Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 14

Sáng hôm nay, bầu khí quyển tỏa hơi lạnh thấu thịt thấu xương. Ánh sáng mặt trời yếu ớt soi rọi từng tán cây kẽ lá, gió đông thổi qua làm đung đưa những giọt sương mai còn đọng trên thân lá lướt nhẹ rồi rơi tách xuống mặt đất vỡ tan. 

Bên trong phòng ngủ tại khu resort năm sao nọ có hai vị thiếu gia công tử đương gác chân lên nhau phê giấc nồng nàn. Gã mặc quần short đen, áo thun ba lỗ màu cam là con trai nhà họ Dương tên Nhất Hạo, tên nằm phía trong mang họ Tiêu tên khai sinh là Tiêu Dịch Kỳ. Anh mặc nguyên bộ pijama màu nâu vỏ đậu đang nằm ngửa ngủ mê man, mái tóc rối cộng vẻ mặt ngu ngơ khi ngủ thật dễ khiến con người ta phạm tội sàm sỡ. 

Đôi mi dày đen khép chặt, đôi mắt to hai mí sắc bén, mũi rất là cao và dài đường nét tự nhiên tạo hóa ban sẵn cộng khóe môi mềm mại hơn cả con gái nhưng ẩn chứa nét mạnh mẽ của một đại quân tử cong cong ngủ mà trông sắc sảo kinh hồn, đặc biệt nhân trung vô cùng sâu và sắc nét rõ ràng hài hòa với khuôn mặt tuấn lãng uy phong. 

Anh giật mình tỉnh giấc bởi cậu bạn nằm kề bên gác tay lên mặt anh, Tiêu Dịch Kỳ đứng dậy khỏi giường vươn vai khởi động gân cốt. Anh đẩy cửa sổ ra hít thở không khí trong lành của buổi sáng sau đó tắm rửa sạch sẽ cho ngày mới bắt đầu. 

Anh không ngâm mình trong bồn tắm mà trực tiếp xả vòi sen đứng thư giãn, dưới những tia nước bắn cực mạnh vào anh lồ lộ một thân hình rắn rỏi săn chắc cuồn cuộn cơ bắp, múi bụng kích cỡ đều nhau hiện rõ từng millimet. Chân dài miên man cao to vạm vỡ, từng hạt nước vô tư chạm vào da thịt anh không chút ngại ngùng. 

Tắm xong, anh quấn lớp khăn phía dưới chừa phần trên bước ra đứng trước gương toàn thân lau khô đầu tóc đang rũ ướt nước vừa chải vừa sấy đến khô ráo, tóc mái anh chải tém qua bên phải gọn gàng, xịt lớp keo tạo kiểu định hình. Anh chếch môi lên hình bán nguyệt cười tự luyến: " Đẹp trai phết đấy chứ! " 

Ngay lúc này thằng bạn chí cốt đã tỉnh mộng, hắn chui ra khỏi chăn ấm liếc nhìn phán câu thối đời: " Xê! Thằng tự kỷ! " 

Dương Nhất Hạo bay ngay vào phòng tắm mười lăm phút sau hắn chui ra với bộ dạng trống trơn, hắn lôi trong vali kéo áo sơ mi diện vào người để hở ba cúc áo phía trên tăng vẻ quyến rũ của đàn ông, quần kaki lửng in bông hồng chi rải rác. Hắn vuốt mái tóc đỏ rực dựng đứng lên chóp đầu khều vai anh kiêu hãnh khoe: " Đẳng cấp đẹp trai là đây này! "

Tiêu Dịch Kỳ khinh bỉ nhìn: " Ừ vẫn còn thua anh đây! "

Thôi, mặc kệ hai tên tâm thần này ta chuyển qua hai cô gái chính truyện. 

Hai nàng dậy sớm tập thể dục buổi sáng trước hành lang, riêng Âu Nhã Phi, cô mặc áo thun trơn màu trắng, quần đùi ngắn xanh nhạt độ co giãn cao. Cô đang tập giãn cơ khởi động trước khi vào bài võ của mình mỗi sáng và tối. 

Thái Di tập xong phần mình cô nhìn qua Nhã Phi đang ép mũi gót chân chạm đỉnh đầu, động tác tiếp theo Nhã Phi xoạc thẳng hai chân xuống sàn sau đó uốn người cong lưng ra phía sau tay chạm mũi chân lần nữa. 

