Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 461

Chương 461:

 

Thế nên, Hoắc Cảnh Thanh đăng nhập Zalo, cô nhìn thấy tin nhắn của Hà Vân Phi nhưng cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng. Cô gọi video, cô muốn tận mắt thì mới yên tâm.

 

Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đang chơi rất vui bên bờ biển, hai người còn đang nhặt vỏ ốc.

 

Cuộc gọi video gọi tới, lần đầu tiên vẫn chưa có ai nghe, Hoắc Cảnh Thanh vẫn không bỏ cuộc, cô tiếp tục gọi đi.

 

Cuối cùng, sau ba cuộc điện thoại, Hà Vân Phi mới nhận ra điện thoại của mình đang reo.

 

Cuộc gọi được kết nối, nhìn thấy Hà Vân Phi, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất vui: “Mẹ, hai người sao rồi? Ở đó có vui không? Sao mãi mẹ mới bắt máy vậy?” Hoắc Cảnh Thanh nói, tâm trạng rất phấn khích, cô không tìm ra được từ gì để diễn tả sự vui vẻ của mình.

 

Hôm nay thấy con gái mình vui vẻ như vậy, Hà Vân Phi cảm thấy rất kỳ lại. Sau đó cô nói: “Cha mẹ đang đi nhặt vỏ ốc nên không nghe thấy.

 

Hà Vân Phi nói xong thì giơ chỗ vỏ ốc trong tay lên, ánh mắt mặt trời rọi từ phía sau cô tới cộng thêm khuôn mặt của hạnh phúc của Hà Vân Phi đã thể hiện được hết tâm trạng vui vẻ của cô lúc này.

 

Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi và con gái của mình đang gọi video thì cũng nhanh chóng bỏ chỗ bỏ ốc trong tay mình xuống, chạy đến chỗ của Hà Vân Phi.

 

Đúng là Hoắc Cảnh Thanh đã lo lắng thái quá, cuối cùng cô cũng cảm thấy yên tâm. Chỗ của Hà Vân Phi lúc này đang là ban ngày còn chỗ của Hoắc Cảnh Thanh lại là buổi tối.

 

“Cha, cha mặc bộ đồ bơi đẹp vậy mà cha nhìn mẹ con xem mẹ con đang mặc gì vậy. Màu đen, tay áo dài lại còn quần dài nữa, đúng là không hợp chút nào.” Hoắc Cảnh Thanh nhìn bộ đồ bơi của Hà Vân Phi rồi bắt đầu trêu đùa.

 

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hà Vân Phi mặc đồ bơi nhưng thật sự mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn cười.

 

Nếu như cô không nhớ lầm thì lần trước Hà Vân Phi cũng mặc bộ đồ bơi kiểu này, chỉ có màu sắc khác nhau, lần trước là màu hồng còn lần này là màu đỏ.

 

Thấy con gái trêu vợ mình như thế, sắc mặt của Hoắc Minh Dương trở nên rất nghiêm túc.

 

“Con nói gì vậy, dám chê vợ của cha sao? Nếu con có thời gian nói những chuyện này thì sao không đi học bài cho giỏi đi?”

 

Mọi người đều nói, con gái là tình nhân kiếp trước của bố, nhưng Hoắc Minh Dương thật sự không nghĩ thế.

 

“Anh nói gì trước mặt con vậy?” Hà Vân Phi đấm nhẹ vào ngực của Hoắc Minh Dương, rõ ràng là một nắm đấm nhưng lực còn nhẹ hơn so với bông gòn.

 

Mặt Hà Vân Phi đỏ lên đáng ngờ, rõ ràng là cô đang xấu hổ nhưng lại giống như là đang ngại.

 

“Anh nói đúng mà, với lại không lẽ em không phải là vợ anh sao?” Hoắc Minh Dương nói rồi ôm chặt lấy vai của Hà Vân Phi, tuyên bố chủ quyền của mình.

 

Hà Vân Phi giãy giụa một lúc nhưng giãy mãi mà vẫn không ra và cuối cùng thì đành chịu thỏa hiệp.

 

Nhìn thấy cha mẹ rắc cầu lương như thế, Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy không thoải mái.

 

Hứ! Ai mà thèm chứ Mặc dù cô nghĩ vậy nhưng thật ra cô rất muốn gia đình mình mãi luôn như vậy.

 

Mặc dù Hoắc Cảnh Thanh tỏ ra tức giận, nói: “Cha, cha phải chú ý hành động của mình chứ. Cha đang rắc cẩu lương vào mặt con gái của mình đấy, cha muốn khoe tình cảm cũng được nhưng đừng làm vậy trước mặt con chứ, cha làm cho mọi người đi đường xem kìa Bị nói như vậy, Hoắc Minh Dương cũng không cảm thấy ngại, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái. Hoắc Minh Dương nói tiếp: “Con gái của cha mẹ sao lại biết nói những điều này chứ. Lúc trước cha còn thấy con gái của mình không biết nói những lời này cơ đấy, bây giờ nhìn lại mới thấy đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

 

Mặt Hoắc Cảnh Thanh hơi đỏ lên, cô nói: “Làm gì có! Con gái của cha mẹ vẫn luôn giỏi ăn nói.

 

Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi đều tỏ ra nghi ngờ.

 

Chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu Hoắc Cảnh Thanh hay sao?

 

“Lớn như vậy rồi mà vẫn còn ảo tưởng sức mạnh. Con mau chóng tìm một người bạn trai rồi đem về nhà cho mẹ xem.” Hà Vân Phi nhìn Hoắc Cảnh Thanh càng lúc càng xinh đẹp và dặn dò con gái.

 

“Bạn trai đầu có dễ tìm như vậy ạ” Cho dù có tìm được thì cũng không thể một sớm một chiều mà cưa đổ được.

 

Hoắc Cảnh Thanh nói xong rồi còn tự bổ sung thêm một câu trong lòng mình.

 

“Có cần mẹ tìm giúp con một người không?” Hà Vân Phi vô cùng kích động.

 

Lúc trước Hà Vân Phi còn muốn thăm dò cho Hoắc Cảnh Thanh nhưng lúc đó Hoắc Cảnh Thanh vẫn còn nhỏ và cũng không có ý gì với người kia.

 

“Con không cần đâu, mẹ giới thiệu cho anh con là được rồi. Con… đã có người trong lòng rồi.” Hoắc Cảnh Thanh nói vậy, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Tiêu Văn Nam.

 

Tiêu Văn Nam điềm đạm bình tĩnh, lại còn mang theo vẻ bí ẩn nữa.

Bình Luận (0)
Comment