Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 3

Ta không đến giả sơn. 

Đến đó có khác gì không đánh đã khai, tự thừa nhận mình là kẻ ngốc à.

Đêm ấy, quỷ vẫn không xuất hiện, nhưng điều đó chẳng ngăn cản ta cả đêm trằn trọc, không chợp mắt được.

Nhân gian, dù đêm đến, dương khí vẫn mạnh hơn địa phủ gấp bội. Nhưng Tuyết Tang Cốc thì không giống vậy. Ở nơi này, dược khí nặng nề, âm khí càng thêm dày đặc. Năm xưa khi ta làm Khương Diệp Tụng, ta rất yêu thích nơi này vì nó khiến ta nhớ đến địa phủ.

Khi đó, thân thể Mạc Anh yếu ớt, nhìn như một kẻ bệnh tật chẳng còn sức sống. Tần Nhất Trì thường nửa đùa nửa thật bảo y nên rời Tuyết Tang Cốc, ra ngoài “nhân gian” nhiều hơn. Nhắc đến ám hiệu ấy, thực ra do Tần Nhất Trì sáng tạo ra. Khi xưa, mấy kẻ tuổi chừng mười lăm, mười sáu thường thích bàn tán những chuyện kín đáo, không muốn người khác nghe được, nên lấy cách này làm tín hiệu hẹn giờ và địa điểm gặp mặt. Khi ấy, ta thấy việc đó thật trẻ con, nhưng chẳng hiểu sao cũng mơ hồ mà cùng bọn họ dùng ám hiệu ấy suốt mấy năm trời.

Nay lại nghe đến, thực sự có cảm giác như đã cách biệt cả một đời.

Nghĩ đến đây, ta mở mắt trừng trừng, đợi mãi đến khi trời sáng.

Ngày hôm sau, vừa bước vào chính đường, Tần Nhất Trì liền ngẩng đầu nhìn ta một cái. Chỉ một cái nhìn thôi, nhưng dường như ta đã làm điều gì đó khuất tất, tim không khỏi đập loạn nhịp.

Nhưng quỷ như ta, lòng càng hoảng hốt, mặt càng tỏ vẻ trấn định, thậm chí còn có phần như mang nét “khó ở” không rõ ý.

Ta ngồi xuống hỏi Mạc Quỳnh: “Hôm qua ta đưa cho Mạc cốc chủ những chén thuốc đó, liệu các vị trong cốc đã uống hết chưa?”

Mạc Quỳnh gật đầu: “Ta cùng Tần huynh đã uống, và cũng chia cho tất cả đệ tử trong cốc.” Sau đó lại hỏi: “Ta mạo muội hỏi cô nương một câu, cô nương bảo chén thuốc ấy có thể phòng quỷ nhập thân, rốt cuộc là phương thuốc như thế nào?”

“Chẳng phải phương thuốc bình thường, là dược dẫn quý hiếm phối cùng bí thuật của Côn Lôn.” Ta chỉ nói bâng quơ, ánh mắt thản nhiên nhìn Mạc Quỳnh.

“Đây chẳng phải phương thuốc bình thường mà là dược dẫn quý hiếm phối cùng bí thuật của Côn Lôn.” Ta chỉ nói bâng quơ, thản nhiên nhìn Mạc Quỳnh.

Thực ra chẳng có gì đặc biệt cả, chén thuốc ấy vốn chỉ là một nắm đất Hoàng Tuyền, vị mặn, khô, đắng, thậm chí có thể còn vương chút mùi xương người. Quỷ mới chết rất sợ mùi của Hoàng Tuyền. Nghe nói, trong cổ ngữ tộc U Minh, mùi này có một danh xưng đặc biệt, gọi là “A Đà Ma,” ý là: tương lai bất định.

Chén thuốc đất Hoàng Tuyền ấy dĩ nhiên có thể khiến quỷ không dám nhập vào thân người. Nhưng thứ ta muốn, lại chẳng chỉ dừng ở đó. Nếu Mạc Liên Phong đã muốn trốn, vậy thì cứ trốn cho giỏi. Nhưng ta muốn để Tuyết Tang Cốc này nhuốm đầy “A Đà Ma,” muốn hắn biết, người đến bắt hắn đã xuất hiện, và kẻ ấy chẳng phải dạng dễ đối phó.

Nếu không thể âm thầm đem hắn đi, vậy thì xem ai chơi ai. Đường đường là đệ nhất Áp Hồn Sứ của địa phủ, ta chẳng lẽ không đối phó nổi một con quỷ đã chết hơn mười năm sao? Chuyện này nói ra chẳng phải quá mất mặt ta sao?

Nghĩ vậy, ta bất giác nở một nụ cười hiểm độc.

Khi ta còn đang đắm chìm trong sự tự tán thưởng bản thân, Tần Nhất Trì đã không khách khí mà cất lời: “Mạc cốc chủ, nửa ngày hôm qua ta tạm thời không tính. Nhưng từ hôm nay, ba ngày kế tiếp ngươi phải tính cho rõ. Ba ngày sau, nếu vẫn chưa có câu trả lời, thì ta không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Tần Nhất Trì, cái tên tiểu tử này, lại bắt đầu bày ra dáng vẻ kiêu căng. Thuật pháp của bọn họ Quy Ngọc Thành tuy không bằng Côn Lôn, nhưng cũng chẳng đến nỗi phải ngồi chờ người khác bắt quỷ thay. Hắn quả thực là hễ có cơ hội liền phải răn đe Mạc Quỳnh vài câu, cứ như thể làm vậy là đã trả thù được cho đệ đệ hắn rồi.

Mạc Quỳnh thở dài, giọng điệu như chém đinh chặt sắt mà đáp: “Tần huynh yên tâm, ta nhất định trả lại công bằng cho lệnh đệ.”

“Tốt lắm.” Tần Nhất Trì gật đầu đầy hài lòng.

Ta ngồi một bên lòng tràn đầy cảm khái, lại cảm thấy nực cười vô cùng. Hai kẻ này, rõ ràng là miệng đi ngàn dặm, thân vẫn nằm nguyên tại chỗ. Mỗi ngày sáng sớm gặp nhau một lần, kẻ này buông lời đe dọa, kẻ kia cam đoan trăm phần trăm. Chỉ thế thôi ư? Chỉ vậy mà đã đòi bắt quỷ sao?

Vô lý! 

Hoang đường!

Ta lén lút đảo mắt, biểu lộ sự khinh bỉ.

Bên kia, sau khi Tần Nhất Trì nhận được câu trả lời khiến hắn hài lòng, cả người liền thả lỏng. Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp vang lên.

