Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 71


Sáng sớm hôm sau,Lục Hàm mơ mơ màng màng thứ dậy.

Cô khẽ trở mình một cái,nhìn mặt trời đã sớm nhô lên cao,cô hé mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ,cảm giác mặt trời rực rỡ có chút kỳ lạ,tựa như đã trải qua mấy đời vậy.

Chớp chớp mắt vài cái,Lục Hàm ý thức mình muốn rời giường,nhưng lại có cảm giác gì đó không đúng.

Cô hình như là ở trong thư phòng của Diệp Bắc Thần,sau đó làm sao lại tự di chuyển tới phòng này.

Căn phòng xa lạ nhưng có chút quen thuộc,rõ ràng là căn phòng của cô ngày trước khi ở nhà họ Diệp,hình như đã sớm sửa sang lại,màu hồng được thay bằng màu trắng trang nhã,rèm cửa hơi pha màu ghi tăng thêm cảm giác hài hoà cho căn phòng.

Cô có thể nhìn thấy trên bàn đặt một chậu hoa tú quỳnh,đối diện là tủ quần cũng màu trắng nốt.

Lục Hàm vội đứng lên,với điện thoại trên đầu giường phát hiện đã là 10 giờ trưa rồi.

Điện thoại cô còn chỉnh sang chế độ yên lặng,rõ ràng là Diệp Bắc Thần chứ còn ai vào đây nữa.

Chỉ trong phút chốc khi vừa bật máy đã có vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Trong lúc nhất thời không biết nên phải gọi cho ai đầu tiên thì từ messinger đã hiện lên cuộc gọi.

Từ Lưu Trạch.

Lưu Trạch sao đột nhiên lại gọi cho cô làm gì?
Mày thanh tú khẽ nhíu,Lục Hàm trượt phải màn hình,rất nhanh cuộc gọi video đã được kết nối,cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng nói oang oang từ bên kia như muốn xông thẳng qua màn hình điện thoại,không phải là một người mà là hai người:
Bách Thảo:–Lục Hàm,sáng giờ mọi người đều đang lo lắng gọi điện cho chị,sao bây giờ chị mới bắt máy!
Lưu Trạch:–Khoan hãy giải thích,cậu mau xem tin tức trên mạng đi,cậu thế mà lại lên hotserch rồi.

Sao hai người này lại ở cùng nhau rồi,có điều đây không phải là chuyện cô nên suy nghĩ.

Mí mắt hơi run lên,Lục Hàm chợt tỉnh hẳn,cô đi tới đối diện,nhanh chóng màn hình máy tính đã được kết nối.

Tin tức được tìm kiếm nhiều nhất:
#Nữ diễn viên đi ô tô gây tai nạn giao thông.


Đầu tiên xuất hiện hình ảnh cô từ trong xe ô tô màu đỏ bước ra,rõ ràng có thể nhìn thấy đầu xe bị móp một mảng.

Lướt xuống phía dưới là vô số bình luận,mọi người đang rất nhiệt liệt thảo luận về cô.

[Trời,có phải cô ta không biết lái xe phải không?]
[Cũng may là đụng trúng cột đèn giao thông chứ đụng trúng người là toi chuyện rồi ](icon mặt cười)
[Cái quái gì đây,cười chết tôi rồi ][biểu cảm cười gian manh ]
[Nghe nói,cô ta còn chưa có bằng lái][icon ha ha]
[Giao xe cho phụ nữ đúng là một tội ác mà]
[Ai có xe đâu mà biết,ít ra người ta cũng là em gái của Diệp Bắc Thần,anh chở anh che mà,nghe nói Diệp Bắc Thần còn tới đồn cảnh sát đi đón cô ta,mặc dù vậy cũng thật là mất mặt mà]
Rõ ràng cô đã mặc áo khoác,che kín mặt mũi nhưng sao vẫn có người nhận ra cô nhỉ.

Đúng là cư dân mạng,chỉ trong phút chốc cũng có thể tìm kiếm ra danh tính chủ nhân của chiếc xe.

Lục Hàm lại lướt xuống một chút nữa,một bình luận đập thẳng vào mắt cô vô,có một tài khoản tên là Diệp Tổng,vừa trả lời bình luận khiếm nhã vừa rồi.

