Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 25

Lúc Nhạc Ân Trạch đứng dậy, ván trượt trên chân đột nhiên tuột ra rơi xuống một cái, sau khi hạ xuống lập tức mất đi thăng bằng, bất ngờ lăn xuống sườn núi.

Một bên sườn núi bất ngờ lộ ra một con dốc chưa thi công cung cấp một chỗ trượt tuyết chuyên nghiệp, tăng thêm độ khó cho động tác trượt tuyết. Nhạc Ân Trạch lại rơi đúng vào một đoạn dốc gần vị trí kia, ngã sấp một đường quay cuồng lăn xuống. Mặc dù anh đã cố gắng khống chế rời xa phương hướng kia, nhưng mà quán tính lăn tròn quá lớn, vẫn là bị ngã xuống.

Hách Diêu Tuyết nhìn thấy Nhạc Ân Trạch ngã xuống liền kinh hãi, lúc nhìn thấy anh khống chế không cho bản thân lăn đến đoạn dốc kia, hai tay theo bản năng bịch chặt miệng. Lúc anh rơi xuống cô không khống chế được hét to một tiếng “A”, tiếng hét sắc nhọn thê thảm của cô phiêu đãng giữa sân tuyết trống trải.

Hách Diêu Tuyết bị dọa cho ngây người dường như bị tiếng hét của bản thân thức tỉnh, vội vàng cởi ván trượt tuyết, nhanh chóng chạy về phía sườn dốc, quỳ trên mặt đất, hay tay quơ quơ thăm dò nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới là tuyết trống rỗng, không có Nhạc Ân Trạch. Hách Diêu Tuyết sững sốt, vừa cẩn thận nhìn lại, vẫn là không có Nhạc Ân Trạch.

"Tôi ở đây.” Đột nhhiên phía trước truyền đến giọng nói, Hách Diêu Tuyết thò ra hơn phân nửa thân mình mới nhìn thấy một bàn tay Nhạc Ân Trạch đang bám tại một góc nổi lên dưới sườn núi, cả người dán tại vách núi đen, hơi hơi đong đưa.

Thì ra Nhạc Ân Trạch nhìn thấy đã không thể tránh được bị ngã xuống vách núi, mỗi lần lăn tròn hai tay đều không ngừng bám vào trên mặt tuyết, rốt cục trong khoảnh khắc rơi xuống bắt được một góc lồi ra ngoài trên sườn núi, không có té xuống.

Hách Diêu Tuyết nhìn thấy Nhạc Ân Trạch không té xuống, vội vàng vươn tay xuống kéo anh lên. Sức lực của cô vốn yếu, tại vách núi đều là tuyết đọng, không có chỗ mượn lực, cô kéo hai lần đều không có hiệu quả.

Nhạc Ân Trạch ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Em không kéo được, nhanh đi tìm người giúp đỡ.”

Vốn là khu nghỉ ngơi có hai người bảo vệ đi theo, nhưng vì Nhạc Ân Trạch bao hết toàn bộ phía Tây sân trượt tuyết, có thể tạo ra không gian cho hai người, liền kêu hai người bảo vệ ở lại dưới chân núi chờ. Nhân viên công tác cứu hộ đã rời xa địa điểm gặp chuyện đến đại sảnh nghỉ ngơi. Trong lúc nhất thời, nước xa không cứu được lửa gần.

Hách Diêu Tuyết nhìn cánh tay bám trên vách núi của Nhạc Ân Trạch đã có chút run rẩy, biết anh tuyệt đối không thể kiên trì đến lúc cô tìm người quay lại.

Một giọng nói trong đầu Hách Diêu Tuyết vang lên: “Nghe lời anh ta, trở về tìm người giúp. Không cần thiết nóng vội, lúc trở về tất cả mọi chuyện đều sớm kết thúc. Cô không có làm trái lương tâm, mà cô cùng anh họ cũng có thể được tự do.”

Hách Diêu Tuyết có chút do dự, nhất thời ngẩn người.

"%. . . . . . . . . Nếu như tôi té xuống, em có thể đi tìm luật sự công chính, luật sư Triệu, ông ta sẽ an bày cuộc sống về sau cho em.” Đột nhiên Nhạc Ân Trạch mở miệng nói.

Ở thời điểm quan trọng giãy dụa trước sinh tử, Nhạc Ân Trạch dường như nhận ra nội tâm phập phồng dao động của Hách Diêu Tuyết, nhưng vẻ mặt cùng giọng nói vẫn như cũ bình tĩnh, không khác gì bình thường, giống như lúc này sinh mạng treo lơ lửng không phải là anh.

