Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 162

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 162: Cơn đau nhức nhối, Diệp Thiến Nhi tiếp tục nhận trị liệu

 

“Rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa? Từ nhỏ đến lớn, bất kể em làm sai chuyện gì, mọi người cũng xem như không có. Nhưng chị thì lại không thể phạm một chút sai lâm nào” Diệp Thiến Nhi là con gái ruột của chú Nhiên nên cho dù Diệp Thiến Nhi đã làm sai điêu gì, cô cũng phải nhường nhịn. Mẹ cô nói tiên tiêu xài trong nhà đều do chú Nhiên kiếm được, chú Nhiên nuôi hai mẹ con họ đã là một ơn nghĩa lớn với họ rôi. Thậm chí đến việc bị gả đi làm mợ chủ nhà họ Hoắc thì cô cũng bị đẩy ra, không một ai biết trước kia cô ghen tị Diệp Thiến Nhi đến thế nào.

Nghe Diệp Tĩnh Gia nói vậy, Diệp Thiến Nhi vẫn không hề mềm lòng. Sâu thắm trong tâm trí, cô ta luôn nhận định tất cả mọi người đều không yêu, không quan tâm minh.

“Giờ chị có nói gì với em thì cũng vô dụng, chính chị là người đã cướp  tất cả những gì mà em có.” Người mà cô ta hận nhất chính là Diệp Tĩnh Gia. Nếu như không có Diệp Tĩnh Gia thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi như bây giờ. Giờ thì cái gì cũng mất hết rôi, Hoắc Minh Dương cũng không cứu được Diệp Bách Nhiên.

“Tại sao chị lại có một đứa em như em chứ?” Sau khi nói xong câu này, trái tim Diệp Tĩnh Gia cũng đang chảy máu.

Cô không biết còn gì có thể làm mình thoải mái hơn đôi chút. Cô chẳng biết mình nên làm gì cả.

“Chị quá thất vọng vê em. Bây giờ chị mệt mỏi lắm, thật sự không biết nên làm sao để tiếp tục nữa” Nói rồi cô không ngó ngàng gì đến Diệp Thiến Nhi nữa, mặc kệ cô ta bị kiêm kẹp lại mà ngồi ở trước bàn.

Diệp Thiến Nhi không còn trông đầy sức sống thanh xuân như trước đây nữa, trên làn da cô ta có nhiều chỗ đã nhăn lại, hơn nữa cũng già đi không ít, nhìn không hề giống một cô gái chừng hai mươi tuổi. Diệp Tĩnh Gia biết nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi tình cảnh khốn cùng bây giờ của Diệp Thiến Nhi. Diệp Thiến Nhi không còn nhiều thời gian nữa, cô chỉ hy vọng có thể bầu bạn Diệp Thiến Nhi được một lúc.

Dường như Diệp Thiến Nhi cũng tự cảm giác được bây giờ trông mình khá xác xơ. Gần đây việc bị rụng tóc rất nhiều làm cho cô ta có chút lo lăng và sợ hãi, không biết Diệp Tĩnh Gia thấy mình thì sẽ là nghĩ gì về mình. Cô ta bèn hỏi: “Chị nhìn em như vậy làm gì?” “Giờ em đã đi đến phút cuối của cuộc đời rồi, em có thể đừng làm những chuyện khiến chị buồn lòng nữa được không?” Dường như đây đã là một sự cầu xin cuối cùng của cô.

Cô chỉ có một niềm ước mong duy nhất, chính là giúp cho Diệp Thiến Nhi có một cuộc sống sung sướng.

Điều làm Diệp Tĩnh Gia hối hận nhất chính là không ở bên Hà Thúy Mai vào giây phút cuối cùng của bà mà lựa chọn ở lại nhà họ Hoắc cố gắng mang thai. Lúc đó cô bị Hoắc Minh Dương tính kế, chẳng thu hoạch được gì. Cô thấy hơi mù mịt về con tim của mình.

Không biết tại sao mà cô lại cảm giác mình vất vả quá.

“Cô sao thế?” Domoto Sakura khế lên tiếng, hơi do dự không biết nên nói gì mới phải.

