lòng nàng.
"Ta làm xong bánh thần tiên phú quý, ngươi đến nếm thử đi." Ánh mắt Diệp Xu trong suốt trông thấy đáy, lúc ngửa đầu nhìn Tống Thanh Từ còn rất đáng yêu.
Tống Thanh Từ gật đầu cười nhẹ, lúc về phòng phát hiện trên bàn đã bày một đĩa điểm tâm màu trắng, tinh xảo như ngọc. Tống Thanh Từ cắn một miếng nhỏ, vị ngọt nhẹ lan khắp khoang miệng, lớp vỏ hơi khô giống các món điểm tâm khác. Tống Thanh Từ đang nghĩ có nên lấy một ly nước hay không, Diệp Xu lập tức đặt nước xuống trước mặt hắn.
"Thật ra bánh này có nhân, hình như Tống công tử chưa ăn đến." Diệp Xu giải thích.
Tống Thanh Từ cắn một miếng lớn, quả nhiên có nhân, chua chua ngọt ngọt chứ không hề khô. Có hương vị nho và hoa quế nồng đậm, nhân bánh và lớp vỏ hòa quyện ăn rất vừa miệng.
Sau khi ăn xong món điểm tâm, Tống Thanh Từ vô cùng thoải mái, không cảm thấy khó chịu.
"Bánh thần tiên phú quý." Tống Thanh Từ hỏi: “Sao ngươi làm được nó?"
"Ừm, nấu chín bạch truật, thạch xương bồ, bột khoai lang khô. Ta cho thêm bột mì và mật ong trắng là làm được bánh. Ta thấy làm như thế sẽ khô nên cho thêm nhân nho khô, hoa quế. Rất ngon phải không?" Diệp Xu cười, ân cần hỏi.
Tống Thanh Từ gật đầu, dưới ánh mắt của Diệp Xu, hắn cầm thêm một miếng bỏ vào miệng từ từ ăn.
"Làm khó Diệp cô nương hao tâm tổn trí cho ta như thế, Tống mỗ vô cùng cảm kích." Tống Thanh Từ ăn xong, từ tốn lau miệng, khách khí nói cảm ơn.
Diệp Xu cười hắc hắc: “Vậy công tử phù hộ cho ta bình an.”