Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 344

Chương 344: Bắt đầu trốn tránh

 

Đưa Hà Vân Phi về nhà là việc không thể tốt hơn được nữa, chỉ sợ rằng bố mẹ có chút ác cảm, bây giờ ngay cả một tí ác cảm này cũng không còn rồi, anh liên không muốn dẫn người vê nhà.

“Em có phải có chuyện gì giấu anh không, nếu như có việc gì nhất định phải nói cho anh biết.” Nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Minh Dương có chút khẩn trương, không biết bản thân có phải đã làm gì khiến cho mẹ Hoắc phát hiện ra hoặc là xảy ra chuyện gì bất trắc? Cảm giác có chút sợ hãi, trong lòng hoang mang.

“Không sao cả, mẹ anh đồng ý rồi, kêu anh đưa em về nhà, nhưng mà anh nói với bà ấy khoảng thời gian này không được rảnh” – Cười một tiếng, đây cũng được xem là một chuyện tốt.

“Không có chuyện gì thì tốt, vậy thì em cũng yên tâm rồi, vốn đĩ còn đang lo lắng đây nè!” – Nói thật anh đúng là thở phào một hơi, không có chuyện gì đối với anh chính là chuyện tốt rôi, anh cần một chút thời gian để tiêu hóa.

“Anh không biết nên nói gì mới tốt nữa, nhìn dáng vẻ của em bây giờ, dường như đối với anh có điều gì rất bất mãn nhỉ!”

– Hoắc Minh Dương vừa nói vừa nhìn cô một cái, rõ ràng bản thân chẳng làm gì cả, ngay cả ánh mắt cũng không có, làm sao lại thành ra bị anh tưởng lầm như thế.

Sự va chạm giữa hai người không ngừng tăng thêm.

Chẳng qua là vào lúc này, hai người đều chưa có ý thức được, cũng không có suy nghĩ qua sẽ có sinh ca cảm giác bất mãn hay không thích lẫn nhau.

Hoắc Minh Dương đưa cô đi đến trung tâm thương mại thay một bộ trang phục tương đối nghiêm chỉnh, sau đó mới đưa cô đi đón bà Charles.

Đợi đến sân bay rồi Hà Vân Phi mới phát hiện, thì ra đã có nhiêu người chờ ở sân bay như vậy.

Vốn dĩ không biết người phụ nữ này có lai lịch gì, nhưng mà bây giờ xem ra hình như lai lịch không đơn giản như vậy.

“Đón bà ấy về nhà họ Hoắc đi, em cảm thấy sau đó chúng ta về nhà thì không hay lắm” – Hà Vân Phi đề nghị, bởi vì cô cảm thấy nơi ở hiện tại của bản thân cùng với Hoäc Minh Dương hình như không đón tiếp nổi bà Charles hoặc có thể nói là không thể chiêu đãi bà ấy một cách tốt nhất.

Hiếm khi nghe thấy cô nói như vậy, Hoặc Minh Dương gật đầu một cái rồi cũng đồng ý với cô.

Quả thật phải chăm sóc thật tốt vị phu nhân này, vậy thì không có nơi nào thích hợp hơn nhà họ Hoắc rồi.

Ở sân bay chờ khoảng nửa giờ đồng hồ, bà Charles mới chậm rãi từ bên trong đi ra, theo sau còn có thêm vài người.

Trong lòng cô có chút đau nhói, cũng không biết là vì sao, hình như là do gân đây xảy ra những chuyện không như ý khiến cho cô trở nên ngày càng không giống bản thân mình nữa rồi.

“Con có nhớ mẹ không Phi Phi?’ – Bà Charles nói xong liền ôm cô một cái tràn đầy tình yêu, Hà Vân Phi sau khi trở về đây một thời gian bà ấy vẫn luôn mong nhớ, cho nên mới cố ý đến thăm cô một chút.

Hơn nữa chuyện đã hứa với Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi bà ấy cũng sẽ làm.

