Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 89


Chỉ ở nhà có vài ngày mà cảm giác như kéo dài vô tận.

Lục Hàm thức dậy từ rất sớm,sau khi vệ sinh cá nhân liền lấy đại một bộ quần áo.

Mùa đông năm nay cũng không lạnh giống mọi khi,cô mặc bên trong một chiếc áo len mỏng,chân váy dài xếp ly kết hợp cùng chiếc áo khoác không tay,đội một chiếc mũ mái tóc dài khéo léo uốn lượn hai bên trông như thiếu nữ mang hơi thở thanh xuân.

Hít một hơi thật sâu,cô cầm túi xách đi ra ngoài.

Bước ra ngoài,cô có thể ngửi thấy hương vị trong lành, thanh mát của cây cỏ,nắng sớm kéo bóng dáng của Diệp Thiên thật dài,ông mặc một chiếc áo len sọc,bên trong là áo sơ mi màu xám tro kết hợp quần âu,bóng dáng cao lớn đưa lưng về phía cô.

Nếu không phải quen biết Diệp Thiên thì nhìn từ đằng sau cũng có thể nghĩ đây là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.

Không nghĩ hôm nay Diệp Thiên lại dậy sớm như vậy.

Phía trước mặt là ao cá,Diệp Thiên đang cho cá ăn.

Lục Hàm sửa sang lại quần áo bước nhẹ lên trước,cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Thiên phát hiện,ông cũng không nhìn cô một cái rồi chỉ vào cái ghế màu trắng bên cạnh:
– Vẫn còn sớm sao không ngủ thêm chút nữa? Ngồi đi.

Lục Hàm cũng không có ý định ngồi xuống,từ giờ tới chỗ hẹn cũng khá xa,cô liền nói:
– Dạ,thôi ạ,sáng nay con có hẹn với bạn nên ra ngoài một chút,con xin phép ạ.

Diệp Thiên ném nốt chỗ thức ăn còn lại,đặt hộp đựng sang chỗ trống bên cạnh rồi quay qua nhìn Lục Hàm,trang điểm tinh tế,không phải là đi hẹn hò chứ,ông khẽ cười,giọng điệu điềm đạm,trầm ổn:
– Sao không chờ ăn sáng xong rồi hẵng đi?Nghe dì Vu nói dạ dày con không được tốt vẫn nên là ăn sáng nhiều một chút.

Không nghĩ Diệp Thiên cũng biết bệnh dạ dày của Lục Hàm,cô khẽ quan sát sắc mặt ông,rồi dịu dàng nói:
– Dạ con ra ngoài rồi ăn sáng cùng bạn luôn,con cảm ơn bác ạ.

Chắc là không còn sớm nữa,con đi đây ạ.


Diệp Thiên nhìn cô rồi khẽ gật đầu,xem ra là đi hẹn hò nên mới vội vã như vậy:
– Để bác gọi tài xế đưa con đi.

Lục Hàm thoáng sững sờ,sau đó vội xua tay nói:
– Dạ,con có gọi xe rồi ạ,bác yên tâm đi.

Ông cũng không tiện hỏi nhiều,chỉ gật đầu mỉm cười rồi phất tay một cái:
– Ừm,vậy con mau đi đi không lại lỡ hẹn.

– Vâng,con chào bác.

Lục Hàm nói xong liền cất bước rời đi,bên ngoài đã có một chiếc xe taxi chờ sẵn.

Trên ban công đối diện cửa ra vào,bóng dáng người đàn ông đi tới,trên tay là ly cà phê nóng hổi,ánh mắt lơ đễnh quét qua chiếc taxi vừa rời đi.

Trên chiếc xe đang chạy tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu nhìn cô gái ngồi ghế sau,trông rất giống nữ minh tinh.

Nhưng cũng không phải là việc mà ông ta nhiều chuyện,chiếc xe lăn bánh vững vàng rất nhanh đã tới CLB Thành Tô.

Thành Tô ban đêm lại ẩn mình thành CLB ăn chơi xa hoa nhưng ban ngày lại giống như một nhà hàng hàng ăn cao cấp.

Lục Hàm vừa bước vào liền có người nhận ra cô,quản lý Vưu đi tới chỗ Lục Hàm thái độ hết sức niềm nở, cung kính:
– Cô Lục,ông chủ đang đợi cô trên tầng,xin mời.

Cô nhìn Vưu Minh nở nụ cười lịch sự sau đó đi theo ông ta vào trong thang máy,cô nhìn qua thang máy bên cạnh giống như đang có người chuẩn bị đi xuống,đúng lúc thang máy vừa mở,Lục Hàm theo quản lý Vưu vào trong,người trong thang máy cũng vừa bước ra,đối phương mặc một chiếc áo khoác màu đen nhưng từ cửa thang máy đang từ từ khép lại cũng đủ để Lục Hàm nhìn rõ góc nghiêng của đối phương.

Một cảm giác quen thuộc trào dâng trong lòng,cô quay qua Vưu Minh hỏi một câu:
– Chú Vưu,Thiên Quốc có khách sao?
Vưu Minh thoáng sửng sốt,ông nhìn Lục Hàm một cái, vẻ mặt điềm đạm như cũ,cũng không có che dấu gì liền thản nhiên đáp:

– Vâng,đó hình như là một đối tác làm ăn của cậu chủ thôi.

Đối với chuyện làm ăn của Mã Thiên Quốc,Lục Hàm cũng không tiện hỏi nhiều,cho dù có hỏi cô cũng không hiểu, chỉ mỉm cười một cái cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất của CLB,cánh cửa thang máy vừa mở,Lục Hàm theo Vưu Minh đi tới một căn phòng cuối hành lang.

Bên trong,Mã Thiên Quốc ngồi đưa lưng nhìn ra ngoài cửa sổ,Vưu Minh đi vào cung kính nói:
– Cậu chủ,cô Lục tới rồi.

Mã Thiên Quốc nghe xong liền xoay người lại,đối diện với Lục Hàm liền nở nụ cười ôn hoà:
– Không nghĩ cậu lại đúng hẹn như vậy.

Anh ta vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay,khuôn mặt anh tuấn toả ra sức hút mê người.

Nhìn gương mặt này,bây giờ cô mới có thời gian quan sát thật kỹ, không hiểu sao Lục Hàm lại cảm thấy vô cùng quen thuộc,dáng dấp,giọng điệu vô cùng giống chỉ là gương mặt khác mà thôi.

Lục Hàm đi tới kéo ghế ngồi xuống,đặt túi xách qua một bên,giọng điệu vô cùng tùy hứng:
– Chỉ là ăn sáng thôi cậu có cần phô trương vậy không,tớ nghĩ ăn ở một tiệm bình dân là được rồi.

Cô nói xong,ngẩng đầu lại thấy Mã Thiên Quốc ở phía đối diện mỉm cười,nói:
– Được,lần sau dẫn cậu đi tới một tiệm bình dân,không nghĩ tới tiểu thư như cậu lại thích mấy tiệm bình dân đó,tớ cảm thấy không hợp với hình tượng của cậu cho lắm.

Câu này khiến Lục Hàm hơi ngẩng đầu,chiếc điện thoại bên cạnh khẽ rung lên,cô nhìn một cái rồi quay đi, trước giờ cô không biết xuất thân của Mã Thiên Quốc,cô cảm thấy anh rất thần bí.

Có điều cái danh " tiểu thư" này cô cũng không dám nhận,cô không xuất thân cao quý như Lâm Nhược Na,dù sao cũng là một người hết sức bình thường được nhà họ Diệp nhận nuôi mà thôi.

– Tớ chưa từng nghĩ mình là tiểu thư gì đó,cậu đừng có nói linh tinh.


Hơn nữa,e là với thân phận thần bí của cậu mới ngại xuất hiện ở mấy tiệm bình dân thì có.

Mã Thiên Quốc lắc đầu cười khẽ,anh cũng lười phản bác Lục Hàm,vừa hay bên ngoài nhân viên phục vụ đi vào.

Nhìn vóc dáng của người phục vụ không hiểu sao Lục Hàm luôn cảm thấy đối phương có gì đo kỳ lạ,dáng vẻ trông không giống phục vụ cho lắm.

Ngón tay thon dài trông vô cùng sạch sẽ,đối phương đeo khẩu trang chỉ để lộ ra hai đôi mắt,nhưng cũng có thể nhìn ra người này rất đẹp trai,Lục Hàm chăm chú nhìn anh ta,nói một câu bâng quơ:
– Không nghĩ tới CLB của cậu lại có nhân viên phục vụ xuất chúng như vậy,xem ra không đơn giản nha.

Mặc dù chỉ là câu nói đùa của Lục Hàm nhưng lại khiến Mã Thiên Quốc ngẩng đầu lên quan sát,nhân viên phục vụ này quả nhiên không bình thường.

Theo ngón tay người phục vụ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đó thì đôi mắt trong suốt rõ ràng hơi sững sờ một chút, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đối phương đang mặc đồng phục của CLB nhưng lại không cứng nhắc như những người phục vụ bình thường,ngược lại mỗi cử động đều toát lên sự tao nhã ẩn mình.

Dưới ánh sáng rải rác của đèn treo thủy tinh khiến cái bóng cao lớn của anh đổ xuống dưới,bao phủ lấy bóng dáng nhỏ bé của Lục Hàm.

Sau khi nghe Lục Hàm nói vậy,người phục vụ bày thức ăn xong chỉ hờ hững đáp:
– Mời hai vị từ từ thưởng thức.

Giọng điệu vô cùng ôn hoà mà êm tai.

Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Mã Thiên Quốc cũng khác thường cho nên người phục vụ nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi,chỉ là bước chân như cũ vẫn hết sức từ tốn,gọn gàng.

Nhưng điều anh ta ngạc nhiên vẫn là sự xuất hiện của Lục Hàm.

Nhận thấy Mã Thiên Quốc không đáp,Lục Hàm khẽ hừ một tiếng,lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt anh ta:
– Mã Thiên Quốc,cậu cũng cảm thấy nhân viên phục vụ nhà cậu rất ưu tú phải không?
Bên ngoài,lúc này nhân viên phục vụ đã tháo khẩu trang,lộ ra khuôn mặt sắc bén,nghe tên đối phương,chân mày khẽ nhíu chặt.

Quả nhiên người này chính là Mã Thiên Quốc,có điều anh phải sớm chuồn khỏi đây trước khi đối phương kịp phát hiện.

– Chỉ sợ là nhân viên phục vụ ưu tú như vậy,tôi cũng không giữ được.


Mã Thiên Quốc lạnh nhạt nói, ánh mắt lộ ra sự thâm thúy.

Biểu hiện khác thường của Mã Thiên Quốc khiến Lục Hàm không khỏi nghi ngờ,có điều lát sau cô lấy lại tinh thần,nhẹ nhàng nở nụ cười,múc một bát súp cua đẩy tới trước mặt Mã Thiên Quốc nói:
– Cậu không phải thích ăn súp cua sao,lúc còn nóng sẽ ngon hơn.

– Cảm ơn cậu,đúng là có tiểu Hàm hiểu mình.

Mã Thiên Quốc nhìn cô cười một cách vô tư giống như ánh mắt khác lạ kia chưa từng có.

Trong lòng,âm thầm đánh giá người phục vụ vừa rồi,xem ra người này không hề đơn giản.

Lục Hàm cũng mỉm cười đáp lại rồi ăn phần của mình.

***
Sau khi ra khỏi CLB,người đàn ông bây giờ chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen,anh ta mỉm cười đi tới chiếc xe đỗ bên đường.

Trên xe,Phong Kính Lăng cùng Chu Tử Hạo đang ngồi trong xe chờ sẵn.

Trần Phong mở cửa xe rồi ung dung ngồi vào,ném áo khoác qua một bên,nở nụ cười sắc bén:
– Các cậu có biết tôi vừa gặp ai không?
Chu Tử Hạo cùng Phong Kính Lăng đồng loạt quay qua,nhìn bộ dạng của Trần Phong giống như vừa nhận được một tin tức bất ngờ vậy.

– Ai?
Cả hai người đồng loạt lên tiếng:
Trần Phong nhún vai:
– Lục Hàm.

Nghe xong,quả nhiên cả hai người kia đều vô cùng sửng sốt,Lục Hàm lại xuất hiện ở CLB Thành Tô,hình như lần trước họ cũng gặp cô ở đây,không phải là đi gặp người lần trước chứ.

Phong Kính Lăng vô cùng tò mò,bàn tay khẽ vuốt cằm hỏi:
– Thế cháu gái cậu không nhận ra cậu chứ.

Hơn nữa,cháu gái cậu tới đó làm gì?.

Bình Luận (0)
Comment