“Bây giờ tôi đau đầu quá, không biết nên làm sao nữa. Cô lấy cơm cho em tôi với.” Diệp Tĩnh Gia đang nhức đầu mà vẫn quan tâm đến Diệp Thiến Nhi.

“Không sao đâu, cô ấy đã ăn rồi” Thái độ mà Domoto Sakura dành cho Diệp Thiến Nhi xem như khá tốt. Chỉ cần là chuyện Lữ Hoàng Trung nhờ cô ấy làm giúp thì cô ấy sẽ luôn hoàn thành một cách tốt nhất.

“Phải rồi, không phải anh bảo em ở lại Nhật Bản sao, sao em còn tới đây vậy?” Lữ Hoàng Trung hỏi. Anh đang có chút lo lắng, Domoto Shizuka tự chạy đến nên sẽ phải bị phạt, anh không muốn vì mình mà cô ấy bị liên lụy.

“Em ở lại Nhật Bản cũng không có chuyện gì để làm, hơn nữa, không phải do em nhớ anh sao?” Domoto Sakura không hề kiệm lời hay ngại ngùng khi nói những lời âu yếm, nghĩ sao thì nói đó.

Đến Lữ Hoàng Trung cũng giật mình trước sự thẳng thắn của cô ấy, bèn nói: “Con gái nên dè dặt chút chứ.” “Dè đặt thì có ích lợi gì đâu, mà anh thích em dè dặt không?” Nói xong, Domoto Sakura nhìn Lữ Hoàng Trung với vẻ đầy mong đợi, trông cô rất hồn nhiên ngây thơ. Cô ấy là một người thẳng thắn, rất xứng đôi với Lữ Hoàng Trung.

Diệp Tĩnh Gia nhìn cũng thấy chuyện vẫn chưa quá gay go. Mặc dù cô biết rõ rất nhiều chuyện mình không thể nắm trong tay nhưng vẫn có chút lo lắng. Cô phải làm sao mới có thể làm cho tất cả mọi người đều hài lòng đây? “Thật ra chị không biết chị nên làm gì mới khuyên em chấp nhận mọi thứ mà cuộc sống cho em, ngày mai vẫn sẽ đến mà. Diệp Tĩnh Gia khá bận tâm về Diệp Thiến Nhi, không biết nên nói gì mới tốt.

Diệp Thiến Nhi nhìn Diệp Tĩnh Gia với cái nhìn đây căm ghét, làm như mọi sự bất hạnh mà mình phải chịu đựng trong thời gian qua đều do Diệp Tĩnh Gia gây ra vậy: “Nếu không có chị và mẹ của chị, bố đã chỉ yêu thương em rồi” “Đừng nghĩ bậy, cho dù không có chị và mẹ chị, bố em cũng sẽ có người vợ khác thôi.” Diệp Tĩnh Gia cũng tức giận quá nên quát với Diệp Thiến Nhi mà không hề suy nghĩ gì cả.

Sau khi cô nói xong, Diệp Thiến Nhi vô cùng thảng thốt mà cứng người tại chỗ, hiển nhiên là không chấp nhận được sự thật này.

Diệp Tĩnh Gia vẫn hơi canh cánh trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, dẫu sao có rất nhiều chuyện không cần cô nói, tất cả mọi người cũng đều hiểu cái gì là đúng, cái gì là sai.

“Rốt cuộc là chị muốn gì?” Diệp Thiến Nhi lạnh giọng hỏi, trong lòng tràn đầy cảm giác khó chịu đối với Diệp Tĩnh Gia.

“Tại sao em lại nghĩ như vậy chứ? Em không tự phân biệt được phải trái nhiều lần lắm rồi đấy” Diệp Tĩnh Gia lạnh lùng nói, có một số việc cô không thể không nói rõ ràng với Diệp Thiến Nhi: “Bây giờ thời gian còn lại không còn nhiều, em không quý trọng thời gian ở bên người thân thì sau này sẽ hối hận” Lúc đó, Diệp Tĩnh Gia bỗng nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Thiến Nhi. Đó là xấu hổ, sắp bên bờ sụp đổ, và cả hối hận. Những cảm xúc tiêu cực ấy đè ép cô vào bước đường cùng, mà cô cũng không thể nào cảm thấy mình tốt hay xấu, đúng hay sai. Dù sao cô cũng không có gì cả.

