Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 272

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 272: Anh đến đây, sau đó đau lòng bỏ đi

 

“Sức của của bản thân em nên em chỉ cần chịu trách nhiệm với chính mình là được rồi.” Những lời Lữ Hoàng Trung nói đã thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng anh ấy, anh không muốn dính dáng quá nhiều đến tôi và dường như anh đã chuẩn bị rất kỹ càng vê những chuyện mình muốn làm.

“Anh sẽ về trước vì còn có việc cân giải quyết, nếu em bệnh thì nhất định phải đi khám bác sĩ đấy.” Anh ta lo lắng nhất bây giờ chính là vấn đề tâm lý của Hà Vân Phi, không cần biết là vì nguyên nhân gì nhưng cô ấy trở bệnh nặng đến mức này khiến con người ta thật sự rất lo lắng.

“Thật lòng xin lỗi vì đã làm anh lo lắng, em không sao cả thật mà.” Cô vẫn khăng khăng rằng mình không hề bị gì.

Cũng chẳng muốn để cho Lữ Hoàng Trung phải lo lắng, suy cho cùng thì đó cũng là chuyện riêng của cô ấy nên hoàn toàn không đến lượt người khác phải quan tâm.

Cuối cùng Hà Vân Phi đành phải nhờ Lữ Hoàng Trung đưa mình đến nhà họ Hoắc, cô chẳng có nơi nào để đi cả, đi tới đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm thế này tạo cho cô cảm các cực kì tôi tệ.

“Anh thật sự không muốn đưa em đến nhà Hoäc Minh Dương một tí nào cả.” Lữ Hoàng Trung cười cười rôi lại pha lân chút nghiêm túc nói như thế.

“Được rồi, được rồi! Em chịu anh luôn rồi đó, nói cái gì anh cũng nói được.” Cô cười cười, tất cả mọi buồn vui trước đó đều hóa thành mây gió.

Rất nhiều khó khăn trước đó đã trôi qua, bây giờ nó chỉ là một việc rất nhỏ.

“Em đành phải nhờ anh chuyện Tô Thanh Anh rồi, bây giờ em bận quá không thể phân thân ra được nhưng lân này em về đây cũng để giải quyết chuyện đó nên không thể để bất kì một sơ sót nào xảy ra được.” Cô kiên quyết nói.

“Em cứ yên tâm đi.

Vào trong phát hiện ra chẳng có ai ở trong nhà, cô bèn trở lại phòng, chỉ có mỗi mình Đại Bảo đang cầm món đồ chơi mới của bà Hoắc vừa mua nghịch cực kì vui vẻ.

“Mọi người trong nhà đi đâu hết rồi con?” Cô cũng không biết liệu Đại Bảo có nghe hiểu được câu hỏi có độ khó cao như thế không nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

“Bọn họ ra ngoài ăn cơm rồi, chú đẹp trai kia vẫn chưa về.” Đại Bảo tiếp tục chơi món đồ chơi của mình và chẳng thèm ngẩng đầu lên, Hà Vân Phi cũng không quan tâm đến vấn đề đó lắm, cô dứt khoát đi ngủ một giấc, sáng hôm sau dậy thì Hoắc Minh Dương vẫn chưa về.

Cô tự đi làm, không có ai để đi nhờ xe nên đành phải đi ké xe của Đại Bảo, cô bỗng có cảm giác mình còn không được ưu đãi bằng Đại Bảo, ít nhất thằng bé có tài xế riêng cho mình.

Đại Bảo nhìn mẹ mình, không thằng bé nghĩ gì mà lại ôm chặt lấy Hà Vân Phi không chịu buông tay.

“Mẹ ơi, chúng ta đến thủy cung chơi được không?” Đại Bảo bắt đầu làm nũng, đứa nhỏ này vẫn còn nhớ lời trước đó Lữ Hoàng Trung từng hứa, cô chợt nhận ra là có lẽ thằng bé đã nhớ Lữ Hoàng Trung.

Gần đây Đại Bảo cũng hay nổi cáu, cô tìm hiểu mãi vẫn không biết lý do tạo sao nhưng bây giờ cuối cùng đã biết rồi: ‘Mẹ cũng không biết phải nói sao mới nữa, thế nhưng có những chuyện đã quyết định rồi thì nó sẽ không thay đổi được, cũng chẳng chạy đi đâu được và nhất là những chuyện quan trọng nhé.” Nhận được lời hứa hẹn của Hà Vân Phi, Đại Bảo không gây rối thêm nữa mà nhanh chóng đi học.

Cô đến công ty và phát hiện Hoắc Minh Dương vẫn chưa đi làm, cô có cảm giác mình đang bị lừa, dường như những ấn tượng tốt của cô về Hoắc Minh Dương trước đó đã tan thành mây khói, cuối cùng anh vẫn lựa chọn Tô Thanh Anh và theo Tô Thanh Anh đi mất rồi.

Tuy không biết rõ trong đầu Hoắc Minh Dương đang nghĩ gì nhưng cô biết lần này Tô Thanh Anh đã thắng.

Cả ngày hôm đó Hoắc Minh Dương vẫn không đến công ty đi làm, chẳng mấy khi được mấy hôm thanh than một mình chiếm lấy cả phòng làm việc của chủ tịch nhưng cô lại chẳng thấy vui vẻ một tí nào và thậm chí còn thấy hơi khó chịu không rõ nguyên nhân.

Đến giờ tan làm cô lại gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, hẹn anh ta ra ăn chút thức ăn nhanh và tiện thể dẫn Đại Bảo đi chơi một vòng, thế nhưng vừa mới xuống lầu thì lại đụng mặt Hoắc Minh Dương.

Ba người đã chạm mặt nhau ở trước cửa công ty tập đoàn Hoắc Thiên như thế, vẻ mặt Hoắc Minh Dương cực kì lo lắng, dường như anh đang cực kì mệt mỏi và ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Hà Vân Phi như thể cô đang làm chuyện gì đó khác người lắm vậy. Hà Vân Phi bất giác cúi đầu xuống không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.

Bầu không khí xấu hổ đó cứ kéo dài mãi, nếu lúc đó không phải là thời gian tan làm thì cũng chẳng biết là chuyện gì động trời hơn sẽ xảy ra nữa.

May là Hoắc Minh Dương vẫn giữ được bình tĩnh và cố kìm nén cảm xúc: “Lâu rồi không gặp cậu.” Anh mở miệng nói với Lữ Hoàng Trung, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hà Vân Phi.

“Ừ, cũng lâu rồi không gặp.” Hai người từng là những người bạn rất thân với nhau nhưng bây giờ rõ ràng trong mắt Hoắc Minh Dương không hề có cảm xúc thân thiện gì cho cam, đó là điều cô không muốn nhìn thấy.

“Chúng ta đi đôi, chào sếp Dương” Hà Vân Phi vội vàng kéo lấy ống tay áo Lữ Hoàng Trung, hành động nhỏ đó trở thành mồi lửa châm bùng ngọn lửa giận trong lòng Hoắc Minh Dương.

Thế nhưng anh nhanh chóng kiềm chế nó lại, anh không nổi trận lôi đình ngay lúc đó, anh cực kì bình tĩnh và sự bình tĩnh đó trông như thể chẳng có cảm xúc gì.

“Bây giờ em bắt đầu gọi tôi bằng sếp Dương rồi hả?” Anh lên tiếng hỏi với giọng điệu hậm hực không nói nên lời.

Tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức phải gọi anh bằng tên bình thường, sếp Dương, đây là công ty! Tôi đi trước đây Cô không muốn nói nhiều thêm một lời, sợ Hoắc Minh Dương lại nói ra cái gì đó không nên nói. Bây giờ lòng cô đang cực kì lo sợ nhưng vẫn không muốn thể hiện ra.

“Anh cảm thấy mình cần nhắc nhở cho em nhớ, dù em đưa ra quyết định thế nào thì anh vẫn ủng hộ em nhưng rõ ràng lúc nãy trong ánh mắt Hoắc Minh Dương nhìn em có ham muốn chiếm giữ cho riêng mình, tốt nhất em nên cẩn thận” Lữ Hoàng Trung đã lo lắng quá muộn màng rồi, Hà Vân Phi không dám nói bất kì điều gì, hoàn toàn không dám nói lại vì dù cô nói gì bây giờ thì cũng không giải thích rõ ràng được.

