Yêu Quái Hệ Thống: Mau Xuyên Nam Thần, Sủng Lật Trời!

Chương 52

Thiên Thu vốn còn muốn tiếp tục xoát một chút cảm giác tồn tại.


Đáng tiếc, Hoa Tử Kinh đuổi theo, thở hồng hộc, đi tới trước mặt cầu băng.


Nàng giống như một con chó chết, xả hơi nói: "Sương Hoa Đạo Quân, ngài . . . Ngài là tới cứu ta sao?"


Trầm Thanh Từ đạm mạc nhìn lướt qua, ngữ khí mang theo nghi hoặc.


"Ngươi là ai?" Hắn mở miệng hỏi.


Hoa Tử Kinh trừng to mắt: "Ta dĩ nhiên chính là . . . Là . . . Là . . ."


Nàng thở mạnh.


Thiên Thu thay nàng nói tiếp.


"Nữ nhi tông chủ Thượng Thanh tông."


"Đúng! Không, không sai! Sương Hoa Đạo Quân, chúng ta . . . Mau rời khỏi đi, miễn cho Ma tu đuổi theo!"


Trầm Thanh Từ không nói thêm điều gì.


"Vậy liền đi thôi, nắm chặt chút." Lời này là hắn nói đối với Thiên Thu.


Thiên Thu còn đang nắm cán dù, nghe nói như thế, đôi mắt hơi nháy, lần thứ hai trượt xuống dưới, cầm tay hắn.


Xúc cảm hơi lạnh giống như băng tuyết xung quanh, chỉ là cũng không lăng lệ* thấu xương.


*凌厉: Lăng Lệ. Lăng ở đây nghĩa là bay lên, dâng lên, giống như lăng trong lăng không. Lệ ở đây ko phải là đẹp đẽ mà là mạnh bạo, ác liệt.


Đồng thời, sờ phi thường tốt.


Thiên Thu lại nhìn thoáng qua, tay hắn nhìn cũng cực kì đẹp đẽ, phúc lợi đảng khống tay.


Trầm Thanh Từ không nghĩ tới cô sẽ nắm lấy tay mình, không biết là nên vùng vẫy*, hay vẫn là chịu đựng.


*Nguyên văn là chấn khai, nhưng không tra được nghĩa từ này nên tạm để là vùng vẫy.


Mặc dù hắn trấn thủ Thượng Thanh tông ngàn năm, chân không bước ra khỏi nhà, cũng biết một chút ghi chép có liên quan đến lô đỉnh —— nhận hết ngược đãi, dễ dàng sinh sôi oán hận, không nên bài xích.


Hắn lựa chọn chịu đựng, không nói gì.


Kỳ thật, lấy tính tình hắn xưa nay, không thể khiến người khác đụng chạm bản thân như này, bất quá hắn cũng không ghét.


Cũng không biết là vì sao.


Hắn cụp mắt nghĩ đến, đại khái . . . Vì chúng sinh đi.


Hoa Tử Kinh trừng to mắt, không dám tin nói: "Ngươi là cái gì, sao có thể bất kính như thế đối với Sương Hoa Đạo Quân!"


Đại sư huynh Minh Liệt đối với Hoa Tử Kinh mà nói, chính là nam thần, vì hắn có thể bất chấp tất cả đi tìm cực phẩm lô đỉnh.


Còn Sương Hoa Đạo Quân, hắn không chỉ là thần, mà còn là tồn tại không thể khinh nhờn.


Bây giờ người khác khinh nhờn lại còn là lô đỉnh, Hoa Tử Kinh không thể nào tiếp thu được, tiến lên muốn đem Thiên Thu giật ra.


Trầm Thanh Từ có chút quét tới một chút, mang theo không vui: "Im lặng."


Hoa Tử Kinh lập tức im miệng, bưng kín miệng mình.


Nàng quên, Sương Hoa Đạo Quân yêu thích yên tĩnh, xưa nay không thích nhất là người lắm miệng . . .


Trầm Thanh Từ vung lên ống tay áo, bên trong tuyết lớn bay tán loạn hiện lên một đường cuồng phong, không ngừng mở rộng.


Bão tuyết giáng lâm.


Thiên Thu xem như biết rõ, vì sao hắn nói phải nắm chặt.


Bởi vì cô nhìn thấy, Hoa Tử Kinh cơ hồ sắp bị thổi lật, nếu không phải gắt gao bám vào cầu băng, sợ là muốn lên trời.


Cuối cùng.


Bên trong bão tuyết, ẩn ẩn phác hoạ ra một đạo thân ảnh mơ hồ, dần dần nhìn chăm chú.


"Rống —— "


Một tiếng rồng ngâm vang lên, rồng băng phóng lên trời, tản ra ánh quang mang, thánh khiết, uy nghiêm, không thể khinh nhờn.


Tạo ra uy áp khủng bố.


Trong nháy mắt này, ma tu bị bao phủ trong Ma tông, không chịu được run lẩy bẩy.


Hoa Tử Kinh trừng to mắt: "Đó là . . . Rồng!"


Rồng tại Tu Chân giới là thần thú.


Nghe nói Sương Hoa Đạo Quân tại ngàn năm trước, thu phục được một yêu thần thú, chỉ là nàng chưa bao giờ thấy qua, liền cho rằng chỉ là truyền thuyết.


Lại không nghĩ rằng, dĩ nhiên là thực!


Rồng băng hướng không mà lên, lại chậm rãi hạ cánh, thuận theo trước mặt cầu băng nằm xuống.


"Lên đi." Hắn nói.


Hoa Tử Kinh không kịp chờ đợi vọt tới, còn không có duỗi ra chân, băng long liền lạnh lùng liếc đến một chút.


Sợ hãi toát ra từ trong xương cốt của nàng, không dám làm gì, cứng ngắc đứng tại chỗ.


Thiên Thu nhàn nhạt buông lỏng tay nắm Trầm Thanh Từ, hướng về rồng băng đi đến.


Trầm Thanh Từ có chút cụp mắt, nhìn thoáng qua vị trí Thiên Thu từng nắm, mấp máy môi mỏng.


Không biết vì sao, có chút cảm giác thất lạc.


Hắn nhìn qua Thiên Thu đi đến rồng băng.


Nếu như nói băng long đối với Hoa Tử Kinh chỉ là lạnh lùng, khi ngửi được mùi vị Thiên Thu, dĩ nhiên là Ma tu luyện chế lô đỉnh.


Cùng Ma tu có quan hệ, toàn bộ diệt trừ!


"Rống!"


Rồng băng nâng lên lợi trảo.


Giống như sóng biển cuồn cuộn, uy áp cùng sát khí đan xen, đập vào mặt!

Bình Luận (0)
Comment