Âm thanh ấy, nếu hiểu được ám hiệu, sẽ dịch thành: “Nửa nén nhang nữa, tụ tại Hiên Vân đình.”

Ta nghiến răng, giả vờ như không nghe thấy gì.

Gõ xong, chẳng bao lâu sau, Tần Nhất Trì chậm rãi đứng dậy, làm như vô ý mà cất tiếng: “Nhớ ra rồi, sinh nhật của tiểu sư phụ ta cũng sắp đến. Năm nay có lẽ kịp ở đây mà làm lễ bái.”

Ta hồ nghi nhìn hắn một cái, nhưng không hỏi thêm gì. Mạc Quỳnh ở bên dường như nhận ra liền giải thích: “À phải rồi, có lẽ Lâm cô nương không biết, Tần thành chủ lúc nhỏ từng theo tiểu thúc thúc của ta học y thuật vài tháng.”

“Một ngày vi sư chung thân vi sư.” Tần Nhất Trì nhìn ta thật sâu, nói: “Cô nương thấy sao, Lâm cô nương?”

Tên Tần Nhất Trì này, rõ ràng biết ta muốn hỏi về chuyện của Mạc Liên Phong, giờ thì lộ rõ ý tứ hắn biết một số chuyện, thậm chí còn rõ hơn cả Mạc Quỳnh. Nhưng trước đây hắn chưa từng nhắc đến điều này, hơn nữa… ta từng hỏi Mạc Quỳnh về Mạc Liên Phong, cũng chưa bao giờ nghe y nói Tần Nhất Trì lại là đồ đệ của Mạc Liên Phong.

Ta còn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Tần Nhất Trì gọi tên ta: “Lâm cô nương, Mạc cốc chủ. Hẹn gặp lại.”

Hai chữ “hẹn gặp” ấy đầy hàm ý, ta nhìn bóng lưng hắn rời đi mà nghẹn không nói được lời nào.

Hắn đi rồi, lòng ta rối như tơ vò.

Hiện giờ, Tô Ôn đang lục soát khắp Tuyết Tang Cốc một cách tỉ mỉ. Nếu hắn tìm được điều gì… tất nhiên rồi, tám phần là chẳng tìm ra nổi. Thông tin trong tay chúng ta về Mạc Liên Phong thực sự quá ít ỏi.

Ta cũng từng nghĩ có thể Tần Nhất Trì đang giở trò. Dẫu sao khi còn nhỏ hắn đã bộc lộ chút mưu mô, những năm nay e rằng có thể dùng từ “cáo già xảo quyệt” để miêu tả.

Nhưng một con quỷ như ta, một con quỷ bó tay không có biện pháp, ta đi chân trần chẳng lẽ lại sợ kẻ mang giày hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, quỷ tâm xoay vòng vòng, mặc kệ hắn lừa hay thật. Tạm thời cứ gặp hắn một lần đã. Một con quỷ ta đây, từng lăn lộn bò lê bò lết hơn ba ngàn năm, há lại sợ một kẻ phàm nhân bé nhỏ sao?

Ta từ biệt Mạc Quỳnh, vội vã đi thẳng đến Hiên Vân đình.

Hiên Vân đình là nơi hẻo lánh nhất trong Tuyết Tang Cốc, nằm giữa một khe núi vắng vẻ, bình thường rất ít người lui tới. Nhiều năm trước, bọn họ thường trốn đến đây, lén lút uống rượu, uống đến nửa say nửa tỉnh rồi bắt đầu múa đao múa kiếm, ngâm thơ đối chữ.

Khi ấy, ta thường nghĩ, con người, thân xác thì yếu ớt, linh hồn lại đa sầu đa cảm… thật không cứu được nữa.

Nghĩ đến đây, ta rẽ đường tắt, chưa đến nửa nén hương đã tới ngoài Hiên Vân đình.

Thế mà hay thật, Tần Nhất Trì vẫn chưa tới!

Năm xưa mỗi lần tụ họp ở đây, hắn luôn là kẻ chậm chân nhất. Giờ nhân gian đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn như vậy.

Ta thở dài một tiếng, chậm rãi bước lên bậc thềm đá.

Nhưng vừa đặt chân lên, ta liền hối hận.

Nghĩ kỹ lại, chuyện của Mạc Liên Phong e rằng có liên quan đến cái chết của đệ đệ hắn. Nếu hắn biết gì, ta không tin đến lúc đó hắn sẽ không nói.

Rốt cuộc là ta quá nóng lòng, tự để lộ sơ hở.

Giờ mà rút lui, không biết có còn kịp không…

Ta còn chưa kịp hành động, chợt nghe tiếng cười khẽ của nam nhân phía sau.

“Giả vờ đủ chưa?”

2.

Ta không quay đầu, nhưng đôi chân bắt đầu nặng trĩu.

“Khương Diệp Tụng.”

Hắn bỗng gọi lớn.

Ta không muốn đáp, nhưng chân lại không nghe lời mà khựng lại, thực sự không có tiền đồ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người kia từ sau vòng ra trước mặt ta. Tần Nhất Trì đã tới, trong mắt ánh lên tia sáng, nơi khóe miệng vương ý cười.

“Tần thành chủ gọi ta?” Ta giả ngu.

“Ta nói rồi, đừng giả vờ nữa.” Dường như Tần Nhất Trì rất khinh thường trò bịp bợm của ta, lạnh nhạt hừ một tiếng: “Nếu không nghe được ám hiệu, sao ngươi có thể xuất hiện ở đây? Đừng bảo với ta là ngươi đi ngang qua tình cờ ghé vào.”

Ta không nói gì, hắn liền nói tiếp: “Những lời ngươi bịa đặt có thể lừa được người khác, nhưng không qua được mắt ta. Ta tuyệt đối không tin trên đời này có hai người giống nhau như đúc. Huống chi, cử chỉ, thần thái của ngươi, đều y hệt Khương Diệp Tụng.”

Ta cạn lời, vô cùng cạn lời, hết sức cạn lời.

Tên này rốt cuộc là thông minh thật, hay chỉ là mèo mù vớ cá rán? Sao lại để hắn bắt quả tang ngay tại trận thế này chứ?

Giờ mà quay người bỏ chạy, chắc chắn sẽ lộ rõ vẻ chột dạ. Chối bay chối biến cũng không xong, ta quá hiểu tính cách của Tần Nhất Trì. Nếu hắn đã cắn chặt lấy chuyện gì hay một ai đó, một khi không đạt được kết quả như ý thì tuyệt đối sẽ không buông. Đến lúc đó kinh động đến Mạc Quỳnh thì còn dễ xử, nhưng nếu làm lão quỷ kia sợ mà trốn biệt, việc của ta coi như xong đời.

