Yêu Phu Quân Keo Kiệt

Chương 8

Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên qua song cửa, Khiên Dương Thù liền tỉnh.

Kéo đôi tay thon dài nhỏ bé đang quấn quanh cổ mình ra, kéo chăn đắp thật cẩn thận cho nàng xong hắn mới lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra cửa.

Cho đến khi hắn bước ra khỏi cửa, người trên giường vẫn còn đang ngủ say sưa.

※※※

Gọn gàng xoay người xuống ngựa trước một ngôi nhà lớn, Khiên Dương Thù đành đến làm khách vào lúc sắc trời còn sớm, bước thẳng đến cửa, ở đại sảnh chờ người hầu vào thông báo cho chủ nhân.

Không quá lâu sau liền nhìn thấy chủ nhà tùy ý khoác áo ngoài trên người, vội vàng đi tới.

"Sao mới sáng sớm đã đến rồi?" Hùng Bá Thiên ngồi ghế trên, khuôn mặt chứa đầy nghi ngờ, "Không phải bảo là quá trưa hôm nay mới đến. . . . . ."

"Có chuyện mới phát sinh, ta nghĩ cần thay đổi kế hoạch ban đầu." Khiên Dương Thù nghiêm túc nói, sau đó mới kể lại tin tức nghe được hôm qua cho hắn ta biết. "Đại khái mọi việc là như vậy, ta muốn bàn bạc thêm, ngươi thấy thế nào?"

Hùng Bá Thiên trầm ngâm một lúc, "Kỳ thật việc này không khó giải quyết, chỉ cần ngụy trang giả vờ làm theo kế hoạch đã chuẩn bị từ trước, trộn lẫn chính phẩm vào một chuyến hàng vải lụa bình thường, hôm nay trực tiếp chuyển lên Kinh thành là được. Chỉ là. . . . . . đám Người Nhật này rõ ràng muốn đến trộm nhà của đại ca, chỉ sợ không lấy được gì sẽ gây ra tai họa."

"Nếu chỉ ta cũng chẳng sao, ta chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến những người khác." Khiên Dương Thù vừa nghĩ tới nhóm già trẻ trong nhà, không nhịn được cau mày.

"Vậy thì thay đổi mục tiêu, giả trang thành người vận chuyển đưa vải dệt đến phường thêu, đợi khi kẻ địch đuổi theo thì thực hiện kế hoạch, ta sẽ tăng nhân lực cắm ở phường thêu, tạo thành bẫy lớn diệt gọn cả nhóm bọn chúng."

"Kế này không tệ, chỉ là nếu tăng số người ở phường thêu thì phải tiến hành âm thầm, bề ngoài không lộ ra số người này, vậy mới khiến người ta không cảm giác có cạm bẫy, đúng không?" Cạm bẫy quá rõ, ngược lại không dễ dụ rắn rời hang. Hắn trầm ngâm một lúc, phe phẩy cái quạt gãy nan trong tay, nói: "Cứ vậy đi! Bọn hắn đã không đề phòng, vậy chúng ta cứ đợi ở phường thêu! Như vậy bề ngoài giống như đang giữ gìn vải dệt, bên trong lại bí mật sắp xếp người bắt cướp."

"Nhưng. . . . . ." Tuy Hùng Bá Thiên cảm thấy chủ ý này không tệ, nhưng lại như có chút không quá thỏa đáng.

Thoạt nhìn hắn giống như một thư sinh yếu ớt, đối mặt với nhóm người Nhật đã quen cướp bóc, nếu xảy ra sai sót gì, vậy hắn phải ăn nói sao với Bách Dạng đây?

Như nhìn ra lưỡng lự của hắn, Khiên Dương Thù cười cười, "Đừng lo, mặc dù ta bất tài, nhưng đối phó với mấy người Nhật thì vẫn có biện pháp."

"Một khi đã vậy, liền cứ theo đó mà làm!" Hùng Bá Thiên thấy hắn tự tin như thế, cũng không ngăn cản gì thêm.