[ Anh trai bảo vệ em gái là chuyện bình thường ]
Lục Hàm chợt cười lạnh một tiếng.

“Lạch! cạch",điện thoại rơi trên nền gạch phát ra âm thanh chói tai.

Cái này còn không phải là tài khoản của Diệp Bắc Thần sao?Cái này không phải là giúp cô mà là đang hại cô.

Bình luận thế này chẳng khác nào đập vào mặt người khác rằng cô chính là cậy quyền cậy thế.

–Lục Hàm,chị không sao chứ?
Từ điện thoại phát ra giọng nói lo lắng của An Bách Thảo.

Tiếng cười lạnh của cô làm hai người họ sởn gai ốc.

Bên này Lưu Trạch nhìn An Bách Thảo bằng ánh mắt kỳ quái:
–Chị em có phải bị bức đến điên rồi không?

An Bách Thảo cũng chớp mắt gật đầu như khẳng định:
– Chắc là vậy rồi?
Tầm mắt Lục Hàm chậm rãi rời khỏi màn hình máy tính,cúi xuống nhẹ nhàng nhặt điện thoại lên,cũng may không bị vỡ màn hình.

Cô coi như không có chuyện gì, cười nói:
–Tớ không sao,hai người đừng quá lo lắng!
Miệng nói vậy,nhưng trong lòng cô đã sớm loạn thành một mảng rồi.

Cô bây giờ mới thực sự ý thức được bản thân đã gây ra chuyện.

Lưu Trạch cùng An Bách Thảo nhìn biểu cảm gượng cười của cô liền biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì,Lưu Trạch nhìn cô nghiêm túc nói:
– Đạo diễn Vu nói tạm thời mấy ngày nay cậu đừng ra ngoài,dù sao Kim Thế Gia cũng dự định phải quay cả tháng trời,cứ để cho sự việc lắng xuống rồi quay cảnh của cậu sau.

Cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi.

Bây giờ giải cứ cho là vậy đi,dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô lên hotserch,chẳng phải lý do tốt đẹp gì,không biết sau khi giao xe cho cô Lâm Nhược Na sẽ có biểu cảm gì.

Đáng lẽ mọi chuyện không tới mức tồi tệ như này,Diệp Bắc Thần chính là cái tên đầu sỏ.

Lục Hàm sau đó liền lén đem Diệp Bắc Thần nguyền rủa.

"Cộc! cộc "
Tiếng gõ cửa làm cô giật mình,kéo suy nghĩ Lục Hàm trở về hiện tại.

Cô gập máy tính lại,chuẩn bị đứng dậy đi tới mở cửa.

Còn chưa kịp bước tới,cánh cửa đã tự động bật mở.

Bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay ở cửa ra vào.

Diệp Bắc Thần mặc áo sơ mi trắng,tay áo được cài khuy ngay ngắn dường như có thể thấy rõ cơ bắp săn chắc lộ rõ trên cánh tay.


Bên trên cổ là thắt caravat màu lam,hai tay khẽ đút túi quần,bộ dạng vô cùng thong dong.

Ánh mắt sắc bén nhàn nhạt liếc qua chiếc máy tính trên bàn,bên cạnh là chiếc điện thoại,giọng trầm thấp vang lên:
– Tin tức trên mạng đã xem rồi?
Lục Hàm không trả lời mà khẽ gật đầu,cô chỉ cảm thấy cổ họng bây giờ có chút khô khốc,muốn tìm chút nước uống,nhưng căn bản trong phòng không hề có nước.

Đợi cô kịp phản ứng thì người đàn ông đã bước qua cô đi vào ngồi ngay trên chiếc giường ngồi xuống,cô có thể nhìn thấy chiếc nệm hơi lún xuống.

Phía sau còn là khung cảnh lộn xộn,bởi quá vội vã nên chăn còn chưa kịp gấp.

– Bây giờ,em đã thấy hậu quả của việc tự làm theo ý của mình nghiêm trọng thế nào chưa?
Ngước mắt,Lục Hàm nhìn Diệp Bắc Thần,gương mặt tuấn tú hiện lên vài phần nghiêm túc,cử chỉ từ đầu đến cuối đều lộ ra bộ dạng tao nhã.

