Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 87


Trên người Diệp Bắc Thần là mùi gỗ xạ hương nhàn nhạt dễ ngửi,hơi thở thơm mát từ từ thấm dần,lan toả khắp tứ chi bao quanh xúc giác,tất cả như một thứ hương thơm kỳ diệu mê hoặc cuốn lấy cơ thể cô.

Ngoài cửa sổ,mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh xào xạc của lá rơi theo gió cuốn vào lan can.

Nhưng dường như tất thảy những âm thanh kia đã bị hơi thở ấm áp của người đàn ông ôm lấy,nhất thời Lục Hàm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô đứng im bất động trong vòng tay Diệp Bắc Thần,hai chân đã sớm tê rần tới mức không thể cử động.

Lục Hàm không thể suy nghĩ nhiều hơn,cô chỉ cảm thấy hơi thở người đàn ông càng ngày càng gấp gáp,cô bất giác xoay đi né tránh ánh mắt cuồng dã của anh.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng,Diệp Bắc Thần liền cúi thấp đầu cười nhẹ.

Ánh đèn neon chiếu xuống hoà vào làm một thể với hai con người kia,biến tất thảy sự ngượng ngùng thành rung động mơ hồ.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt của Lục Hàm khiến da cô đã sáng nay còn trở nên sáng hơn,sống mũi cao,bờ môi đỏ mọng hơi run lên,hô hấp dồn dập khiến phần ngực phập phồng lên xuống.

Diệp Bắc Thần thả cô ra,hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt cô,hắn cảm thấy cô giống như một con mồi nhỏ chẳng may bị sập bẫy mà trở nên hoảng sợ.

Đây cũng không phải lần đầu hai người đứng gần nhau như vậy,chỉ là biểu hiện của cô khiến hắn càng thêm thích thú.

Hắn cúi người chăm chú nhìn cô,ánh mắt người đàn ông càng thêm nóng bỏng chậm rãi trêu đùa cơ thể yếu ớt,cô mặc chiếc áo len cánh dơi màu xanh,từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ cảnh xuân bên trong.

Chết tiệt.

Thầm mắng bản thân một câu,làm sao hắn lại có cái ý nghĩ xấu xa như vậy chứ.

Lục Hàm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia,cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đó,nó đen láy sâu thẳm là thứ mà cô không thể nào đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng dường như cái nhìn của Lục Hàm lại giống như một chiêu kích thích sự kiềm chế bản năng của đàn ông.


Nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng,hắn không nhịn được mà lập tức cúi xuống chiếm lấy đôi môi xinh đẹp kia.

– Ưm.

Cô khẽ kêu một tiếng,muốn đẩy anh ra,nhưng rõ ràng bàn tay cô giống như không có sức lực,cô liều mình cắn một cái.

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến đại não trở nên tỉnh táo hơn.

Diệp Bắc Thần buông cô ra.

Lấy ngón tay chạm nhẹ lên vết thương,hắn nở một nụ cười nhẹ.

– Không nghĩ tới con cún nhỏ còn biết cắn người.

Lục Hàm giơ tay định tát,cánh tay vừa vung lên còn chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay rắn chắc ngăn lại.

Cô đau đớn giãy dụa,trừng mắt nhìn,giọng điệu lộ rõ sự tức giận:
– Diệp Bắc Thần,anh đúng là đồ điên,mau buông tôi ra!.

Bị mắng,người đàn ông lập tức nhíu mày,con ngươi đen láy như phảng phất sự uy hiếp,Diệp Bắc Thần cũng không có buông tay cô,giọng điệu vẫn hết sức từ tốn:
– Em nghĩ tôi bị ngu sao? Buông ra để em cắn người sao,tôi điên cũng được,ở cùng em không điên mới lạ! Nhưng mà,nếu em thật sự muốn đánh tôi để giải toả sự tức giận thì cũng có thể,có điều lát nữa ba mẹ hỏi vết thương từ đâu mà có thì giải thích sao đây?
Lời vừa nói ra, có thể nhìn thấy cô gái bên dưới bất giác rụt người lại,hàng mi dài khẽ chớp,hai mắt nhắm nghiền giống như đang suy nghĩ.

Thật ra,với tình huống bây giờ nếu trực tiếp đi xuống vạch trần bộ mặt giả dối của Diệp Bắc Thần thì Lục Hàm cũng không có khả năng phản bác lại cái miệng của anh ta.

Có điều,nếu như không nói đồng nghĩa với việc tạo cơ hội hoài nghi cho mọi người trong nhà.

– Mở mắt ra nhìn tôi?
Không biết cô đang mưu tính chuyện gì nhưng nhìn hai mắt nhắm nghiền của Lục Hàm giống như đang ngầm chống đối.


Giọng điệu của Diệp Bắc Thần lộ ra ngữ điệu mệnh lệnh một cách rõ ràng.

Ánh đèn càng soi tỏ lên gương mặt trắng noãn của cô.

Lời nói của Diệp Bắc Thần giống như một sự ra lệnh mà Lục Hàm buộc phải ngầm tuân theo,cô từ từ mở mắt,đối diện với cặp mắt thâm thúy kia,trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Sự thâm thúy trong mắt Diệp Bắc Thần càng ngày càng đậm,giống như một ngọn lửa nhỏ dần bùng lên thành đám lửa to dữ dội và bùng hẳn ra bên ngoài,đột nhiên hắn nghiêng người,không cho cô có cơ hội né tránh,lại lần nữa phủ lên môi cô.

Lục Hàm không né tránh,mà ngầm thừa nhận,cơ thể bất giác run lên.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp lấy cằm cô ép buộc cô phải mở miệng đón nhận.

Bàn tay còn lại đặt trên eo cô,ngón tay hơi dùng sức cố tình bóp mạnh khiến Lục Hàm rên rỉ đau đớn,tiếp đến là đầu lưỡi đàn ông luồn vào trong khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của thiếu nữ,tham lam hít lấy từng hương vị ngọt ngào kia,mỗi động tác đều vô cùng cuồng dã, chiếm hữu,ngay cả cơ hội né tránh hay phản kháng Lục Hàm cũng không thể.

Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông, hơn nữa còn là nụ hôn đầu.

Lục Hàm dùng tay vỗ mạnh lên cơ ngực rắn chắc của Diệp Bắc Thần ngăn không cho anh tiếp tục hôn cô,nụ hôn của hắn càng ngày càng cuồng nhiệt nhưng lý trí mạnh mẽ buộc cô phải tỉnh táo.

Cảm giác bản thân giống như bị ép buộc,Lục Hàm trở nên vô lực,cô ngừng giãy dụa,nước mắt không kiềm được mà trào ra.

Nụ hôn của Diệp Bắc Thần vô cùng bá đạo mang đến sự nghẹt thở,kìm hãm.

Cô cảm thấy mình giống như một con chim đang tự do bay lượn trên bầu trời,đôi cánh bị người ta tóm lấy rồi bẽ gãy,đau đớn,bất lực.

Nụ hôn đầu tiên của cô không nghĩ tới lại trao cho Diệp Bắc Thần,người mà cô thề rằng cả đời sẽ không muốn dính dáng tới anh.

Lục Hàm sợ nhất cảm giác này,sợ bản thân không kiềm được mà lún sâu vào nó.


Diệp Bắc Thần cũng cảm nhận được sự khác thường của Lục Hàm,hương vị mặn chát nơi khoé miệng,hắn khẽ buông cô ra.

Bàn tay không nhịn được mà muốn chạm vào những giọt nước mắt kia,hắn không nghĩ cô sẽ khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời phải đối mặt với việc con gái khóc,không hiểu sao hắn lại có cảm giác đau lòng.

Nhưng nghĩ lại có phải cô đau lòng vì người khác,cảm giác ghen tuông xông thẳng vào não.

– Không được khóc.

Giọng điệu mang theo sự ra lệnh.

Vô thức nhìn người đàn ông trước mặt,những giọt nước mắt cũng bị gió hong khô trở nên nhớp nháp và khó chịu,cô nhìn Diệp Bắc Thần bằng nửa con mắt.

Người này chính là vừa rồi chiếm sự tiện nghi của cô,bây giờ lại ra lệnh cho cô.

– Diệp Bắc Thần! CMN! có phải anh quen thói ra lệnh cho người khác hay không.

Cô hơi nheo mắt nhìn anh,nở nụ cười trào phúng:
– Tôi không nghĩ Diệp tổng lại có lúc không giữ được mình như thế, ngay cả em gái mình cũng không tha.

Dù sao anh cũng là người có bạn gái nên cư xử đàng hoàng một chút.

Tôi cùng anh không giống nhau.

Hai từ em gái như kích thích đại não, Diệp Bắc Thần thật hối hận khi ngày hôm đó để Tịnh Vân mặc sức làm càn,nêú không bây giờ Lục Hàm cũng sẽ không có cơ hội chỉ trích hắn.

Diệp Bắc Thần nhìn cô,giống như không quan tâm tới những lời châm chọc của Lục Hàm,hắn không nhịn được mà cười lớn:
– Dù sao cũng chỉ là em gái nuôi thôi,pháp luật không cấm người không có quan hệ huyết thống thì không được phép yêu đương,hơn nữa trong lúc tìm hiểu thì cũng có thể quen nhiều người mà,cho nên tôi cùng Tịnh Vân cũng sẽ không bị ép buộc là phải kết hôn đấy chứ.

Yêu không hợp thì chia tay là chuyện bình thường mà,em nói có đúng không?
Cái gì mà yêu không được thì chia tay,câu này Lục Hàm nghe chẳng lọt tai một chút nào,cô không hiểu quan niệm yêu đương của phái nam là thế nào nhưng đối với cô thì không nên ăn ở hai lòng.

Dù sao mối quan hệ giữa Diệp Bắc Thần cùng Tịnh Vân vẫn chưa kết thúc,cô cũng không muốn bị nói là kẻ thứ ba.


Lý lẽ của Diệp Bắc Thần chẳng khác nào ngụy biện cho hành vi xấu xa của bản thân.

Lục Hàm âm thầm chán ghét,cô không nghĩ tới mình đã từng thích người đàn ông này.

Cô nghiêm túc nói:
– Tôi không biết nên dùng từ gì để mắng anh,nhưng mà tôi cảm thấy bản thân không có hứng thú đối với chuyện tình cảm của anh.

Cứ coi như chuyện hôm nay xảy ra là ngoài ý muốn.

Tôi cũng không muốn bản thân một ngày nào đó trở thành trò chơi bị vứt bỏ!
Đột nhiên Diệp Bắc Thần trực tiếp cắt ngang lời cô.

– Hình như em vẫn không hiểu ý của tôi?Tôi chưa từng hôn ai ngoài em,chuyện của Tịnh Vân tôi cũng không thể giải thích cho em hiểu rõ.

Tôi là!
– Thân bất do kỷ!.

Anh cảm thấy bản thân khi ấy bị uy hiếp,anh tính lừa ai, Diệp Bắc Thần mà cũng bị uy hiếp thì đúng là chuyện khó tin nhất trên đời,anh đang kể chuyện hài sao?
Lục Hàm lạnh lùng chen ngang,ban đầu cô vô cùng kinh ngạc khi Diệp Bắc Thần thừa nhận cô là người đầu tiên hắn hôn, nhưng mối quan hệ với Tịnh Vân thì lại không thể giải thích.

Cô có cảm giác bản thân chính là bị lừa,cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này,cô xoay người muốn rời đi.

Nhưng chân vừa bước đến cửa thì bị sững lại bởi giọng nói kiên định phía sau:
–Anh biết em thích anh,vì thế em mới lựa chọn chạy trốn.

Lục Hàm xoay người lại,sao Diệp Bắc Thần lại biết chuyện này,nhất định là do Tịnh Vân nhiều chuyện.

Cô khẽ nhếch khoé môi cười nhạt,trực tiếp phủ nhận:
– Mấy chuyện này là Tịnh Vân nói với anh à,tôi chỉ là nói đùa thôi,không nghĩ Diệp tổng lại cho là thật.

Tôi khi ấy chỉ muốn chọc tức cô ta nên mới nói vậy,có điều hai người vì chuyện này mà cãi nhau! Tôi cũng lấy làm tiếc.

.

Bình Luận (0)
Comment