Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 8

Sáng nay, thời tiết có phần se lạnh đổ bộ toàn thành phố. Đồng hồ đã hơn năm giờ sáng, ấy thế mà có người còn say mộng chưa chịu tỉnh, cô nằm lì trên giường êm mặc kệ bác đồng hồ có reo đến hết pin đi chăng nữa cô ấy vẫn trùm mền ngủ bất kể giờ giấc.

Có lẽ lý do thuyết phục nhất là thời tiết, hay là do cô ngủ quá say?

" Âu...Nhã...Phi! ". Mẹ cô đã dậy từ sớm, bà lên tận phòng con gái hét to.

Âm vực tựa cái loa phát thanh khiến cô giật nẩy người tỉnh mộng ngồi bật dậy như lò xo, cô dụi mắt ngáp dài bỏ hai chân xuống giường bước vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Âu Nhã Phi khoác nước lên mặt tay nặn kem đánh răng ra bàn chải chà soàn soạt mọi góc ngách trong hàm tiền đạo của mình, công cuộc đánh răng hoàn tất cô hà hơi vào tay miệng tự tán dương: " Hà....! Thơm thật! "

Xong, cô ngồi xỏ chiếc quần jean chật vật mãi mới vào được.

Cô mệt nhọc nói: " Quần này, sao nay chật chội thế nhỉ? Hay mình béo lên? ".

Mặc áo sơ mi màu xanh lam đóng thùng, cô xắn móng lợn tay áo mình sau đó khoác lên chiếc áo măng tô nâu sẫm dáng dài, chân đi tất len nâu cùng đôi boot cổ cao cùng tông màu, tóc búi nửa sau đầu gọn ghẽ.

Âu Nhã Phi ngồi vào bàn ăn sáng, hôm nay mẹ cô nấu món sốt bò hầm ăn kèm cơm trắng quả là tuyệt vời nhất đỉnh!

" Sột sột! Ực..! Khà....! Ngon tuyệt! Mẹ con nấu ăn là ngon nhất hành tinh! ". Cô húp cạn nước sốt ăn sạch không còn hạt cơm nào còn sót liếm mép ca ngợi.

Ba cô vừa ăn vừa đọc báo, ông đọc phải thông tin do con gái mình đích thân điều tra nét mặt biểu lộ sự lo lắng: " Phi Phi à! Lần sau có đi tác nghiệp phải đề cao cảnh giác nhé! Theo kinh nghiệm của ba, sau bản tin này bọn người bị con theo dõi lúc trước chắc chắn không buông tha cho con đâu! "

" Vâng ạ! Con biết ba lo lắng cho con, ba yên tâm đi con là người rất cẩn trọng, sẽ không có nguy hiểm gì mà con không ứng phó được! ". Cô trấn an ba mình.

" Đến giờ đi làm rồi! Con đi đây! Tạm biệt ba mẹ! ". Nhã Phi vẫy tay cô chạy nhanh ra trước cửa chờ Chung Thái Di đến đón vì xe cô gã hôm trước giữ đến nay chưa thấy tăm hơi.

Mười phút trôi qua cô bạn vẫn chưa thấy ló dạng, cô bắt đầu nóng ruột: " Hầy! Thái Di này sao giờ chưa chịu tới nhỉ? Hay ngủ quên rồi ta? "

Tình cờ, hai chiếc mô tô đằng xa xa dần dần hiện rõ mỗi lúc một gần tiến thẳng về phía nhà Âu Nhã Phi.

" Ồ! Trông giống xế yêu của mình thế? ". Cô cố gắng tăng cường thị lực nhìn kỹ.

" Hey! Tôi đến giao trả xe cho cô đây! ". Gã trai đó bước xuống xe âm giọng trầm nói.

" Anh...là người đêm đó à? Sao bây giờ mới trả? Hại tôi quá giang cực khổ mấy ngày nay đấy! ". Cô chống tay lên cột nhà chân bắt chéo đứng dựa cột phát ngôn.

" Hừ! Thì hôm nay tôi đem trả này! Vả lại xe cô còn được bảo dưỡng đàng hoàng cô còn đáp trả ân nhân kiểu đấy sao? ". Hắn ta nghiên đầu than phiền.

" Vậy anh muốn tôi phải báo đáp anh thế nào với diện mạo bí hiểm của anh hử? ". Cô lãnh đạm hỏi.

" Việc đó cô không cần gấp gáp, khi nào tôi muốn ắt tự tôi đến tìm cô đòi ân đức! ". Hắn lạnh giọng nói.