Rốt cuộc cô và Hoắc Minh Dương đã làm gì trong hai buổi tối đó.

“Anh đừng suy diễn ra nhiều thứ thế được không Miệng cô bất giác nói ra những điều đó nhưng trong lòng lại là một bầu trời hoàn toàn khác nhưng vẫn cố cứng miệng đến cùng.

“Anh đã tìm được nhân chứng rồi, đến lúc đó em có thể đến nói chuyện với nhân chứng một chút xem thế nào, em muốn đi không?” Cuối cùng Lữ Hoàng Trung đã tìm được bằng chứng và chứng cứ, không còn bao nhiêu thời gian nữa trước khi phiên tòa diễn ra: “Chờ anh giải quyết xong những vụ án trong tay mình rồi sẽ đến tìm người đó.”

“Được, anh quyết định đi rồi em sắp xếp thời gian” Bỗng nhiên điện thoại của anh ta vang lên, anh ta mở điện thoại lên xem tin nhắn nhưng cảm giác tâm trạng không được vui vẻ lắm nhưng vẫn không nói lời nào, suy cho cùng hôm qua cũng mới đi xem mắt với người ta, còn chưa kịp nói rõ ràng nên hôm nay người ta gửi tin nhắn đến cũng là chuyện dễ hiểu.

“Xin lỗi cô, tôi có một chuyện vẫn chưa nói cho cô biết” Anh ta dứt khoát gọi điện thoại qua cho người đó, đang lái xe nên không tiện nghe.

“Sao thế bác sĩ Trung?” Cô gái đó chưa tới ba mươi tuổi, là một người đẹp hiền lành dịu dàng. Đó là người mẹ anh ta cực kì thích nên ép buộc anh ta phải tỏ thái độ đàng hoàng với cô ấy.

“Chuyện là thế này, tôi không đồng ý xem mắt” Anh ta nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, không hề cân nhắc đến cảm xúc cá nhân, suy cho cùng thì kết hôn cũng là chuyện lớn cả đời.

“Bác sĩ Trung, tôi thật lòng thích anh nên tôi cũng không ngại theo đuổi anh” Cô ấy không quan tâm đến những chuyện quá khứ của Lữ Hoàng Trung, thậm chí cô ấy còn thấy tò mò, ôm trái tim hiếu kì ấy của mình để nhanh chóng bước vào thế giới của Lữ Hoàng Trung, không hề do dự: “Anh từ chối một cô gái thẳng thừng thế này thì ghê rồi, tôi cũng không biết phải nói gì với anh mới tốt nữa” “Thật lòng xin lỗi cô, tôi đã thích một người rồi, hơn nữa tôi cũng đang ở bên cô ấy, cô cũng không quan tâm đến điều đó ư?”

Lữ Hoàng Trung nói tiếp, Hà Vân Phi bên cạnh anh ta giật bắn cả mình, không hiểu tại sao anh ta lại kéo mình vào trong chủ đề này.

“Không sao cả, tôi không quan tâm. Tất cả đàn ông trên đời đều có quá khứ” Cúp điện thoại xong Lữ Hoàng Trung vẫn không vui vẻ lên tí nào, anh ta chỉ cảm thấy tất cả mọi suy nghĩ và mục đích đều va vào nhau trong cuộc sống hiện tại: “Tôi đang bận lái xe, tạm nhé.” Nói xong nhanh chóng ngắt kết nối.

Hà Vân Phi ngồi bên kia vẫn trợn mắt há hốc miệng.

“Đây là bác sĩ Lữ Hoàng Trung đấy ư? Sự lịch thiệp và nho nhã của anh đâu mất hết trơn rồi.” Cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, người đàn ông này hoàn toàn trở thành một người khác với ấn tượng ban đâu trước kia.

“Em đừng chọc ghẹo gì anh nữa.” Lữ Hoàng Trung thốt lên, anh ta không muốn nghĩ những chuyện không đâu đó nữa, anh ta luôn có cảm giác người con gái này có đủ cách để khiến anh ta không thể kiềm chế được bản thân mình.

“Đâu có, em thật lòng cảm thế anh nên tìm một cô bạn gái.” Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là cô cảm thấy Lữ Hoàng Trung cứ chờ đợi mãi thế này cũng không có kết quả gì, cô đã khuyên nhủ anh không biết bao nhiêu lần rồi.

“Anh không muốn nghe” Nói xong thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa nhà trẻ.

Cô nhìn theo bóng lưng Lữ Hoàng Trung, không biết thời gian gần đây Lữ Hoàng Trung đã sống những ngày tháng thế nào nhưng cô có thể cảm nhận được trong đó có rất nhiều lần bị giục kết hôn cùng với những cuộc điện thoại gọi đi xem mắt, nếu không anh đã chẳng có tâm trạng tiêu cực thế này.

Nghĩ tới đó cô lại thấy buồn người, tại sao người đàn ông này lại có thề hài hước đến thế được nhỉ? Đại Bảo trông thấy Lữ Hoàng Trung lập tức vui vẻ nhảy cẵng lên, cố gắng dính chặt vào người Lữ Hoàng Trung khiến cô cũng không biết phải làm thế nào mới tốt: “Con đừng làm phá, con xem con đã bắt nạt người ta rồi kia” “Đâu có.’

Nhóc con mất hứng chu miệng lên: “Bố Hoàng Trung yêu con nhất” Một lớn một nhỏ có thể ở bên nhau vui vẻ hòa bình là thế, hoàn toàn khác với sự gò bó khi Đại Bảo ở cùng với Hoắc Minh Dương, con cô sợ Hoắc Minh Dương nhưng nó chẳng có khoảng cách nào với Lữ Hoàng Trung cả.

Cô lại bất giác cảm thấy lo lắng, liệu mình có nghĩ cho bản thân nhiều quá nên quên mất con không.

Ba người cùng nhau vào công viên, cô ngồi đó nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa thỏa thích, cực kì vui vẻ.

Thế nhưng khoảnh khắc vui vẻ luôn ngắn ngủi như thế, chẳng mấy chốc cô đã nhận được điện thoại từ Hoắc Minh Dương: “Em đang ở đâu?” Cuộc gọi này khá kì lạ, bọn họ vừa mới chạm mặt nhau trước cửa công ty mà mới đó anh đã bắt đầu gọi điện hỏi cô đang ở nơi nào: “Đang ở công viên thủy cung” Dù rằng lòng không hề muốn tí nào nhưng cô vẫn ngoan ngoãn báo địa chỉ cho anh biết vì cô thật sự không dám chọc người đàn ông này nổi giận, ai mà biết được lát nữa anh sẽ làm ra những chuyện gì.

Qua khoảng bốn mươi phút thì Hoắc Minh Dương vội vàng đi tới.

“Anh tới nơi này làm gì thế?” Cô khó hiểu hỏi. Quan hệ của Hoắc Minh Dương với Lữ Hoàng Trung từng rất tốt, bây giờ lại tệ đến mức phải chạy tới đây cướp người ư? Cô tự cảm thấy mình không quyến rũ và hấp dẫn đến mức có thể khiến Hoắc Minh Dương chạy tới đây cướp người.

“Tôi tới đây để gặp Lữ Hoàng Trung, anh em tốt về nước, khó lắm mới gặp mặt nhau được một lần”” Lần này Lữ Hoàng Trung về nước, đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống thế này, lại càng không ngờ giữa khoảng thời gian đó lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Anh hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì cả, từ khi lên văn phòng ngồi xuống anh đã không kiểm soát nổi mạch suy nghĩ trong đầu mình, cứ suy diễn miên man mãi, không thể ngồi yên được một phút nào nên vội vàng chạy tới đây.

Nói thật, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đưa Hà Vân Phi đi và cũng không có quyền lợi gì để dẫn cô đi chứ đừng nói tới đứa nhỏ, anh chỉ muốn biết là bọn họ đang làm gì thôi.

Bình Luận (0)
Comment