Có điều chỉ cô mới biết anh chính là sói đội lốt người.

Cô mỉm cười thật sâu,điệu bộ tùy ý nói:
–Còn không phải là tại anh,anh còn không biết xấu hổ mà chất vấn em gái mình.

Nghĩ tới,Diệp Bắc Thần không trả lời lại cái bình luận kia thì cũng không đến nỗi cô bị bêu xấu.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào cửa sổ,chiếu lên gương mặt tuấn tú kia,chẳng hiểu sao  mùa đông nhưng ánh nắng lại gay gắt như mùa hè thế kia.

Lục Hàm có cảm giác,ánh nắng cùng người kia muốn hòa làm một thể,phát ra sức nóng muốn bỏng mặt.

Diệp Bắc Thần hơi nheo mắt nhìn cô:
–Ý em là tôi không nên quan tâm em mà để mặc mấy người kia tùy ý dùng những từ ngữ khiếm nhã nói về em gái mình.

Hửm?
– Anh đang ở trên cương vị là một người anh trai để giáo huấn tôi?
Dù sao cũng quậy tới cái dạng này rồi,còn điều gì khiến cô sợ anh nữa.

Diệp Bắc Thần luôn miệng gọi cô là em gái,nhưng anh ta lại không cư xử giống một người anh trai chút nào.

–Lục Hàm,em vẫn có tính cách trẻ con giống bốn năm trước nhỉ?
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, nhưng càng nhẹ càng biểu hiện hắn rất tức giận, chỉ hận không thể bóp chết cô thôi.

Lục Hàm nghe xong hơi nghiêng đầu,hết cách để mắng cô rồi chứ gì?
–Anh Diệp cũng nên biết trẻ con không dễ dỗ dành,bây giờ anh bỏ cuộc vẫn còn kịp,đỡ cho sau này lại bị làm phiền.


– Không bỏ được?,Diệp Bắc Thần nhìn cô lắc đầu.

–Cái gì không bỏ được!.

Ngưng một lát,Lục Hàm giả vờ nghiêm túc suy nghĩ,thực chất lại nghĩ theo một hướng khác, sau đó cô mỉm cười nói tiếp:
–Ý của anh Diệp là em gái cùng người yêu đều không thể bỏ!.

Ai za,sao tôi lại không nghĩ tới anh lại tham lam thế nhỉ?
–Câm miệng!
Lục Hàm bị anh quát cho muốn run lên,trong ấn tượng của cô,tuy anh hơi nghiêm khắc,độc tài nhưng lúc nào cũng duy trì phong thái điềm tĩnh.

Thoáng cảm nhận được cánh tay có chút đau,cô hơi cúi xuống liền phát hiện bàn tay to lớn của Diệp Bắc Thần đã nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô.

Chưa bao giờ cô đứng gần anh như thế này cả,gương mặt bỗng chốc ửng đỏ,cô nghiêng đầu né tránh gương mặt tuấn tú kia,lúng túng nói:
–Anh làm tôi đau?
Cô không dám nhìn thẳng anh,nhưng rõ ràng người nọ không có ý định buông tay,Lục Hàm nhẫn nhịn nói thêm một câu nữa:
–Anh xác định không buông?
Lục Hàm không muốn thương lượng với anh,trong lòng buông ra ý nghĩ táo bạo.

Cô hơi ngửa đầu ra sau lấy đà đâm một phát vào trán Diệp Bắc Thần.

Có lẽ,do dùng lực quá mạnh cả hai người đều bị ngã trên giường lớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi ngẩng lên,Lục Hàm xoa xoa trán,đau muốn chết mất,cô chống tay  ngồi dậy.

Cô thật muốn mắng Diệp Bắc Thần một trận,cô nhỏ giọng:
–Trán của anh có phải làm bằng đá hay không,tại sao lại cứng như vậy chứ?
Lục Hàm choáng váng đứng lên,nhưng lại phát hiện người bên dưới dường hình như vẫn luôn im lặng,không có một chút động tĩnh nào.

Cô khẽ gọi anh:
–Diệp Bắc Thần!!.

Anh Diệp!
Chết rồi,Lục Hàm thầm kêu trong lòng.

.

Bình Luận (0)
Comment