" Khừ! Anh quả là xảo quyệt! Được thôi! Bây giờ tôi phải đi làm, phiền anh và bạn mình về cho! ". Âu Nhã Phi cười khẩy nói.

" Hừ! Cô...thật không giống những cô gái khác nhỉ? Lấy lại xe không biết ơn thì thôi còn đuổi ân công của mình đi tàn nhẫn như vậy! Hiếm có thật! ". Hắn nói giọng ngạo mạn.

" Ok! Chúng ta về thôi huynh đệ! ". Hắn phất lệnh chở người bạn kia lượn sóng qua những con hẻm nhỏ trong tâm trạng cực kỳ hứng khởi lạ lùng.

.........

Sau khi nhận xe, cô gọi báo cho Thái Di khỏi đến rước mình. Nhã Phi trong lòng có một chút không cam tâm cho lắm, bởi tên nam nhân giả thần bí đó nhất quyết không chịu lộ diện bộ mặt thật của hắn, lần nào gặp nhau hắn cũng trong bộ dạng nón bảo hiểm che kín chỉ hở mỗi đôi mắt vô cùng đẹp, đẹp đến độ có thể diễn tả như ánh sáng của lưỡi kiếm sắc bén có thể giết chết vạn vật chỉ bằng một ánh mắt.

Thoáng chốc cô đã hạ cánh tại tòa soạn. Âu Nhã Phi thong thả đi vào phòng biên tập, nơi làm việc của cô.

" Chào buổi sáng! ". Cô lịch sự mở lời chào mọi người.

" Hi! Nhã Phi nghe nói bài báo của em và Tiểu Khải được cấp trên hết lời khen ngợi đấy! Cố lên nha! ". Chị Hạ Kiều nháy mắt tinh nghịch nói.

Nhã Phi ngạc nhiên: " Woa! Thật hả chị? Thế thì mừng quá! Tay nghề em còn non chỉ sợ không hoàn thành không tốt nghiệp vụ. "

Anh đồng nghiệp già nhất phòng nhận xét: " Không sao! Anh theo con mắt nhà nghề bao năm của anh, em rất có tố chất của một phóng viên chuyên nghiệp! "

Một chị có thâm niên tên Thu Quân cũng góp phần: " Đó thấy chưa? Ngay cả trưởng lão phòng này còn ban tặng em lời khen có cánh nữa là! "

Cô ngại ngùng biện minh: " Hài..ya...! Anh chị tâng bốc em quá lỡ em ngã từ trên cao xuống mọi người đỡ nỗi không? "

Tiểu Khải ngoài cửa bước vào lên tiếng: " Chà! Mọi người bàn luận chuyện gì rôm rả thế? "

Hùng Ca trưởng lão hắng giọng: " Chào! Lúc nào cậu cũng mò vào giờ này nhỉ? "

Tiểu Khải kéo ghế ngồi bật máy vi tính lên trả lời: " Hùng ca! Anh còn chưa rành em sao còn hỏi? "

" Ờ! Đông đủ hết rồi làm việc thôi! ". Hùng trưởng lão nói.

Trưởng phòng đột nhiên xuất hiện ban thánh chỉ: " Thông báo! Mọi người chú ý lắng nghe! Tôi vừa có cuộc họp với ban chỉ đạo, chúng ta sẽ có một chuyến tác nghiệp dài ngày. Đợt này tổ ta sẽ hợp tác cùng phía cục cảnh sát điều tra tội phạm hình sự. Vì thế, họ yêu cầu cần một nữ phóng viên có ngoại hình ưa nhìn, can đảm, đủ sức khỏe và có khả năng tùy cơ ứng biến tốt cùng với họ tham gia đợt điều tra truy quét bọn tội phạm về khủng bố. "

" Hã...? Khủng bố! ". Cả phòng sốc nặng.

" Sao thế? Có ai xung phong không? ". Sếp hỏi.

Ông sếp chậm rãi trình bày: " Thôi được rồi! Vấn đề này tôi sẽ xem xét lại, chúng ta sẽ có bài kiểm tra thử sức từng người để chọn ra người hội tụ đầy đủ khả năng! "

Tiểu Khải thắc mắc vài điều: " Oh vậy...Trách nhiệm tuyển chọn thuộc về bên ta hay bên họ thưa sếp? "

Trưởng phòng giải đáp: " Việc này do họ, tổng biên tập đã đưa danh sách cho họ rồi, chỉ cần test xong bài kiểm tra là có kết quả. "

" Vâng, rõ rồi thưa sếp! ". Tất cả đồng thanh.