“Mẹ lần này về đây cũng là vì con đấy nhé, sao nào có nhớ hay không?” – Ngoại trừ người chồng đã mất của bà ấy ra thì bà cũng chỉ bận lòng mỗi Hà Vân Phi thôi.

Lần này chỉ đơn thuần là vận chuyển đồ, không có việc gì khác.

Nói không có cảm động thì chính là giả, Hà Vân Phi gật đầu một cái, “Con rất nhớ mẹ nha” Khoảng thời gian quay lại đây nghĩ kỹ vẫn là bà Charles đối xử với cô tương đối tốt, nhiều lần muốn đi tìm bà ấy nhưng cuối cùng lại không hạ quyết tâm được.

Cộng thêm khoảng thời gian gần đây khá bận cũng rất ít liên lạc với bà ấy, không ngờ rằng bà ấy lại tự mình qua đây, hơn nữa còn khiến cho cô ngạc nhiên mừng rỡ. “Mẹ đi từ xa như vậy đến đây, trong lòng con thật sự rất áy náy.”

“Không có gì phải áy náy cả, một mình bà lão như mẹ cũng không có gì cực khổ, các con này nào cũng làm việc cho nên không có thời gian đến †ìm mẹ cũng rất bình thường thôi” Bà ấy liền bắt đầu giải thích với Hà Vân Phi, rốt cuộc là thích đến cỡ nào mới có thể như vậy chứ.

“Con xin lỗi, con khiến mẹ lo lắng rồi, khoảng thời gian gần đây thật là công việc bận rộn quá, hơn nữa con bên này còn có những chuyện khác nữa, con xin lỗi con xin lỗi, mẹ không trách con là tốt rồi” – Trong lòng cô rất ấm áp, rất thích người này, từ lúc mới bắt đầu quen biết trong lòng cô đã rất thích rồi.

Nhiều lúc có những thứ không biết phải đối mặt như thế nào, bây giờ vẫn là không biết làm sao để đối mặt, từ lúc bắt đầu còn nghĩ phải làm như thế nào mới có thể khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng, đến bây giờ căn bản cũng không cần phải suy nghĩ có khiến cho người khác vui lòng hay không, chỉ cần bản thân mình vui vẻ là được rồi.

Cô ở cùng một chỗ với vị phu nhân này rất vui vẻ, cho nên đương nhiên gọi một tiếng “mẹ”.

Một tiếng gọi này là từ trong đáy lòng của cô, từ trong trái tim bây giờ đã hoàn toàn xem người phụ nữ này là người nhà rồi, chưa từng có ai nguyện ý vì cô làm chuyện như vậy cả, cũng sẽ không vượt qua bao nhiêu cây số để đến đây gặp cô, chỉ vì một câu là nhớ cô rồi.

Nhìn hai người vui vẻ như vậy, người đàn ông đứng bên cạnh cũng không biết nên nói gì cho phải, “Mẹ à mẹ nghỉ ngơi một chút đi!” – Hoắc Minh Dương vừa cười vừa nói, trong lòng anh không cần phải hỏi là vui đến cỡ nào rồi, nhìn thấy Hà Vân Phi nhiều ngày như vậy không nở một nụ cười.

Một tiếng gọi mẹ cũng là từ trong đáy lòng, nguyên nhân là do bà Charles những năm qua quá khổ cực rồi, sự bất lực và sự cô đơn bây giờ của bà ấy, rất cần một lời nói ra.

Mà Hà Vân Phi đã bổ sung vào khoảng trống này, bà ấy cùng với Hà Vân Phi vốn dĩ là ở cùng với nhau, hai người cái gì cũng đều nhất trí.

“Con gần đây có chuyện gì sao? Mẹ thấy tâm trạng của con không được tốt lắm, có chuyện gì thì cứ nói với mẹ” – Bà Charles hỏi, bây giờ bắt đầu lo lắng cho tình trạng của Hà Vân Phi, xem ra cô đã ốm đi không ít.

“Không có chuyện gì nha, con có rất nhiều công việc cần làm cực khổ quá cho nên hơi ốm một chút.” – Cô nói ra những lời này trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, bởi vì cô vẫn luôn không muốn đối diện với những chuyện này.

“Là như vậy à, vậy con sau này phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đó.” Vẻ mặt bà ấy đau lòng, càng giống một người mẹ đầy tình yêu thương.

Gật đầu một cái, im lặng nhìn, trong lòng trống không lại được bà Charles lấp đầy, những việc mà người phụ nữ này đã từng làm vì cô thật sự không hề ít, lúc ở Mauritius chính là như vậy.

Chỉ là một người phụ nữ lại nguyện ý làm nhiều điều như vậy cho một người phụ nữ khác, ngoại trừ tình yêu của người mẹ ra làm gì còn có gì có thể nói nữa.

“Đi thôi, đi về thôi, những thứ khác khoan hẳn nói đã” – Hoắc Minh Dương nói, hai người đứng ở sân bay nói chuyện lâu đến dọa anh hết cả hồn, đây không phải là nơi hay ho gì để tán gấu.

Nghe thấy người đàn ông nói, Hà Vân Phi gật đầu một cái, ‘Chúng ta về trước rồi nói sau đi!” “Được được được, mẹ trở về đây cũng chưa sắp xếp gì cả, tất cả đều phải nhờ hai con rồi” – Bà ấy nói đùa, chỉ là muốn ở cùng một chỗ với hai người họ thôi.

Hà Vân Phi trong lòng hiểu rõ, “Vâng vâng vâng, mẹ muốn thế nào cũng được.” Hai người trên đường đi vừa nói vừa cười, Hoắc Minh Dương ngồi phía trước nghe thấy cũng vui lây theo.

Sự vui vẻ của Hà Vân Phi so với của anh còn quan trọng hơn.

Điều này khiến cho anh có chút đau đầu, quên mất trên thường trường là một người đàn ông làm việc gì cũng thuận lợi vậy mà bây giờ lại trở thành người làm của vợ, đổi lại là trước kia người khác nhất định đều sẽ không tin.

Lắc đầu một cái, vừa hay nhìn thấy Từ Thanh Lam đang ở cách đó không xa.

Đã rất lâu không nhìn thấy người phụ nữ này rồi, gần đây Hoắc Minh Vũ làm loạn lên đòi ly dị đa phần cũng bởi vì cô ta.

Nghĩ như vậy, anh vẫn luôn đi theo bóng dáng của người phụ nữ đó, cho đến khi Hà Vân Phi thấy gì đó không đúng. “Anh đang làm gì thế?” – Cô nói xong cũng theo đó nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.

“Em nghĩ thử xem rốt cuộc muốn làm gì? Anh cứ cảm thấy gần đây có chút việc vẫn chưa làm, nhưng mà anh không nhớ ra là việc gì còn chưa làm” – Hoắc Minh Dương khi nói ra lời này có chút phiền não, anh cứ cảm thấy bản thân gần đây có rất nhiều việc chưa xử lý xong, chẳng qua là không biết rốt cuộc là chưa là được chỗ nào.

Anh cố ý nói qua chuyện khác, không muốn nhắc đến ba chữ Từ Thanh La, sợ là khiến cho Hà Vân Phi nhớ lại chuyện đau lòng.

Chuyện năm đó không tránh khỏi có liên quan đến Từ Thanh Lam, còn không biết Hà Vân Phi có biết chuyện này không nữa.

“Không có vừa nhìn thấy mốt người trông rất quen mắt, hình như là nhận nhầm rồi” – Nói xong, chiếc xe tiếp chục chạy về phía trước.

“Vậy anh lần sau chú ý một chút, đừng có dọa em và mẹ như vậy, chạy xe mà không chịu nhìn đường” – Nói xong, trong lòng cô cũng thả lỏng không ít, bởi vì Hoắc Minh Dương hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của co.

Những chuyện khác thì không biết, nhưng mà anh chắc chắn sẽ không lừa gạt mình.

“Cậu ta đó chính là đi ngang qua nhìn thấy cô gái nào trông xinh đẹp rồi, con phải trông chừng cậu †a, con xem ánh mắt đó đi, vừa rồi chắc là nhìn chằm chằm cô gái nhà nào rồi.” – Một chút hành động của Hoắc Minh Dương không qua được đôi mắt của bà chủ, vừa rồi rõ ràng là nhìn người phụ nữ kia nhìn đến mê mẩn.

“Không có đâu, mẹ đừng có nói nữa, con không có làm gì cả, như vậy cô ấy ngày nào cũng sẽ gây phiền phức cho con, mẹ còn nói như thế, vậy tí nữa về đến nhà con nhất định sẽ bị quỳ lên ván giặt đồ”” Người đàn ông này cũng không sợ xấu hổ nói, giống như chuyện quỳ lên ván giặt đồ là một chuyện rất bình thường vậy, nhưng mà bình thường Hà Vân Phi đối với anh tốt vô cùng.

“Anh mách lẻo trước mặt mẹ em phải không, đợi về đến nhà thì anh chết chắc rồi” – Cô nói lời này không phải uy hiếp, sớm đã nhìn Hoắc Minh Dương không thuận mắt rồi, bây giờ còn dám mách lẻo.

“Em nói cái gì thế! Tâm trạng của cô ấy không tốt, cẩn thận về nhà lại bị ăn đòn!” – Người đàn ông như anh không để ý nói, bình thường hai người cứ như vậy đùa giỡn, vài ngày trước ngay cả đùa giỡn cũng không được.

Bà Charles vừa đến liền cảm thấy Hà Vân Phi cả người tâm trạng vui vẻ một cách rõ ràng.

“Mẹ không có rảnh xem hai cái miệng nhỏ của tụi con đến đây khoe ân ái nha, bây giờ không phải đang rất thịnh hành một chữ gọi là rải thức ăn cho chó sao?” Bà ấy tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng mà lại không lạc hậu một chút nào, vẫn có thể theo kịp tư tưởng của bọn trẻ hiện đại, bình thường lúc lên mạng cũng sẽ quan tâm những tin tức của những người trẻ tuổi.

Cho nên tư tưởng của bà ấy cũng được xem là khá trẻ trung.

“Sao cái gì mẹ cũng biết hết nha, lợi hại thật. – Cô cười tâm trạng hình như rất tốt.

Bởi vì bà Charles đến rồi, cho nên hôm nay đi đón Đại Bảo về sớm, thuận đường đón Đại Bảo về nhà.

“Con nói gì vậy mẹ không hiểu, các con đã có con luôn rồi ư?” – Trước đó chưa nghe nói qua, bây giờ nghe thấy có cả con rồi, dọa bà ấy giật mình! Người già mừng rỡ vô cùng, nhất định phải đi xem thử Đại Bảo mới được.

Lúc đi đón Đại Bảo, cô giáo còn cố ý đưa ra ngoài, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đích thân lái xe đến, liền đến trò chuyện vài câu.

Chọc cho Hà Vân Phi sắc mặt khó chịu. “Anh suốt ngày ra ngoài trêu ong bắt bướm” “Anh oan uổng quá, anh làm thế bao giờ đâu, cũng không thể để cho.

anh mỗi ngày đều không sửa soạn gì mà ra ngoài nha!” – Hoắc Minh Dương bắt đầu kêu oan cảm thấy bản thân mình cái gì cũng không có làm, chắc là nhân cách và sức quyến rũ của anh lớn đến như vậy khiến cho xảy ra vài việc bất tiện.

Đương nhiên điều này không hề nằm trong sự quan tâm của Hà Vân Phi, Đại Bảo vừa lên xe, cô không thèm quan tâm đến Hoắc Minh Dương nữa.

Đại Bảo cũng rất biết xem sắc mặt, vừa nhìn liền thấy quan hệ giữa Hà Vân Phi và bà ngoại rất tốt, lập tức thân thiết ngồi trong lòng bà ngoại, làm sao cũng không chịu đi ra.

Bình Luận (0)
Comment