Hai cô con gái thi nhau ép dẻo mười mấy phút trôi qua, cả hai nghỉ tay vào trong phòng thay phiên nhau tắm gội thơm tho. Họ khóa phòng ra ngoài khu nhà hàng ăn điểm tâm, mới sáng sớm tuy có hơi rét hơn mọi ngày nhưng cô nàng Chung Thái Di nổi hứng mặc bộ bikini một mảnh bên trong, bên ngoài khoác chiếc đầm maxi dài thướt tha mỏng tanh, đội nón rộng vành trông yểu điệu thục nữ vô cùng. Đi đôi với cô nàng là chị đại Âu Nhã Phi cực chất diện quần lính dài, áo thun gân sát nách ba lỗ kèm nón lưỡi trai nâu cà phê. 

Họ chọn một chỗ thoáng mát nhìn ra bãi biển đặt mông yên vị. Cách đây ba mét có hai anh chàng bảnh trai bước tới, hai bên lại tình cờ gặp nhau lần nữa. 

Chung Thái Di gặp trai đẹp như gặp kẻ thù, cô không thèm nhìn bằng nửa con mắt. Về anh chàng kia, anh ấy lúng túng vuốt tóc rồi gãi đầu định quay đi nơi khác. Ý định bất thành, anh bị Tiêu Dịch Kỳ kéo lại ngồi chung bàn với hai cô. 

Đang im lặng Chung Thái Di chợt cất giọng xỏ xiên: " Hai anh đúng là hồn ma bóng quế! Đi đâu cũng gặp! " 

Dương Nhất Hạo cắn rứt lương tâm, anh hạ giọng: " Chuyện hôm qua... Xin lỗi! " 

Nghe câu tạ lỗi này Thái Di đột nhiên im lặng bất ngờ. Âu Nhã Phi muốn phá bầu không khí căng thẳng, cô giơ tay gọi phục vụ: " Em ơi! Cho xin menu! " 

Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lon ton chạy tới lịch sự đưa menu và hỏi: " Anh chị muốn gọi món gì ạ? " 

Lướt dọc đọc hết tên món ăn thức uống, Cô hỏi Thái Di: " Cậu chọn món nào? " 

Chung Thái Di gọi phần bít tết bò Úc thêm ly rượu nho đỏ, Nhã Phi chọn mì hải sản kèm tách cà phê matcha nóng. 

Hai tên nam thần kia gọi mỳ Paste Ý hải sản với hai tách cà phê Cappuccino nóng. 

Họ ngồi thưởng thức và không nói gì cả cho đến khi ăn xong phần của mình. Tiêu Dịch Kỳ ăn no ngồi tựa lưng vào ghế, anh nhìn Âu Nhã Phi đăm chiêu. Anh chống tay lên cằm thắc mắc: " Nhã Phi! Đang thời gian nghỉ phép sao cô vẫn còn mang theo máy ảnh nghiệp vụ thế? " 

Cô giật mình ngẩng đầu lên, nét mặt vô tư đáp lời: " Hả? À...do tôi quen mang nó theo rồi, vả lại tiện bề tác nghiệp cho những tin tức bất ngờ ấy mà! "

Anh gật gù vuốt cằm nói tiếp: " Ồ, tôi hiểu rồi! Máu nghề nghiệp nặng thật nhỉ? " 

Âu Nhã Phi vẻ mặt nghi vấn: " Nhìn mặt anh sao không giống hiểu gì hết trơn á? Hiểu thật hay giả thế? "

Anh ta bặm môi trừng mắt phản pháo: " Cô đang nghi ngờ chỉ số IQ của tôi à? " 

Tức thì cô nhún vai phán: " Tùy anh nghĩ! "

Anh bị cô chơi một vố tức bụng phán xét: " Cô...! Thổ phỉ quả thật là thổ phỉ! Cái nghề này thật... rất hợp với cô đấy! " 

" Cảm ơn lời khen tặng của anh! Nó thật vô vị! " _ Cô đá đểu ngược lại. 

Gió đang nổi và cây đang quằn quại chuyển động bởi màn khẩu chiến từ hai vị hiệp khách giang hồ, thoạt nhiên có kẻ chen chân thả một câu: " Hết chúng tôi rồi đến hai người! Hờ hờ! Vui tính ghê! " 

" Câm miệng! " _ Cả hai phe đồng thanh khiến Dương Nhất Hạo cứng họng. 