Diệp Thiến Nhi thất hồn lạc phách nói: “Đều do lỗi của em, có phải không, mọi chuyện đều do em gây ra, có phải là vậy không?” Thấy cô ta như vậy, Diệp Tĩnh Gia có chút không đành lòng. Bỗng nhiên cô hơi không chịu nổi khi Diệp Thiến Nhi ra nông nỗi thế này, luôn cảm giác hình như cô đã mất đi thứ gì.

“Được rồi, ăn cơm thôi. Ngoan, lát nữa chị dẫn em đi mua quần áo mới.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng an ủi Diệp Thiến Nhi, suy cho cùng cô ta cũng là một cô gái đáng thương.

Mọi chuyện vào hôm nay đều do Diệp Thiến Nhi gieo gió gặt bão, quả báo đã đến, những ngày cuối đời còn lại đều hoàn toàn dựa vào cô.

“Tại sao chị lại tốt với em như vậy?” Diệp Thiến Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Gia, không biết trong lòng cô đang có suy tính gì khi đối xử tốt với mình.

“Chị là chị của em mà, chị không tốt với em thì ai tốt với em” Diệp Tĩnh Gia nghe những lời cô ta nói mà giận quá hóa cười, nói: “Em ngoan chút đi, bây giờ bố mẹ đều đi rồi, chỉ còn lại hai chị em chúng ta thôi.” Nói xong Diệp Tĩnh Gia còn gần gũi giúp Diệp Thiến Nhi sửa sang lại quần áo.

Diệp Thiến Nhi hỏi với vẻ phức tạp: “Chị không sợ em lây bệnh cho chị sao?” “Không sao đâu, căn bệnh này không lây qua đường tiếp xúc.” Diệp Tĩnh Gia mỉm cười đáp.

Cô biết trong lòng Diệp Thiến Nhi có cảm thấy ăn năn, không muốn lây bệnh qua cho chị mình. Có thể là vì nguyên nhân này nên cô ta mới luôn không chịu về nhà.

Diệp Tĩnh Gia nói, trong giọng nói có chút xót xa nhưng đầy chân thành: “Em ở ngoài một mình, khổ cực rồi” Diệp Thiến Nhi nghe mà lòng cũng hơi chua xót, nước mắt không kiềm được chảy ra.

Rất nhiều chuyện không thể nào nói ra là hiểu. Trong khoảng thời gian ở ngoài một mình, không có một ngày nào là cô ta được nghỉ ngơi trọn vẹn, †ất cả mọi người đều mặt mày nặng nhẹ với cô ta. Ngày nào cô ta cũng phải tô một lớp trang điểm thật đậm chỉ để kiếm được nhiều tiền một chút, để đến khi nào cô ta không thể vận động, không thể sinh hoạt được nữa thì còn có tiền để nuôi dưỡng.

Có thể tưởng tượng được những ngày ấy đắng cay khổ cực biết bao nhiêu.

biết bao nhiêu là thứ, cô dựa vào đâu mà muốn một câu đã gạt bỏ đi hết chứ” Những lời nói của Diệp Thiến Nhi khiến cho Diệp Tĩnh Gia hết sức không thoải mái, nhưng cũng dễ hiểu thôi, dù làm đúng hay làm sai cũng không thể thay đổi những người có thành kiến với mình.

“Em cho rằng làm dâu nhà họ Hoắc thì được làm nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc sao?” Diệp Tĩnh Gia đứng lên, hỏi ngược lại Diệp Thiến Nhi: “Nếu có chuyện nào tốt như vậy thì tại sao lúc đầu chú Nhiên không cho em đi? Khi chị sống trong những ngày nước sôi lửa bỏng tại đó, có bao giờ chị oán trách với em chưa? Giống như chú Nhiên đã nói vậy, chị đã dùng thử mọi cách rồi.” Mỗi một câu nói của cô, Diệp Thiến Nhi đều nghẹn họng không trả lời được. Hình như cô ta chưa từng hỏi Diệp Tĩnh Gia sống thế nào khi ở nhà họ Hoắc.