"Bất quá, ta hi vọng Bách Dạng có thể về Khiên gia một chuyến, một mặt là nữ nhi gả ra ngoài cũng phải về thăm nhà, mặt khác ta muốn nhờ nàng trông chừng chị dâu nàng, để Dung muội đừng chạy loạn khắp nơi, tránh làm hỏng kế hoạch của chúng ta." Khiên Dương Thù dặn dò cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân chính khiến sáng sớm hắn đã chạy đến đây.

"Lát nữa ta liền sai người đưa nàng trở về." Hùng Bá Thiên cười, vui vẻ đồng ý.

Dù sao gần đây cô nàng bánh bao kia vẫn luôn hô hào là phải về nhà, thừa dịp này liền đưa nàng về thăm nhà thôi.

Chỉ là bọn hắn lại không ngờ, hai cô thợ thuộc da thối này ở cùng chẳng những không chăm sóc lẫn nhau, mà còn đưa ra thứ ý kiến ôi thiu, thiếu chút nữa là phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn hắn.

Nếu sớm biết như thế, e rằng có chết bọn họ cũng sẽ không sắp xếp cho hai nữ nhân này ở cùng nhau, chỉ tiếc có ngàn vàng cũng không mua được chữ ngờ. . . . . .

※※※

Gần đến buổi trưa, Mạc Hi Dung mới duỗi người, hai mắt ngập sương mù từ trên giường ngồi dậy, tay nhỏ bé sờ đông sờ tây khắp giường, như đang tìm thứ gì đó.

Người đâu? Nàng bỗng trợn đôi mắt to, xác định trên giường chỉ có một mình nàng, bên cạnh lạnh lẽo như cả đêm chưa hề có người say giấc.

Nàng buồn bực cắn môi, trong lòng liên tục mắng mỏ nam nhân kia không giữ chữ tín.

Gian thương đúng là gian thương! Nói mười câu thì hết tám không đáng tin. . . . . . Không! Phải nói là một câu cũng phải suy xét xem có đáng tin tưởng hay không, mà nàng lại ngốc đến mức nói gì cũng tin!

Vào lúc này, cửa phòng chợt bị đẩy mở, nàng ngạc nhiên nhìn người đang buồn bực cúi thấp đầu sau khi bước vào phòng.

"Chị dâu (tẩu tẩu), tẩu tỉnh rồi?" Khiên Bách Dạng mỉm mỉm cười chào hỏi, đặt mâm thức ăn lên bàn, "Ăn sáng trước đi!" (LPH: ta để xưng hô là tẩu luôn nhé)

"Đại ca muội đâu?" Biết rõ hỏi vẫn sẽ không có đáp án, nhưng Mạc Hi Dung vẫn không từ bỏ ý định.

"Đại ca?" Khiên Bách Dạng xoay đầu suy nghĩ, "Sáng sớm đại ca đã đến phủ của Đại Hùng rồi, sau đó. . . . . . hình như lại ra cửa rồi!"

"Vậy sao. . . . . ." Mạc Hi Dung trở mình đẩy chăn chuẩn bị xuống giường, liền phát hiện trên người không mảnh vải, thậm chí nơi kín đáo vẫn còn dấu tích hoan ái tối hôm qua, sợ đến mức nàng vội vàng chui ngược trở về.

"Bách Dạng, muội, muội ra ngoài trước. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn thay quần áo. . . . . ." Hai bàn tay nàng vội níu chăn, vẻ mặt ngượng ngùng cất giọng.

Khiên Bách Dạng thấy nàng liều chết túm chăn bông không dám xuống giường, cười như kẻ trộm nói: "Sao chị dâu phải xấu hổ? Hai người là vợ chồng, buổi tối thân thiết thì có gì mà phải ngại, cùng lắm muội sẽ xoay lưng, chị dâu ra phía sau bình phong mặc quần áo đi."

