Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 2

Sau giây phút rời khỏi hiện trường vụ va chạm, chiếc xế hộp của Chung Thái Di đầu xe cũng không khá là mấy, vết xước, vết móp méo rõ rành rành trước mắt. Thái Di trên đường di chuyển đến CLB cô lèm bèm bực dọc: " Grừ...! Cái tên sếu đầu đỏ ấy thật chẳng ra làm sao cả! Lỗi cũng do hắn không chịu nhường đường sao hắn có thể lên giọng đòi bồi thường chứ? Mình chúa ghét thể loại này! "

" Được rồi, được rồi bỏ đi! Lo dưỡng tinh thần giải khuây với BiDa còn hơn! ". Âu Nhã Phi lên tiếng khuyên giải.

" Hờ! Cậu...sao có thể bình thản tới như vậy chớ? Mình phục cậu thật! ". Thái Di thất vọng mè nheo.

Âu Nhã Phi xuất ngôn tỏ ý ghẹo Thái Di: " Cậu nên học cách nhìn nhận sự việc theo hướng tích cực hơn đi! Càng tức giận thì bản thân càng thiệt thòi, hơn nữa...sẽ xuất hiện nếp nhăn đấy! "

Thái Di hoảng hốt sờ vào khuôn mặt trắng muốt của mình nói: " Hả...? Chung Thái Di này sao có thể có nếp nhăn được chứ? Cậu toàn trêu mình! "

" Này! Cẩn thận tay lái kìa! ". Nhã Phi nhắc nhở khi chiếc xe có biểu hiện chao đảo.

" Hờ! Biết rồi! ". Thái Di thở dài điều chỉnh vô lăng.

Đỗ xe tại bãi xong xuôi, hai cô gái mỗi người mỗi nét tiến thẳng vào Câu Lạc Bộ.

" Ôi...ôi...các cậu xem kìa! Mỹ nữ người ơi! ". Gã thanh niên cao cao gương mặt hiện rõ mùi háo sắc khều thằng bạn kế bên cấp báo.

Thằng bạn gã đó cười gian cảnh báo:" Nước dãi ướt hết bàn bi rồi kìa! "

Gã ta vội lấy tay lau khô mép chèm nhẹp nước nảy ra ý tưởng xem chẳng tốt đẹp gì thì thầm với tên còn lại:

" Ây, hay...là tán thử hai nhỏ đó xem sao? "

" Ô kê, tùy cậu, có hậu quả gì tự mà gánh đấy! ". Cậu bạn của gã có vẻ bảo thủ nói.

Gã đó cười khinh nói: " Cậu là thằng chết nhát! Gái thôi mà.. sợ cái gì không biết? "

Âu Nhã Phi với dáng đi ngang nhiên nhấc bước vào đầu tiên, cô diện quần jean trơn độc màu đen kèm sợi dây nịch gọn, áo thun trắng bên trong bỏ vạc sau ra ngoài phía trước đóng thùng khoác ngoài chiếc áo màu xanh của lính cổ trụ thả dài không kéo rít trong cô thật hảo soái. Đằng sau cô, Chung Thái Di thân hình bốc lửa bước tới.

" Chủ Câu Lạc Bộ đâu? ". Nhã Phi tay chống hông lạnh nhạt hỏi.

" Ai đó? Tới liền! ". Anh chàng dáng người hơi gầy tóc cạo một bên cắt undercut xuất hiện.

" Oh...! Chào bạn cũ! Ngọn gió nào thổi cậu ghé thăm thế? ". Anh chàng có biệt danh Báo Đốm không giấu được vẻ ngạc nhiên.

" Sao? Không hoan nghênh tớ à? ". Nhã Phi và cậu ta cụng tay nhau chào hỏi.

" Ha Ha Ha! Nhiệt liệt hoan nghênh luôn! Hiếm khi Phi Tỷ viếng thăm tất nhiên phải tiếp đón nồng hậu rồi! ". Báo Đốm tỏ ra tôn kính nói.

" Hừ Hừ! Hảo! Còn nhớ ai đây chứ? ". Âu Nhã Phi nhếch môi cười liếc phía sau mình hỏi.

" Ơ...! Cô là...? ". Báo Đốm ngập ngừng.

Chung Thái Di kiêu hãnh giới thiệu: " Báo Đốm cậu thật mau quên tớ! Tớ là Di Di công chúa đây! "

Báo Đốm tự đánh đầu mình: " À Ha! Nhớ rồi, chỉ có mình cậu mới tự xưng thế này thôi! "

" Sao? Cậu còn bàn trống không cho tụi này một bàn! ". Nhã Phi vơ lấy hai cây cơ thảy cho Thái Di cây còn lại mở miệng.

" Chu...chuyện... này hai cậu thông cảm! Thực ra là còn... nhưng... có người đặt trước rồi, giờ này có lẽ họ sắp tới nhận bàn hai cậu vào trong ngồi uống nước đợi chút nhé! ". Báo Đốm toát mồ hôi ấp úng.

" Hừ! Ai mà nhanh tay thế nhỉ? ". Thái Di phẫn nộ tò mò.

Bên ngoài lập tức mọc ra hai vị hắc y nhân, một trong hai đeo kính râm trông như xã hội đen đi vào.

" Chủ câu lạc bộ đâu? Ra bảo coi! ". Một trong hai gã hầm hố lớn tiếng gọi.

" Dạ dạ có tôi! Bàn hai anh đã chuẩn bị sẵn sàng! Xin mời dùng ạ! ". Báo Đốm kính cẩn mời.

Hai gã thanh niên tiến tới, gã áo trắng thò tay lấy hai cây cơ đưa cho tên kia miệng kêu: " Này, bắt lấy! "

Trận chiến Bida khởi động! Hai gã lạ mặt đấu hăng say. Cái tên hầm hố lớn giọng ra oai lúc nãy thụt từng mũi cơ rất điêu luyện, tuy vậy hắn vẫn không đấu lại tay cơ cự phách kia. Hết bi này vào lại đưa tiễn tiếp những trái còn lại thi nhau lọt lỗ quả là danh thủ chứ không còn mức cao thủ nữa, màn giao đấu kết thúc khiến mọi tay cơ chứng kiến phải tâm phục khẩu phục trong đó có hai cô gái Âu Nhã Phi và Chung Thái Di.

" Wow! ". Chung Thái Di như được mở rộng tầm mắt.

Vừa đúng lúc, bàn bên tay phải rút quân thế là Âu Nhã Phi nhanh chóng lên tiếng: " Thái Di qua đây! Bàn trống rồi này! "

" Ừ! ". Cô nàng lon ton chạy theo.

Không chần chừ thêm nữa, Âu Nhã Phi tiến hành vào trận. Cô đứng thẳng lưng chân rộng bằng vai tay cầm thanh cơ đúng chuẩn của một người chơi chuyên nghiệp phát lệnh: " Thái Di cậu phá bi trước đi! "

" Yes Sir! ". Thái Di giơ tay tuân lệnh.

Cô nàng lanh lẹ thụt mạnh một phát duy nhất " Kịch ", tức thì những quả bi lăn long lóc thẳng vào những khung lỗ cần vào. Ba con số " Một, Hai, Ba " lọt tót vào hang, Thái Di tiếp tục phong độ lúc nãy bắn cú mạnh khiến cho con số bốn nhảy qua con số sáu xoay vòng vòng sắp chạm đích, thật không may nó chỉ xoay vòng rồi đột ngột dừng lại cạnh cái lỗ. Đến lượt mình, Âu Nhã Phi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ nãy đến giờ, cô tập trung cao độ mắt ánh lên tia sáng chết người nhắm đường đi nước bước kỹ càng và kê một phát " Cạch " quả số bốn đồng loạt đẩy những con số nối nhau thuận lợi chui tọt xuống hố tử thần.

" Xong! "

Nhã Phi búng tay " Bóc " báo hiệu ván đấu kết thúc chỉ với một cú chọc bi quỷ khóc thần sầu của mình.

Cả câu lạc bộ vỡ òa trong kinh ngạc khi được mãn nhãn với màn đấu bi của hai cô gái.

Ngay cả tên danh thủ kia cũng bất ngờ thầm thán phục: " Cô gái này cũng khá nhỉ? ".

Hắn tay cầm thanh cơ dùng phấn chuốt rồi ngạo nghễ tiến về phía hai cô nàng đôi mắt khá to, hai mí rõ rệt trông rất có thần nhưng đặc biệt sắc bén đến nỗi ai nhìn thấy cũng có cảm giác như đang ở Băng Cực, mày kiếm rậm đen vắt ngang, mũi thẳng thanh tao khuôn mặt hài hòa tạo nên vẻ anh tuấn hút hồn người.

Hắn tiến gần chỗ Âu Nhã Phi đang đứng khai khẩu: " Này! Tôi có thể cùng cô đấu một ván không? "

Nhã Phi đang cao hứng cũng gật đầu chấp thuận: " Được! "

Trận đấu bắt đầu!

Cuộc chiến diễn ra đầy kịch tính. Âu Nhã Phi lên cơ phản đòn sau khi gã trai đó hạ hàng loạt bốn quả bi liên tiếp, hắn còn chọc cho những quả còn lại nằm ở những vị trí khó đi nhất, cô tung gậy cơ vào bi số năm cách xa lỗ khoảng mười gan tay ngắm hướng thật sát sau đó đẩy lực đủ mạnh về phía bi số năm. Đường bi lắc léo quanh co làm cho Nhã Phi âu lo sợ phải thua hắn, vì không muốn bản thân thua dễ dàng cô đã tập trung nhất có thể xử lý quả bi vào lỗ khéo léo. Chung Thái Di và mọi người căng mắt như đang xem cuộc thi đấu của Thế Vận Hội, cuối cùng hắn ta và Âu Nhã Phi đã có một trận hòa nhau.

Hắn nghênh ngang phán một câu đậm chất kiếm hiệp: " Hẹn ngày tái ngộ! "

Nói xong hắn cùng tên kia có lẽ là đàn em hay thuộc hạ của hắn khoan thai rời khỏi Câu Lạc Bộ.

Đàn em hắn ngu si hỏi: " Tiêu ca à! Sao anh lại nhường con nhỏ đó? "

Hắn nhoẻn nhoẻn khóe môi tạo thành đường cong quỷ quyệt: " Hừm...Bí mật! "

Hắn cất hai tay vào túi quần thong thả leo lên chiếc mô tô thể thao hạng sang vặn tốc lực lớn nhất bay biến trong không khí.

Quay về Câu Lạc Bộ, cô nàng Chung Thái Di đó bây giờ tâm hồn đang thả rong theo mây gió vì bị vẻ đẹp hiểm họa của gã vừa rồi thu mất hồn phách.

Âu Nhã Phi gọi mãi mới tỉnh, cô hỏi: " Thái Di cậu làm sao thế? Làm gì đứng như trời trồng thế? "

" Ơ..ơ..! Này, sao lúc nãy cậu không hỏi danh tính của anh ta? ". Thái Di tiếc hùi hụi vì quên mất chuyện đấy.

Nhã Phi nghi ngờ: " Oay! Không lẽ...cậu bị gã đó...mê hoặc rồi à? "

" Ợ...làm gì có! Mình chỉ muốn biết hắn xuất xứ thế nào thôi mà! ". Thái Di chối bây bẩy.