Vì thế, ta quyết định: chết sớm đầu thai sớm.

Ta ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười: “Tần Nhất Trì, đã lâu không gặp.”

Tần Nhất Trì nhìn ta, nhướng mày: “Cũng không lâu lắm, chỉ mới chín năm bảy tháng mà thôi.”

Ta không nói gì, cũng chẳng biết phải nói gì.

Tần Nhất Trì nhẹ nhàng hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi là thế nào? Sao giờ lại xuất hiện ở Côn Lôn?”

“Ta…”

Ta vừa mới thốt ra một chữ, liền bị Tần Nhất Trì ngắt lời, hỏi tiếp: “Ngươi không phải là quỷ đấy chứ?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay định véo mặt ta.

Ta giơ tay ngăn lại giữa không trung, đánh bật tay hắn ra, nói lời cảnh cáo: “Ngươi mà còn động tay động chân, ta chặt luôn cánh tay ngươi.”

“Haha…” Tần Nhất Trì hài lòng gật đầu: “Quả nhiên là Khương Diệp Tụng.” Dứt lời, hắn lại hỏi: “Xem ra ngươi mấy năm nay chẳng thay đổi gì, chắc chắn không phải giả chết. Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Ta cười nhạt, vẻ như thản nhiên đáp: “Bảy năm trước ta đã chết. Nhưng sau khi chết, ta bái nhập Côn Lôn, một lòng tu hành, chỉ mong một ngày phi thăng.”

“Phi thăng? Côn Lôn?” Tần Nhất Trì cười nhẹ, lại quan sát ta từ đầu đến chân, rồi nói: “Nhưng sao ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi âm khí dày đặc.”

Ta nghe vậy lòng lạnh buốt… Tần Nhất Trì, chẳng lẽ ngươi chính là chướng ngại mà Quỷ Vương sắp đặt trên đường ta đi sao?

Trong lòng bối rối, nhưng ngoài mặt ta vẫn giữ vẻ bình thản. Ta ung dung phủi nhẹ tay áo, nhìn thẳng vào Tần Nhất Trì mà nói: “Chín năm không gặp, quả nhiên nguơi chẳng mong ta được sống tốt đẹp.”

Tần Nhất Trì cười nhạt, chậm rãi bước về phía tảng đá sau lưng rồi ngồi xuống. Vừa đi, hắn vừa nói: “Năm đó Lý Mục Hòa chết vì ngươi, ta từng rất hận ngươi. Nhưng ta cũng biết, không phải lỗi của ngươi, đó là lỗi của Mẫn Huân. Cho nên, khi nghe tin ngươi chết, ta vẫn rất buồn.”

Chưa để ta kịp lên tiếng, hắn liền nói tiếp: “Giờ xem ra, đúng là phí nước mắt của ta.”

“Ngươi…”

Ta nghĩ lần này mình đã mở lời rất nhanh, nhưng vẫn bị hắn lạnh lùng cắt ngang. Ngón tay hắn khẽ gõ nhịp lên mép ghế, chậm rãi nói: “Ngươi nói… đệ đệ của ta… cùng Lý Mục Hòa bọn họ… liệu có giống như ngươi, quay lại một lần nữa hay không?”

Ánh mắt ta chạm vào mắt hắn, ngọn lửa âm ỉ trong lòng bỗng chốc bị dập tắt. Một thoáng, ta thậm chí không biết nên đáp lại thế nào.

Lặng một hồi lâu, ta trầm giọng: “Quỷ tổ Trì Ly từng nói, những ai chưa kịp từ biệt, cuối cùng rồi cũng sẽ tái ngộ.”

Đôi mắt Tần Nhất Trì chợt phủ một tầng sương mỏng. Hắn chậm rãi gật đầu, khoé môi nhếch lên một nét cười. Nhưng nụ cười kia chỉ thoáng qua trong chốc lát, hắn đột ngột nhìn chằm chằm ta mà hỏi: “Ai?”

“Gì cơ?” Ta hỏi lại.

“Ngươi bảo ai nói?” Tần Nhất Trì nhíu mày.

“À…” Ta giả ngu, giả dại.

Nhiều lời tất lộ, đúng là ta quá bất cẩn.

Tần Nhất Trì không buông tha, truy hỏi: “Ngươi nói… quỷ tổ?”

Ta vội vã lấp liếm: “Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói là lão tổ, Côn Lôn lão tổ.”

“Nhưng mà…”

Tần Nhất Trì định nói tiếp, nhưng bị ta ngắt lời. Ta mất kiên nhẫn: “Thôi đủ rồi, vào chuyện chính đi. Ngươi biết chuyện của Mạc Liên Phong đúng không?”

Tần Nhất Trì không tiếp tục gặng hỏi về quỷ tổ, nhưng cũng chẳng trực tiếp trả lời ta, mà chỉ nhìn ta, chậm rãi nói: “Ta trước hết muốn hỏi ngươi một điều. Con quỷ kia thực sự là Mạc Quỳnh sao?”

Ta không nói, đang cân nhắc xem nên nói dối thế nào.

Nhưng hắn lại tiếp lời: “Con quỷ đó là Mạc Anh, đúng không?”

Ta sững người, vẫn không đáp. Lần này, ta thực sự nghẹn lời, không biết phải nói gì.

Tần Nhất Trì thấy ta không trả lời, khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi đỏ lên, giọng nói có phần khàn: “Ngươi đừng lừa ta. Thật ra từ rất nhiều năm trước, ta đã đoán Mạc Anh thật sự có lẽ đã chết rồi. Hắn là người thế nào, ta rõ nhất. Về y thuật, hắn không có thiên phú, cũng không muốn kế thừa gia nghiệp. Nhưng hắn trọng tình trọng nghĩa. Khi Lý Mục Hòa chết, trên lưng mang bao nhiêu tiếng xấu, hắn vẫn băng rừng vượt núi đưa tiễn, không hề e ngại. Thế nhưng khi ngươi chết, hắn lại không tới. Hôm nay… hắn cũng không tới.”

Nói đến đây, cổ họng Tần Nhất Trì nghẹn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ta, thoáng đỏ ửng, giọng đã có chút khàn đặc: “Bây giờ Mạc Anh là đệ đệ hắn, Mạc Quỳnh, đúng không?”

Nói đến đây, cổ họng Tần Nhất Trì nghẹn lại, đôi mắt nhìn thẳng vào ta, thoáng đỏ ửng, giọng đã có chút khàn đặc: “Mạc Anh hiện tại thực ra là đệ đệ Mạc Quỳnh của hắn đúng không?”

