Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 436

Chương 436:

 

Mà người bên cạnh cô đã không ở đó nữa, cô từ từ mở mắt ra, nhìn mọi thứ xung quanh, sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, mang theo ánh sáng người mẹ nói: “Chào buổi sáng, con yêu.”

 

Hà Vân Phi đang tìm Hoắc Minh Dương, mang giày vào, dùng tay trái đỡ lấy eo, chậm rãi bước ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng anh trong phòng khách, nhưng cô không thấy.

 

Đột nhiên cô cảm thấy bụng co quắp, Hà Vân Phi nhịn không được nhíu mày, từ từ di chuyển đến trên ghế, ngồi rồi không ngừng hít thở sâu.

 

Dần dần, nàng cảm thấy bên dưới có thứ gì đó chảy ra. Cô không khỏi mở to mắt, trong lòng kinh ngạc: nước ối vỡ rồi, con yêu, con muốn ra ngoài sao?

 

Hà Vân Phi không ngừng hít thở sâu, để trong lòng bình tĩnh lại, lớn tiếng gọi: “Hoắc Minh Dương”

 

Trong vườn hoa, Hoắc Minh Dương nghe thấy giọng của Hà Vân Phi liền đặt đồ trong tay xuống, vội vàng đi đến, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ.

 

“Vân Phi, em sao thế? không có chuyện gì chứ?” Anh dìu cô, để cô dựa vào người mình.

 

“Minh Dương, nước ối của em vỡ rồi… Đau quá… Bụng em đột nhiên đau dữ dội.” Cô không cẩn thận hét lên.

 

Hoắc Minh Dương vội nắm chặt tay cô, gọi điện thoại bảo tài xế lái xe đến, rồi ngắt điện thoại, gọi đến bệnh viện, nhanh chóng sắp xếp bác sĩ giỏi nhất, bắt đầu đỡ đẻ.

 

Thu xếp mọi việc xong, Hoắc Minh Dương ở bên cạnh Hà Vân Phi nói: “Vân Phi, đừng sợ, rất nhanh sẽ vượt qua thôi.”

 

Sắc mặt hiện giờ của Hà Vân Phi có thể nói là rất nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

 

Khuôn mặt cô ấy đầy kìm nén. Khi xe tới cửa, Hoắc Minh Dương bế Hà Vân Phi lên, còn cô vòng tay qua cổ anh. “Mau lên, lái xe nhanh hơn cho tôi.” Hoặc Minh Dương rống to, lúc này nhìn vẻ mặt của Hà Vân Phi, trong lòng anh rất đau đớn, lau mồ hôi trên trán cho cô.

 

Cuối cùng, Hà Vân Phi được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn Hoắc Minh Dương ở ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi. Anh vùi đầu vào cánh tay mình, trong lòng lẩm bẩm: Mọi chuyện thuận lợi.

 

Hoắc Minh Dương ở ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, vẻ mặt cực kì lo lắng, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở đó.

 

Hai tiếng sau, tiếng khóc của một đứa bé xé ngang bầu trời, lông mày của Hoắc Minh Dương thoáng chốc mở ra, nở nụ cười, nhìn thấy Hà Vân Phi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.

 

“Chúc mừng, anh Hoắc, là con gái. Hoắc Minh Dương dùng bàn tay to nhận lấy con gái anh, cẩn thận ôm lấy, sợ chớp mắt sẽ làm bị thương bảo bối của mình.

 

Trong lòng anh nghĩ: nhỏ như thế, vừa sinh ra đã ngủ, thật đáng yêu.

 

Cô bé này không có đỏ như đứa bé mới sinh, mà vừa sinh ra đã trắng trẻo, vừa nhìn liền biết sau này nhất định là người đẹp.

 

Y tá đưa đứa trẻ vào lông ấp, dù sao đứa trẻ sơ sinh vẫn còn rất yếu. Còn Hoắc Minh Dương đã vào chăm sóc Hà Vân Phi.

 

Vào một ngày sau khi sinh, Hoắc Minh Dương lần lượt thông báo rằng anh có 1 cô con gái, có thể thấy chuyện anh vui vẻ.

 

Giữa trưa, mọi người dường như đã thông đồng, từng người một tới thăm cô bé với Hà Vân Phi. Diệp Thiến với Tư Tuấn cũng đến, bao gồm cả bà Charlie và Lữ Hoàng Trung, Hoắc Minh Vũ và bạn gái anh Từ Thanh Lam cũng lần lượt đến phòng của Hà Vân Phi.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hà Vân Phi nằm trên giường bệnh, nghĩ về nửa tháng trước, lúc đó bụng cô đột ngột đau, được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, con gái cô cứ đột nhiên như thế mà chào đời, cô nghĩ cục cưng, cô bất giác mỉm cười, nhớ lại dáng vẻ nhỏ nhắn của con bé khi mới sinh, dễ thương như bánh gạo nếp.

 

Khi được cô y tá ôm đến, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, chút hồng hào, còn cái tay nhỏ, tất cả niềm vui không giấu được đều hiện rõ trên mặt, nghĩ đến đứa con mình 10 tháng mang thai sinh ra, trong lòng rất hạnh phúc.

 

Cô nằm trên chú ý Hoắc Minh Dương đến rồi. Lúc này, Hoắc Minh Dương bước vào phòng bệnh của Hà Vân Phi, thấy người đang ngồi trên giường đang vui vẻ đến ngẩn người, anh nhìn thấy rồi mỉm cười, anh rất thích Hà Vân Phi cười như thế, khiến anh cảm thấy đây mới là người một nhà, cô là người phụ nữ của anh.

 

Hoắc Minh Dương nghĩ trong lòng: “Cô gái nhỏ này thật đáng yêu biết bao, cô là người phụ nữ của mình, là vợ của mình, đời này mình sẽ bảo vệ cô. Nụ cười hạnh phúc này mình muốn cô cả đời đều có thể nở nụ cười như thế.” Bước chân nhẹ nhàng, Hoắc Minh Dương bước đến bên giường Vân Phi ngồi xuống.

 

Nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Hà Vân Phi vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô gái nhỏ trong vòng tay anh. Lúc này, Hà Vân Phi mới phát hiện Hoắc Minh Dương đến. Cô hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Dương có chút ngượng ngùng, cắn nhẹ răng nói: “Anh đến rồi!”

 

Hoắc Minh Dương ôm lấy vòng eo thon thả của cô nói: “đang nghĩ gì thế? nghĩ đến ngẩn người, nhanh thành thực khai báo.

 

Nào ngờ Hà Vân Phi không nói, “Em không nói, xem anh có thể làm gì em!” Hà Vân Phi cố ý nói nói như thế, Hoắc Minh Dương nhìn cô gái nhỏ trong lòng nói: “em có nói không? xem em có nói không có nói không…

 

Anh vừa nói vừa chọc lét Hà Vân Phi, khiến cô cười haha. “Được rồi, được rồi, em đầu hàng, đầu hàng có được không?” Cô dừng lại, cười nói: “em nghĩ đến con gái cưng của nhà mình, không được à.”

Bình Luận (0)
Comment