Diệp Thiến Nhi phản bác: “Chị nói bậy, Hoắc Minh Dương tốt với chị thế cơ mà” Cô ta vẫn còn nhớ Hoắc Minh Dương đã có thái độ như thế nào với Diệp Tĩnh Gia vào lần đến nhà họ Hoắc lúc trước. Trông hai người hòa hợp thế kia mà, sao Hoắc Minh Dương lại để Diệp Tĩnh Gia chịu khổ ở nhà họ Hoắc chứ.

“Em đang nói gì vậy? Loại người như anh ta sao mà có tim, anh ta còn ước gì chị chết đi cho xong” Diệp Tĩnh Gia nói những lời này một cách khá tàn nhãn, nhưng cô tuyệt đối không nói dóc, vì thật sự mọi thứ mà Hoäc Minh Dương làm đều làm cô bị tổn thương.

Cô tiếp tục nói: ‘Nếu chị quan trọng trong mất anh ta thì tại sao bây giờ chị ở đây mà anh ta lại không đến tìm chị chứ? Anh ta có tài như thế, em nghĩ anh ta sẽ không tìm được chị sao?” Diệp Thiến Nhi không thốt nên lời.

Cho dù Diệp Tĩnh Gia có trăm ngàn lõi sai, nhưng môi lần nhà họ Diệp có chuyện, người đầu tiên muốn đứng ra giải quyết bao giờ cũng là Diệp Tĩnh Gia.

“Thôi, chúng ta đừng nói về mấy vấn đề này nữa. Em ngoan chút đi, để chị xem vết thương của em thế nào” Vừa rồi Diệp Tĩnh Gia vừa nhìn lên đã thấy làn da trên cánh tay của cô ta vừa nhăn nheo vừa sạm, không giống như màu sắc của một làn da khỏe mạnh mà cứ như thịt bên trong đều thối rữa vậy. Cô bèn hỏi: “Chuyện gì thế này?” Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia với vẻ lưỡng lự, không biết nếu nói sự thật cho cô biết thì cô có chịu đựng nổi không.

“Có gì thì anh cứ nói đi” Hiển nhiên Diệp Thiến Nhi cũng đã muốn biết từ rất lâu. Lúc phát hiện ra bệnh cô ta luôn không dám hỏi, rất sợ đến bệnh viện sẽ bị giam lỏng lại trong phòng bệnh mà không ai biết cô ta bị bệnh gì “Bệnh này không thể chữa trị” Một câu nói của Lữ Hoàng Trung đã làm mọi người hiểu về căn bệnh: “Cuối cùng cô ấy sẽ vì thân thể thối rữa mà chết. Giờ Diệp Thiến Nhi còn sống nên làn da bên ngoài sẽ không xấu đi, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, còn lại…” Anh ta không nói thêm nhưng Diệp Tĩnh Gia cũng đã hiểu.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy, em tôi mới bị bệnh không lâu mà.’ Diệp Tĩnh Gia không dám tin, vô cùng lo lăng cho tình trạng của Diệp Thiến Nhi.

“Mới bị bệnh không lâu, nhưng đã đến mức gần đèn kiệt dầu khô rồi. Nếu sớm kiểm soát căn bệnh thì tốt rồi, tiếc là giai đoạn trước lại không.” Diệp Thiến Nhi nản lòng thoái chí.

Cô ta đã đoán trước rồi, thân thể mình thế nào, tự bản thân mình là người hiểu biết nhất. Cô ta hỏi: “Tôi còn sống được bao lâu nữa?” “Phải xét nghiệm lại đã, nhưng trong mấy ngày tiếp theo cô sẽ càng ngày càng đau đớn. Bây giờ cô đang có triệu chứng gì?” Lữ Hoàng Trung không thể kiểm tra cụ thể cho Diệp Thiến Nhi, chỉ có thể hỏi cô ta về tình trạng bây giờ của cô ta để đưa ra một chẩn đoán tổng quát về mặt lý thuyết.

Nghe Lữ Hoàng Trung nói vậy, Diệp Thiến Nhi cũng giật cả mình. Bệnh tình của cô ta, ngay cả bản thân cô †a cũng không dám nói.

“Cô? Diệp Thiến Nhi nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia, cô ta thấy Diệp Tĩnh Gia đang nhìn mình bằng ánh mät cổ vũ.

Bình Luận (0)
Comment