Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 20


Trước khi chuẩn bị rời khỏi đình viện,sắc trời cũng dần tối, Trần Vấn nghe nói cháu gái sinh sống ở Lạc Thành thì liền tặng biệt viện ở gần trung tâm thành phố cho cô,còn cẩn thận sắp xếp thêm vài người làm phục vụ cho sinh hoạt nhưng Lục Hàm lại một mực từ chối.

Tuy vậy nhưng Trần Vấn vốn dĩ là một ông lão cô chấp,cuối cùng vẫn là dúi chìa khoá khu nhà vào tay Lục Hàm mới yên tâm.

Còn thường xuyên dặn cô nếu công việc không quá bận thì tới thăm ông,nói xong liền phất tay rời đi,còn không quên dặn dò người đưa cô tới Lạc Thành.Lục Hàm hôm nay là tới đây một mình,dù sao cô cũng nhận thấy con gái đi một mình khá nguy hiểm,đình viện nhà họ Trần lại được xây tách biệt với thị trấn nên phải đi qua một quãng đường mòn.

" Choang ",Trần Hy vô cùng phẫn nộ mà ném thẳng ly trà xuống đất.

– Chết tiệt,ông nội thế mà lại tặng khu biệt thự ở Lạc Thành cho con nhỏ Lục Hàm.

Lúc này Hạ Vy mới từ ngoài cửa tiến vào, trên người là mặc bộ sườn sám màu đen cách tân.Mặc dù tuổi đã cao nhưng trông bà ta vẫn rất còn trẻ,do dung nhan thường xuyên được chăm sóc.

Nhìn sắc mặt không tốt của con gái,bà ta liền biết chuyện gì,liền nhẹ nhàng khuyên bảo con gái:
– Hy Nhi,có gì từ từ nói,con cũng đừng tức giận,ngộ nhỡ làm ồn ông nội biết được,há con làm loạn cũng vô ích sao.


Để có thể đứng vững ở cái nhà này,Hạ Vy cũng không phải là người tầm thường.Bà ta cũng là tiểu thư xuất thân cao quý từ Hạ gia,nên mọi cử chỉ hành động toát ra đều rất đoan trang.

– Mẹ không biết đâu ông nội thừa biết con thích khu nhà đó đã lâu,nhưng rõ ràng con cũng tới Lạc Thành làm việc tại sao ông chỉ quan tâm nó.Con mới là cháu gái của Trần gia,còn Lục Hàm kia,nó chẳng qua chỉ là đứa cháu ngoại.

– Chẳng phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao,con còn xứng đáng với nhiều thứ hơn thế.Hy Nhi à,chẳng qua ông nội là vì áy náy với mẹ Lục Hàm,con so đo với một đứa trẻ không có cha mẹ, thật chẳng giống tiểu thư cao quý của nhà họ Trần.

Ngẫm thấy,mẹ cô ta nói cũng đúng,dù sao thời gian còn dài,cô ta lại ưu tú như vậy,so với Lục Hàm đến y thuật còn không biết,lấy cớ gì để thừa kế Trần gia chứ,khoé miệng liền cong lên.

...!
Đợi tới khi Trần Vỹ cùng Diệp Bắc Thần bàn công chuyện xong ra đến nơi thì Lục Hàm cũng vừa đi rồi.

– Cái con bé Lục Hàm này lại đi nhanh như vậy,khẳng định là không muốn làm phiền người khác.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều với cô nhưng Trần Vỹ lại khá hiểu tính cách quật cường của Lục Hàm.Một mình cô đơn đối chọi với mọi thứ hẳn là rất mệt,cho nên anh cũng xem cô chẳng khác nào Trần Hy,như em bị gái ruột của mình mà đối đãi,có khi còn quan tâm nhiều hơn.

– Diệp tổng, hiếm lắm mới có dịp anh tới Vân Thành lại không được tiếp đãi chu đáo, trong nhà tang gia bối rối mong anh bỏ qua.

Trần Vỹ vô cùng áy náy mà nói với Diệp Bắc Thần.

Diệp Bắc Thần nghe xong cũng không có lời nào phản bác,sắc mặt vẫn không có chút thay đổi,trước giờ đối với người ngoài hắn vẫn nghiêm túc như vậy:
– Trần tổng không cần bận tâm, tôi đương nhiên có thể phân biệt.

– Diệp Tổng,trời cũng sắp tối rồi,xe đã tới chúng ta mau về thôi.

Vũ Nam Phong cung kính gật đầu với Trần Vỹ,quay sang thông báo với Diệp Bắc Thần.Hai người nói vài câu rồi từ biệt.


– Bên phía Lục tiểu thư,tôi đã phái người đi bảo vệ rồi.Tôi còn nghe nói Trần lão gia còn sắp xếp cho cô ấy khu biệt thự phía nam Lạc Thành,xem ra Lục tiểu thư rất được ưu ái.

Có điều Vũ Nam Phong không nhắc tới biểu hiện người nhà họ Trần.Diệp Bắc Thần cũng không quản nhiều,chỉ cần hắn còn ở Lạc Thành hiển nhiên sẽ bảo hộ cho cô.

Đi theo sau Diệp Bắc Thần, không cần thời tiết có chuyển lạnh hay không thì đối với Vũ Nam phong quanh năm giống như ở hầm băng Nam Cực vậy.

Chỉ dựa vào vài hành động khó hiểu gần đây của Diệp Bắc Thần anh quyết định cảm thấy hắn còn chút tình nghĩa,không hoàn toàn bỏ rơi Lục Hàm.

Trên đường trở về Lạc Thành,Lục Hàm mới có thời gian dùng điện thoại.Cô nhận được không ít tin nhắn của Luca,lát nữa trở về cô mới gọi lại cho cô ấy.Mấy ngày nay,con gái Luca chẳng may đổ bệnh nên cô ấy phải lập tức về Mĩ,để mình Lục Hàm ở đây cô cũng không yên tâm nên đã sắp xếp thêm một trợ lý để tiện chăm sóc Lục Hàm.

Lão Trương là tài xế nhiều năm ở Trần gia,nên có nhiều chuyện ông cũng từng chứng kiến không ít lần.Nhìn qua gương chiếu hậu quan sát thấy Lục Hàm,vẻ mặt cô cũng không có gì khác thường,chỉ là thật sự rất giống với Trần Ân.

Không cần ngước lên,Lục Hàm cũng có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình.

– Cô Lục,cô thật sự rất giống cô ba (ý chỉ mẹ của Lục Hàm).

Lão Trương đột ngột mở lời,Lục Hàm liền ngước lên,trong đôi mắt đen láy của cô tràn đầy tia cười.

– Chú Trương cứ gọi cháu là Lục Hàm hoặc là Tiểu Hàm cũng được.Nhưng mà,chú cũng biết mẹ cháu sao,trông cháu với bà ấy rất giống sao ạ?

Trần Ân mất từ khi Lục Hàm vừa lên ba tuổi,khi ấy cô còn quá nhỏ nên cũng không thể nào nhớ được gương mặt của mẹ mình.

Nhìn cách ứng xử của Lục Hàm lễ phép như vậy mà ai cũng nghĩ cô không có cha mẹ dạy dỗ hẳn là nói quá.Lục Hàm trước mắt này rõ ràng là một cô bé hiểu chuyện,chỉ cần nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trong như hồ nước mùa thu ông cũng nhìn ra cô rất tốt.Trương lão ôn tồn giải thích,tuổi đã cao nên giọng nói không còn rõ ràng:
– Tiểu Hàm,cháu so với cô ba y thực giống nhau,có điều so với cô ba,cháu có vẻ điềm tĩnh hơn.

Ông liền nhớ lại nhiều năm về trước khi mới tới Trần gia, người đầu tiên ông gặp là Trần Ân,lúc ấy cô là thiếu nữ mới 20 tuổi,xinh đẹp.Hôm ấy,có vẻ như trời cũng chớm thu như bây giờ,trên người cô khoác một chiếc áo lông cừu,cô còn cười với ông.Thật tiếc là người trẻ như vậy,sau vài năm lại đột ngột qua đời.

Hiện tại, nhìn thấy Lục Hàm,ông có chút hoài niệm.

– Nếu năm ấy không xảy ra tai nạn thì cô ba cũng đã làm hoà với lão gia,có điều đáng tiếc trên đường trở về lại không may gặp tai nạn nên trong lòng lão gia vẫn luôn áy náy không nguôi.

Lục Hàm nghe vậy thì gật gật tỏ ý đã hiểu,có lẽ nhà họ Trần trước đây xảy ra không ít chuyện,có điều hiện tại cô cũng không có thời gian tìm hiểu.Nhưng cha mẹ cô mất trên đường về nhà họ Trần chứ không phải đi du lịch như anh trai nói,xem ra cái chết của cha mẹ có nhiều điểm đáng ngồ.Lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lại,riêng ánh mắt Lục Hàm vẫn rất điềm tĩnh,như cũ không một chút gợn sóng,Trương lão cũng không phát hiện điều gì bất thường nên yên tâm lái xe.

Lục Hàm không trực tiếp tới biệt thự Lạc Thành mà vẫn quay lại khách sạn,dù sao đồ đạc cô vẫn còn ở đấy,đợi vài hôm nữa sắp xếp ổn thỏa sẽ chuyển tới biệt thự..

Bình Luận (0)
Comment