Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 243

Chương 243: Tô Thanh Anh trở lại

 

Buổi chiều, Hà Vân Phi vẫn tới công ty, trong công ty thực sự có nhiều chuyện không thiếu cô được.

Mặc dù rất không muốn nhưng cô vẫn lấy không ít tiền của Hoắc Minh Dương, làm một chút chuyện thì vẫn cần dùng đến tiền.

Đến khi vào bên trong công ty, ánh mắt người khác nhìn cô đều thay đổi.

Mặc dù cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng cô cũng không nói gì mà vào thẳng bên trong luôn. Cô tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu.

Vì có rất nhiều chuyện cần cô đích thân xử lý.

“Sao vậy, sao hôm nay thay đổi vậy, không phải hôm qua vẫn còn rất bình thường à, sao hôm nay thay đổi luôn vậy. Cô bước vào phòng và nói với Hoắc Minh Dương, cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.

Đối với tổng giám đốc như anh thì chắc chuyện kia cũng không là gì cả.

Có lẽ anh cũng đã từng gặp nhiều rồi.

“Sao rồi, vết thương của cô đỡ chưa?” Hoắc Minh Dương nhìn bộ dạng không hề quan tâm của cô, anh cảm thấy không thoải mái lắm.

“Tôi không biết anh đang nói gì, kiểu người như anh mà cũng để tâm đến những chuyện đó sao?” Cô trừng mắt nhìn Hoắc Minh Dương một cái, cô cũng không biết nên nói gì, người đàn ông này đúng là có năng lực.

“Cô đừng có nói linh tinh, chẳng lẽ trong mắt cô cuộc sống đời tư của tôi lại hỗn loạn như vậy sao?” Hoắc Minh Dương lộ rõ vẻ không vui, ánh mắt anh nhìn Diệp Tĩnh Gia cũng có thêm mấy phần mất kiên nhẫn.

“Có phải hay không thì trong lòng anh tự rõ, những chuyện khác tôi không nói nữa. Anh xem cô vợ bé nhỏ kia của anh đi, tôi làm bất cứ chuyện gì cô ta cũng không vui.” Cô không biết có phải miệng cô quá thiêng không, lâu lắm rồi cô không nhìn thấy Tô Thanh Anh nhưng vừa mở miệng nói xong câu đó thì Tô Thanh Anh lại gõ cửa đi vào.

“Sao cô vẫn còn chưa đi vậy?” Tô Thanh Anh vừa vào phòng thấy Hà Vân Phi vẫn đứng trong phòng làm việc của Hoắc Minh Dương thì nói luôn.

“Đây là phòng của tôi, tôi phải đi đâu?” Cô nhìn Tô Thanh Anh khó chịu, người phụ nữ này đúng là luôn có cách để chọc cho cô không vui.

“Anh… Minh Dương, tập đoàn Hoắc Thiên rộng như thế, anh sắp xếp cho cô ta một phòng làm việc khác đi” Tô Thanh Anh quay sang xin Hoắc Minh Dương, bây giờ chỉ có Hoắc Minh Dương mới có thể nói được Hà Vân Phi, Tô Thanh Anh phải nghĩ cách để anh nhanh chóng cho Hà Vân Phi biết khó mà lui.

Chuyện này cô cầu còn không được, thấy Tô Thanh Anh phải làm mọi trò để đuổi cô đi thì cô cảm thấy trong lòng rất vui, cô còn đang nghĩ không biết bao giờ mới có thể thoát được khỏi người đàn ông này.

Không biết sau khi Tô Thanh Anh biết cô và người đàn ông này đã xảy ra chuyện đó thì sẽ nghĩ thế nào. Cô nhìn người phụ nữ kia hơi khinh bỉ, đúng là toàn đánh giá cao bản thân mình.

Sẽ luôn có được những kết quả chẳng lấy gì làm tốt.

“Được, nếu anh thấy sao cũng được thì tôi cũng không còn gì để nói” Cô nhanh chóng bỏ một phiếu tán thành cho Tô Thanh Anh.

“Chuyện này em không cần nói với anh, trong công ty có rất nhiều chuyện đều cần cô ấy xử lý, em đừng chọc đến cô ấy nữa” Hoắc Minh Dương từ chối yêu cầu của Tô Thanh Anh.

Cô ta không tránh khỏi mà cảm thấy không vui, lúc cô ta ở đây giúp Hoắc Minh Dương, anh cũng đâu cho cô dùng chung một phòng làm việc với anh.