Thái Di hắng giọng nắm tay Nhã Phi lôi đi: " Tớ no rồi! Chúng ta ra biển bơi thôi! " 

Mọi sự đã hoàn tất, hai cô gái rủ nhau bỏ đi để lại ê chề hóa đơn tính tiền cho nhị vị công tử mặt đẹp như hoa. Họ ra thanh toán xong cũng dắt nhau ra biển tắm. 

Tại bãi tắm số ba, Chung Thái Di tụt bộ đầm cởi ra hé lộ bộ áo tắm một mảnh màu vàng tươi sáng cùng thân hình trắng mịn màng đường cong cơ thể nóng bỏng, đôi chân trần chạy dài trên cát. Cô gieo mình xuống biển bơi sải khiến bao anh chàng say đắm đến mũi phún máu đỏ tươi, đến lượt Âu Nhã Phi. Cô lột bỏ chiếc quần chừa ra bên trong là quần bơi da ngắn trên đùi màu trắng bạc, áo bơi ngắn trên rốn đồng màu cổ yếm. Nhã Phi lao mình vào dòng nước biển bơi bằng hai đôi chân, cô thả mình trôi lềnh đềnh trên mặt nước hai chân uốn lượn y hệt nàng tiên cá trong cổ tích. 

Nhìn đến cô các anh cụt hứng: " Trời ơi, có vậy cũng gọi là đồ bơi ư? Chả có gì để soi! "

Thời tiết bây giờ hửng nắng, ấm hơn lúc sáng nên mọi người hăng hái tắm biển hơn. Càng lúc càng đông du khách, bãi biển ngập tràn người là người. Chung Thái Di cao hứng bơi ra xa ngoài khơi thử cảm giác mạo hiểm, bơi được nửa đoạn thì một đợt sóng cao hơn mét rưỡi di chuyển đến chỗ cô. Thái Di hoảng sợ cố gắng bơi trở vào bờ, may mắn cho cô nàng không bị trận sóng ấy vùi dập liền vào bờ nhanh chóng. Cô vừa bơi đến bờ thì lạ thay có cái gì đó cũng bị dạt vào bờ chung với cô, Thái Di dụi mắt mấy cái cố nhìn xem cái gì đang trôi dạt trên biển ở gần cạnh mình. 

Ôi cái vật thể ấy nhìn rõ đúng là xác của một người phụ nữ tuổi tầm ba mươi đếm lên, cô ta mặc bộ đầm voan trắng. Mặt mũi trắng bệch, tay chân lạnh ngắt bụng phình to có phần hơi bốc mùi sình vì úng nước quá lâu. 

Thái Di hét toáng lên trong nỗi kinh sợ: " Á.....! Có người chết! " 

Kiệt sức, Chung Thái Di ngất lịm đi. Âu Nhã Phi nghe tiếng thét kinh hoàng từ giọng bạn mình, cô tức tốc chạy thục mạng đến và chứng kiến bạn cô đang nằm ngất xỉu người khác bu quanh. 

Cô chen chúc vào đám đông khuỵu xuống vỗ mặt lay người Thái Di dậy: " Thái Di, Thái Di! Cậu làm sao thế? Tỉnh lại đi! " 

Âu Nhã Phi thử dùng tay ấn tim nhưng có vẻ không hiệu quả, cô ấn dưới mũi cũng không phản ứng cô lo lắng sắp điên nhưng Chung Thái Di vẫn bất tỉnh nhân sự, Nhã Phi lia mắt nhìn quanh cô kinh hoàng phát hiện xác chết đang bị sóng biển đánh dạt vào bờ. 

Cô la lên: " Có người chết ở đằng kia kìa! Ai đó hãy gọi cảnh sát mau! " 

Mọi người hoang mang bấn loạn lên bu quanh hiện trường. Đúng lúc Tiêu Dịch Kỳ và Dương Nhất Hạo hớt hải chạy tới thở hồng hộc.

Dương Nhất Hạo thở phù phù lấy hơi hỏi: " Hà~~~Hà~~~! Mệt chết! Này Chung...Thái...Di...sao thế? " 

Âu Nhã Phi đỡ đầu Thái Di nằm trên chân mình lo lắng nói gấp: " Cậu ấy ngất khi thấy xác chết đằng kia! Làm sao bây giờ? Tôi gọi mãi chẳng có động tĩnh gì! 

Anh đáp gọn: " Để tôi xem! 

Dương Nhất Hạo nhanh đưa tay hơ mũi Thái Di, anh nằm sát đất nghe thử nhịp tim và bóp mũi cô hô hấp nhân tạo bằng môi của anh. Thổi hơi ba bốn lần liên tiếp cuối cùng cô nàng cũng cử động ngón tay, mở nhẹ đôi mi cô nhìn thấy tên biến thái hôm trước đang môi kề môi với cô. Cô thình lình đạp anh bật ngửa ra ngồi bật dậy đứng lên tát vào đôi má đào anh năm cái như trời giáng. 

Dương Nhất Hạo tội nghiệp ôm má bức xúc: " Nè Chung Thái Di! Con trả ơn ân nhân cứu mạng cô như vậy đó hả? "

Chung Thái Di mặt đỏ gấc hỏi cho ra lẽ: " Anh...nói cái gì? Ân nhân gì chứ? Anh...anh...đồ...Đại Sắc Quỷ! "

Dương Nhất Hạo nổi gân xanh gân tím lên cãi: " Cô...Tự hỏi mình đi! Nếu không nhờ Dương Nhất Hạo tôi hô hấp nhân tạo cứu cô làm sao cô ngồi dậy được mà đánh tôi đến tận năm cái tát này! " 

Thái Di bối rối sang qua tra cứu thông tin từ Âu Nhã Phi: " Anh...sự thật là thế nào hả Nhã Phi? " 

Nhã Phi thành thật trả lời: " Sự thật... anh ta vừa nói đó! " 

Chung Thái Di sốc phản vệ ôm đầu than "Trời " đứng trơ trơ thành tượng. 

Âu Nhã Phi thản nhiên nói: " Nếu cậu không sao, tớ...đi...làm việc của tớ đây! Bye bye! "

Cô rón rén chuồn nhanh lấy máy ảnh đeo vào cổ hăng hái đi đến hiện trường xác chết trôi vào bờ thực hiện máu nhà nghề của bản thân đang hừng hực tuôn trào. 

........

Tại hiện trường vụ phát hiện tử thi đã có mấy chục nhân viên cảnh sát được điều động đến bảo vệ nghiêm ngặt. Đội tổ trọng án lập tức có mặt, trong đội ngũ có một chị là bác sĩ pháp y mọi người hay gọi là Tử Lợi tỷ. Cô gái này tuổi tác ngang bằng với Tiêu đội trưởng, tuổi còn trẻ nhưng đã có tay nghề cao so với những người cùng trang lứa. Sở hữu nhan sắc đẹp sắc sảo mặn mà, bao nhiêu đồng nghiệp nam lẫn các vị doanh nhân thành đạt tiếng tăm giới thượng lưu theo đuổi nhưng cô cương quyết không lấy chồng và tận tâm theo nghề. 

Tử Lợi thành thạo đeo bao tay, khẩu trang tiến hành khám nghiệm sơ qua thể xác người phụ nữ này. 

Cô lật bàn tay cô ta soi kỹ móng tay, tiếp đến là miệng lưỡi, mũi. Quan sát cơ thể rồi phán lệnh: " Mau đem tử thi này về sở! " 

Cô đứng lên bàn việc cùng Tiêu Dịch Kỳ: " Lúc phát hiện cái xác có thấy gì bất thường không? " 

Anh trả lời: " Lúc đó, người phát hiện là một cô gái, cô ấy sợ quá ngất đi sau đó cả đám người loạn hết cả lên tôi cũng chưa đưa ra được kết luận gì. Cô và tổ về khám nghiệm trước, chuyện điều tra ở đây cứ giao chúng tôi. " 

" Được! Cậu ở đây tự lo liệu! Bái bai! " _ Tử Lợi gấp rút đáp lời. 

Tử thi được bỏ vào bao chứa xác chở về trụ sở chính. 

Thời điểm này, Âu Nhã Phi thừa thời cơ chụp được mấy tấm ảnh. Cô tiến gần muốn hỏi tình hình từ phía tổ công tác điều tra của đội trưởng Tiêu: " Tiêu Dịch Kỳ, chuyện thế nào rồi? Có manh mối gì chưa? Anh có thể cho tôi biết một số tin tức hay đầu mối gì không? " 

Đội trưởng Tiêu đang bận rộn xử lý vụ án, anh quay sang mắng cô: " Cô có thể để yên cho tôi làm việc không? Bây giờ chẳng có gì cho cô moi móc thông tin cả! Làm ơn đừng làm phiền công việc chúng tôi có được không? " 

Bị mắng một hơi, Âu Nhã Phi rớt cả máy ảnh đang cầm trên tay. Cô lẳng lặng bỏ đi nơi khác lang thang tự mình tìm kiếm thông tin viết bài. 

