Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 275

Chương 275: Tim vỡ nát trong nháy mắt

 

Hơn sáu giờ thì cô đứng dậy đi nấu cơm, bình thường người nấu cơm sẽ là Lữ Hoàng Trung nhưng hôm nay cô lại không thể quay về giấc ngủ.

Lữ Hoàng Trung ngủ tới bảy giờ mới dậy, thấy bữa sáng đã được nấu xong thì nhìn cô thêm vài lần: “Em không ngủ được hả?” Quanh mắt cô đã có quầng thâm rồi, có thể thấy là ngủ không ngon giấc lắm.

Không có gì đâu, đúng lúc em cũng rảnh rỗi nên dậy nấu cơm thôi.” Thật ra  cũng chẳng có gì cả, cô chỉ không muốn khiến Lữ Hoàng Trung phải lo lắng cho mình thôi.

“Em không sao là được rồi, nếu có chuyện gì em nhất định phải nói cho anh biết.” Anh ta không thể lo lắng ngu ngốc mãi như vầy rồi sau đó Hà Vân Phi xảy ra chuyện gì cũng không biết, nếu thế anh ta sẽ nóng ruột nóng gan chết mất.

“Được, cảm ơn anh đã quan tâm em như thế” Cô cảm ơn Lữ Hoàng Trung, ngoài Lữ Hoàng Trung ra thì chẳng còn ai quan tâm đến cô như vậy nữa.

Cô ép bản thân mình phải quên đi  Hoặc Minh Dương, người đàn ông đó hoàn toàn không đáng để cô phải dành tình cảm, cũng không đáng để cô phải yêu nhiêu như vậy.

Rõ ràng quên đi chính là lựa chọn tốt nhất.

“Mẹ nấu cơm ăn ngon quá.’ Đại Bảo khen ngợi tay nghề nấu ăn của mẹ mình khiến cô vui vẻ. Xem ra cô khá là được Đại Bảo yêu thích: “Cảm ơn con yêu, ăn nhiêu một chút nhé.” Cô cười lên cực kì xinh đẹp, Lữ Hoàng Trung không thể được khen ngợi: “Đúng là ngon lắm đấy” Nói xong lập tức nhìn Hà Vân Phi như muốn tranh công để cô tiện thể khen luôn mình.

Thế nhưng cô chỉ trừng mắt nhìn Lữ Hoàng Trung, sao trước đó cô lại không phát hiện ra người đàn ông này ba hoa như thế nhỉ.

Chẳng hiểu từ lúc nào, tất cả vui vẻ hay buồn bã trước đó đều tan thành mây khói, tất cả trở nên dễ dàng hơn những gì cô nghĩ rất nhiều.

“Bây giờ em chỉ cân nhìn Đại Bảo thôi là đủ để vui cả ngày rồi” Lữ Hoàng Trung đưa Hà Vân Phi đến công ty, trước cửa công ty Hà Vân Phi anh vẫn còn hỏi lại cô có ổn không? Thế nhưng cô vẫn gật đầu, bảo mình không sao cả.

Cô nhất định phải đối mặt với Hoắc Minh Dương, chẳng có nguyên nhân gì cả, chỉ là bây giờ không còn cách nào khác, nên biết rằng người đàn ông Hoắc Minh Dương này là người cô không thể thắng nổi.

“Anh cũng không biết phải nói thế nào nữa, nhìn em thế này chắc bây giờ anh có nói gì cũng không có tác dụng nữa, em mau lên đó đi. Lữ Hoàng Trung cười với cô, bảo cô đi làm đừng tới trễ, thôi thì bây giờ anh cứ nghe theo cô là được.

“Được rồi, em lên đây.’ Hà Vân Phi nói xong bèn lên lâu, hoàn toàn không cân phải suy nghĩ nữa, cũng không cần phải quan tâm nhiều như thế: “Có những lúc em cũng không biết mình phải làm gì, tới lúc đó anh nhớ nhắc nhở em nhé” Cô cười cười xoay người vào trong công ty.

Đồng nghiệp đi tới thấy Hà Vân Phi bèn giơ tay vỗ vai hỏi: “Luật sư Phi, đây là bạn trai cô hả? Thảo nào lại không chấp nhận đến với sếp Dương, bạn trai cô đẹp trai thật đó.

Hà Vân Phi không giải thích mà chỉ cười cười, vẻ ngoài của Lữ Hoàng Trung không thua kém gì Hoắc Minh Dương cả. Hơn nữa anh còn có nét hiền lành và hòa nhã, có thể nói là mọi người thích người như anh hơn Hoắc Minh Dương nhiều.