Đến nước này, giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Vì thế, ta chỉ đáp một chữ: “Phải.”

Sắc mặt Tần Nhất Trì tái nhợt, từ từ gật đầu: “Tin Mạc Quỳnh mất truyền tới, ta đã thấy lạ. Ta vội vàng đi hai ngày hai đêm tới đây muốn xem có thể giúp được gì. Nhưng khi ấy, thi thể Mạc Quỳnh đã hạ táng. Không đầy bảy ngày mà lại gấp gáp như thế.”

Trong lòng ta thoáng chấn động, hỏi: “Ngươi nói… Mạc Quỳnh… hoặc nên nói là Mạc Anh, khi chết chưa đầy bảy ngày đã vội hạ táng, vậy có biết lý do không?”

Tần Nhất Trì thở dài: “Nói là di nguyện của Mạc Quỳnh, không muốn thi thể mục rữa… nhưng ta luôn cảm thấy lời đó miễn cưỡng.”

Ta truy vấn: “Đã thấy miễn cưỡng, lại cảm thấy kỳ quái, sao ngươi không điều tra rõ?”

Tần Nhất Trì khẽ cười khổ: “Bởi vì ta không dám nghĩ nhiều… Khương Diệp Tụng… ta không biết ngươi ở Côn Lôn bao lâu… cũng không biết ngươi thật sự có ở Côn Lôn hay không. Nhưng ngươi có biết… mười năm nhân gian dài dằng dặc thế nào không? Ngươi và Lý Mục Hòa đều đã chết, Mẫn Huân thì phát điên… nếu Mạc Anh cũng chết, thì thế gian này chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Vì thế sau đó ta không còn liên lạc với hắn nữa. Dường như chỉ cần như vậy, ta sẽ mãi mãi không cần đối mặt với sự thật này. Cho đến vài tháng trước, Tuyết Tang Cốc gửi thư, mời đệ đệ ta đến trừ quỷ trừ tà…”

Nghe đến đây, ta đột nhiên tinh thần tỉnh táo, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói… là Mạc Quỳnh muốn ngươi phái đệ đệ tới? Hắn chỉ đích danh muốn Tần Nhất Hành tới Tuyết Tang Cốc hả?”

Tần Nhất Trì gật đầu: “Bởi vì Phạn Âm Linh chỉ có người Tần gia ta sử dụng được. Mà ta là thành chủ, không tiện xuất hành, vì thế hắn mới tìm đến A Hành.”

“Nhỡ đâu, đó là cố ý thì sao?” Ta lạnh lùng nói.

“Cái gì?” Tần Nhất Trì khó hiểu nhìn ta.

Ta không đáp, mà hỏi tiếp: “Ngươi còn nhớ năm đó người đầu tiên phát hiện thi thể Mạc Quỳnh… hoặc nên nói là Mạc Anh, là ai không?”

Tần Nhất Trì trầm ngâm một lát, đáp: “ Mạc Anh… không, là Mạc Quỳnh. Khi đó, Mạc Liên Thanh – Mạc cốc chủ đã bệnh nặng, mọi việc đều do Mạc Quỳnh chủ trì.”

Tần Nhất Trì vừa dứt lời, chưa đợi ta mở miệng, hắn đột ngột hỏi: “Ngươi cũng nghi ngờ… là Mạc Quỳnh hại chết Mạc Anh sao?”

“Cũng là sao?” Ta nhìn Tần Nhất Trì.

Tần Nhất Trì thở dài: “Năm xưa, cốc chủ tiền nhiệm vẫn luôn ưu ái Mạc Anh. Dù hắn không có thiên tư, cũng không cản trở hắn trở thành cốc chủ tương lai. Ai mà không biết sự thiên vị của cốc chủ? Nếu Mạc Anh còn sống, làm gì đến lượt đệ đệ hắn là Mạc Quỳnh.”

Ta khẽ lắc đầu.

Dẫu năm xưa ta và Mạc Quỳnh không thể coi là thân thiết, nhưng ta vẫn cho rằng, chỉ vì vị trí cốc chủ không đến mức để hắn ta ra tay sát hại huynh trưởng mình. Song ta vẫn còn một chuyện muốn xác nhận.

“Sinh thần của Mạc Anh… ngươi còn nhớ không?” Ta hỏi.

“Hắn cùng ngày, cùng tháng, cùng giờ sinh với A Hành, ta đương nhiên nhớ rõ. Huống hồ năm xưa…”

Tần Nhất Trì đang nói dở, bỗng trừng mắt nhìn ta: “Không đúng… Khương Diệp Tụng, ngươi chết thì thôi, sao ngay cả sinh nhật Mạc Anh cũng quên?”

Ta chẳng để ý hắn, mặc hắn nổi giận đùng đùng một bên.

Nếu sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng giờ với Tần Nhất Hành, thì Mạc Anh cũng là sinh vào quỷ nguyệt, giờ chí âm.

Máu chí âm có thể dẫn thuần dương, thêm bảo vật quý hiếm, thi thuật luyện chế, có thể khiến kẻ bệnh khoẻ, người chết sống…

Thì ra, kẻ luyện quỷ thuật không phải quỷ… mà là người.

3

Tuy nói ta vô cùng nghi ngờ Mạc Quỳnh vì mục đích nào đó mà tu luyện quỷ thuật, nhưng âm phủ xưa nay chỉ quản chuyện người chết, không màng việc người sống. Đối với ta, bắt được Mạc Liên Phong mới là quan trọng nhất.

Nghĩ vậy, ta chậm rãi hít sâu một hơi.

“Vấn đề của ngươi ta đã trả lời rồi. Vậy của ta thì sao?” Ta hỏi.

Tần Nhất Trì tựa như rất bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Nói đi, ngươi muốn biết gì?”

“Câu hỏi thứ nhất, Mạc Liên Phong có vật gì quý giá, hẳn là đang ở trong Tuyết Tang Cốc này.” Ta hỏi.

Tần Nhất Trì cười nhạt: “Vấn đề này Mạc Quỳnh đã trả lời rồi.”

“Ngươi không có gì khác muốn nói sao?” Ta lại hỏi.

Tần Nhất Trì nhìn ta, lại cười nhạt một tiếng: “Ngươi vì sao lại quan tâm tới tiểu sư phụ của ta như vậy?”

Ta cũng cười, nhưng chỉ là nụ cười nhạt không chút thành ý, lạnh lùng nói: “Nếu ta nói chuyện này có liên quan đến cái chết của đệ đệ ngươi, liệu ngươi có hứng thú không?”

Tần Nhất Trì nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”

“Không có ý gì.” Ta nhìn Tần Nhất Trì, nói: “Ta hứa sẽ giúp ngươi tìm ra kẻ sát hại đệ đệ ngươi. Đổi lại, ngươi cũng nên trả giá chút gì đó.”

Ánh mắt Tần Nhất Trì thoáng lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn nói: “Khương Diệp Tụng à Khương Diệp Tụng, ngươi vẫn như trước kia, lạnh lùng… tuyệt tình.”

“Bấy nhiêu năm mà vẫn không đổi, chẳng phải rất tốt sao?” Ta đối diện ánh mắt Tần Nhất Trì, lãnh đạm nói thêm: “Còn nữa, bây giờ ta tên là Lâm Phất, lâm trong rừng thưa, phất trong phất sinh dẫn.”

“Lâm gì? Phất gì?” Tần Nhất Trì hơi ngẩn ra.

“Không quan trọng.” Ta khoanh tay nhìn hắn, hỏi: “Tần Nhất Trì, ta hỏi lại ngươi lần nữa, về Mạc Liên Phong, rốt cuộc ngươi biết được gì? Hoặc là, ngươi đang che giấu điều gì?”

Tần Nhất Trì mà ta quen xưa nay không phải là kẻ có thể giấu giếm chuyện gì trong lòng. Ngày ấy ở Tuyết Tang Cốc, mấy người chúng ta ngày ngày quây quần, hắn chưa từng nhắc đến chuyện của Mạc Liên Phong, hiển nhiên là cố ý giấu diếm.

Quả nhiên, Tần Nhất Trì thở dài, nói: “Ta không phải muốn giấu… chỉ là ta không biết có những chuyện nói ra là tốt hay xấu, là đúng hay sai… Hơn nữa… cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Ngươi có thể từ từ mà kể. Còn tốt hay xấu, đúng hay sai, chung quy cũng không phải do ngươi quyết định.”

Ta nói xong, liền lặng lẽ chờ Tần Nhất Trì mở lời.

Phải một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi cất tiếng: “Năm ta chín tuổi, ta theo phụ thân đến Tuyết Tang Cốc bái phỏng, sau đó vô tình lạc vào dược các ở hậu sơn rồi bị trúng độc khí trong cốc. Mạc Liên Phong đã cứu ta. Ta muốn bái y làm thầy, ban đầu y không chịu. Về sau thấy ta ngày ngày chạy đến dược các, ngày ngày bị trúng độc, cuối cùng y cũng mềm lòng giữ ta lại. Tuy không chính thức nói là thu làm đệ tử, chỉ bảo ta ở lại dọn dẹp y thư và dược liệu, nhưng những điều ta nhìn, nghe, và cảm thụ mỗi ngày đều là những thứ bên ngoài không thể thấy, không thể nghe, không thể cảm được. Miệng cứng lòng mềm, tiểu sư phụ của ta chính là người như vậy.”

“Rồi sao nữa?” Ta truy hỏi.

Lông mày Tần Nhất Trì nhíu chặt: “Thật ra khi ấy ta còn nhỏ, nhiều chuyện cũng chẳng hiểu rõ… Chỉ biết tiểu sư phụ dường như đang tìm một thứ gì đó.”

“Y tìm thứ gì?” Ta hỏi.

Tần Nhất Trì thoáng ngập ngừng, cắn cắn môi, cuối cùng mới nói: “Ta cũng không rõ lắm… nhưng ta đoán là một phương thuốc… Y mỗi ngày đều ở trong dược các không ngừng lục lọi, đối chiếu dược liệu, lật giở thư tịch, đến mức gần như si mê điên loạn.”

“Phương thuốc…” Ta khẽ lặp lại, toàn thân không tự chủ được mà rùng mình. Ta ngước mắt nhìn thẳng vào Tần Nhất Trì, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói y lật giở thư tịch? Có nhớ là những sách gì không?”

Tần Nhất Trì vừa hồi tưởng vừa đáp: “Đủ loại sách… đa phần là y thư cổ tịch, còn có… tộc phả và gia thư.”

“Gia phả? Thư nhà?” Ta kinh ngạc thốt lên.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.  

Ta lại hỏi: “Y có từng nói với ngươi vì sao phải tìm những thứ đó không?”  

Tần Nhất Trì lắc đầu: “Y chưa từng nói. Có lẽ là lòng đã nguội lạnh… về sau y không tìm nữa.”  

“Thứ mà khi còn sống tìm khắp Tuyết Tang Cốc cũng không thấy… đã từ bỏ từ lâu… vậy vì cớ gì chết rồi lại còn muốn tìm…”  

Ta lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt không giãn.  

“Ngươi vừa nói gì?” Tần Nhất Trì bỗng ngẩn người.  

“Không có gì.” Ta qua loa đáp.  

“Ngươi nói… chết rồi còn muốn tìm?”  

Tần Nhất Trì hiển nhiên đã nghe rõ. Đôi mắt sáng quắc của hắn dán chặt lấy ta, giọng âm trầm hỏi:  

“Ngươi hỏi bao nhiêu chuyện về tiểu sư phụ của ta, nhưng một chữ cũng không nhắc tới Mạc Anh nữa. Con quỷ kia, không phải là Mạc Anh, mà chính là tiểu sư phụ của ta, Mạc Liên Phong, đúng không?”  

Phải thừa nhận, Tần Nhất Trì rất thông minh. Tuy thuở nhỏ hay thích làm trò náo loạn, nhưng cái đầu của hắn quả thực là nhanh nhạy nhất trong số bọn ta.  

Sự việc đã đến nước này, giấu giếm thêm nữa cũng vô ích. Thế nên ta gật đầu.  

Tần Nhất Trì trầm mặc hồi lâu, không nói thêm một chữ nào.  

Ta dịu giọng: “Ngươi yên tâm, đệ đệ của ngươi hẳn không phải do y hại chết.”  

“Ngươi biết hung thủ là ai?” Ánh mắt Tần Nhất Trì sắc bén như lưỡi dao.  

Ta không nói ra suy đoán của mình, chỉ nghiêm túc đáp: “Ta không tùy tiện kết luận. Mọi chuyện đều cần phải xác nhận từ Mạc Liên Phong. Sau khi chết, y vẫn luôn quanh quẩn ở Tuyết Tang Cốc, hẳn biết rõ chân tướng của những thi thể khô kia. Nhưng giờ y lại lẩn trốn, thuật tìm quỷ của Côn Luân bị dược khí trong cốc ảnh hưởng không thể phát huy. Vì thế, ta phải tìm ra nhược điểm của y, ép y hiện thân mới được.”  