Đại ca nàng thật đúng là tràn đầy tinh lực mà, hôm qua thân thiết với vợ, sáng sớm hôm nay chạy đến phủ của Đại Hùng mà vẫn không hề lộ vẻ mệt mỏi.

Hắc hắc! Tình hình này, rất nhanh nàng liền có thể bế cháu.

Vội ra ngoài, Mạc Hi Dung nghe nàng ta nói thế, cũng đành thừa dịp nàng ta quay lưng mà chạy ra, vội vội vàng vàng nhặt quần áo rơi trên mặt đất, liền chui thật nhanh ra sau tấm bình phong rửa mặt chải đầu.

Chỉ là nàng rửa mặt chải đầu và dùng bữa xong, cũng đã quá giữa trưa rồi.

"Bách Dạng, muội có biết chuyến hàng mà gần đây đại ca muội muốn chuyển lên kinh thành được đưa đến đâu không?" Nàng vờ như lơ đãng hỏi.

Hừ! Hắn không đưa nàng đi, thì nàng sẽ không biết tự đi sao?

"Biết chứ!" Khiên Bách Dạng nhìn như vô ý nói, "Đại Hùng là người phụ trách đưa vải dệt lên kinh, hắn nói mai là lúc sẽ đưa vải đi."

"Ngày mai sao. . . . . ." Vậy hôm nay chính là thời cơ tốt nhất mà đám người Nhật kia đã nói!

Lâu rồi chưa động não suy nghĩ, nàng bắt đầu suy xét xem nên chặn chúng lại thế nào, thậm chí là nên nhúng tay vào lúc nào.

Lúc này, Khiên Bách Dạng đột nhiên thốt ra một câu, khiến nàng kinh ngạc.

"Chị dâu, muội biết kế hoạch của bọn họ, chúng ta đi theo xem thử, tẩu thấy thế nào?"

"Muội. . . . . . muội biết?" Mạc Hi Dung kỳ quái nhìn nàng ta, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.

Không. . . . . . Không thể nào! Hắn muốn Bách Dạng về nhà, chính là muốn giám sát nàng, không cho nàng loạn chạy, nên hẳn sẽ không nói chi tiết với nàng ta về việc đó!

Khiên Bách Dạng nhìn vẻ khó tin của nàng, đắc chí nói: "Hừ hừ, nam nhân này tưởng mình thông minh, căn bản là không nghĩ muội sẽ núp sau cửa, nghe trộm được hết thảy mọi kế hoạch của bọn họ!"

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật!" Nàng ta kiêu ngạo nói.

Đại ca xấu xa vì lợi ích của mình mà ép nàng ta rơi vào "miệng gấu", khiến ngay cả cơ hội chống cự cũng không có, liền trở thành bánh bao thịt bị ăn sạch sẽ, hiện cần người giúp đỡ, mới sai người hầu đưa nàng trở về!

Gã keo kiệt này luôn tính toán chi li, nàng ta không nuốt trôi được, đã sớm hạ quyết tâm ngày nào đó sẽ báo thù, chỉ không ngờ ngày báo thù lại đến nhanh như thế, chưa gì đã được đưa về nhà rồi.

Bọn họ không muốn nàng rời nhà, nàng liền cố tình dẫn chị dâu đi cùng, dù không nhiễu loạn kế hoạch bắt cướp của bọn họ, thì cũng muốn bọn họ phải vô cùng kinh ngạc!

Mạc Hi Dung lộ vẻ vui mừng cười với nàng ta, hai người bắt đầu trao đổi tin tức mà mình nghe được cho nhau.

Hắc hắc! Không cho nàng ra ngoài phải không?

Hai nàng liền tự mình ra ngoài chơi, chơi đến mức bọn họ luống cuống tay chân!

※※※

Ban đêm, mấy gã áo đen theo tuyến đường xe ngựa của Hùng phủ, lặng lẽ đến tòa nhà cũ của Khiên gia, cũng chính là phường thêu mới mở.

"Đây không phải là nhà mới của Khiên phủ." Thủ lĩnh nhíu mày, thấy rõ nơi này khác hẳn với tin tức trước đây.

Một gã áo đen nhỏ giọng đáp: "Hình như vì thận trọng mà lúc bọn hắn đã đổi địa điểm, ngôi nhà kia đã bố trí người khắp nơi, bất quá đều là mấy võ sư vô dụng, không đáng nhắc tới."

"Nơi này có người ở lại trông coi chứ?" Thủ lĩnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào.

"Có, Khiên Dương Thù đang một mình trông coi vải dệt bên trong, nhằm đảm bảo ngày mai khi đưa lên kinh sẽ không xuất hiện sai sót gì."

"Chắc chắn chứ?" Thủ lĩnh cẩn thận hỏi lại lần nữa.

"Chắc chắn."

"Vậy đi thôi! Chúng ta đi hốt một mẻ lớn nào!"

"Dạ!" Những người khác nhỏ giọng phụ họa.

Đám mây chậm rãi che khuất nửa vầng trăng sáng, tựa như báo trước bọn hắn sắp hứng chịu thất bại.

※※※

"Bách Dạng, muội xác định trốn ở đây sẽ không ai chú ý tới chúng ta?"

"Đương nhiên! Từ khi ra đời muội đã trốn ở đây, tính ra cũng đã hơn mười năm, đây là nơi có thể trốn, có thể giấu, lại có thể nghe rõ mọi thứ!"

Hai người lén lút trốn trong hầm ngầm ở nhà kho, nương theo ánh nến mỏng manh là có thể xem rõ hết mọi thứ xảy ra trong phòng ngoài, mà người bên ngoài lại không phát hiện sự có mặt của các nàng.

"Hê! Có người đến rồi!"

Vừa thấy quần áo tả tơi của người bước vào, không cần nhìn các nàng liền biết rõ, người đến nhất định là người định ngủ lại đây đêm nay - Khiên Dương Thù.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tới vài tiếng động nhỏ, sau đó lại có người lục tà lục tục bước vào cửa.

"Mấy vị đại gia, sao lại đến phường thêu nhà ta trễ thế này, không biết là có việc gì quan trọng?" Khiên Dương Thù dùng lễ tiếp đón, dường như chẳng chút ngạc nhiên tại sao hơn nửa đêm lại có người bước vào, thậm chí ai nấy cũng đều huơ đao múa kiếm.

"Họ Khiên kia, biết điều thì đưa bốn xấp vải dệt mà ngươi định đưa lên kinh ra đây, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí!" Gã thủ lĩnh nói thứ tiếng Trung ẻo lả kỳ lạ, nghe rất tức cười.

"Các vị đại gia, đừng nói là vải dệt thượng đẳng sắp đưa lên kinh, dù là vải dệt bình thường nhất, muốn mua cũng phải trả bằng ngân lượng, nếu không sao tại hạ có thể có lời?" Khiên Dương Thù không phản ứng gì với uy hiếp của bọn họ, vẫn rất lễ phép.

Nhưng hai người trốn trong hầm ngầm nhà kho thì bị dọa thiếu chút là nhảy dựng.

Trời ơi! Đao kiếm huơ huơ thật dọa người, chỉ một đao là có thể chém đầu đại ca nàng ta rơi xuống đất, sao đại ca lại không sợ chết mà đòi tiền? Cho dù có mai phục, nhưng lúc này cũng đâu phải là thời điểm bàn vấn đề mua bán!

Không chỉ Khiên Bách Dạng lo lắng, Mạc Hi Dung cũng hoảng hốt, bất quá nghĩ đến việc sáng sớm hắn đã rời nhà chuẩn bị, hẳn đã sắp xếp hết mọi thứ, nàng liền trấn tĩnh tiếp tục quan sát.

"Bọn ông đây không định mua bán, đương nhiên ngươi sẽ không có lời!" Bên cạnh có kẻ đột nhiên thốt ra một tràn tiếng Nhật, khiến những gã khác cười ha ha theo.

Nghe không hiểu tiếng Nhật, Khiên Dương Thù vẫn ung dung nhàn nhã nói: "Tóm lại, muốn lấy thứ gì, phải đổi bằng ngân lượng, nếu không. . . . . . Tiễn khách!"

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?" Thủ lĩnh híp mắt, nhấc đao chờ một câu trả lời của hắn.

"Rượu gì ta cũng nuốt. . . . . .chỉ không nuốt lỗ." Phe phẩy quạt, hắn lạnh lùng trả lời.

"Vậy đừng trách bọn ta độc ác, các huynh đệ ──" từ cuối cùng còn chưa nói ra, trong phòng bỗng truyền ra tiếng nữ nhân thét chói tai, cắt đứt hành động của mọi người.

"A a a a a ──"

Khiên Bách Dạng không nhịn được nhất thời thét chói tai, không chỉ khiến mọi người trong phòng vô cùng kinh ngạc, cũng khiến nàng và Mạc Hi Dung có nguy cơ bị phát hiện.

"Trong phòng có người, lục soát cho ta!" Thủ lĩnh bình tĩnh lại trước tiên, lập tức ra lệnh.

"Thủ lĩnh, hình như ở đây có căn hầm." Không lâu sao, có người đã phát hiện ra dấu vết.

"Mở ra." Thủ lĩnh ra lệnh, vật che chắn ở cửa hầm đã bị đẩy ra.

Khiên Bách Dạng và Mạc Hi Dung hai mặt nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ ── chết chắc rồi!

※※※

Nghe tiếng thét hoảng sợ cao vút của nữ nhân, ban đầu Khiên Dương Thù không thể tin vào lỗ tai mình, đợi khi đám người Nhật đào hai nữ nhân không biết sống chết từ trong hầm ngầm nhà kho ra, thì thậm chí hắn vẫn không thể tin được dụi dụi mắt, tưởng mình khẩn trương quá độ mà nhìn thấy ảo giác.

"Đại. . . . . . Đại ca. . . . . ." Khiên Bách Dạng giống như khóc tang, xấu hổ đến mức không dám nhìn huynh trưởng đang ngập tràn lửa giận. Hu hu, nàng chỉ muốn chơi đùa một chút, không ngờ lại biến thành con tin trong tay bọn xấu!

"Tướng công. . . . . ." Mạc Hi Dung ngượng ngùng và bất đắc dĩ nhìn sắc mặt tái xanh của hắn.

Chính vì không muốn nàng gặp phải nguy hiểm, mới dặn dò hai người chăm sóc cho nhau. Kết quả thì sao? Coi hắn nhìn thấy gì này? Hai nữ nhân ngốc nghếch làm hỏng kế hoạch của bọn hắn còn chưa nói, còn khiến tay chân, trái tim mình đều biến thành con tin! (tay chân: anh chị em, trái tim: người trong lòng)

Khiên Dương Thù vô cùng tức giận không thốt nên lời, hung ác trừng mắt với hai người, rốp một tiếng, cây quạt gãy nan trong tay bị bẻ thành hai khúc.

"Thủ lĩnh, đây là muội muội và thê tử của hắn." Một gã áo đen trong nhóm cung cấp thông tin về thân phận của con tin.

"Chà chà! Ngươi không sợ chết cũng không sao, nhưng chưa chắc hai nữ nhân trên tay chúng ta cũng không sợ chết như ngươi đâu nhỉ?" Thủ lĩnh cười nói, chủy thủ trên tay không ngừng cọ vào má hai người, tựa như ngay sau đó liền cắt một nhát lên làn da trắng nõn mịn màng.

Ngay khi Khiên Dương Thù định bỏ cuộc mang bốn xấp vải dệt ra, Mạc Hi Dung bỗng dùng tiếng Nhật nói một câu, khiến thủ lĩnh quay đầu lại.

"Mấy xấp vải đó không đặt ở đây, có muốn hắn cũng không lấy ra được, ta dẫn các ngươi đi lấy!"

※※※

"Ngươi nói được tiếng của bọn ta?" Thủ lĩnh có chút kinh ngạc nhìn nàng, cũng trả lời bằng tiếng Nhật.

"Biết một chút." Nàng gật gật đầu.

"Ngươi nói. . . . . . thứ chúng ta muốn tìm không có ở đây. Sao ngươi biết được?"

"Ta trộm nghe kế hoạch của bọn họ." Nàng thuận miệng trả lời, biến người lên kế hoạch nghe trộm thành chính mình, "Bọn họ thừa dịp đêm tối để chuyển hàng lên kinh, nếu không lập tức đi lấy, các ngươi sẽ không có dịp đánh cắp mấy xấp vải kia."

"Đợi chút! Các ngươi đang nói gì vậy?" Khiên Dương Thù lo lắng hỏi, nhưng nhóm người Nhật đang chuyên tâm nghe tin tức mới nhất, căn bản không rảnh mà để ý đến hắn.

"Vì sao ngươi nói cho chúng ta biết tin tức này?" Thủ lĩnh hoài nghi hỏi.

"Như ngươi nói đó thôi, ta sợ chết." Nàng lộ vẻ trấn tĩnh nói, "Hơn nữa ta cũng muốn cứu trượng phu của ta."

"Ngươi đang nói cá gã thư sinh yếu ớt, vô dụng mềm như chân tôm ấy hả?" Nên cạnh có người cười ha ha, khinh bỉ liếc nhìn Khiên Dương Thù.

"Chàng phông phải là chân tôm mềm, chàng là trượng phu của ta." Mạc Hi Dung nhẫn nhịn, như đinh đóng cột nhắc lại.

"Sao chúng ta phải tin ngươi?"

"Các ngươi có thể không tin, rồi mặc kệ mục tiêu của các ngươi rời khỏi thành, hoặc có thể thử tin ta, để ta đưa các ngươi đi lấy thứ các ngươi muốn." Nàng tĩnh táo ném ra phương án lựa chọn.

Mặc dù không biết dẫn nhóm kẻ cướp này đi sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng lúc này hai người bọn họ đang ở trong tay đối phương, cho dù Khiên Dương Thù có nhiều biện pháp hơn nữa, trừ đưa mấy thứ đó cho họ, cũng không còn cách nào thỏa đáng hơn.

Nếu phải đưa cho bọn hắn, không bằng để nàng dẫn bọn hắn rời đi, cứu được một vẫn tốt hơn.

"Dung muội, nàng đang làm gì? Đừng nói thứ tiếng ta không hiểu!" Khiên Dương Thù lo lắng hỏi dồn, không rõ rốt cuộc nàng định làm gì.

Đáng chết mà! Người của hắn đều ở bên ngoài, chỉ cần dẫn nhóm người này đi hắn sẽ có biện pháp, nhưng con tin trên tay bọn họ chính là trở ngại lớn nhất của hắn.

"Được, chúng ta tin ngươi, mau dẫn chúng ta đi lấy vải!" Thủ lĩnh nhận thấy nàng chỉ là một nữ nhân, hẳn sẽ không thể trêu đùa bọn hắn, quyết định đồng ý.

"Vậy trước hết các ngươi phải để tiểu cô nương này và hắn ở lại đây mới được, bằng không lại kéo theo phiền phức, sao các ngươi có thể lấy bốn xấp vải lụa kia?"

"Ngươi có dụng ý gì?" Yêu cầu kỳ lạ bỗng được đưa ra này khiến thủ lĩnh nảy sinh nghi ngờ.

"Không có dụng ý gì." Nàng giật mình, tưởng tâm tư của bản thân đã bị nhìn thấu, "Chỉ vì mấy thứ kia là vải lụa thượng hạng, nếu các ngươi không cẩn thận, lỡ như làm hỏng, còn có giá trị gì nữa sao?"

"Ha ha, đúng thật. Tiểu cô nương ngươi còn cẩn thận hơn bọn ta." Thủ lĩnh khoát tay, mấy nam nhân vốn đang khống chế Khiên Bách Dạng bèn đẩy nàng ta qua một bên. "Nhanh, nhanh đưa chúng ta đi!"

Một đám người Nhật vui sướng vì lần nhiệm vụ này lại đơn giản như thế, buông lỏng cảnh giác, ép buộc nàng ra cửa.

※※※

Vừa ra khỏi cửa, Mạc Hi Dung liền chú ý đến bóng người đang nấp sau cây tùng, trong lòng nàng lền hiểu rõ, lớn gan dẫn một đám người phía sau đi về phía ngôi nhà nhỏ trong vườn rau.

Sau khi bước vào, nàng lập tức lên tiếng: "Vì tránh để vải dệt bị phủ cát bụi, các ngươi đóng hết cửa sổ cửa cái lại trước đi!"

Cảm thấy yêu cầu của nàng không có gì không ổn, lại nói đóng hết cửa sổ cửa cái thì nàng càng không thể chạy đi, trừ người canh chừng bên cạnh nàng, những người khác chia nhau ra đóng hết các cửa sổ cửa cái.

"Ta ra phía sau lấy vải." Nàng chỉ chỉ ra căn phòng phía sau.

Bởi vì căn phòng phía sau nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đứng, hơn nữa suốt quãng đường nàng vẫn luôn tương đối phối hợp, nhóm người Nhật không nghi ngờ gì, để nàng ra phía sau lấy hàng.

Đi từ từ đến phòng nhỏ bên cạnh, tim nàng đập càng nhanh, thấy không ai trông chừng, nàng vội kéo mở cửa sau bên trong, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Như vậy. . . . . . Như vậy chắc thoát rồi. . . . . .hai chân nàng chạy không ngừng, tim đập thình thịch, đấu trí quá kích thích khiến nàng sợ đến mềm chân.

Vừa chạy, nàng vừa chú ý quay đầu xem có ai đuổi theo không, sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn loạn vốn dĩ chưa rõ ràng trong đầu, vấn đề dần dần sáng tỏ, có đáp án.

Nếu vừa rồi cuối cùng nàng liếc mắt nhìn hắn, có thể nàng sẽ ghi tạc mỗi cái nhăn mày, mỗi vẻ mặt của hắn.

Nếu tối hôm qua là lần cuối cùng nàng nằm trong lòng hắn, cho dù tiêu hao hết sức lực nàng cũng muốn quấn quýt triền miên với hắn cả đêm tận đến khi trời sáng.

Nếu. . . . . . Nàng còn có thể trở lại bên người hắn, nàng sẽ không bao giờ chần chờ nữa, không bao giờ nghĩ quẫn nữa.

Bởi vì ưa thích của nàng đã sớm biến thành yêu thương rồi.

Nàng yêu hắn, cho nên dù có nghĩ thêm ra hàng loạt biện pháp, nàng vẫn sẽ quay về trong vòng tay của hắn ── quay về vòng tay mà nàng yêu thích.

※※※

"Dung muội!" Mới chạy xuyên qua hành lang, liền nhìn thấy nam nhân lộ vẻ lo lắng chạy vội về phía nàng, phía sau là một đoàn người thật dài, "Có bị thương ở đâu không?"

"Không. . . . . . Không có. . . . . ." Nàng thở gấp chui vào vòng tay mở rộng của hắn, chỉ về phía vườn rau nói: "Ta đã lừa bọn hắn tới đó. . . . . ."

Nhóm nam nhân đi theo phía sau Khiên Dương Thù nghe thấy, vội vàng chạy qua, âm thanh đánh nhau rối rít nổi lên bốn phía, rồi từng gã từng gã người Nhật mặt mũi bầm dập bị lôi đi.

Một trận kinh hồn, cuối cùng cũng kết thúc dưới ánh trăng.
Bình Luận (0)
Comment