“Cảm ơn, nên sau này mọi người đừng lan truyền tin đồn về tôi với sếp Dương nữa nhé.” Cô chấp nhận, thay vì để mọi người cứ hiểu lầm cô với Hoắc Minh Dương thì cho bằng để bọn họ nhiều nhầm cô với Lữ Hoàng Trung sẽ tốt hơn. Ít nhất Lữ Hoàng Trung sẽ không làm gì có hại đến mọi người xung quanh nhưng Hoắc Minh Dương thì khác.

Vào phòng làm việc thì Hoắc Minh Dương đã ngồi ngay ngắn ở đó, dường như đã làm việc rất lâu rồi.

“Em tới trễ.” Hà Vân Phi vừa mới ngồi xuống Hoắc Minh Dương đã mở miệng nói.

“Xin lỗi, tôi cố gắng chạy đến trong thời gian ngắn nhất rồi.” Cô cười cười không biết nên nói gì, cô hoàn toàn không muốn mình đi làm muộn nhưng lúc nấy lên lầu đã trễ mất một vài phút.

“Lần sau chú ý-‘ Bỗng nhiên Hoắc Minh Dương lại quay trở về dáng vẻ như trước đó bọn họ không xảy ra chuyện gì, dường như anh đã quên hết những chuyện đó và bây giờ anh chỉ là loài động vật không có cảm xúc.

Điều đó khiến Hà Vân Phi cảm thấy sợ hãi.

Cô do dự mãi vẫn không biết mình nên nói gì, suy cho cùng thì giữa cô với Hoắc Minh Dương cũng chẳng có gì đáng nói cả.

Trông vẻ mặt thì dường như anh đã buông bỏ, bây giờ cô cứ cắn mãi không chịu buông thì có vẻ hơi nhảm nhí.

Mãi đến giờ nghỉ trưa Hoắc Minh Dương vẫn không nói một lời nào, Hà Vân Phi ra ngoài đi ăn trưa và Hoắc Minh Dương cũng ra khỏi phòng làm việc thì chợt nghe thấy mọi người đan bàn luận với nhau về luật sư Phi và bạn trai cô.

Nghe được vài câu anh đã biết bọn họ đang nói đến người nài.

“Mấy cô không biết đâu, người đàn ông đó đẹp trai lắm nhé! Hơn nữa còn lái xế hộp siêu xịn, hoàn toàn không thua kém gì sếp Dương của chúng ta.” “Thế ư, tiếc thật đó, tôi không được thấy tận mắt, toàn nghe mọi người kể lại thôi. Nhưng mà nghe nói người đó trông hiền lành nho nhã lắm, có vẻ là con nhà gia giáo.” Anh không tiếp tục ở lại nghe bọn họ nói tiếp nữa nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện này có liên quan gì tới mình đâu? “Samantha, gọi thức ăn về đây” Hôm nay anh chẳng muốn ăn gì cả nên tìm món gì đó lót bụng rồi thôi, không muốn để Hà Vân Phi ảnh hưởng đến mình nữa.

Ngoài miệng thì nói không thèm để ý, chẳng có quan hệ gì nữa nhưng trên thực tế anh là người quan tâm đến chuyện đó nhất, anh để ý nó đến cỡ nào thì chỉ có mình anh biết.

Hà Vân Phi quay lại thì trong tay có hộp thức ăn mua về, cô thoang do dự mãi mới nắm chặt lấy túi đựng hộp thức ăn và lấy can đảm đi tới trước mặt Hoắc Minh Dương: “Đây là thức ăn mua về cho anh đấy, anh ăn chút đi” “Tôi không muốn ăn.” Anh không thể hiện hành đồng gì thái quá, chỉ nói như thế rồi thôi.

Nếu là trước kia, khi anh đã cảm thấy khó chịu thì chắc đã vung tay lên ném hộp thức ăn vào thùng rác rồi.

Bây giờ lại không thèm nhìn tới dù chỉ là một ánh mắt, anh chỉ ngồi đó cáu kỉnh, tính tình trẻ con của Hoắc Minh Dương khiến cô không thể đỡ nổi: “Tôi không biết phải nói gì với anh nữa, có bực bội gì cũng không thể hành hạ bản thân mình như thế chứ” “Đã nói là không ăn rồi mà” Khi hai người đang cãi nhau thì Samantha cầm thức ăn giao đến đi tới: “Thức ăn sếp Dương đặt về rồi” Hà Vân Phi không nói gì, dứt khoát quay trở về chỗ mình ngồi xuống, nếu anh đã có thức ăn rồi thì cũng không thèm thuồng gì đồ cô mua về.

