Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 456

Chương 456:

 

Hoắc Cảnh Thanh còn định hỏi Tiêu Văn Nam tại sao lại làm cô xấu mặt trước bao nhiêu người như thế nhưng không đợi cô đuổi kịp thì Tiêu Văn Nam đã không thấy bóng dáng đâu.

 

“Anh còn có chuyện, em tự về trước đi. Em không biết thì cứ hỏi đường, biết chưa?” Hoắc Cảnh Hiện đi từ sau lưng của Hoắc Cảnh Thanh lên, vỗ vỗ vào đầu cô.

 

“Em không về.” Hoắc Cảnh Thanh nói Hoắc Cảnh Hiện đi đâu cũng muốn đi theo nhưng đến khi theo rồi thì cô mới thấy hối hận.

 

“Em muốn đi xem phim, đi xem phim, Anh, anh đưa em đi đi mà!”

 

Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy cô gái đứng xung quanh anh trai mình, đột nhiên cô cảm thấy rất chán ghét và buồn nôn. Cô gái kia chính là Vương Nghiên. Cô vừa nhìn đã biết cô ta là loại phụ nữ thủ đoạn thâm hiểm, ra tay độc ác. Mặc dù bên ngoài có vẻ hiền lành yếu đuối, như một đóa hoa khiến người khác thương xót nhưng bên trong lại là một đóa bạch liên hoa, lúc nào cũng muốn nghĩ cách bám lấy Hoắc Cảnh Hiện.

 

Cô ta làm sao có thể so với em gái như cô được chứ. Mặc dù cũng có những lúc anh trai cô thấy cô ngứa mắt nhưng cô thật sự không thể chịu nổi khi thấy cô ta những nhẽo với anh trai mình như thế.

 

“Anh yêu, cô em gái kia của anh sao mà xấu vậy! Trông chẳng giống anh tí nào.” Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên muốn làm chuyện ác, cô xen vào giữa Hoắc Cảnh Hiền và Vương Nghiên, rồi đẩy Vương Nghiên ra ngoài.

 

Vì sợ Hoắc Cảnh Hiên làm lộ chuyện nên cô còn cấu vào tay anh để nhắc nhở.

 

“Sao nó lại có thể là em gái anh được, xấu như vậy anh không thèm đâu.” Những gì Hoắc Cảnh Hiện nói đều là sự thật, thực ra vừa này anh định đi tìm Lâm Bình An, bạn tốt của mình nhưng giữa đường tự nhiên lại mọc ra Vương Nghiên, em họ của Lâm Bình An.

 

Thực ra Vương Nghiên cũng không chú ý đến Hoắc Cảnh Hiên. Lúc nãy cô ta thấy Hoắc Cảnh Thanh cứ bám lấy Hoắc Cảnh Hiên thì cũng không suy nghĩ nhiều, coi như người qua đường thôi.

 

Nhưng đến lúc thấy Hoắc Cảnh Thanh và Hoắc Cảnh Hiện thân thiết với nhau như vậy thì cô ta không bình tĩnh được nữa.

 

Thấy đầu Hoắc Cảnh Thanh dựa sát vào người đàn ông mà cô ta từ trước đến giờ vẫn chưa từng được đến gần, cô ta đứng ở một nơi mà hai người không nhìn thấy được siết chặt nắm đấm. Móng tay cô ta găm vào thịt, cũng vì lòng đố kỵ nên sự đau đớn trên cơ thể như được phóng đại lên gấp nhiều lần. Sự tức giận và đố kỵ cũng đang cháy bùng lên trong người cô ta.

 

Vương Nghiên đã ghim mối thù này vào người Hoắc Cảnh Thanh. Với cô ta thì bất kể ai cũng không được đến gần Hoắc Cảnh Hiện bởi vì Hoắc Cảnh Hiên là của một mình cô ta.

 

Vương Nghiên lặng lẽ rời đi. Trong một con ngõ rách nát.

 

“Đây không phải là cô chủ nhà họ Vương sao? Sao hôm nay cô lại có thời gian đến chỗ bọn tôi thế này?” Một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, đang ngồi trên một chiếc mô tô và cố pha trò.

 

“Anh Báo, tôi muốn giao dịch với anh.” Vương Nghiên nhìn anh Bảo bằng một ánh mắt kiều mỵ.

 

“Ồ? Giao dịch gì vậy?” Anh Bảo cảm thấy hứng thú.

 

“Anh giúp tôi xử lý một người phụ nữ.” Vương Nghiên cười lạnh và nói.

 

“Thù lao của tôi ra sao?” Anh Bảo nâng đầu Vương Nghiên lên.

 

“15 tỷ tiền mặt và người phụ nữ đó nhất định phù hợp với sở thích của anh Báo.” Vương Nghiên cười.

 

“Vừa có tiền lại vừa có được mỹ nữ. Tôi không thể từ chối được vụ giao dịch này rồi.” Anh Bảo nghĩ tới những gì Vương Nghiên hứa trả cho mình thì ngoác mồm ra cười. Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh ta sẽ lôi luôn cả cô chủ nhà họ Vương này về trong tay thì không phải mọi chuyện vô cùng mỹ mãn sao?

 

“Được, vậy chúng ta quyết định như thế, chúng ta.” Vương Nghiên kề sát vào tai anh Bảo và nói cho anh ta nghe kế hoạch của mình.

 

Mùi hương trên người của Vương Nghiên đi vào mũi của anh Báo giống như một loại mê hương, thật khiến anh ta trầm mê. Thật đáng chết, đợi mọi chuyện xong xuôi, anh ta nhất định phải chơi được cô chủ nhà họ Vương này, anh ta chưa từng được nếm mùi vị của những tiểu thư con nhà khuê các.

 

Một tuần sau, Vương Nghiên nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh thì nhanh chóng đi tới.

 

“Xin chào, cô còn nhớ tôi không? Tôi là bạn của anh Hiện. Hôm cô đến trường học ấy, lúc đó tôi đang đứng cạnh anh ấy. Tình cảm của cô và anh Hiện đúng là tốt thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đối xử với bạn gái mình như thế đấy.”

 

Vương Nghiên cười và nói. Cô không phải là bạn gái của Hoắc Cảnh Hiện sao. Nếu tôi nói cho cô biết Hoắc Cảnh Hiện có bao nhiêu cô bạn gái thì chắc cô tức mà chết mất. Nhưng thái độ Vương Nghiên đang tươi cười như thế, cô cũng không thể bất lịch sự mà nói thẳng ra được.

 

“Vậy sao? Vậy thì tôi cũng may mắn thật đấy. Cảnh Hiền nhà chúng tôi đẹp trai nhưng cũng khá lạnh lùng đấy. Tôi thích nhất là anh ấy cứ lạnh lùng với mấy cô gái khác như vậy. Nhưng cũng đáng tiếc, có một số người bám dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không chịu đi.”

 

Hoắc Cảnh Thanh thở dài một hơi rồi lại giả vờ lắc đầu bất lực.

 

Mặt Vương Nghiên biến sắc, Hoắc Cảnh Thanh cũng thật là một người phụ nữ miệng lưỡi đanh đá. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã lại trở lại bình thường.

 

“Anh Hiện đối xử với cô tốt thật đấy, nhưng cô phải cẩn thận với cô gái tên Thẩm Vân. Cô gái Thẩm Vân này nhìn bề ngoài trông có vẻ không ảnh hưởng đến ai nhưng trong lòng là lòng lang dạ sói đấy. Nghe nói cô ta thường xuyên làm những trò buồn cười để thu hút sự chú ý của anh Hiền.” Vương Nghiên cười và nói.

Bình Luận (0)
Comment