Trải qua hai bài kiểm tra, một lý thuyết hai thể lực cuối cùng đã sàng lọc được đúng một người. Thật trùng hợp, Âu Nhã Phi lại được trúng tuyển.

Trưởng phòng tay cầm bản kết quả lấy hơi đọc: " Sau đây tôi xin công bố kết quả! Người xuất sắc vượt qua hai bài kiểm tra chính là.... Âu Nhã Phi! "

" Oh! Nhã Phi giỏi thật nha! ". Hạ Kiều vỗ tay tán thưởng.

" Haha! Chúc mừng em! ". Tiểu Khải đập vai cô nói.

Cô có vẻ đắng đo hỏi: " Chúc mừng gì chứ? Em đang lo chết đi được! Mà... đi có một mình em sao? "

Trưởng phòng lên tiếng trấn an: " Đúng! Nhưng em yên tâm, còn có người của cục gửi vào yểm trợ em! "

" Vâng! Em sẽ cố gắng phối hợp! ". Cô nghiêm túc đáp.

........

Bên cục phòng chống tội phạm đang diễn ra cuộc họp hệ trọng.

Cục trưởng nghiêm giọng: " Các đồng chí! Đây là cuộc chiến gian nguy vô cùng, tôi hi vọng tuyệt đối cuộc truy quét này phải một thành công không thất bại! Danh sách tuyển chọn ứng viên đã hoàn tất, đây là lý lịch, tư liệu người được chọn. "

Họ tên: _ Âu Nhã Phi.

Sinh ngày mười sáu tháng năm, năm một chín chín tư.

Tốt nghiệp đại học Truyền thông Bắc Kinh.

Nhân thân: _ Cha là Âu Phúc Luân, từng là nhà báo cộng tác tại tòa soạn Nhật Báo.

Mẹ: Biên tập viên tại Nhật Báo.

Cô gái này tuy mới tốt nghiệp và cộng tác chưa lâu nhưng đã gây ấn tượng mạnh với tổng biên tập khi hoàn thành tác nghiệp một cách xuất sắc.

Hình ảnh thẻ nhân viên của cô được phát bằng máy chiếu trực tiếp cho toàn thể anh em được rõ.

Trong đội ngũ đặc nhiệm còn có sự hiện diện của Tiêu Dịch Kỳ, trưởng tôn ngài cục trưởng cục cảnh sát quốc gia. Anh nắm chức vụ đội trưởng kiêm chỉ huy trưởng.

Anh ngỡ ngàng khi nhìn hình ảnh cô gái anh có ấn tượng sâu sắc hiện trên máy chiếu.

Anh cười thầm: " Hóa ra...quý danh cô ta là Âu Nhã Phi ư? Hừm...Nhã Phi à? Bắt đầu thú vị rồi đấy! "

Lập tức, đội đặc nhiệm xếp hàng ngay ngắn chờ khẩu lệnh tiến hành nhiệm vụ.

" Chuẩn bị! Xuất phát! ". Giọng hát uy lực từ Tiêu đội trưởng vang lên.

Đội binh hùng mạnh tiến lên xe quân sự từng hàng một nghiêm trang ra quân thi hành công vụ. Duy nhất anh không theo sau mà âm thầm tìm đường thâm nhập vào hang ổ bọn tội phạm bằng cách khác.

Riêng Âu Nhã Phi, cô được giao nhiệm vụ hóa thân thành một cô con gái quậy quạng tính cách bạo lực trong gia đình toàn dân xã hội đen. Dĩ nhiên người hóa thân thành ông ba giang hồ phải là một ông chú cảnh sát ngầm. Việc tạo dựng nên thân phận giả này tất cả là cao kiến của cục trưởng Tiêu. Bởi tổ chức bọn tội phạm có quan hệ mật thiết với ông trùm xã hội đen đã bị cảnh sát quốc tế tiêu diệt cách đây hai tháng nhưng bọn chúng chưa hay biết gì. Nắm được thóp này cục trưởng ta mới nghĩ ra mưu kế cho người đóng giả ông ta và cả gia đình ông ta.

Ầu Nhã Phi vì nghiệp vụ cô buộc phải thay đổi ngoại hình, cô lặn lội tìm nơi xăm hình uy tín.

" Cho hỏi ở đây có xăm hình không ạ? ". Cô lịch sự chào hỏi.

" Có! Em muốn xăm à? ". Anh chàng đầu trọc đội mảnh khăn buộc sau ót thấy có khách liền ra tiếp đón.

Cô lên tiếng yêu cầu: " Vâng ạ! Anh có hình quỷ satan không ạ? Em muốn xăm hình này ở bắp tay phải. "

Anh thợ xăm kinh ngạc hỏi: " Ồ! Trông em xinh thế sao lại thích xăm hình dữ tợn đó? "

Nhã Phi lạnh lùng bảo: " Anh cứ xăm đi! Không cần hỏi nhiều! "

" Oh! ". Anh ta lạnh toát mồ hôi không dám hé nửa lời.

Âu Nhã Phi ngồi yên cho anh chàng thợ xăm thỏa sức vẽ vời bằng máy xăm, Khi xăm khó tránh khỏi cảm giác đau tuy nhiên cô lại chẳng có bất kỳ biểu cảm gì tỏ ra đau đớn hay sợ hãi.

Trải qua nửa tiếng xăm trổ, bắp tay cô đã in hình thù ghê rợn của quỷ satan. Trả tiền công, cô bước đi hiên ngang lái chiếc mô tô phân khối lớn do cấp trên cung cấp đến cục cảnh sát nhận trang phục hóa trang.

........

Tại cục cảnh sát!

" Con chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Nhớ cẩn thận! ". Cục trưởng Tiêu dặn dò con trai mình.

" Ba à đừng quá lo con! Con tự biết bảo trọng! ". Tiêu Dịch Kỳ trò chuyện cùng ba trong phòng họp.

" Thưa cục trưởng! Có người cần gặp ạ! ". Anh thiếu úy vào trong bẩm báo.

" Được tôi ra ngay! Đi với ba! Có lẽ cô gái đó đến rồi! ". Ông kéo theo cậu quý tử nhanh chân ra sảnh.

Hai cha con ra đến đại sảnh nơi tiếp khách, Âu Nhã Phi cung kính cúi đầu: " Kính chào cục trưởng! "

" Ngồi đi cháu! À...để chú giới thiệu. Đây là đội trưởng đội đặc nhiệm đồng thời là con trai chú! Nó nhận trách nhiệm ngầm hổ trợ cho cháu! ". Ông đẩy cậu con trai phía sau lên trước mặt giới thiệu.

Nhìn thấy đối phương, hai người trẻ tuổi ngạc nhiên cùng lúc.

" Chào anh, đội trưởng! Hợp tác vui vẻ! ". Âu Nhã Phi chìa tay chào hỏi.

" Chào! ". Anh đáp lãnh đạm chào bằng cách bắt tay cô.

" Hô! Anh ta...không phải từng đấu Bida với mình sao? Sao giờ thành cảnh sát rồi? ". Cô bất ngờ nghĩ thầm.

" Hi vọng cô ta không nhận ra mình! ". Anh bồn chồn lo nghĩ.

Ông Tiêu nói: " Quên mất! Con trai bác là tên Tiêu Dịch Kỳ! Cháu là Âu Nhã Phi? Chà...có khí chất lắm! "

Cô lễ phép: " Cảm ơn lời khen của chú! Cháu xin phép nhận trang phục ạ! "

" Hai cậu mau vào trong mang hành lý ra! ". Ông ra lệnh.

Hai anh nhân viên mang ngay một vali chứa đầy đủ vật dụng cần thiết giao cho cô.

" Cháu cảm ơn! Cháu có việc phải đi ngay! ". Cô nhận vali xong lập tức rời đi không quen liếc nhìn anh bằng nửa con nguơi.

Tiêu Dịch Kỳ từ sau phút gặp gỡ Âu Nhã Phi lần nữa, trông anh ta rất lạ, hai mắt dường như có biến động, hành vi cử chỉ bỗng nhiên lúng túng lạ thường.

" Con làm sao thế? ". Ông Tiêu nhận thấy biểu hiện lạ bèn hỏi.

" Dạ...không có gì! ". Anh lảng tránh ánh mắt dò xét của ba mình đáp.

" Thằng bé này...không phải rung động với con bé đó rồi chứ? Đừng hòng qua mắt lão già này! Trước kia đến giờ chưa từng thấy nó có biểu hiện lạ như vậy với một đứa con gái. ". Ông Tiêu nhủ thầm.

*********

Hết chương 8.

Thiết Tử Vân tái bút!
Bình Luận (0)
Comment