Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 394

Chương 394: Như thế này thật là ngại

 

Cố gắng kìm nén những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng mình, cô nhìn về hướng Tư Tuấn rồi cười “Vậy tôi đi lên trước đây, sau đó… hi vọng chúng ta có duyên gặp lại”

Xuống khỏi xe, đi vòng quanh xe, Diệp Thiến Nhỉ vẫy vẫy tay với người đàn ông đó.

“Chúng ta như thế này cũng tính là một nửa hàng xóm rồi đúng không, không cần phải có duyên mới gặp lại, đây không phải là sẽ gặp nhau thường xuyên sao” Tư Tuấn đang nói, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt của anh, toàn bộ dáng vẻ lúc nhàn rỗi của anh rất dịu dàng.

Diệp Thiến Nhi rất xấu hổ, không biết nên nói gì cả, khuôn mặt đỏ bừng cả lên rất là đáng yêu.

Tư Tuấn ngoảnh mặt về phía cô nháy nháy mắt, sau đó khởi động xe.

Cho đến khi chiếc xe đó mất hút khỏi tầm mắt của mình, Diệp Thiến Nhi mới nhún vai, tiến vào tòa nhà thứ 2 của chung cư.

Cho dù có duyên phận hay là không, cô cũng không định sau này sẽ gặp lại anh ta, bởi vì có vài chuyện nhất định có duyên với cô nhưng không có phận, cũng giống như anh ta, cô từ lâu đã không ôm hy vọng xa vời đối với tình yêu, sỡ dĩ hôm nay cô có loại phản ứng như vậy, có lẽ chính là vì đã nhiều năm qua ngoại trừ bố ra thì anh ta là người đàn ông thứ hai đối tốt với cô.

Diệp Thiến Nhi cứ như thế khuyên nhủ bản thân, định là không cần suy nghĩ nhiều nữa.

Có lẽ qua đêm nay anh ta sế quên cô ngay! Ngày hôm sau, Diệp Thiến Nhi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới từ từ tỉnh giấc, tối hôm qua cô mất một lúc lâu mới ngủ được, hôm nay dậy muộn như vậy cũng là chuyện bình thường Sau khi thay xong bộ quần áo, cô lại trang điểm nhẹ nhàng.

Cầm thực đơn dịch vụ giao đồ ăn ở trên bàn cà phê   chuẩn bị gọi điện thoại đặt cho bản thân một bữa ăn sáng.

Hôm nay cô không định đi ra ngoài, nhưng vì vẫn thích xinh đẹp nên đã trang điểm nhẹ nhàng, như vậy tự mình nhìn cũng có thể thấy vừa mắt mà vui lên rất nhiều.

“Xin chào, Tôi muốn đặt một phần ăn sáng giống như mọi ngày” Sau khi bấm số gọi điện thoại, Diệp Thiến Nhi gọi cho mình bữa sáng của quán ăn đó như thường ngày rồi cúp máy, và đợi đồ ăn được giao tới.

Vài phút trôi qua, “leng keng” ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiếng chuông.

Nhìn thoáng qua thời gian, mới có qua một vài phút, hôm nay giao đồ ăn sao lại nhanh đến như vậy, Diệp Thiến Nhi cảm thấy bối rối, nhưng sau cùng vẫn là đi mở cửa “Các anh hôm nay sao lại giao nhanh như vậy..”

Diệp Thiến Nhi nói, lúc nhìn thấy Tư Tuấn đang đứng dựa vào cửa, ngay lập tức lời nói bị kẹt lại trong cổ họng.

Anh ta hôm nay sao lại tìm đến tận cửa rồi! Tối qua cô vốn chỉ là thuận miệng nói ra địa chỉ của mình, bản thân cô cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ tìm đến tận nhà! “Nhanh như vậy cái gì?” Tư Tuấn mở lời hỏi.

Vốn là hôm nay không có chuyện gì cả, cho nên anh ấy mới muốn đến thăm cô, buối sáng đã dậy từ rất sớm, lúc đầu muốn đến thăm Diệp.

Thiến Nhi sớm, nhưng anh nghĩ đến chuyện xảy ra vào đêm qua, cho nên đợi giờ này mới tới tìm cô.

Không có, tôi đã đặt bữa sáng rồi Diệp Thiến Nhi rất xấu hố “Anh vào trong nhà ngồi đi”

Nói xong cô mời Tư Tuấn vào nhà.

Tối hôm qua lúc quay về Diệp Thiến Nhi đã   dọn dẹp nhà một chút, nếu như mà chưa dọn dẹp thì không chừng hôm nay Tư Tuấn đến thấy sẽ là một căn nhà rất bừa bộn. Tư Tuấn cũng không thấy xa lạ gì, cứ thế tự nhiên bước vào nhà.

“Không ngờ nhà của cô rất là sạch sẽ” liếc xung quanh một vòng, đây chính là nhận xét của Tư Tuấn về nhà của Diệp Thiến Nhi. Trước đây anh văn luôn nghĩ nhà của những cô gái chưa kết hôn đều là chất đầy quần áo và mỹ phấm, vân vân, nhưng sau khi anh bước vào nhìn thấy nhà của cô, lại cảm thấy rất là gọn gàng ngăn nắp.

“Haha” Diệp Thiến Nhi cười ngượng ngùng, cũng may tối qua cô đã thu dọn một chút: “Cũng được đúng không”! Nếu không thì lúc anh ấy đến nhìn thấy có thế lạ là căn nhà bẩn thỉu bừa bộn.

Sau khi mời Tư Tuấn ngồi xuống sofa, thì Diệp ‘Thiến Nhi đi lấy cho anh một cốc nước lọc.

“Thật là ngại, trong nhà chỉ còn mỗi nước lọc thôi” Diệp Thiến Nhi đưa cốc nước trong tay ra trước người Tư Tuấn, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh anh, Diệp Thiến Nhỉ bình thường không có thói quen nấu ăn, bởi vì trước đây cũng chưa từng làm qua thử, thêm nữa lại không có niềm tin với tay nghề của mình, cho nên cô ấy vẫn không học nấu Còn bình thường, cô ấy hay có thói quen đặt đồ ăn ở ngoài giao tới nhà, vì vậy trên bàn cà phê trong nhà để một số thực đơn của các quán ăn.

“Không cần thấy khách sáo đâu, là do tôi không phải, sớm vậy đã đến thăm cô” Tư Tuấn vừa nói vừa lâu lâu liếc mắt nhìn tờ thực đơn ở trên bàn: “Cô thường ăn đồ ăn ngoài sao?”

Mặc dù là giọng điệu dò hỏi, nhưng Tư Tuấn đã rất chắc chắn về điều này rồi.

“Hầu như là vậy!” Diệp Thiến Nhi nói một cách.

ngắn gọn, cô không thể nói với anh rãng mỗi ngày cô đều ăn đồ ăn ngoài được, đến lúc đó thì hình tượng của cô sẽ bị ảnh hưởng mất Nghĩ như vậy, Diệp Thiến Nhi liền muốn thu dọn lại những tờ thực đơn trên bàn cà phê lại, thế nhưng lại bị Tư Tuấn lấy trước một bước.

“Đồ ăn ngoài vẫn là không nên ăn nhiều thì tốt hơn” nói xong anh cầm những tờ thực đơn trong †ay sau đó vò nát thành hình tròn, rồi ném luôn vào thùng rác.

Với hình parabol hoàn hảo, những tờ thực đơn đã nhanh chóng rớt gọn trong thùng rác.

Thực ra trong khi Tư Tuấn vứt những tờ thực đơn đi thì trong lòng của Diệp Thiến Nhi liên tục có những tiếng kêu gào, đó là “Không được vứt đi” cô ấy không có thực đơn giao đồ ăn thì sau này biết phải ăn cái gì! Uống cái gì! “Này! Cái anh này sao lại làm như thân quen lắm thế hả! Anh đem những tờ thực đơn này vứt hết đi, vậy sau này tôi biết phải làm sao!

Tôi có thể phụ thuộc vào những thứ này mà sống được đấy” Diệp Tử Gia rốt cuộc không kìm nén được, cuối cùng cũng nói ra hết những điều trong lòng mình. Nói xong cô liền hối hận, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không hiểu gì, vốn là không biết rằng anh ấy sẽ phản ứng như vậy.

Nếu như.

Trong tâm trí của Diệp Thiến Nhi xuất hiện một dự cảm không lành, người đàn ông này trải qua lần tiếp xúc hôm nay, dù sao vẫn sẽ cảm thấy tâm trạng của cô thay đổi quá nhanh, lát nữa sẽ không tự đánh mình chứ! Diệp Thiến Nhi vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy người đàn ông đối diện mình đột nhiên đứng dậy, một bóng đen đổ ầm xuống.

Những đồ ăn ngoài như này không tốt cho.

sức khỏe, chẳng lẽ cô không biết ở Trung Quốc có rất nhiều xưởng đen hay sao? Cô mỗi ngày đều ăn đầu được lấy từ cống rãnh ngầm, không biết lúc nào sẽ chết đi, cô đối với bản thân như vậy thật là vô trách nhiệm. Tôi nhất quyết là không đồng tình.

Trong lòng Diệp Thiến Nhi lặng lẽ trở mặt nhìn anh ta bằng nửa con mắt.

Anh ta còn kiên quyết không chịu đồng ý! Anh ta là ai cơ chứ! Đúng là đồ mặt dày.

“Đủ rồi đủ rồi đó, đừng có đứng đó nữa, nói chuyện khỏi bị đau lưng, anh không đồng ý thì có ích gì chứ, tôi vẫn cứ ăn đồ ăn ngoài Trong lúc đang nói, chuông cửa lại kêu.

Diệp Thiến Nhi biết rắng là đồ ăn mà mình đặt cuối cùng cũng đã giao đến “Tư Tuấn, anh ngồi xuống trước đi, đồ ăn tôi vừa đặt lúc nãy đến rồi.” Không có đợi anh trả lời, cô liền đứng dậy đi mở cửa, biếu cảm trên mặt của anh lúc đó không được vui.

Nãy vừa nói cô ấy rằng ăn đồ ăn ngoài thế này không tốt cho sức khỏe, cô thì vẫn rất háo hức đi ra nhận đồ ăn rồi. Ngó xem biểu cảm đó của cô, giống như là bị bỏ đói 3 ngày 3 đêm Tư Tuấn lắc đầu ngán ngẩm, một bộ dạng tỏ vẻ không hài lòng.

Thôi bỏ đi, cô gái nhỏ này quả thật là không có năng lực tự chăm sóc bản thân Tư Tuấn khó chịu nhất là đối với những người như thế này. Trong khi Diệp Thiến Nhi đi lấy đồ ăn, thì Tư Tuấn đã tìm thấy phòng bếp của nhà cô.

Khi bước vào bếp, anh ngây người sững sỡ, thật ra mà nói là trong phòng trang trí khá đẹp, nhưng mà tại sao trong bếp lại không có nồi? Đây mà là nơi một con người sinh sống được sao? Một cái phòng bếp to trống trơn, tưởng chừng.

như nói chuyện cũng có thế vọng âm lại Chuyện gì đang xảy ra với người con gái này vậy? Cô ấy sẽ sinh sống nổi chứ? Điều này thật khiến người khác phải bận tâm lo ngại.

Tư Tuấn không biết một ngọn lửa từ đâu ra lại trực tiếp từ vùng bụng lao thẳng lên đỉnh đầu.

anh. Anh quả thật là không nhẫn nhịn nổi nữa rồi “Tổng cộng là 13 tệ. Anh cầm đi.” Ngay sau khi Diệp Thiến Nhi trả tiền xong, vừa quay người lại, cô liền thấy Tư Tuấn đang đứng sau lưng mình với khuôn mặt đầy u ám, cô giật mình một cái, suýt chút nữa đã đánh bay đõ ăn cầm trên tay.

Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan, nắm chặt tóc là không sợ nữa.

Diệp Thiến Nhi cứu giúp con tim nhỏ bé bị dọa đến loạn nhịp sợ hãi, căn bản là không hiếu tốt cuộc anh ta đang làm cái gì”

“Đưa cho tôi” Tư Tuấn nói 3 tiếng không đầu không đuôi, nhưng mà Diệp Thiến Nhi nghe liền hiểu rồi, ngay lập tức đem đồ ăn của mình giấu ra sau lưng.

“Anh đang làm cái gì vậy? Đừng hòng muốn lấy đồ ăn của tôi, tôi đã rất lâu chưa ăn cơm rồi đấy!” Diệp Thiến Nhỉ nói một cách rất đáng thương, nhưng Tư Tuấn không thèm nghe những lời đó.

Tư Tuấn bước tới 2 bước chộp giật lấy đồ ăn của Diệp Thiến Nhi, nắm được đồ ăn liên vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, trên tay kia còn cầm một bao đựng rác màu đen, hoàn toàn không quan tâm đến việc Diệp Thiến Nhi đang giậm chân hết hơi ở trên lầu.

Tôi tưởng rắng anh ta đang đề ra một lối sống lành mạnh, không ngờ cũng chỉ là một tên cướp.

đồ ăn mà thôi. Thật là tức chết tôi mất, trước đây tôi còn coi anh ta như là tố tiên, nếu anh ấy không cứu tôi một mạng, thì từ sớm tôi đã đã gọi cảnh sát rồi! Tức chết tôi, sao lại có người như này cơ chứt Diệp Thiến Nhi ngồi xuống sofa đợi bình tĩnh lại, bụng đói tới nỗi kêu lên rồi, cô lúc đầu muốn gọi điện thoại đặt đồ giao đến, thì mới phát hiện, thực đơn không còn nữa rồi.

Tư Tuấn này, anh ta rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Cái túi rác màu đen mà tôi nói anh ta cầm trên tay là cái gì? Hóa ra là túi đựng những thực đơn anh ta vừa vứt vào lúc nấy.

Diệp Thiến Nhi quả thật là dở khóc dở cười, trong nhà của cô bây giờ có gì để ăn không? Đặt đồ ăn ngoài không được, thật ra cô rất lười xuống lầu, cô nẫm xuống trên sofa, tự nhủ rằng: Ngủ đi ngủ đi, ngủ đi sẽ không đói nữa” Trong lúc Diệp Thiến Nhi đang mông lung ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

“Ai đó?” “Tôi giao đồ ăn” “Cái gì?” Diệp Thiến Nhi bất thình lình ngồi bật dậy trên sofa, do ngồi dậy quá nhanh nên đầu óc chỉ cảm thấy choáng váng, cô nhanh chóng xuống lấy tiền, lao một mạch đến cửa, thở một chút rồi mở.

cửa.

“Xin chào” Ngoài cửa đâu phải là anh trai giao đồ ăn! Tư Tuấn cười giống như tiếp viên hàng không chào hỏi Diệp Thiến Nhi.

“Anh còn dám đến đây, anh cút ra ngoài cho tôi!” Diệp Thiến Nhi đang nói muốn nhốt anh ta ở ngoài cửa.

“Ôi trời, tôi nói quý cô nghe, cô đừng vội vàng như thế, tôi thật sự là người giao đồ ăn, cô xem thử đi” Một tay Tư Tuấn bám chắc vào cửa vì sợ cô đóng cửa, tay kia đưa ra đồ mà mình đem tới, một bao ni lông đầy thức ăn.

Mắt của Diệp Thiến Nhi trong chốc lát biến   thành hình trái đào, hiện tại cô ấy đói đến mức có   thể ăn được cả một con voi.

“Nhanh vào, nhanh vào đi, anh xem, sao anh không nói từ sớm, không sai, chúng ta hiểu lâm lần nhau, nhanh vào trong, vào trong hẳng nói tiếp.

Tư Tuấn vừa đi vào vừa cười hihi, quay đầu nói với Diệp Thiến Nhi đang đóng cửa rằng: ‘À, đúng rồi, đằng sau còn có một đống đồ, đành làm phiền cô giúp tôi đem vào trong” Diệp Thiến Nhi nuốt nước bọt, miễn cưỡng tươi cười.

“Được thôi.’ “Diệp Thiến Nhi vừa mở cửa ra, đi ra bên ngoài, quả là kinh ngạc nấy người.

Anh ta cũng tính là đàn ông sao, sao lại nhiều đồ thế này!

Bình Luận (0)
Comment