Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 183

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 183: Vệt nước miếng

 

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô mặt mũi” Hoắc Minh Dương nói, anh không muốn nói thêm cái gì với Hồ Lệ nữa, nhưng nếu không nói gì thì cũng không quá lễ phép.

“Được, vậy thì tôi cảm ơn anh trước” Nói xong cô ấy cũng không nhắc nhở gì nữa.

Diệp Tĩnh Gia vừa đi vào đã phát hiện bên trong có rất đông người: “Nhiều người như vậy”  “Nhiều người sẽ không thoải mái sao?” Hồ Lệ ở một bên nghe được vội vàng nói: “Những người này đều là bạn cũ, cô không muốn gặp mặt bạn của anh ta sao?” Nói xong cô ấy liên nháy mắt mắt với Diệp Tĩnh Gia.

Chuyện này khiến cô có chút không biết phải làm sao.

Chỗ này làm Diệp Tĩnh Gia không thoải mái.

Cũng may cô không phải một mình ở chung với Hoắc Minh Dương, ngược lại điều này làm cô bớt đi không ít lúng túng: “Làm sao vậy? Cảm thấy không thoải mái hả?” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói ở bên tai cô.

“Dạ, có chút” Cô mang thai, vốn thích ngủ, đến bây giờ cũng không có ngủ được tí nào, dĩ nhiên là quá thoải mái.

“Tôi không đói bụng, vừa rồi tôi đã ăn no rồi” Không có Lữ Hoàng Trung ở bên cạnh, mặc dù cô làm tất cả những chuyện nên làm, nhưng cô luôn có cảm giác làm chuyện gì cũng không tốt.

Mơ mơ màng màng, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy thì đã ở trên xe của Hoắc Minh Dương: “Ở trong hoàn cảnh này mà cô cũng ngủ được.”  Hoắc Minh Dương nhỏ giọng giễu cợt cô, cảm giác Diệp Tĩnh Gia còn chưa tỉnh ngủ, anh nói hồi lâu mà cô vẫn không có trả lời: “Ngoan, ngủ tiếp đi” Anh đã sắp xếp xong lộ trình ngày mai.

Lúc trở về biệt thự, Diệp Tĩnh Gia đã đói, Hoắc Minh Dương chỉ đành phải nấu cơm.

Anh chợt thay đổi thái độ khiến có chút không biết phải làm sao.

Cô ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách chờ Hoắc Minh Dương, không biết anh đang làm gì, tóm lại bây giờ mình rất đói: “Nóng vội lắm sao? Đi vào đây thử một chút” Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia có chút thấy không thoải mái, cô không biết nên nói gì cho phải.

Cô luôn có cảm giác người đàn ông này đang lấy lòng.

“Sao cô lại không ăn?” Diệp Tĩnh Gia nhìn món mì xào trước mặt, lại không có ý muốn lên tiếng.

“Nhiều dầu quá” Cô có chút muốn Ói.

“Không sao đâu, hoặc nhiều hoặc ít thì cô cũng phải ăn một chút, dạ dày không thoải mái thì phải ăn cơm” Hoắc Minh Dương khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia, anh không hề thấy đói, chỉ đơn thuần muốn làm cho Diệp Tĩnh Gia ăn. Vậy mà Diệp Tĩnh Gia lại không cho anh mặt mũi vẫn không nhúc nhích.

Cô nhìn dáng vẻ đầy mong đợi của Hoắc Minh Dương, đoán chừng đến tận bây giờ anh cũng chưa từng làm cơm cho người khác ăn: “Ừ, ăn rất ngon” Cô nếm thử một miếng, mì này trái lại không có vấn đề gì.

Không nghĩ đến ngay cả nấu cơm mà anh cũng biết làm.

“Tôi thật sự không ngờ tới, anh nấu ăn lại ngon như vậy.” Diệp Tĩnh Gia cười một tiếng, cô không biết còn cái gì mà Hoắc Minh Dương không biết làm hay không.

“Vẫn còn rất nhiều, cô thích thì ăn nhiều một chút” Anh nói xong, thì ở một bên đã mở điện thoại di động lên.

Diếp Giai không biết Hoắc Minh Dương sẽ nghĩ như thế nào, nhưng mà khi thấy anh mở điện thoại lên thì trực giác đã mách bảo Tô Thanh Anh sẽ gọi điện thoại tới.

Quả lên điện thoại di động reo nhiều lần, đều là âm thanh của tin nhắn ngắn: “Sao vậy? Tô Thanh Anh gấp gáp †ìm anh à?” Diệp Tĩnh Gia cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thốt ra một câu chua ngoa như vậy, ngay cả chính cô cũng không ngờ đến.

“Cô đừng nghĩ nhiều, mau ăn cơm của cô đi” Nói xong anh nhìn lướt qua tin nhắn một cái rồi trực tiếp cất đi.

Chủ yếu là để xem tin tức, nếu không anh còn lâu mới mở điện thoại, vừa nhìn thấy chỉ chít tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ, đầu anh đã nhói lên từng cơn đau: “Anh không nghe điện thoại sao?” Anh chỉ mới xem một cái tin nhắn đã tắt máy, Diệp Tĩnh Gia thấy rõ.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến Hoắc Minh Dương sẽ làm như vậy.

“Không cần nghe” Hoắc Minh Dương dịu dàng nói một câu với Diệp Tĩnh Gia.

Mây cái tin nhắn này chẳng qua chỉ là nhắc anh nghỉ ngơi sớm một chút, hỏi anh lúc nào thì trở về, hỏi anh đang ở đâu.

“Vậy anh đưa điện thoại cho tôi.” Cô đoán chừng bây giờ Lữ Hoàng Trung cũng sắp phát điên.

“Cô muốn điện thoại để làm gì, ăn cơm của cô đi” Hoắc Minh Dương nói, bây giờ anh không thèm để ý đến những chuyện khác, so với những chuyện khác thì việc trói chặt Diệp Tĩnh Gia ở bên người mới là quan trọng nhất.

Nhận được câu trả lời của Hoắc Minh Dương, mặc dù không hài lòng, nhưng cô cũng dễ hiểu: “Được rồi, anh làm như thế nào thì làm, tôi đi nghỉ ngơi” Cô nói xong, cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương đã đặt cơm xuống.

Diệp Tĩnh Gia ăn còn dư lại nửa bát, Hoắc Minh Dương trực tiếp bưng lên ăn nốt.

Không có một chút do dự.

“Anh làm gì vậy, sao lại ăn cơm trong bát của tôi?” Diệp Tĩnh Gia không khỏi cứng họng, cho dù thế nào thì cô cũng không ngờ Hoắc Minh Dương lại làm như vậy.

“Cái này có gì đâu, chuyện này giữa vợ chồng là rất bình thường” Hoắc Minh Dương vừa dứt lời, mặt Diệp Tĩnh Gia đã đỏ bừng lên.

Quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, rốt cuộc người đàn ông này xảy ra chuyện gì, vậy mà lại làm ra những hành động khiến cho cô không biết làm gì cho phải.

“Thật ra thì cô không cần phải khó chịu như vậy, tôi biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm” Anh nói xong, nhìn mặt Diệp Tĩnh Gia càng ngày càng đỏ lên cười một tiếng: “Không cần căng thẳng như vậy, tôi cũng không ăn thịt cô được.” Anh sẽ không ăn thịt cô sao? Bây giờ người đàn ông mà cô tránh còn không kịp bỗng nhiên thay đổi thành một người như vậy, đổi lại là ai cũng khó tiếp nhận đi.

“Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, không cần hù dọa tôi” Diệp Tĩnh Gia không chút lưu tình vạch trần: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không có cách nào thay đổi cái nhìn của cô, nhưng mà bây giờ tôi rất muốn làm một người chồng đúng cách” Không biết Hoắc Minh Dương bị trúng gió gì bỗng nhiên nói như vậy, dọa Diệp Tĩnh Gia gật mình. Cô không tin người đàn ông này lại đối xử dịu dàng với cô như vậy: “Có chuyện gì thì anh mau nói đi” “Không có gì, trước kia tôi luôn có cảm giác tiếc nuối khi phải chia tay” Hoắc Minh Dương vừa dứt lời, đã dọa Diệp Tĩnh Gia sợ hết hồn.

Người này thật sự là Hoắc Minh Dương sao? Cho dù thế nào thì cô cũng không tin: “Anh đừng gây chuyện nữa, anh nói tất cả mọi chuyện ra, chúng ra vẫn có thể tiếp tục sống chung” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không để ý đến Hoắc Minh Dương nữa, người đàn ông này thật đáng sợ.

“Đừng gậy chuyện? Diệp Tĩnh Gia, cô coi tôi là đứa trẻ sao?” Sau mỗi lần chia xa, ngay cả cơ hội nói chuyện bọn họ cũng không có.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ ý của người đàn ông này là gì, nghĩ chuyện gì.

Chẳng qua cô không có can đảm tiếp nhận thêm lần nữa. Cho dù là can đảm để gánh vác kết quả hay là can đảm để chấp nhận kết quả thì cô cũng không có gì. Nghĩ đến đứa bé trong bụng còn chưa ra đời đã được định trước bóp chết từ trong nôi thì trong lòng cô không thể nào tha thứ cho Hoắc Minh Dương.

“Tôi muốn đi nghỉ ngơi, tôi rất mệt mỏi” Người đang trong thời kỳ đầu mang thai đều rất sợ mệt. Diệp Tĩnh Gia cũng không ngoại lệ.

“Tôi đi cùng cô, khó chịu chỗ nào thì nói cho tôi” Hoắc Minh Dương ân cần nói với Diệp Tĩnh Gia.

Nghe anh nói như vậy, da đầu Diệp Tĩnh Gia cũng tê dại: “Không có gì, anh cứ tranh thủ thời gian xử lý chuyện của mình đi, trước tiên là mấy cái bát kia” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoäc Minh Dương.

Bây giờ cô không có ý định tha thứ cho Hoäc Minh Dương. Cũng không có nguyên nhân gì, chăng qua là đơn thuần cảm thấy, bây giờ cho dù Hoäc Minh Dương có làm cái gì đi nữa, thì mình cũng không thể nào quên được.

“Cô bắt đầu ra lệnh cho tôi sao” Đúng là được nước lấn tới, trước kia Diệp Tĩnh Gia tuyệt đối không làm được, bây giờ Diệp Tĩnh Gia muốn gì được nấy.

“Không có, bây giờ tay tôi bị gấy, chẳng lẽ anh muốn tôi đi rửa bát đũa sao?” Diệp Tĩnh Gia phát hiện cái tay bị gãy của cô vân còn rất hữu dụng, ít nhất có thể quan minh chính đại sai khiến Hoäc Minh Dương làm việc.

Anh được chỉ định cầm bát đũa đi rửa sạch.

Cô nằm ở trên ghế sô pha xem tỉ vi, mơ mơ màng màng đã ngủ thieeps đi.

Trong giấc mơ, cảm thấy một vòng ôm ấm áp đang ôm chặt cô vào trong ngực, có chút ấm áp, cô dụi dụi vài cái, †ìm một vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ Hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người đàn ông, Diệp Tĩnh Gia ở trong lòng anh dụi tới dụi lui khiến cho cả người anh nóng lên.

Anh gầm nhẹ một tiếng, Diệp Tĩnh Gia không có làm ea động tác gì nữa nhưng cô lại ôm anh rất chặt. Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì với Hoäc Minh Dương, nhưng bây giờ cô rất thoải mái.

Hoặc Minh Dương giúp cô vuốt vuốt vài sợi tóc, Diệp Tĩnh Gia ngủ rất Say sưa, ngọt ngào Xuyên qua ánh sáng khúc xạ của mặt trăng bên ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy gò má của người phụ nữ, cô dường như rất thỏa mãn, trong giấc mơ còn luôn câu môi mỉm cười Anh cúi đầu xuống hôn cô, có một loại cảm giác thích thú.

Diệp Tĩnh Gia đón ý hừa theo liếm liếm bờ môi của anh.

Hoäc Minh Dương ôm Diệp Tĩnh Gia ngủ say sưa. Trước kia khi còn ở nhà họ Hoäc, chỉ có ôm Diệp Tĩnh Gia ngủ anh mới cảm thấy thoải mái, bây giờ qua lâu như vậy mà thói quen vân không thay đổi Cho dù trong lòng có mười nghìn câu trả lời phủ nhận việc anh thích Diệp Tĩnh Gia, nhưng mà Diệp Tĩnh Gia ở bền cạnh anh khiến cho anh rất thoải mái, đây là điều không thể nghi ngờ.

“Tôi phải làm thế nào với cô đây” Nơi này chỉ có hai người bọn họ, Diệp Tĩnh Gia đã ngủ, không biết lời này của Hoặc Minh Dương là đang nói với ai.

Diệp Tĩnh Gia cả đêm không có gặp ác mộng, trước kia ở cùng với Lữ Hoàng Trung cô luôn gặp ác mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Hoặc Minh Dương còn chưa có tỉnh, cô lại đang năm trên khuỷu tay của anh, không biết có làm cánh tay anh tê dại hay không, cô phải nhanh chóng đứng dậy.

Nhưng cô chỉ mới vừa động đậy một cái đã quấy rây đến người đàn ông, anh mở mắt ra nhìn dáng vẻ đầy mờ mịt cút Diệp Tĩnh Gia.

Khóe miệng còn vương vài vệt nước miếng.

“Tối hôm qua cô năm mơ ăn cái gì à?” Giọng nói của anh rất mềm mại, hình như nguyên nhân là vừa mới tỉnh dậy, lại có một sức hấp dân vô hình.

“Tôi… Hả?” Cô có chút mơ màng, vân chưa có hoàn toàn tỉnh táo.

“Tối hôm qua cô ngủ ngáy, chảy nước miếng, cô có biết không?” Hoặc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia theo phản xạ sờ mép một cái.

Không đúng, từ trước đến này cỏ ngủ đều không chảy nước miếng mà? Vậy đây là nước miếng của người nào? Nghĩ đến nhận thức này, vô hình khiến cô không biết phải làm sao: “Anh… Không phải đâu.” “Không phải cái gì? Ngáy thật đáng yêu” Anh nói xong, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy da đầu cũng tê dại: “Đáng yêu cái quái gì, anh mau dậy đi, tôi phải đi rửa mặt” Diệp Tĩnh Gia vội vàng bò dậy, cô không muốn đối mặt với Hoặc Minh Dương như thế này, cảm thấy mình đã làm không biết bao nhiêu chuyện thỏ tục.

“Đừng kích động như vậy, không quan trọng, tôi cũng không có nói gì cô” Không nói gì, không làm gì cảm giác thật tốt.

Diệp Tĩnh Gia nhìn vào gương, quả nhiên người trong gương vân ngốc ngốc, bên mép còn để lại dấu vết chảy nước miếng.

Bình Luận (0)
Comment