Tần Nhất Trì nhìn ta đầy nghi hoặc, không biết đang nghĩ gì trong đầu.  

Để hắn an tâm, ta lại nói thêm: “Yên tâm đi. Ta sẽ không để y hồn phi phách tán. Ta là độ hắn, chứ không phải hại hắn.”  

Nếu y ngoan ngoãn nghe lời, theo ta về địa phủ, tự nhiên sẽ không phải chịu hồn phi phách tán.  

Ta thầm nghĩ trong lòng như vậy.  

Lời ta vừa dứt, Tần Nhất Trì lặng im một lúc lâu, sau cùng mới gật đầu: “Ta tin ngươi. Huống hồ, ta cũng muốn bắt được kẻ đã hại chết A Hành. Nhưng… những gì ta biết về y cũng chỉ có bấy nhiêu.”  

Chưa đợi ta lên tiếng, Tần Nhất Trì lại bổ sung: “Nhưng ta biết có một người, nàng hẳn sẽ hiểu rất rõ về tiểu sư phụ của ta. Chỉ là người này chưa chắc ngươi đã tìm được. Hoặc nói, nàng còn sống hay không, ta cũng không dám khẳng định.”  

“Ai?” Ta hỏi.  

Tần Nhất Trì đáp: “Văn Châu.”  

“Văn Châu?” Ta nhíu mày.  

Tần Nhất Trì nói: “Văn Châu tỷ là thị nữ trong dược các, luôn ở bên cạnh tiểu sư phụ của ta. Nếu nói trong cốc này ai là người thân cận nhất với y, thì chắc chắn là nàng.”  

“Nàng giờ ở đâu?” Ta hỏi.  

Tần Nhất Trì lắc đầu: “Nghe nói năm đó nàng về quê thăm nhà, nhưng từ đó không trở lại. Chuyện này tiểu sư phụ còn nhờ phụ thân ta dò hỏi trên giang hồ, tiếc là mãi vẫn không có tin tức. Ngôi làng mà Văn Châu nhắc tới, căn bản không hề tồn tại.”  

“Mạc Liên Phong… từng nhờ phụ thân ngươi tìm người?” Ta có chút kinh ngạc.  

Tần Nhất Trì cười: “Đúng vậy, quỷ y Mạc Liên Phong, từ trước đến nay không bao giờ mở miệng nhờ vả người khác. Nên có thể thấy, Văn Châu tỷ đối với hắn thực sự rất quan trọng.”  

Quan trọng… quan trọng…  

Lời của Tần Nhất Trì làm ta chợt bừng tỉnh. Có lẽ là do ta nhất thời phiến diện, luôn cho rằng thứ quý giá nhất định phải là vật gì đó. Nếu thứ mà Mạc Liên Phong muốn tìm, hoặc nói… muốn đợi, không phải là một vật, mà là một người thì sao?  

Ta thở hắt ra, nói với Tần Nhất Trì: “Ta đi ra ngoài đã lâu, Tô Ôn vẫn đang chờ. Ta phải trở về rồi.”  

Dứt lời, ta liền xoay người rời đi. Nhưng vừa bước được hai bậc thang, phía sau bỗng vang lên giọng nói của Tần Nhất Trì:  “Này… Khương Diệp Tụng!”  

Lần này, ta không giả vờ không nghe, mà dừng chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn.  

“Mọi chuyện cẩn thận.” Hắn chỉ nói bốn chữ như vậy.  

4

Khi ta trở về phòng, Tô Ôn vẫn chưa quay lại. Ta liền tranh thủ đốt giấy vàng để truyền tin về địa phủ, hỏi một vài việc.  

Mấy ngày nay, bên miếng ngọc bội hoàn toàn không có động tĩnh gì. Diêm Vương đại nhân cũng không biết lại chạy đi đâu rong chơi. Từ khi Quỷ Vương trở về, hắn như có ý tránh né Quỷ Vương. Nếu bảo là không ưa thì sao trước kia lại lo liệu tiệc đón gió cho người ta. Nói là sợ Quỷ Vương, nhưng từ khi Quỷ Vương kiểm tra nghiêm ngặt địa phủ, ta cũng không ít lần thấy hắn len lén trợn mắt. Thành ra, rốt cuộc hắn làm sao, ta cũng chẳng thể hiểu nổi.  

Đúng lúc địa phủ truyền tin đáp lại, Tô Ôn lảo đảo trở về. Ta cầm tờ giấy vàng chưa kịp xem, liền thấy hắn khập khiễng bước vào phòng.  

“Chân ngươi…” Ta nhíu mày hỏi.  

Tô Ôn đặt thanh kiếm lên bàn, tự mình rót một chén trà, vừa rót vừa đáp: “Đừng nhắc nữa…”  

Ngụm này lại nối ngụm khác, hắn uống cạn vài chén trà lạnh ngắt, lau miệng rồi tiếp tục nói:  

“Trong rừng trúc sau núi Tuyết Tang Cốc có một cánh cửa đá, ta tốn không ít pháp lực mới vào được, ngươi đoán xem thế nào?”  

“Thế nào?” Ta lập tức hứng thú, trừng mắt chờ hắn kể tiếp.  

“Trong đó có một con chó!”  

Tô Ôn vừa nói, vừa nhăn mặt như thể không muốn nhớ lại.  

Ta thật muốn đập cho hắn một gậy, nhưng sợ hắn quay về cáo trạng ta lạm quyền ức hiếp thuộc hạ. Vì vậy, ta chỉ có thể nén giận, hỏi tiếp: “Một con chó? Sau đó thì sao?”  

“Rồi ta quay về.” Tô Ôn xoa xoa ngực, giọng bình thản như nước.  

“Nó cắn ngươi à?” Ta nghiến răng hỏi.  

Tô Ôn lắc đầu: “Sợ chết khiếp! Ta quay đầu bỏ chạy, có điều chạy nhanh quá… hơi bị chuột rút.”  

“Chuột… rút…” Ba vạch đen hiện rõ trên trán ta. Ta đập mạnh xuống bàn, không tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn: “Một con chó? Một con chó mà đã dọa ngươi chạy về?!”  

Tô Ôn tỏ vẻ kinh hãi, nói với ta: “Đó không phải chó thường đâu! Nó cao hơn người, còn to hơn cả sư tử, lại có chín cái đầu!”  

Nói xong, hắn giơ tay làm động tác “bảy” bằng ngón tay.  

“Chín cái đầu…” Ta ngẩn ra một chút, rồi lập tức hỏi tiếp: “Ngươi có để ý đến móng vuốt của nó không?”  

“Ta đang định nói đây!” Tô Ôn như gặp được tri kỷ, ghé sát lại gần, thần thần bí bí nói: “Con chó đó, mỗi chân đều có hơn hai mươi ngón! Hơn hai mươi… bao nhiêu nhỉ…”  

Hắn vừa nói, vừa đếm thầm trong lòng.  

Ta hít một hơi thật sâu, khẽ thốt: “Hai mươi tư…”  

“Đúng! Hai mươi tư!” Tô Ôn đập bàn tán đồng.  

“Ấy… Đại nhân, sao ngài biết nó có hai mươi tư móng?” Đôi mắt to tròn của Tô Ôn tràn đầy nghi hoặc.  

Ta không để ý đến hắn, chìm trong kinh ngạc của chính mình, lẩm bẩm:  

“nüè…”  

Tô Ôn gật gù, phụ họa: “Phải, nhìn đúng là rất ngược đãi…”  

Ta thở dài: “Ta nói tên của con chó đó là Ngược*.”

*nüè (虐): là từ tiếng Trung mang nghĩa “hành hạ”, “ngược đãi” hoặc “tra tấn”.

Nói đoạn, ta viết tên nó ra cho Tô Ôn xem.  

Tô Ôn nhìn nét chữ, nhíu mày: “Cái tên kỳ quặc này, chẳng lẽ lại do Dị Quỷ Các đặt?”  

Ta lắc đầu: “Người đặt tên thì ta không rõ, nhưng thứ này xưa nay luôn canh giữ ở rừng Niễu Niễu, là cửa ải cuối cùng trong rừng ấy.”  

Tô Ôn lập tức gật gù, như tìm được lý lẽ hợp lý, lại đập bàn thêm lần nữa, thẳng lưng, nói hùng hồn:  

“Ngài xem, cửa ải cuối cùng của rừng Niễu Niễu, ta không qua được chẳng phải là chuyện thường sao?”  

Nhưng lời hắn vừa dứt, thần sắc liền thay đổi. Hắn nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Hung thú của rừng Niễu Niễu, tại sao lại xuất hiện ở đây?”  

Ta cũng nghĩ mãi không thông, chỉ có thể lắc đầu đáp:  

“Không biết… Nhưng ta chắc chắn rằng sau cánh cửa đá kia, nhất định cất giấu một bí mật không thể nói ra.”  

Tô Ôn trầm tư một lát, rồi nói: “Nếu nó là hung thú của rừng Niễu Niễu, đại nhân hẳn biết cách vượt qua, phải không? Hay là…”  

Hắn còn chưa nói hết câu đã bị ta dội cho một gáo nước lạnh. Ta thản nhiên đáp:  

“Ngươi không biết đấy thôi. Trong rừng Niễu Niễu, Ngược và các Áp Hồn Sứ có giao ước huyết khế. Mỗi Áp Hồn Sứ sẽ có một con Ngược tương ứng, và con Ngược đó chỉ nghe lệnh chủ nhân của mình. Vì thế, một Áp Hồn Sứ đơn độc tuyệt đối không thể vượt qua rừng Niễu Niễu.”  

Phải có đủ năm Áp Hồn Sứ cùng đi, năm con Ngược canh giữ cửa ải cuối cùng mới chịu mở lối.”

Tô Ôn gật gù, tiếp lời: “Cho nên các ngươi vừa phối hợp, vừa kìm hãm lẫn nhau.”

Ta “ừm” một tiếng, rồi nói thêm: “Không chỉ chúng ta, mà các đời Áp Hồn Sứ trước nay đều như vậy.”

Tô Ôn nhíu mày hỏi: “Nhưng… chẳng phải hiện tại, địa phủ chỉ còn ngài và Đàn Phùng đại nhân là Áp Hồn Sứ thôi sao?”

Ta liền giải thích: “Đúng là vậy. Nhưng huyết khế của ba người kia vẫn chưa hề bị phá giải. Nếu muốn vào sâu trong rừng Niễu Niễu, vẫn cần sự phối hợp của bọn họ. Có điều, hiện tại địa phủ đang tuyển chọn Áp Hồn Sứ mới. Đợi đến khi người mới lên nhậm chức, huyết khế cũ sẽ bị giải, và bọn chúng sẽ có chủ nhân mới.”

Tô Ôn trầm ngâm giây lát, lại nói: “Nhưng… nếu rừng Niễu Niễu chỉ có năm con Ngược, thì con này hẳn phải là khế thú của một trong các ngài. Sao không hỏi thử các vị đại nhân khác?”

“Không.” Ta thở dài: “Trước khi rời địa phủ, ta vừa đi tuần rừng Niễu Niễu… Năm con Ngược ấy vẫn đang canh giữ nơi đó, con này không thuộc về bất kỳ ai trong chúng ta.”

“Vậy có cần gửi thư cho Dị Quỷ Các hỏi thêm không?” Tô Ôn đề nghị.

Ta lắc đầu: “Tạm thời không cần. Nếu sau cánh cửa đá thực sự có thứ gì đó quan trọng, có lẽ ta phải đích thân trở về địa phủ để tra xét.”

Nói xong, ta lại hỏi: “Ngoài chuyện này, còn có thu hoạch nào khác không?”

Tô Ôn thành thật đáp: “Quỷ thì chẳng tìm thấy lấy một mống.”

Ta mệt mỏi tựa người vào bàn, suýt chút nữa gục xuống. Với cái gã tiểu quỷ này, đúng là ta không nên ôm hy vọng gì.

Nào ngờ, hắn còn giấu một chuyện. Tô Ôn chậm rãi thốt lên: “Nhưng ta nghe được một việc. Mười năm trở lại đây, Tuyết Tang Cốc đôi khi có người mất tích. Ta nghi họ bị bắt để làm dược dẫn. Vậy nên, ta đã gửi thư cho địa phủ xin tra sổ tử mười năm nay của Tuyết Tang Cốc. Quả nhiên, những người đó đều chết do kiệt máu, lại còn đều sinh vào giờ chí âm.”

“Lợi hại đấy!” Ta nhìn Tô Ôn, mỉm cười tán thưởng.

Khoan đã… Mất tích?  

Ta đột nhiên nhớ tới một người.  

“Sổ tử còn ở trên tay ngươi chứ?” Ta hỏi.  

Tô Ôn gật đầu, lấy từ trong áo ra một tờ giấy, đặt phẳng lên bàn.  

Ta chăm chú rà soát từng dòng, hết lần này đến lần khác, nhưng không thấy cái tên “Văn Châu.”  

“Đại nhân đang tìm gì vậy?” Tô Ôn thắc mắc.  

“Ngươi còn nhớ dược các sau núi không?” Ta ngước lên nhìn hắn, hạ thấp giọng hỏi.  

Tô Ôn gật đầu lần nữa: “Nơi mà Mạc Liên Phong sinh thời thường lui tới, trước đó cũng từng bày bố Khổ Đà Linh.”  

“Ta nghĩ hắn đang ở đó.” Ta nói.  

Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Tô Ôn, ta thuật lại toàn bộ những gì đã nghe từ Tần Nhất Trì, về Mạc Liên Phong, và cả về Văn Châu.  

Ta nghĩ rằng Tô Ôn sẽ quan tâm chuyện Mạc Liên Phong lục tung cổ thư là để tìm cái gì, hoặc ít nhất cũng sẽ thắc mắc Văn Châu là ai, tại sao lại mất tích.  

Nào ngờ, sự chú ý của hắn lại kỳ quặc vô cùng.  

“Đại nhân… Ngươi lộ tẩy rồi…?!” Hắn nhìn ta với vẻ chân thành xen lẫn bất lực.  

“Ta…” Ta há miệng mấp máy hai lần, nhưng không cách nào phản bác. Đành lườm hắn một cái, nói: “Ta đã bảo là mình là người của Côn Luân, thế cũng không hẳn là lộ tẩy hoàn toàn, phải không?”

Tô Ôn bĩu môi: “Đại nhân, nếu hắn đã đoán được Mạc Anh chết từ lâu, còn đoán ra con quỷ kia là Mạc Liên Phong… Ngươi nghĩ… hắn sẽ tin lời ngươi à?”  

“Ta… quỷ…” Ta giơ tay lên, lắp bắp hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói nên lời.  

Tô Ôn, cái tên tiểu quỷ này, làm thì chẳng được cái gì, nhưng nói thì nhất định là mười phần sắc bén. Trở về địa phủ, ta nhất định phải đưa hắn vào đội đàm phán. Lần sau nếu địa phủ còn giao thiệp với Cửu Trùng Thiên, thả Tô Ôn ra đối đáp đảm bảo khiến bọn họ cứng họng mà về.  

“Khụ khụ…”  

Nghĩ vậy, ta khẽ nhướng mày, nở một nụ cười đầy gian xảo.  

“Đại nhân! Ngươi còn cười được à!” Tô Ôn cau mày trách.  

“Ta… mặt…” Ta đập bàn một cái, trợn mắt quát: “Tô Ôn, ta cho ngươi mặt mũi lắm rồi đấy phải không!”  

Mới mấy ngày ngắn ngủi, tiểu quỷ này chẳng còn sợ ta chút nào, cách xưng hô từ kính cẩn “ngài” giờ đã đổi thành “ngươi.” Hắn lúc này lại gãi tai, bộ dạng cực kỳ qua loa, dường như an ủi ta: “Đại nhân, ta chỉ muốn nhắc ngài cẩn thận với Tần Nhất Trì.”  

Ta đang tức đến mức khói bốc đỉnh đầu, mà hắn thì như chẳng hề hấn gì, tiếp tục nói: “Nếu như ngài nói, mấy ngày nữa là sinh thần của Mạc Liên Phong, vậy thì ngày sinh của hắn không phải chí âm trong quỷ nguyệt… Hắn không chết vì quỷ thuật, có lẽ thật sự như Mạc Quỳnh nói, chết vì bệnh sao? Thế còn Văn Châu thì sao? Vì cớ gì nàng đột nhiên mất tích? Hay nàng cũng đã trở thành cương thi rồi?”  

Ta lắc đầu, chỉ vào sổ tử của Tuyết Tang Cốc trên bàn, ta nói: “Trên này không có tên nàng.”  

Tô Ôn đột nhiên khoanh tay, nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt hắn khiến ta nổi da gà, thậm chí còn có chút… ngại ngùng.  

Cái tên tiểu quỷ này, thật ra nhìn cũng khá khẩm.  

Nếu là mấy năm trước, thời điểm Cửu Trùng Thiên và địa phủ bất hòa, hắn mà được chọn đi hòa thân, có khi cũng không tệ.  

Nghĩ tới đây, ta lại nở một nụ cười nham hiểm.  

“Đại nhân… Đại… nhân… ĐẠI NHÂN!” Tô Ôn đột nhiên hét lớn, làm ta giật cả mình.  

Thôi, vẫn là không gửi hắn đi Cửu Trùng Thiên nữa. Chỉ với cái giọng oang oang này, qua nơi thanh tĩnh đó không quá ba ngày, hắn chắc chắn bị trả về.  

“Sao vậy?” Ta hỏi.  

“Trong tay ngài đang cầm thứ gì thế?” Tô Ôn thắc mắc.  

Ta nhíu mày: “Thứ gì… là thư! Lúc ngươi về, ta vừa định đọc hồi đáp của địa phủ.”  

“Ồ…” Tô Ôn cười nhạt: “Nhưng lá thư của địa phủ sắp bị ngài vò nát rồi kìa…”  

Hắn vừa nói vừa chỉ vào tay ta.  

Ta cúi đầu nhìn, quả nhiên. Lá thư còn nguyên vẹn vừa nãy giờ đã bị ta nắm thành một cục, ở giữa còn lộ ra vài lỗ rách.  

“Giấy của địa phủ, chất lượng cũng chẳng ra sao.” Ta khẽ ho hai tiếng, cố giấu sự ngượng ngùng, cẩn thận mở tờ giấy nhàu nát trong tay, rồi giũ thẳng lại.  

Nhìn nội dung trên thư, ta khẽ há miệng, cổ họng nghẹn ứ: “Có vẻ… ta phải về địa phủ một chuyến rồi.”  

Tô Ôn tò mò tiến lại gần. Hắn thấy trên giấy chỉ có một dòng chữ rời rạc, ngắn gọn đến mức keo kiệt, do Dị Quỷ Các Lạc Vô Cực viết:  

“Số hiệu 0577, nhiệm vụ thất bại, hiện chịu hình phạt tại Linh U Đài.”  

Đọc xong, Tô Ôn lập tức nghiêm túc hẳn, cau mày nhìn ta: “Đại nhân, ngài đã hỏi gì vậy?”  

“Ta hỏi Văn Châu có phải đã chết không… địa phủ có tin tức gì của nàng không…” Ta bỗng thấy mơ hồ, một luồng khí lạnh như băng tràn lên đỉnh đầu.  

Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô Ôn, trầm giọng nói:  

“Số hiệu 0577, Văn Châu là một quỷ sai.”  
Bình Luận (0)
Comment