.........

Bên phía cảnh sát sau khi đưa tử thi về sở, Tử Lợi lập tức thi hành lễ với xác chết. Trước tiên, cô thành kính cúi đầu trước thi hài của nạn nhân sau đó cô mới tiến hành bắt tay vào khám nghiệm. 

Đầu tiên cô cầm kính lúp soi ở hốc mũi, nhìn sâu bên trong hốc mũi không có điểm gì đáng nghi. Cô lại kiểm tra cổ, tay cô sờ vào ấn nhẹ vùng yết hầu phát hiện có vật cứng bên trong. Cô tiến hành lấy dao mổ cỡ nhỏ rạch một đường mảnh, tức thì nước bên trong chảy ra. 

Tử Lợi rút gòn lau sạch sau đó cô dùng nhíp đưa vào gắp vật lạ ấy ra bỏ vào khai đựng. Tử Lợi ngắm nghía chắc lưỡi: " Chậc chậc! Làm sao cô có thể nuốt được thứ này nhỉ? " 

Tử Lợi tiếp tục khám nghiệm phần ngực và bao tử, cô nói: " Ầy, để xem...trước khi chết cô ăn phải những gì? " 

Nói là làm, Tử Lợi cắt mũi nhẹ mỏng phần ruột già, ruột non, ruột thừa và bộ đồ lòng hiện ra rành rành trước mắt. Cô cắm đầu cúi sát ngửi, một mùi hôi bốc lên nồng nặc. Chua chua, tanh tanh có vẻ như mùi cá sống và đám tôm sò trong bụng cô ta chưa được tiêu hóa hết. 

Tử Lợi gật đầu tự nhủ: " Hừm...theo như độ đàn hồi da cô còn tốt, xác vẫn chưa đến mức bung thịt thối rữa. Đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa kịp, bụng chỉ mới chướng lên vì uống nhiều nước, dựa vào sự phán đoán của mình, cô chỉ chết cách đây hai mươi giờ trở lại. Nhưng kì lạ quá! Rốt cuộc cô từ đâu mà biển lại đánh về đây? Cô nhất định phải cho tôi biết, nếu không làm sao tôi giúp cô điều tra sự thật là cô bị sát hại hay là tự tử? " 

Tử Lợi di chuyển đến những ngón tay, từ móng tay cô ta lấy ra một miếng da nhỏ, cả hai bên tay trái phải đều có một ít. Nghi ngờ điều gì đó, cô bỏ vào ống nghiệm đem gửi cho bộ phận xét nghiệm DNA. Đến phần dưới của phụ nữ, cô kiểm tra nốt và phái hiện màng trinh bị rách, vết rách hãy còn mới ước lượng cách đây cùng thời điểm đầu trước khi chết. 

Cô nhân viên pháp y cảm thấy có điểm không đúng: " Nguyên nhân chết của cô thật khó hiểu! Không tìm thấy vết dây thừng trên cổ, cả tay chân cũng không có vết trói. Rồi tự nhiên cô rơi xuống nước hay là có người làm? Haizzz....Đau đầu vụ này thật! " 

Tử Lợi đi qua đi lại đến chóng mặt, Tử Lợi khâu vết mổ lại rồi ngồi chiêm nghiệm những gì cô suy luận trong đầu. Cô thở dài tạm thời ngừng việc khám nghiệm tự trách: " Haizzz....thật là không thể hiểu nổi, mình làm việc kinh nghiệm với bao nhiêu vụ án khó nhằn...sao vụ này không thể tìm ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân chứ? Xem ra, việc tìm hung khí phải giao cho tổ hành động chuyên án rồi!!! " 

Cô lại tự hỏi bản thân: " Quái lạ! Vật cứng này là gì thế nhỉ? " 

Tự nói chuyện với tử thi một cách tự nhiên như thể có hai người đang đối đáp, cô gái Tử Lợi này chọn cách sống độc thân là quá chính xác. 

Làm gì có đàn ông nào chịu cưới, sống chung với một người con gái tuy là xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng hành nghề mổ xác đã thế còn có thói quen đàm phán với tử thi một mình trong phòng mổ. 

.......

Rốt cuộc vật thể cứng ấy là gì? Tại sao cả pháp y tay nghề thâm cao cũng không thể lý giải? 

Nạn nhân nữ này chết như thế nào? Các bạn hãy đón đọc chương tiếp nha!
Bình Luận (0)
Comment