Cảm nhận được sự khó chịu của Hà Vân Phi, Hoắc Minh Dương không nói gì và cũng không nổi giận, anh chỉ cố gắng kìm nén bản thân không thể phải nổi cáu.

“Tôi cũng chẳng biết phải nói gì với em nữa, nhìn em bây giờ xem” Anh thất vọng lắc đầu, cảm thấy người phụ nữ này đang thể hiện thái độ với mình Sao cô còn làm như kiểu mình khó chịu lắm vậy.

“Anh đừng nổi cáu với tôi rồi mặc kệ sức khỏe của mình, tôi mong anh có thể chăm sóc cho bản thân đàng hoàng không cần biết anh ở cùng ai” Có lẽ đó chính là lời tâm tình nhiều nhất cô từng nói, đến đến lúc này rồi cô cũng không cần phải quan tâm đến mặt mũi mình làm gì nữa, bao nhiêu đó là đủ để cô thay đổi suy nghĩ của bản thân rồi.

“Tôi cứ tưởng là mình không thích anh” Cô thoáng thất vọng nhìn Hoắc Minh Dương, dương như đang ủ rũ vì chuyện gì đó.

“Em nói thể làm sao?” Cô đột nhiên nói những lời đó khiến anh mừng như điên.

Hoàn toàn không ngờ Hà Vân Phi lại nói như thế.

“Tôi có cảm giác rằng dù không cần phải làm bất kì một điều gì thì anh luôn có thể lấy được thứ mình muốn” Hoắc Minh Dương mạnh mẽ đến mức cô phải nghi ngờ liệu có phải rằng mình đang giằng co với người đàn ông này nổi hay không.

Cô thừa nhận là mình đã thua rồi.

Người đàn ông này chỉ cần dùng thái độ của mình thôi là đủ để đánh bại cô, ngoài thái độ đó ra anh không cần phải dùng thêm gì cả, không có Tô Thanh Anh, cũng không cần phải dùng đến bất kì một kẻ nào cũng đủ để thắng cô rồi.

Dù cô không thừa nhận mình thích anh, cũng không thể tự lừa dối bản thân mình và lừa dối người khác.

“Tôi thật sự cảm thấy rất sợ anh, chắc chắn anh là người ông trời đã đưa xuống để chỉnh tôi.” Hai cuộc sống, Diệp Tĩnh Gia, đứa nhỏ, tánh mạng của Hà Thúy May vẫn không thể khiến cô quên đi người đàn ông này, vẫn ôm những ảo tưởng không thực tế và chính cô cũng cảm thấy sợ bản thân mình như thế.

“Rốt cuộc những lời em đang muốn nói là gì?” Anh chờ mong câu trả lời của cô, mong rằng nó sẽ làm đáp án mình muốn.

“Tôi thích anh đấy, còn là gì được nữa?” Ngoài từ thích đó ra cô không thể nói thêm gì, người đàn ông này chỉ để lại trong đầu cô sự yêu thương và chờ mong.

Thấy Hoắc Minh Dương khó chịu thì bản thân cô còn khó chịu hơn cả, thấy Hoắc Minh Dương vui vẻ, cô cũng vui vẻ, sự thỏa mãn đơn giản như thế, tất cả đều do người đàn ông này ban tặng.

“Cảm ơn em” Anh cười rộ lên, mở miệng nói.

Dường như hai người đã xóa nhòa đi tất cả những xung đột trước đó, thể hiện và nói cho nhau nghe những lời chân thành nhất từ trong tim.

“Tại sao anh lại cảm ơn em, ngốc rồi hả?” Bỗng nhiên có cảm giác mây bay trăng tỏ, trông vẻ mặt của anh có vẻ đã chấp nhận cô.

Nếu là trước kia chắc chắn sẽ không có chuyện này xảy ra, bây giờ tất cả mọi thứ lại khác hẳn: “Em đột nhiên cảm thấy nó không hề chân thực tí nào.

Rõ ràng cô và Hoắc Minh Dương có rất nhiều cơ hội để đến bên nhau nhưng đến tận bây giờ họ vẫn không thoải mái được, bây giờ chỏ ở cùng nhau đơn giản như thế, cô lại chắc chắn được trái tim mình và không cách nào thay đổi.

Không biết điều đó là tốt hay xấu với cô nữa.

Khoảnh khắc này, cô đột nhiên thấy hối hận, không biết thời gian trôi qua mọi thứ sẽ thế nào, cũng không biết chờ cô phía trước sẽ là những gì, mới đó đã nói ra tất cả những điều trong lòng mình như thể, ích kỉ một lần như thế và vẫn chưa biết mình nên đối mặt với Lữ Hoàng Trung thế nào.

Nghĩ đến tất cả những điều đó khiến cô cảm thấy đau đầu: “Em đi làm việc đã” Nói xong lập tức quay về bàn làm việc của mình.

Không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu mình, cô cảm thấy dường như mình lại vừa làm sai rất nhiều chuyện nhưng bây giờ không còn đường nào để lùi nữa rồi nên buộc lòng phải đi đến phút cuối.

“Được, tối nay tan làm cùng nhau đi ăn cơm” Anh cười cười rồi không nói thêm gì nữa, tâm trạng trông có vẻ tốt lắm, khóe miệng kéo đến tận mang tai.

Hà Vân Phi cũng bất giác cười cười, sau đó chợt nhận ra những hành động của mình đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát nên vội vàng bình tĩnh lại.

Ngoan ngoãn hoàn thành công việc, thỉnh thoảng lại nghĩ xem mình nên làm gì hay không nên làm gì, trái tim cứ thấy chua xót mãi, cô sợ cảm giác đột nhiên phải thay đổi thế này.

Dường như cô nhìn thấy Hà Thúy Mai, bà đang nhìn cô với vẻ mặt hiền lành và đầy yêu thương.

“Mẹ, con trở thành người thế này, mẹ có còn nhận ra con không?” Mẹ cô đang ngồi đó không nói gì, trông cực kì an nhiên và thoải mái, dường như đang vui vẻ vì cô, tuy không biết bà đang cười cái gì nhưng nhiêu năm qua đi như thế nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hà Thúy Mai.

Chẳng mấy chốc cô đã tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra cô mới phát hiện rèn cửa bên cạnh mình đã được đóng lại, trên người cũng có chiếc áo khoác của Hoắc Minh Dương.

Nghĩ tới giấc mơ mình vừa thấy, hình như cô vừa mơ thế mẹ, nhiều năm như thế trôi qua, lần đầu tiên xóa bỏ đi những băn khoăn trong đầu cô lại mơ thấy mẹ mình, cô đột nhiên hiểu được có những thứ cô mãi không chịu thừa nhận đột ngột hiện rõ ra trước mắt mình.

Giơ tay lên phát hiện tất cả giấy tờ đều bị cô làm nhăn hết cả: “Ôi trời ạ, mai phải ra tòa thế nào bây giờ.’Cô bắt đầu cảm thấy bực dọc, không biết tại sao lại thế này, không hiểu sao mình lại có những sai lầm kém cỏi đến như the6.

1 “Không sao cả, vẫn đọc được hết mà” Anh cười cười tỏ vẻ quan tâm Hà Vân Phi, sau đó ngước lên nhìn một lát rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.

“Anh không làm những thứ này nên tất nhiên là không biết, nhưng bây giờ em đang bực bội lắm đấy.” Chút sai sót trong công việc thế này có thể ảnh hưởng đến tỉ lệ thắng trăm phần trăm của cô: “Đúng rồi, có thể tối nay em sẽ không ăn cơm với anh được” Bây giờ cô buộc lòng phải lo nghĩ cho những chuyện thức tế hơn một chút.

Suy cho cùng đó cũng là lỗi của cô: “Em đã đồng ý ăn cơm với Lữ Hoàng Trung.” “Em không cần phải nghĩ đến chuyện đó, Lữ Hoàng Trung đã gửi tin nhắn cho em nói là tối nay có việc, chắc là lại bị kéo đi xem mắt rồi, em không cần lo đâu, bây giờ cậu ấy đã gặp mặt đối tượng xem mắt được ba bốn lần rồi và trông có vẻ ổn định lắm, có thể sẽ ở bên nhau một khoảng thời gian ngắn” Anh nói hết cho Hà Vân Phi tất cả những gì cô cần biết.

Anh hiểu rất rõ bây giờ cô đang lo lắng Lữ Hoàng Trung sẽ cảm thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment