Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 402

Chương 402: Tức giận vô cớ

 

“Em xong rồi” Diệp Thiến Nhi mở cửa phòng và nói với Tư Tuấn ở bên ngoài, nhưng mắt lại hướng về phía bàn, may mà anh vẫn chưa ăn sushi, có khi nào là để dành cho cô không? Diệp Thiến Nhi nghĩ vậy, không còn lo lắng việc anh sẽ ăn mất sushi nữa.

“Ừm” Qua khe hở, Tư Tuấn nhìn thấy căn phòng đã được dọn đẹp xong, ra hiệu cho cô ấy đi tới: “Em chưa ăn sáng phải không, anh có mang sushi. Em đến ăn chút đi!”

Diệp Thiến Nhi nuốt nước bọt, giả vờ bất lực nói: “Nếu anh đã mất công mang tới thì em sẽ ăn nhiều một chút, không thì phí mất lòng tốt của anh”

Có trời mới biết cô đã nhịn khổ sở như thế nào.

8 giờ sáng cô mới thức dậy, nghĩ ngợi lung   tung trên ghế sô pha, sau đó thì chuẩn bị đồ đạc.

Cô đã chết đói lâu rồi, chỉ là không thể hiện mặt thôi.

Tư Tuấn mỉm cười, bắt đầu mở túi.

Tư Tuấn dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng, đồ đạc hôm qua đã chuẩn bị xong, nghĩ rắng Diệp Thiến Nhi là con gái nên chắc sẽ chuẩn bị lâu hơn một chút, nào ngờ anh vẫn đánh giá thấp Diệp.

Thiến Nhi rồi Sushi đã hơi nguội rồi, may mà Tư Tuấn làm vào buổi sáng, nếu không sẽ không ăn được.

Diệp Thiến Nhi ngồi xuống bên cạnh Tư Tuấn, ngửi thấy mùi sushi hấp dẫn, cô nuốt nước bọt.

Mới ngửi thấy mùi thôi mà nước miếng của cô đã sắp trào ra.

Đẩy hộp sushi đến trước mặt Diệp Thiến Nhi, anh nhẹ nhàng gắp một miếng sushi đưa lên miệng cô, chờ cô ăn.

“Em có thế tự ăn được mà” Diệp Thiến Nhỉ ngửa đầu ra sau, có phần kháng cự, nhưng lại không muốn làm Tư Tuấn buồn: “Thật đấy” Nói xong, cô với tay muốn cầm lấy miếng sushi.

Nhưng khi tay cô sắp chạm đến mép hộp sushi thì Tư Tuấn đã đẩy hộp sushi sang bên mà cô không thể với tới được Diệp Thiến Nhi đành phải xấu hổ thu tay lại Tay của Tư Tuấn vẫn đặt trên miệng cô, không có ý định rút lại.

“Vậy thì phiền anh rồi” Diệp Thiến Nhi nói, mở miệng cản một miếng sushi.

Miếng sushi rất lớn, miệng Diệp Thiến Nhi lại nhỏ, cho dù há to miệng cũng chỉ có thể cần một miếng nhỏ.

Diệp Thiến Nhi cắn một miếng, Tư Tuấn đặt tay còn lại của xuống phía dưới để hứng sushi rơi xuống Thấy hai anh tay đều bận như vậy, Diệp Thiến Nhỉ muốn tự ăn, nhưng vừa động tay Tư Tuấn đã ngăn cô lại.

“Em cứ thử động lần nữa đi” Giọng điệu của anh có phần đáng sợ, nhưng không quá dữ tợn, giống như đang giả vờ: “Còn động nữa thì anh sẽ tự ăn một mình”

Anh dùng cách này đe dọa cô, không cho cô ăn sushi một mình, muốn tự mình đút cho cô ăn.

Ngay khi Tư Tuấn nói câu này, Diệp Thiến Nhỉ không dám nhúc nhích nữa mà tập trung ăn miếng sushi trên tay. Sau khi cô ăn xong một miếng, anh liền chọn một miếng sushi khác từ trong hộp bón cho cô.

Sushi rất ngon, hương vị cũng rất chuẩn, giống y như mùi vị sushi chính thống mà lúc trước Diệp Thiến Nhi cùng bạn học đến Nhật Bản ăn. Lúc đó cô nghĩ mình sẽ không bao giờ ăn được món sushi ngon hơn sushi của Nhật Bản, nhưng không ngờ Tư Tuấn lại có thể làm sushi ngon như vậy.

Nhưng theo quan điểm của Diệp Thiến Nhi, Tư Tuấn nấu bất kể món gì đều rất ngon, huống chỉ là làm những món này! Làm mấy món này đối với anh ấy chắc chắn rất đơn giản! Lại nghĩ đến việc mình còn không biết nấu cơm, so với Tư Tuấn nấu ăn giỏi như vậy, Diệp ‘Thiến Nhi cảm thấy mình không hợp với anh ấy.

“Em không định ăn sao?” Diệp Thiến Nhi vô thức cần thêm một miếng nữa, nhai miếng sushi trong miệng.

Cô ấy đang ở đây ăn món sushi ngon tuyệt do Tư Tuấn làm, ăn một mình như vậy không phải là quá tệ sao? Nếu lát nữa cô ăn hết sushi rồi mới biết anh vẫn chưa ăn sáng, vậy thì lỗi của cô không phải rất lớn sao?

“Anh ăn rồi mới tới đây” Tư Tuấn nói, đưa miếng sushi trên tay lên cao một chút. Gần như.

chỉ cần Diệp Thiến Nhi mở miệng, môi cô liền có thể chạm vào miếng sushi. “Em ăn đi, nhìn kìa, em ăn ngon như vậy, ăn nhiều một chút đi. ” Lời nói của Tư Tuấn nhẹ nhàng đến khó tin, nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, tâm trạng anh trở nên vui vẻ lạ thường.

Mặc dù anh đã nói vậy nhưng Diệp Thiến Nhi vẫn cảm thấy ăn một mình thì không phải phép.

Vi vậy cô bỏ qua việc ban nấy anh bảo không được động tay.

Tránh bàn tay của Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi thò tay vào hộp sushi, lấy ra một miếng sushi đưa đến môi anh.

Diệp Thiến Nhi có chút xấu hố nên không dám nhìn vào mặt Tư Tuấn, hai má có chút đỏ lên.

“Sao vậy?” Tư Tuấn cố ý hỏi, nhìn đôi má ửng đỏ của cô, anh muốn trêu chọc cô một chút.

“Bón anh ăn” Diệp Thiến Nhi nói với giọng rất tự nhiên Đâu là món anh ấy làm, tất nhiên anh ấy có thể ăn, sao cô có thể tự ăn một mình chứ.

“ð7 Tư Tuấn nói, mở miệng chờ Diệp Thiến Nhi bón cho mình ăn.

Diệp Thiến Nhi có chút ngượng ngùng muốn.

kêu anh tự ăn, nhưng tay anh vẫn đang đặt ở bên miệng cô, không rảnh cầm lấy. Nghĩ đến đây, Diệp Thiến Nhi không còn do dự nữa, né qua tay của Tư Tuấn, đưa miếng sushi trong tay lên miệng anh. Tư Tuấn thấy như vậy, anh ấy mở miệng trực tiếp ăn một nửa miếng sushi vào miệng.

Diệp Thiến Nhi nhìn Tư Tuấn, chỉ cảm thấy động tác của mình và anh hiện tại rất mơ hồ, giống như tư thế của hai người đang uống rượu giao bôi, chỉ khác là họ đang cầm sushi thay vì rượu Cách ăn uống của Tư Tuấn rất tao nhã, nhai từng miếng một, nhìn rất chậm rãi Anh ấy ăn rất nhanh, chỉ cần cản ba bốn miếng đã có thể ăn hết miếng sushi.

Tư Tuấn vừa ăn, tay còn lại vừa đút sushi cho.

Diệp Thiến Nhi Diệp Thiến Nhi chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên sau khi cho Tư Tuấn ăn Sushi.

Xấu hổ quá đi!     Lần đầu tiên đối mặt với một người đàn ông, cô đã có như thế này, nếu bị Hà Vân Phi nhìn thấy, nhất định sẽ lại cười nhạo cô.

Bọn họ ăn hộp sushi này hết hơn nửa giờ đồng hồ, Diệp Thiến Nhi ăn rất nhiều, Tư Tuấn cũng ăn một ít, đều là do cô bón.

Ban đầu Diệp Thiến Nhỉ bón một miếng xong không định bón thêm nữa, nhưng sau đó Tư Tuấn dường như bị nghiện, cứ liên tục đút cho cô ăn.

Lúc bọn họ ăn xong cũng đã gần mười giờ, nơi họ muốn tới là nơi tiếp giáp giữa thành phố Giang Ninh và thành phố Hãng Nam, ở đó có một ngọn núi nổi tiếng rất thích hợp để thăm thú.

Sau khi ăn xong, Tư Tuấn thu dọn cái hộp và đưa Diệp Thiến Nhi đi chơi.

“Chúng ta đi như thế nào?” Diệp Thiến Nhi uể oải hỏi Tư Tuấn sau bữa ăn.

Hôm qua anh chỉ nói đưa cô đi chơi chứ chưa nói đi bằng gì “Đi bằng ô tô, anh đã chuẩn bị xe rồi, chỉ đợi em thôi”

Nói đoạn, anh cầm lấy túi leo núi trong tay cô, đỡ vai cô rồi đưa cô đi đến bãi đậu xe dưới đất “Hả?” Diệp Thiến Nhi không tin vào tai mình, thành phố Giang Ninh tuy gần với thành phố Hãng Nam nhưng khoảng cách vẫn rất lớn, đi ô tô cũng phải mất mấy giờ! Anh ấy thực sự muốn lái xe đi sao?

Nếu anh lái xe một mình sẽ rất mệt! Nghĩ đến đây, Diệp Thiến Nhi vội vàng phủ nhận ngay, cô thực sự không tin Tư Tuấn sẽ tự mình lái xe đi xa như vậy.

Nhưng cuối cùng suy nghĩ của Diệp Thiến Nhi đã sai.

Bởi vì Tư Tuấn thực sự định lái xe đến núi Thái Sơn ở thành phố Hằng Nam để leo núi “Thật sự đi bằng ô tô sao?”

Nhìn thấy Tư Tuấn để túi leo núi vào cốp xe, Diệp Thiến Nhi cảm thấy không thể tin được.

Một lúc nữa sẽ có máy bay từ thành phố Giang Ninh bay thẳng đến núi Thái Sơn, còn tốn ít thời gian hơn lái xe. Lúc này Diệp Thiến Nhi còn nghỉ ngờ Tư Tuấn bị ngốc!

“Đúng vậy, tối qua anh đã xem rồi, hôm nay không có máy bay đến núi Thái Sơn. Anh lái xe đến đó cũng không sao” Tư Tuấn nói, giải đáp thắc mắc của Diệp Thiến Nhì.

Hôm nay không có máy bay sao? Thế để ngày mai đi không được sao? Cũng không tốn đến hai ngày.

Diệp Thiến Nhi thầm mắng trong lòng, ngoài miệng không dám nói ra, dù sao cô vừa ăn đồ ăn của người ta làm, giờ lại mở miệng mắng người ta thì không phải lắm.

“Ừm, vậy cũng được” Diệp Thiến Nhi chỉ có thể nói như vậy. Nghĩ đến việc không biết khi nào.

mình mới quay lại được, Diệp Thiến Nhi sợ rằng Hà Vân Phi tới tìm mình: “Để em gọi điện cho chị.” Nói xong, cô lấy điện thoại trong túi ra, tìm thấy tới số của Hà Vân Phí, sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cô bấm máy.

Điện thoại kêu hồi lâu mà đầu dây bên kia vẫn chưa được kết nối, Diệp Thiến Nhi đang định từ bỏ thì Hà Vân Phi cuối cùng cũng bất máy.

“Làm sao vậy?” Bên kia đầu dây, Hà Vân Phi đang hưởng thụ dịch vụ của Hoắc Minh Dương, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.

“Ừm, chị, em muốn cùng bạn đi chơi vài ngày nên mấy ngày nữa em sẽ không ở thành phố Giang Ninh” Diệp Thiến Nhi nói hết trong một hơi, nói rất mơ hồ, cũng không nói thẳng với Hà Vân Phi rằng sẽ đi chơi trên núi với một người đàn ông, vì vậy cô có chút hoảng sợ.

Nhưng Diệp Thiến Nhi đã đánh giá thấp Hà ‘Vân Phi rồi, dù sao cô cũng là một người đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao không biết Diệp Thiến Nhi nghĩ gì!

 

Hơn nữa, Diệp Thiến Nhi có bao nhiêu người bạn lẽ nào Hà Vân Phi còn không rõ sao? Trước khi Diệp Bách Nhiên vào tù, Diệp Thiến Nhi sống như một cô công chúa đứng trên cao.

Lúc đó cô thấy bạn bè của Diệp Thiến Nhi cũng chẳng có bao nhiêu, huống chỉ bây giờ.

“Ô, bạn nào? Bạn trai?” Hà Vân Phi che miệng cười nói.

Lần trước cô còn bảo Diệp Thiến Nhi đi tìm một người bạn trai, không ngờ chưa qua bao lâu cô ấy đã thật sự tìm được rồi.

“Không phải, đó thực sự chỉ là một người bạn của em, một người bạn bình thường” Diệp Thiến Nhỉ nhấn mạnh một lần nữa, không nhìn thấy khuôn mặt của Tư Tuấn đang dần đen đi vì câu nói “bạn bè bình thường” của cô ấy.

“Được rồi, chị tin em” Diệp Thiến Nhi cảm thấy nhẹ nhõm khi Hà Vân Phi nói như vậy.

Nhưng những điều Hà Vân Phi nói tiếp theo lại khiến Diệp Thiến Nhi muốn hộc máu: “Bạn trai cũng có cơ hội được thăng chức. Nắm lấy cơ hội nha!” Hà Vân Phi vừa nói xong liền cúp điện thoại.

“Sao vậy?” Hoäc Minh Dương khoác vai Hà Vân Phi hỏi “Không có gì đâu, con bé Diệp Thiến Nhi hình như đã tìm được bạn trai rồi” Hà Vân Phi nói, cảm thấy rất khó tin.

Hồi trước có nói thế nào Diệp Thiến Nhi cũng không chịu tìm bạn trai.

Sao bây giờ lại thay đổi rồi.

“Em ấy cũng nên tìm một người bạn trai rồi, em không phải lo lắng về chuyện này đâu” Trong lời nói của Hoắc Minh Dương rõ ràng có chút ghen tuông.

Hà Vân Phi cười xấu xa, người đàn ông này thật keo kiệt, ngay cả em dâu cũng ghen.

Bình Luận (0)
Comment