“Cũng đúng đấy cô Anh ạ, chúng tôi vẫn còn có việc quan trọng, liên quan đến một khoản tiền rất lớn, cô cũng không muốn Hoắc Thiên tự dưng mất một đống tiền như vậy phải không? Vậy nên, cô có chuyện gì thì nhanh chóng nói đi, đừng ở đây làm cản trở tôi. Nếu như cô có chuyện thì có thể đi vào trong phòng làm việc của giám đốc, hoặc hai người đi đâu cũng được” Để chứng minh công việc của cô thật sự rất nhiều, số lượng rất lớn, cô chuyển một đống tài liệu của Hoắc Minh Dương từ bên dưới lên.

Nhìn qua một cái cũng thấy là công việc rất nhiều.

“Được rồi, nếu em có chuyện thì chúng ta hẹn buổi tối, bây giờ anh thực sự đang bận, không thể đi được” Hoắc Minh Dương nói xong thì cũng không thèm để ý đến cô ta nữa.

Cô ta không biết Hà Vân Phi đã chuốc cho Hoắc Minh Dương thứ bùa mê thuốc lú gì mà anh lại bảo vệ người phụ nữ đó đến như vậy, cô ta cảm thấy vị trí của mình đang vô cùng lung lay.

“Minh Dương, em không biết đâu, khó khăn lắm em mới quay về, em chỉ muốn ở đây với anh thôi, em sẽ không làm gì đâu” Tô Thanh Anh đã nói đến nước này rồi thì cô cũng không thể nói thêm gì nữa, vì dù sao khi cô ta ở lại đây, người cảm thấy phiền cũng không phải là cô.

“Anh không biết em đang nói gì, dù sao anh cảm thấy cho dù có chuyện gì thì cũng không thay đổi được chuyện anh sẽ ở đây, em đừng cố nghĩ nữa” Hoắc Minh Dương không quan tâm mà nói thẳng với Tô Thanh Anh, cô ta nghe vậy thì cũng không biết phải trả lời thế nào.

Cô ta nhìn thấy Hà Vân Phi là đã thấy không thoải mái.

Cô ta nghĩ, độc chiếm phòng của Hoắc Minh Dương rồi còn ra cái vẻ cao quý, đừng tưởng trong lòng tôi không biết cô đang nghĩ gì, cô cũng chỉ vì Hoắc Minh Dương và tiền thôi, nếu không thì làm sao lại trở về, ở Mỹ đang nổi tiếng như vậy, sao lại bỏ hết mọi hào quang để về đây.

“Tôi không biết cô đang nói gì, bây giờ tôi đang đau đầu lắm” Cô nhìn thấy Tô Thanh Anh thì đã cảm thấy khó chịu, cô bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn của Hoắc Minh Dương, không ngờ anh có thể thích được một cô gái như thế này, nói thế nào thì đây cũng không giống gu của anh.

“Những chuyện khác tôi không biết đâu, bây giờ tôi đang đau đầy lắm” Cô nhận thua, cầm theo tài liệu và đi ra ngoài, không thèm nhìn cô ta thêm một lần nào nữa.

Tô Thanh Anh đúng là có năng lực, khiến cô không biết nên phải nói gì: “Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, có rất nhiều lúc, cô không cần nói gì nhưng có thể đạt được mục đích của mình thì coi như cô thắng rồi” Lúc đi ra, Hà Vân Phi còn không quên vứt lại câu này.

Mặt Tô Thanh Anh biến sắc.

Hoắc Minh Dương trông có vẻ cũng không vui lắm.

“Minh Dương, em không có ý đó đâu, không phải em cố ý muốn đuổi cô ấy ra ngoài đâu” Cô ta ra vẻ tủi thân, mấy ngày đi chơi ở bên ngoài, không những cô ta không gầy đi mà còn béo lên không ít, nhìn tổng thể cũng không đến nỗi tệ.

Đáng ra Tô Thanh Anh mới là người phải ra ngoài, cô ta đứng ở bên trong Hoắc Minh Dương cũng chỉ nhìn ra là cô ta đã béo hơn một chút.

“Không sao đâu, tính của cô ấy là như vậy. Có vẻ em béo lên không ít nhỉ, ra ngoài chơi một chuyến có vẻ cũng được nhỉ” Anh cố nói thêm vài câu với Tô Thanh Anh, không hiểu có chuyện gì mà anh không muốn nói những chuyện bình thường với cô ta nên anh đành lôi những chủ đề tầm phào ra để nói.

“Đúng vậy, anh không biết đâu, em ở bên ngoài sống rất tốt nhưng mà em rất nhớ anh. Lần sau em nhất định sẽ đi cùng anh, em không nỡ rời xa anh, một chút thôi em cũng không muốn” Hà Vân Phi cảm thấy hơi mệt, mặc dù không đến mức không biết nên làm gì nhưng không biết có chuyện gì mới làm anh cảm thấy vui vẻ một chút.

“Đi đâu vậy, nếu anh có thời gian thì chúng ta ra ngoài chơi một chút.

Nếu không có thời gian thì em đi một mình là được rồi” Lúc đầu suýt chút nữa anh đã định nói ra những điều mình nghĩ trong lòng nhưng sau đó anh đã đổi giọng khác, tránh cho Tô Thanh Anh không vui lại gây ra những chuyện khác.

Tâm trạng cô hơi chùng xuống, lại có cảm giác phiền toái mệt mỏi. Vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Minh Dương thì lại thấy mọi người trong phòng thư ký đau lòng nhìn cô.

“Sao vậy? Có phải có chuyện gì rồi không?” Cô hỏi một câu, không hiểu vì sao mấy người trong phòng đều nhìn cô rất thương cảm.

“Tô Thanh Anh về rồi, chị, chị không sao chứ” Từ lâu bọn họ đã thấy Tô Thanh Anh không vừa mắt nên đương nhiên lần này ủng hộ Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đến với nhau.

“Mọi người nói gì vậy, mọi người đừng hiểu lầm, tôi và Hoắc Minh Dương không có quan hệ gì đâu” Hà Vân Phi lập tức giải thích, cô không muốn tự dưng bị liên quan gì tới một người đàn ông khác.

“Em không có khác đâu, em chỉ thấy nếu chị vì người phụ nữ kia mà không vui với giám đốc Dương thì em thấy không đáng đâu” Người đang nói nói chuyện rất dè dặt nhưng vẫn đủ dũng khí ủng hộ Hà Vân Phi, mấy người khác cũng giống như vậy.

Bây giờ bọn họ chọn đúng người thì sau này sẽ có quả ngọt, nếu như chọn sai thì về sau coi như toang.

“Xin lỗi, mọi người đừng hiểu lầm nhé, tôi và Hoắc Minh Dương thật sự không có quan hệ gì với nhau” Nói đến chỗ này thì Hà Vân Phi mới hiểu vì sao hôm nay mọi người lại có vẻ rất mong chờ khi nhìn thấy cô.

Hóa ra là như vậy.

Nhưng đáng tiếc cô và Hoắc Minh Dương không phải có kiểu quan hệ mà bọn họ đang nghĩ.

“Mọi người giải tán đi, kẻo bà chủ tương lai của mọi người lại khó chịu” Trong lòng cô biết rất rõ điều gì mới là quan trọng nhất, Hoắc Minh Dương không phải là đối tượng của cô.

Nếu cô đã nói đến nước này thì cũng không còn gì để nhắc đến nữa.

Mọi người nhanh chóng giải tán, Hà Vân Phi tìm một chiếc bàn không có người ngồi để ngồi xuống xem tài liệu, lúc cô làm việc vô cùng nghiêm †úc, kiểu phụ nữ như vậy rất dễ được đàn ông thích, chẳng trách mà Hoắc Minh Dương lại thích cô như vậy.

“Cậu nhìn luật sư Phi kìa, đến giờ tan làm rồi mà vẫn còn làm việc nghiêm túc như vậy, đến đầu còn chẳng buồn ngẩng lên nữa” Mấy người đứng đó bàn bạc một lúc thì thấy cô ngẩng đầu lên, vươn vươn vai, công việc quá mệt nên cô đành tìm chút việc để làm.

“Mọi người thu dọn đồ xong rồi sao?” Cô nhìn thời gian, chẳng lẽ đến giờ tan làm rồi sao: “Mấy giờ rồi vậy, mọi người mau về đi” Cô là người đầu tiên thu dọn đồ xong và đi ra ngoài. Lúc cô đến trên bàn không có gì, đến lúc cô đi, mọi thứ lại y như cũ, có chăng là đem đi ít bụi.

“Mọi người có phát hiện ra không, chị ấy có vẻ khác khác?” Mấy người cảm thấy khó hiểu, bọn họ không nói rõ ra được cô đang ở đâu nhưng luôn có cảm giác rằng có gì đó kỳ lạ.

“Đương nhiên là khác rồi, có thể so sánh chị ấy bây giờ với trước kia không?” Lúc vừa bước vào công ty, bọn họ đã không vừa mắt với cô.

Nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy cô không tệ.

Không thể nói rõ nguyên nhân là gì, có điều có rất nhiều thứ người khác nói không đúng, chỉ có mình mới biết được.

“Bây giờ nghĩ ra thì cũng không khác gì với đám bình thường bọn mình lắm” Có vẻ có rất nhiều chuyện không đến mức như người ta suy nghĩ lung tung như vậy.

Hà Vân Phi vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo, mọi chuyện dễ xử lý hơn so với tưởng tượng của cô.

Trong trường mẫu giáo có rất nhiều người thích Đại Bảo nên đến buổi tối cậu bé vẫn không muốn đi về, cô nhìn thấy bộ dạng đó của con thì bật cười: “Con thích trường mẫu giáo vậy sao?” Đại Bảo không trả lời mà kéo tay Hà Vân Phi ra chỗ cầu trượt.

Chiếc cầu trượt đáng yêu như vậy, không thật sự không dám lên.

Cô sợ dẫm hỏng nó nên đứng phía dưới chờ Đại Bảo.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ không lo nghĩ của con, trong lòng cô tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái.

Buổi tối khi về đến nhà, Diệp Thiến Nhi đã làm xong bữa tối. Hà Vân Phi cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp, cô đi thẳng vào ăn cơm: “Đứa bé ở đó có quen không?” “Thằng bé rất thích trường mẫu giáo, để nó đi mẫu giáo là được” Hà Vân Phi rất vui vì Đại Bảo có thể đến mẫu giáo thì cô cũng đỡ lo mà cũng có thể để cho Diệp Thiến Nhi đi.

Sự chia cách tạm thời làm cho Diệp Thiến Nhi càng nhớ Domoto hơn.

Nhìn Diệp Thiến Nhi vui đùa trêu chọc Đại Bảo, Hà Vân Phi cũng mỉm cười.

Cô như vậy cũng coi như chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, cuối cùng cô cũng nhìn rõ bản thân mình.

Hà Vân Phi không biết nên vui hay nên buồn, chỉ đáng tiếc cho hai cô gái kia.

Cảm nhận được sự quyết tâm của em gái nên cô không biết nên nói gì.

“Chị nghĩ em không nói gì là em không biết những khúc mắc trong lòng chị sao?” Nhìn biểu cảm trên mặt Hà Vân Phi, Diệp Thiến Nhi biết ngay cô đang nghĩ gì: “Ai bảo chị cứ viết hết những gì chị nghĩ lên mặt vậy?” “Có sao? Chị còn tưởng mình đã giấu được kỹ lắm đấy” Cô hơi cảm thấy chán nản.

“Chuyện của em và Domoto là quyết định của hai bọn em, không liên quan gì đến chị, cũng không thể trách chị được, chị đừng nghĩ lung tung.” Lúc Diệp Thiến Nhi nói chuyện, tay của cô còn để trên tay Diệp Tĩnh Gia như một cách truyền đạt cảm xúc.

Diệp Thiến Nhi nhìn thấy rõ hiện tại cô đang vui mừng hay không thoải mái: “Chị, chị nghe em đi, chuyện của em và Domoto là lựa chọn của hai bọn em, chị có thể buông bỏ Lữ Hoàng Trung đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Ngày tháng về sau chúng ta tự đi với nhau, cho dù là tốt hay xấu thì em cũng không trách chị đâu.” Nói xong, Diệp Thiến Nhi thở phào một hơi, cô còn tưởng nói chuyện thẳng thắn với người khác là một chuyện khó khăn thế nào, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

“Chị không biết nên nói thế nào, chị còn tưởng mọi chuyện vẫn tốt nhưng bây giờ thật sự cảm thấy hơi buồn rồi” Trong lòng cô tâm trạng rất phức tạp, cả những chuyện không nên làm và nên làm thì cô đều đã làm rồi, bây giờ có nói gì cũng muộn.

“Em biết rồi, về sau chị vui là được”

Bình Luận (0)
Comment