Âu Nhã Phi điệu bộ châm chọc: " Ồ hô! Hiếm lắm tiểu thư cậu mới bộc phát tính tò mò nha! Hầy! Chơi đủ rồi, chúng ta về thôi! "

Thái Di ấm ức nhớ lại hình ảnh xe mình bị thương: " Được, tớ về còn phải sửa xe nữa! Hứ ừ! Xui xẻo thật! "

*******

Vào thời điểm ấy, tại trường đua mô tô diễn ra cuộc đua giữa các Biker với nhau. Và dĩ nhiên có mặt gã danh thủ Bida lúc nãy, hắn cũng là một tay Biker chuyên nghiệp.

Hàng loạt xe xếp hàng ngang nhau ngay vạch xuất phát, tiếng reo hò các cô gái cổ động vang lên: " Tiêu Ca Ca chiến thắng! Tiêu Ca Ca vô địch! "

Đáp ứng lại tiếng cổ vũ là những âm thanh nẹt bô sấm rền, những con sắt mã cực ngầu phóng như bay xông pha trên xa lộ lượn qua những khúc cua ngoạn mục. Theo sau đuôi con hắc mã của tên được hô hào Tiêu Ca Ca kia, một con bạch mã phi nước đại ào ào vút qua. Không chấp nhận bị vượt mặt hắn ta tăng tốc khiến cho kẻ bám đuôi đó nóng lòng tăng tốc độ tối đa, thật thảm cho hắn chỉ vì không kiểm soát được tốc độ nên hắn bị ôm cua cày đường một đoạn dài ba mươi kilomet. Bỏ mặt cho sự sống chết của kẻ bám đuôi mình, tên Tiêu Ca Ca bật chế độ vận tốc tối đa nhất bay vun vút qua những đoạn cua gắt một cách tài tình bỏ xa đối thủ và dành chiến thắng hoàn hảo.

" HúHúHú! Tiêu Ca lợi hại quá! Đẹp trai quá đi! ". Đám nữ cổ động hét lên sung sướng.

Tay hắn nâng cao chiếc Cúp Vàng với thái độ tự mãn quơ quơ lên trời chia vui với bạn bè, một anh chàng trong đám bạn vịn vai hắn nói: " Mừng cậu thắng trận nhé Tiêu Dịch Kỳ! "

" Hey! Hay tối nay tới Bar quậy một bữa đi! ". Anh bạn hắn đề nghị.

" Thôi! Các cậu đi đi tớ có việc rồi! ". Tiêu Dịch Kỳ từ chối.

" Haizzz... anh em lâu ngày mới có dịp hội ngộ sao cậu nỡ khướt từ thế? ". Anh bạn đó cằng nhằng.

Tiêu Dịch Kỳ giải thích: " Thứ lỗi! Tối nay tớ có việc quan trọng, ông già giao phó sao dám bỏ dở chứ! "

" Haìzzz...Ông già nhà cậu bộ hết người nhờ cậy rồi sao? Cứ bắt cậu làm nhiệm vụ hoài! ". Anh bạn đó thở dài ngán ngẩm.

Tiêu Dịch Kỳ vẻ mặt nghiêm túc: " Hết cách rồi! Ông ấy toàn giao mấy nhiệm vụ quan trọng cho tớ, đành phải tuân theo thôi! À...này Nhất Hạo! Tớ có chuyện cần cậu giúp đỡ đây! "

" Hừ! Chuyện gì? ". Người bạn tên Nhất Hạo thắc mắc.

" Chuyện là thế này! ". Tiêu Dịch Kỳ kê sát tai nói khẽ.

" Ô kê! ". Nhất Hạo bản mặt gian manh đáp.

Không biết hai người nam nhân này đang mưu tính chuyện kinh thiên động địa gì mà thần bí quá?

********

Tại hạ Bút Danh Thiết Tử Vân kính chúc đọc giả " Mơ ngon mộng đẹp!"
Bình Luận (0)
Comment