Ngay cả Hách Diêu Tuyết không có chút hảo cảm nào đối với anh cũng không thể không công nhận. Nhạc Ân Trạch là một người đàn ông có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, trách không được anh chỉ dùng không tới vài năm ngắn ngủn liền có thể lấy được địa vị như ngày hôm nay.

Thành công vĩnh viễn dành cho người không muốn sống cùng liều mạng. Nhạc Ân Trạch có bản lĩnh, cũng dám đánh cược mạng mình.

Anh nói xong lời ủy thác trước khi lâm chung, liền không nói chuyện nữa, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hách Diêu Tuyết, giống như muốn khắc sâu bộ dáng của cô vào trong đáy mắt.

Hách Diêu Tuyết cảm thấy cuộc đời của mình cũng nên bỏ ra tiền đặt cược, đánh cược một lần!

Cô hít một hơi thật sâu, cả người quỳ rạp trên mặt đất, liền thò đầu xuống vách núi đen, vươn hai tay bắt lấy cánh tay của Nhạc Ân Trạch, làm cho hai tay của anh đều có thể dùng sức, duy trì một chút. Lại dùng một bàn tay khác lấy điện thoại từ trong túi áo trước ngực của anh “Sỗ điện thoại của bảo vệ là bao nhiêu?” Cô hỏi anh.

"Bấm số một là được.” Nhạc Ân Trạch nói.

Một tay cô kéo cánh tay người đàn ông, cho anh một chút trợ lực, một tay khác bấm gọi điện thoại. Sau khi bên kia bắt máy, ngắn gọn nói một chút tình huống bên này, cô còn chưa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại, xem ra là trên đường chạy tới đây.

Hách Diêu Tuyết để điện thoại xuống, hai tay túm chặt cánh tay của Nhạc Ân Trạch “Kiên trì một chút, rất nhanh bọn họ sẽ đến đây.”

Nhạc Ân Trạch thật sâu nhìn cô một cái “Từ dưới chân núi đi cáp treo lên đây rồi đi đến chỗ chúng ta cần ít nhất mười lăm phút.”

Hách Diêu Tuyết chưa từng nghĩ mười lăm phút này lại lâu như vậy. Ngực ép ở trên vách núi cheo leo, không thở nổi, vì muốn túm được càng chặt, cô đã bỏ bao tay ra, hai tay đã sớm đông lại đỏ bừng, đã sớm mất đi tri giác. Hách Diêu Tuyết đang dùng toàn bộ ý chí của bản thân để kiên trì.

Không biết lại qua bao lâu, bảo vệ còn chưa tới, Nhạc Ân Trạch đã đạt đến cực hạn, hai tay đều không còn một chút sức lực, không nhịn được run rẩy, Nắm lấy tay Hách Diêu Tuyết cũng không có lay động.

"Buông tay ra, chúng ta không kiên trì được rồi.” Nhạc Ân Trạch nói. Hách Diêu Tuyết không lên tiếng, cắn chặt răng tiếp tục nắm chặt cánh tay anh. Cô lại nổi lên tính ngang ngược cậy mạnh, vẫn không chịu buông tay.

“Em….. Thật đúng là không có lúc nào nghe lời….” Nhạc Ân Trạch nhàn nhạt trào phúng nói. Anh hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực cuối cùng gỡ tay tránh thoát hai tay của cô, sau đó….. thẳng tấp ngã xuống.

Hai tay Hách Diêu Tuyết trống không, hoảng sợ nhìn thân thể Nhạc Ân Trạch thẳng tấp rơi xuống.

Đoạn sườn núi này cao gần 15m, lúc Nhạc Ân Trạch rơi xuống một nửa đã dùng sức đá chiếc giày trượt tuyết thật dài vào vách đá, nương theo tác dụng phản lực nghiêng người rơi về phía ngoài, cái này làm mất không ít lực rơi xuống. Cuối cùng khi chạm đất, hai tay anh che đầy gối, thân mình cuộn tròn lại, trong nháy mắt rơi xuống, xoay người lăn tròn giảm đi tác dụng lực rơi xuống. Sau khi anh trèo ra một hố tuyết đọng thật dài hơn 10 thước, liền té trên mặt đất bất động.

Lúc xe cứu thương đuổi tới, toàn bộ sân trượt tuyết đã rối loạn thành một nùi, trong đó một người bảo vệ hộ tống Hách Diêu Tuyết cùng xe cứu thương chạy tới bệnh viện lớn nhất ở chỗ đó.

Sau khi giúp đỡ đẩy Nhạc Ân Trạch đã hôn mê vào phòng cấp cứu, Hách Diêu Tuyết ngồi trên ghế dài, không nhịn được nắm chặt bàn tay đã đông cứng.

Cô nguyện ý cứu anh, dù sao anh đã cướp đi những thứ anh muốn cướp lấy trên người cô, như vậy anh cứ thế mà chết không khỏi quá tiện nghi cho anh rồi. Tìm một chỗ dựa mạnh mẽ mà vững chắc như Nhạc Ân Trạch không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu anh có chút cảm động, cô có thể thuận thế đưa ra yêu cầu anh điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ.

Nhưng tại sao phát triển đến cuối cùng bản thân ngược lại giống như mắc nợ anh cái gì đó?

Nếu như không phải vì tránh thoát tay cô, có lẽ anh còn có chút sức lực kiên trì chờ đến lúc bảo vệ tới, khi đó bảo vệ đã gần tới rồi.

Hách Diêu Tuyết mơ hồ đoán được nguyên nhân hành vi gần như tự sát của Nhạc Ân Trạch. Anh sợ vạn nhất té xuống, bản thân sẽ thuận thế lôi kéo cô theo……

Người đàn ông luôn đối với cô lúc nóng lúc lạnh, lại trong lúc nguy hiểm làm ra lựa chọn như vậy….. Hách Diêu Tuyết ép buộc bản thân không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Coi như trước khi chết người đàn ông kia tính toán mỗi ngày làm một việc thiện, cũng không xóa bỏ được sự thật chuyện anh đã thương tổn cô……

Hách Diêu tuyết dùng sức xoa nắn bàn tay đông lạnh đỏ ửng, kiềm chế không được có một chú rung động không nên có.

Từ sườn núi có độ cao 15m ngã xuống, thế nhưng chỉ bị gãy một cái xương đùi cùng một chút chấn động não nhỏ, ngay cả bác sĩ cũng nói anh mạng lớn, cửu tử nhất sinh!

Lúc Nhạc Ân Trạch tỉnh lại, nhìn thấy Hách Diêu Tuyết đang nằm sấp ở trước giường bệnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn gối trên bàn tay, còn có một chút đỏ lên.

Nhạc Ân Trạch hơi nhíu mày, vươn tay ấn chuông. Đợi bác sĩ mang theo hai y tá vội vã chạy tới, Hách Diêu Tuyết mới bị tiếng mở cửa của bọn họ đánh thức.

Lúc bác sĩ mở miệng hỏi thăm Nhạc tiên sinh có chỗ nào không thoải mái, anh chỉ xuống tay của Hách Diêu Tuyết “Có kem trị nứt da không? Cho cô ấy một chút.”

Hô hấp của Hách Diêu Tuyết hơi chậm lại, thật muốn hỏi bác sĩ, não người đàn ông này có phải bị ngã đến hư rồi hay không?

Rất nhanh sau đó đã chứng minh, dù là ngã từ vách núi cao tới đâu, cũng không thể ngã ra một thiên sứ!

Nhạc Ân Trạch tự tay bôi kem lên tay cho cô, vừa vuốt ve vừa tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, đông lạnh đến bị nứt da hết cả, cũng không biết khi nào mới có thể có lại bàn tay mềm mại như ngọc trước kia……”

Nếu như có thể quay ngược thời gian, Hách Diêu Tuyết cảm thấy người đàn ông này không nên chỉ gãy một cái xương đùi đơn giản như vậy……

Để một bảo vệ đưa Hách Diêu Tuyết đi, một bảo vệ khác kiểm tra giày trượt tuyết tiến vào.

"Nhạc tiên sinh, đã mang cho chuyên gia kiểm tra, đôi giày trượt tuyết này thật sự là bị người ta động tay động chân.”

Nhạc Ân Trạch gật gật đầu, hỏi: “Đôi giày này luôn để cùng một chỗ với hành lý, ai đã từng tiếp cận nó?”

Gương mặt bảo vệ xấu hổ, chỉ cúi đầu nói: “Nhạc tiên sinh, tôi bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sẽ điều tra rõ.”

Nhạc Ân Trạch không nói gì, đột nhiên ánh mắt anh mở to, vẻ mặt ngưng trọng “Gọi điện thoại cho khách sạn, mời công ty bảo an phái thêm người. Mấy ngày nay không để cho Hách tiểu thư ra cửa, cho dù muốn đi ra ngoài cũng muốn một tấc cũng không rời, không thể cho người không liên quan tiếp cận.”

"Dạ, Nhạc tiên sinh.” Bảo vệ nói xong cũng xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment