Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 121

Chương 121: Cô có thể rất ích kỷ trong tình yêu

 

Biết rõ tính tình của Hoắc Minh Dương, Lữ Trung Hoàng nói cái gì đều vô dụng nên anh dứt khoát không nói một câu nào.

Bây giờ không có người để anh trút giận nên lửa giận của Hoắc Minh Dương đều tồn dưới đáy lòng.

Diệp Tĩnh Gia ở cửa ra vào đợi một lúc đang do dự có nên đi vào hay không, nhưng cô muốn học một ít phương pháp kia. Đến lúc đó cô dùng trên người Hoắc Minh Dương, chỉ là không biết bây giờ cô có học được hay không thôi.

“Làm sao vậy? Cô đứng ở cửa ra vào còn chờ gì nữa?” Người nọ nhìn Diệp Tĩnh Gia đứng ở cửa ra vào, đi tới đi lui bồi hồi bèn hỏi: “Cô làm sao vậy?” “Không sao cả, cảm giác có chút không quá thoải mái, sao anh xong nhanh vậy?” Bình thường anh ở trong đó rất lâu, hôm nay lại nhanh như vậy.

Lữ Trung Hoàng có chút nhàn nhã, dường như công việc vừa rồi không khó khăn giống như mọi lần vậy.

“Gây sức ép một lát, bác sĩ bị người bệnh đuổi ra ngoài.” Anh nói như mây trôi nước chảy, thật giống như thời tiết vậy. Kỳ thật tính tình Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào thì trong lòng anh cũng hiểu rõ, chỉ là không nên đối nghịch với Hoắc Minh Dương, lại để cho anh ta không vui, như vậy anh ta mới vui vẻ.

“Vâng, tính tình anh ấy như vậy, anh đừng để ở trong lòng.” Diệp Tĩnh Gia thay Hoắc Minh Dương xin lỗi Lữ Trung Hoàng, đúng là Hoắc Minh Dương không đúng, tính tình của Lữ Trung Hoàng rất tốt.

Vừa rồi ở trong phòng, Lữ Trung Hoàng không để ý tới Hoắc Minh Dương, một lát sau, người đàn ông tức giận không có chỗ để phát tiết nên trực tiếp đuổi anh đi ra ngoài.

Một người đàn ông như vậy lại để cho anh không hiểu được, không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ta.

“Đương nhiên không có việc gì, tôi cũng đã quen rồi, ngược lại là cô, còn tốt đó chứ?” Vừa nhìn tính tình của Hoắc Minh Dương anh đã biết rõ gần đây Diệp Tĩnh Gia chịu không ít uất ức.

“Không có việc gì, chân của anh ấy đã tốt hơn nhiều chưa?” Diệp Tĩnh Gia tiễn đưa Lữ Trung Hoàng ra cửa nhưng cô vẫn quan tâm đến chân của Hoắc Minh Dương cô sợ họ bỏ bê, chậm trễ.

“Tốt đặc biệt nhanh, chuyện của anh ấy cô không phải lo lắng đâu.” Lữ Trung Hoàng rất hiểu rõ Hoắc Minh Dương, nhìn bộ dạng như vậy, bây giờ Hoắc Minh Dương trôi qua rất tốt, không cần Diệp Tĩnh Gia phải lo lăng.

“Vâng, vậy là tốt rồi, tôi yên tâm nhiều hơn” Đưa Lữ Trung Hoàng rời đi, cô còn không biết vì sao Hoắc Minh Dương lại đuổi người đi.

Bà Hoắc hỏi Diệp Tĩnh Gia nói ra: “Cô có biết vì sao bác sĩ Lữ bỏ về không?” Bình thường đều là rất lâu, hôm nay lại đi ra quá nhanh.

“Nghe bảo hôm nay tâm trạng của Minh Dương không tốt nên đuổi anh ấy ra ngoài.” Diệp Tĩnh Gia nhát gan, cô chỉ có thể ăn ngay nói thật với bà Hoắc.

Bà Hoắc nghe xong vô cùng tức giận: “Nó còn dám làm như thế? Ai cho nó lá gan này.” Nói xong Bà Hoắc bắt đầu giận dữ, đứa nhỏ này càng lớn càng không nghe lời.

“Mẹ đừng nóng giận, để con đi lên khuyên nhủ anh ấy.” Diệp Tĩnh Gia trấn an Bà Hoäc nói, dù cho trong lòng cô một trăm vạn không muốn. Bây giờ Hoắc Minh Dương đang không vui cô cũng không thể không đi, cô không có lựa chọn khác.

“Được rồi, con đi lên giúp ta nhìn thật kỹ Minh Dương.’ Bà Hoắc nói xong cũng bảo Diệp Tĩnh Gia đi, sau đó bản thân bà thì gọi điện thoại cho Lữ Trung Hoàng hỏi xem tình huống.

Trong lòng rất nhiều chuyện đều che giấu nói không nên lời: “Không có việc gì, những thứ khác không nói, chỉ là trong lòng không thoải mái.” Diệp Tĩnh Gia bưng sữa bò, đi đến phòng làm việc của Hoắc Minh Dương.

“Lại tới nữa?” Anh không nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia còn dám ở trước mặt anh đi lại, cô không biết chữ chết viết như thế nào sao? “Bây giờ cô rất vui vẻ phải không?” Lúc nói chuyện, anh nhìn Diệp Tĩnh Gia bằng con mắt khinh thường, người phụ nữ này khiến anh có một vạn cái không thích, một vạn cái không hài lòng.’Anh đã đủ rồi, đừng khinh người quá đáng.” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng buông sữa bò xoay người phải đi.

“Cô còn đi? Không đến cầu xin tôi cưng chiều làm cô sao?” Lời nói vô sỉ được Hoắc Minh Dương nói cho Diệp Tĩnh Gia nghe, thật giống như cô không vui thì sẽ khiến cho anh vui vẻ hơn thì phải.

“Tôi không thích anh nữa, thật sự đấy.” Diệp Tĩnh Gia nói hết lời xong ngay cả bản thân mình cũng không tin, nhưng là lời mình đã nói ra…, mặc kệ là thật là giả, cô chỉ có thể kiên trì nói tiếp.

“Có thể, tôi kính nể dũng khí của cô, cút.” Hoäc Minh Dương nói xong, trực tiếp ném đồ vật trong tay xuống nện vào trên đùi của Diệp Tĩnh Gia.

Đột nhiên bij ném trúng thiếu chút nữa khiến cho Diệp Tĩnh Gia quỳ trên mặt đất.”Tôi cút.’ Cô đứng lên đi ra ngoài, cô không tin, Hoắc Minh Dương không thích cô, cho nên anh cũng sẽ không liếc nhìn cô một cái.

Diệp Tĩnh Gia không nghe lời, lại khiến cho Hoäc Minh Dương có chút tức giận ảo não, thậm chí không biết phải làm sao, mới có thể để cho Hoắc Minh Dương nhận thức đến sai lầm của mình.

Cô không có cách nào để cho cô bình tĩnh lại, cũng không có cách nào khiến cho Hoắc Minh Dương tỉnh táo.

Dù sao ngày hôm qua chuyện đó xảy ra quá mức xấu hổ, thế cho nên người bình thường không tiếp thu được.

Việc còn lại của cô là trở lại phòng chờ đợi, cô lo lắng đến mức lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, Diệp Tĩnh Gia biết rõ bây giờ cô có làm bất cứ cái gì đi nữa cũng sẽ không khiến Hoắc Minh Dương vui vẻ.

Trong phòng làm việc chỉ còn một mình Hoắc Minh Dương, anh nhìn xem văn bản tài liệu, một bản lại một bản bị anh vứt bỏ, không có một cái nào khiến cho hai mắt của anh tỏa sáng.

Đây đều là nhân viên dự tuyển, công việc có thể làm như thế nào để có thu nhập thêm.

Trong lòng Hoặc Minh Dương rõ ràng, ngoài miệng không có nói như vậy. Anh gửi một tin nhắn cho Tô Thanh Anh: “Cô cảm thấy bọn họ như thế nào?” Khi Tô Thanh Anh nhận được tin nhắn thì cô đang thoa mặt nạ, cũng định đi ngủ rồi, cô nhìn thấy tin nhắn ngắn kích động một cái giật mình, nhanh chóng suy nghĩ nên trả lời lại như thế nào mới có thể để cho Hoắc Minh Dương trả lời vấn đề của cô, tiếp tục chủ đề và trò chuyện trong chốc lát.

“Những người này cũng không tệ, tôi tin tưởng ánh mắt của anh.” “Nếu như để tôi chọn một người…, tôi cảm thấy được người thứ ba không tồi.” Cô liên tiếp gửi đi hai tin nhắn, cô vẫn còn ảo não tin thứ hai và tin thứ nhất gửi đi khoảng cách thời gian hơi ngắn một chút, xem ra không thể chờ đợi được tin nhắn trả lời.

“Ừ, vậy tôi cũng chọn người thứ ba.” Hoắc Minh Dương trực tiếp tuyển người có cùng tầm nhìn với Tô Thanh Anh.

Những thứ cụ thể khác như phác thảo và thay đổi trên hồ sơ gần như giống nhau.”Tôi có cảm giác, cảm thấy tôi chọn sai cái gì phải không? Người thứ ba có cảm giác rất giống anh.” “Không có, tôi cảm thấy người thứ ba nhìn rất đẹp.” Hoắc Minh Dương không biết xấu hổ biến tướng khen bản thân mình với cô, kỳ thật người nói anh đẹp trai không nhưng hết lần này tới lần khác lại không phải co.

“Ừ, anh cảm thấy tốt là được, tôi có việc bận rồi, nhớ rõ nghĩ tới tôi, có rảnh trò chuyện sau.” Tô Thanh Anh trực tiếp ngăn chặn cuộc nói chuyện của hai người, cô biết rõ nên nói cái gì, làm cái gì mới đúng, cuối cùng vẫn là lựa chọn kết thúc nói chuyện với Hoäc Minh Dương, nếu không sẽ đối với chính mình không tốt.

“Được, vậy cô đi làm việc đi.” Nói dối cũng không biết nói, đã nửa đêm rồi còn muốn đi làm gì vậy.

“Kỳ thật rất nhiều chuyện biết rõ là tốt rồi, không phải cái gì cũng đều nói ra bên ngoài.” Ông biết rõ chuyện Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương, thấy cô thích Hoäc Minh Dương như vậy, trong lòng ông tràn đầy đều là chán ghét.

Tắt điện thoại di động, Tô Thanh Anh còn ôm điện thoại với vẻ mặt mỉm cười, thậm chí không biết nên làm cái gì, nên làm như thế nào mới đúng, cũng không biết muốn thế nào, mới có thể khiến cho Hoắc Minh Dương vui vẻ, mới có thể để cho chính anh vui vẻ.

“Ừ, tự mình vui vẻ là tốt rồi, cái khác đều không cần để ý.” Tô Thanh Anh nói ra với bố mình, bây giờ cô chỉ có thể nói với bố cô, mặc kệ bố cô lựa chọn như thế nào, cô tuân theo là tốt rồi.

“Con có thể nghĩ như vậy rất tốt, bây giờ bố lớn tuổi, làm chút gì đó sẽ mệt mỏi, về sau công ty sẽ là của con, con cần cố gắng đấy.” Bố của Tô Thanh Anh nói ra với Tô Thanh Anh, trong lòng trong mắt đều là mình đối với con gái chờ mong.

“Bố tin tưởng con là tốt rồi.” Cô biết rõ mình muốn chính là cái gì, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tổn thương đến Hoắc Minh Dương, cho nên rất nhiều chuyện cũng không cần nói ra nhưng hiểu rõ là được.

“Được rồi, cái khác con cũng không muốn, không có chuyện gì nữa bố tự chăm sóc bản thân mình cho tốt là được.” Tô Thanh Anh nhanh chóng hứa hẹn với bố của mình, cái khác cô đều có thể buông tha, duy chỉ có Hoắc Minh Dương, người đàn ông kia là phải thuộc về cô, mặc kệ cô đi bao lâu, đi thật xa, Hoắc Minh Dương đều luôn ở đó.

“Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con, người làm bố như bố cũng quản không được con.” Ông đã nói đến như vậy cũng chính là nói rõ thái độ của mình, ông không thích Hoắc Minh Dương, nhưng xem ở thái độ của Tô Thanh Anh, trước kia, ông cảm thấy nhà họ Hoặc cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ nhìn lại Tô Thanh Anh không thua người khác bất cứ điều gì, càng đừng đề cập đến chuyện kết hôn này.

Gặp thái độ kiên quyết của bố, Tô Thanh Anh cũng không nói chuyện, anh vui vẻ là tốt rồi, dù sao cái khác cũng không phải chuyện mình nên lo lắng.

Trong chuyện tình yêu cô rất ích kỷ, cô tuyệt đối có quyền nói về tình yêu, không miễn cưỡng Hoắc Minh Dương, không miễn cưỡng quan hệ hết thảy, đợi một ngày cô trở về, còn hy vọng có thể ở bên cạnh người đàn ông kía.

“Thật ra, người kia cũng không sao nhưng Minh Dương cái đứa nhỏ kia, chân của cậu ta… Chúng ta có thể tìm được người tốt hơn rất nhiều đấy.” Bố Tô lo lắng Tô Thanh Anh là đúng, ai cũng không nỡ để con gái nhà mình chịu khổ, đặc biệt là một người từ nhỏ nuông chiều như Tô Thanh Anh vậy.

“Được rồi, bố cũng đừng nói nhiều như vậy, bây giờ con lo lắng chính là cái gì? Nếu là anh ấy cũng yêu thích con thì không sao, nhưng anh ấy không quan tâm con thì con mới phải khóc đây này. Chân đã làm giải phẫu rồi đang trong quá trình hồi phục.” Tô Thanh Anh bất mãn bố mình nói với Hoắc Minh Dương ủa cô không tốt, ở trong mắt của cô Hoắc Minh Dương cái gì cũng tốt, tốt không còn gì tốt hơn.

“Được được dược, tùy con, con cảm thấy tốt là tốt rồi, bố cũng không ép con, chính con nhìn xem làm là tốt rồi.” Bố Tô yêu con gái sốt ruột, mọi việc đều theo Tô Thanh Anh.

Diệp Tĩnh Gia chờ đợi trong chốc lát, cảm giác thời gian không sai biệt lắm, rón ra rón rén đi phòng làm việc tìm Hoắc Minh Dương, phát hiện sữa bò đã uống xong.

Cô quay lại vào trong phòng của anh, cô cũng định như vậy, kết quả không nhìn thấy Hoắc Minh Dương, ngược lại là đèn phòng tắm vẫn sáng, Diệp Tĩnh Gia vội vàng tìm đèn đi vào, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đang tắm “Anh…” Cô nói một chữ và không thể nói nên lời nữa, Hoắc Minh Dương đang vịn tường đứng trong phòng tắm, hơn nữa là xối nước lạnh tắm.

Quần áo trên người anh đã bị nước làm ướt đẫm, cô mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ nhô ra cứng rắn ở trong quần của anh.

Lập tức cô không dám nói tiếp nữa, cô không xác định được bây giờ Hoắc Minh Dương đã tỉnh táo chưa? “Cô lại hạ thuốc tôi à?” Hoắc Minh Dương lên tiếng, mấy chữ theo giữa hàm răng nói ra. Bây giờ anh hận không thể bóp chết Diệp Tĩnh Gia, không biết cô nghĩ như thế nào, một lần lại một lần sẽ làm chuyện như vậy.

“Tôi thật đã coi thường cô rồi, đến đây…” Diệp Tĩnh Gia nghe lời đi tới.

Cảm giác được nước lạnh và thân thể cực nóng của anh…

Đêm nay, anh ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, không ngủ không nghỉ… Diệp Tĩnh Gia thuận thế đón ý nói hùa, không dám tơ là chút nào.

Cảm giác thân thể dường như bị lấy đi hết khó chịu, Diệp Tĩnh Gia đợi anh di động một vòng này lại một vòng khác, theo thân thể của đong đưa của anh. Thân thể chết lặng không có cảm giác nào, chuyện tra tấn thống khổ này cho đến rạng sáng ngày hôm sau mới dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment