Yêu Quái Khách Điếm – Cuộc Sống Lắm Gian Truân Của Những Kẻ Phi Nhân

Chương 7

1

Khi ta và Tô Ôn xuống đến tầng đáy của tòa tháp thì mới phát hiện chúng ta đã bị mắc kẹt. Cánh cửa dưới tầng bị khóa chặt, dù đẩy thế nào cũng không mở được.

“Đừng cố đẩy nữa, không phải do người làm, đây là quỷ giấu cửa.” Ta nhìn quanh bốn phía một lượt, nói với Tô Ôn đang cặm cụi loay hoay trước cửa.

“Do cái bóng kia hả?” Tô Ôn cau mày hỏi.

“Không rõ, nhưng chắc chắn là một con quỷ đạo hạnh rất cao. Nếu là cái bóng đó, thì nó còn hung ác hơn chúng ta tưởng.”

Vừa nói, ta vừa gõ lên những bức tường ngọc xung quanh, cố tìm xem có lối ra nào khác không.

Tô Ôn chẳng biết đang nghĩ gì, lâu lắm không thấy tiếng bước chân hắn theo sát. Một lúc sau, giọng nói của hắn lại vang lên sau lưng ta: “Nếu chấp niệm của Hoắc Dao là Hàn Ngôn Doanh, vậy tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây? Nếu nàng làm thế để cản bước chúng ta, kéo dài thời gian, thì làm sao nàng biết được hành tung của chúng ta? Lẽ nào địa phủ đã tiết lộ thông tin?”

Ta không quay đầu lại, chỉ nói: “Áp hồn sứ hành sự luôn kín đáo, ngoài vài con quỷ đặc biệt, quỷ khác ở địa phủ không biết, khả năng rò rỉ tin tức gần như bằng không.”

“Vậy thì thật vô lý.” Tô Ôn dường như bật cười khẽ.

Ta không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn nở nụ cười khó hiểu. Ta thật không hiểu, lúc này mà hắn còn có gì để cười. Thấy ta nhìn mình, hắn lập tức thu lại nụ cười, nói: “Nhìn ta làm gì?”

Ta không để ý đến hắn, chỉ tiếp tục trả lời câu hỏi ban nãy: “Thế nên, ta đâu có nói kẻ nhốt chúng ta ở đây chắc chắn là cái bóng kia. Như ta đã nói, kẻ đó lặng lẽ vào tháp dưới mí mắt ta mà không để lại dấu vết, lại có thể tạo ra cửa quỷ ta không phá nổi, cái bóng của Hoắc Dao e rằng không có khả năng này.”

Tô Ôn lại im lặng.

Không khí chìm vào tĩnh mịch, khiến ta bất chợt nhớ đến lá thư hồi âm từ địa phủ. Vốn định ra khỏi tháp rồi đọc, nhưng trong lúc bận rộn ta lại quên mất. Ta mở tờ giấy vàng ra, mượn ánh sáng leo lét của ngọn nến mà đọc kỹ, một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Tô Ôn đứng sau lưng ta, giọng nói trầm thấp mang chút ý cười của hắn vang qua đỉnh đầu ta: “Thái tổ hoàng đế Đại Chu, Hàn Ngôn Doanh, băng hà năm Khánh Lịch thứ sáu. Sử sách nhân gian ghi rằng hắn mê Phật đạo, bỏ mặc hậu cung. Vì sau khi chết không có con nối dõi, ngôi vị được truyền cho người huynh trưởng Hàn Miễn. Nhưng Hàn Miễn hôn quân vô năng, lên ngôi chưa được ba năm, Trần Ninh hầu Lý Tiền khởi binh từ Nam Khuyết Thành, diệt Chu, tru diệt toàn bộ hoàng tộc họ Hàn.”

Ngón tay ta khẽ động, đốt cháy tờ giấy vàng, lạnh nhạt nói: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chẳng sai. Hàn gia ngày trước phản bội Đại Sở, cuối cùng cũng chịu kết cục tương tự.”

Tô Ôn khẽ ngừng một chút, rồi nói: “Ngươi chú ý sai chỗ rồi. Người ta nói Hàn Ngôn Doanh mê Phật đạo, nhưng ngươi và ta đều biết, trong Tháp Trường Tức không có Phật, chỉ có một thi thể của Hoắc Dao. Hắn không phải mê Phật đạo, mà là mê tà thuật. Sau cái chết của Hoắc Dao, hắn chỉ sống thêm được sáu năm ngắn ngủi, toàn bộ đều dành để tìm cách khiến Hoắc Dao sống lại. Nhưng tà thuật thất bại, Hoắc Dao không sống lại, nên hắn cũng chết. Lâm đại nhân, có lẽ ngươi nên nhớ lại, trong ký ức từ ba ngàn năm trước đó, liệu có chi tiết nào ngươi đã bỏ qua, quên mất, hoặc nhớ nhầm, để rồi căm hận nhầm người.”

Trong tháp tối tăm tĩnh lặng, giọng nói của Tô Ôn vang vọng giữa những bức tường ngọc. Tay ta khẽ run lên, như thể bị lời nói ấy kéo về hoàng thành Nghiệp Đô của Đại Sở ba ngàn năm trước.

Năm Đại Nghiệp thứ năm, Trấn Bắc tướng quân Mạc Kính Vân dẫn 15 vạn quân Bắc Cương tiến công, cùng phò mã Hàn Ngôn Doanh của trưởng công chúa nội ứng ngoại hợp, chưa đầy ba tháng, Nghiệp Đô thất thủ, Cảnh Thành Đế băng hà, chiến mã giày xéo Sở cung, còn Hàn Ngôn Doanh cầm kiếm bước vào Trường An điện. Trong Trường An điện đó, Hàn Ngôn Doanh đưa cho nàng một chén rượu. Nhưng nàng lại quay đầu, tự đập đầu vào long ỷ mà chết.

Câu chuyện ấy, cũ kỹ và chẳng có gì mới mẻ. Dù ai biện luận thế nào, cũng chẳng thay đổi chút nào.

Có lẽ Tô Ôn thấy ta im lặng quá lâu, bèn thở dài rồi hỏi: “Ta hỏi ngươi câu khác vậy, Đại Chu sụp đổ sau hai đời, họ Hàn không còn hậu nhân, vậy vì sao chấp niệm của Hoắc Dao vẫn không tiêu tán?”

Tô Ôn nói đúng. Nếu chấp niệm của Hoắc Dao sinh ra từ Hàn Ngôn Doanh, đáng lẽ nó đã tiêu tán cùng với sự diệt vong của Hàn tộc. Nhưng chấp niệm ấy suốt ba ngàn năm không tan biến, thậm chí còn phá ấn mà ra, quả thực không hợp lẽ thường.

Một lúc sau, Tô Ôn lên tiếng: “Có lẽ nút thắt vẫn nằm ở Bùi Huyền Độ. Chỉ tiếc rằng chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây, không thể ra ngoài.”

Trong bóng tối, ta khẽ lắc đầu.

Đời người có nhiều điều tiếc nuối, nhưng không phải tiếc nuối nào cũng hóa thành chấp niệm. Trên đời này, không ai hiểu Hoắc Dao hơn ta. Nàng lạnh lùng và ích kỷ, không bao giờ ngại lợi dụng tất cả những người xung quanh mình. Bùi Huyền Độ là niềm ân hận hiếm hoi trong lòng nàng, nhưng tuyệt đối không thể trở thành sự cố chấp và oán hận dai dẳng suốt nghìn năm sau khi chết.

“Quay lại chỗ quan tài băng xem sao.”

Nói xong, ta quay người, chậm rãi bước lên tầng tháp trên.

Trên đỉnh tháp, trong chiếc quan tài băng đó, thi thể của Hoắc Dao so với trước đây không hề có gì thay đổi, vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, đôi tay trắng bệch giao nhau trước ngực.

Tô Ôn dường như không hiểu tại sao ta lại cứ nhìn chăm chăm vào thi thể đó hết lần này đến lần khác, bèn hỏi: “Ngươi vừa rồi đã nhìn lâu như vậy rồi, có phát hiện ra điều gì không?”

“Dẫu không phát hiện ra gì, vẫn tốt hơn là chẳng chịu nhìn gì cả.” Ta nhàn nhạt đáp.

Tô Ôn tựa hồ rất bất mãn, bật cười lạnh lẽo: “Nhìn mãi không ra, chẳng phải cũng như không nhìn? Nhìn đôi mắt ngươi không lớn, vậy mà thật ra lại kém tinh tường đến lạ.”

“Ta kém tinh tường? Vậy ngươi…” Ta hừ một tiếng, vốn định ngẩng đầu mắng thêm hắn vài câu, nhưng ánh mắt bỗng sững lại.

Khoan đã…

Tô Ôn không nói sai, mắt ta tuy không lớn, nhưng đúng là đã để lọt một thứ quan trọng.

Ngay trước mắt, trên cổ tay trắng bệch đang giao nhau của thi thể kia, thế mà lại có một vòng bạc khắc hoa văn nổi. Ban đầu ta không chú ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ, cái vòng đó càng trở nên chói mắt. Điều kỳ lạ là cái vòng này trải qua hàng ngàn năm vẫn không hề bị ăn mòn, mà ngược lại còn sáng bóng như mới. Cứ như thể trong suốt ngần ấy năm luôn có người thường xuyên lau chùi, giữ gìn.

Người trông coi phong ấn sao? Hay còn ai khác?

Ta thấy mình thật nực cười, trong đầu thậm chí lóe lên một khả năng hoàn toàn không thể tồn tại.

Sự kinh ngạc tột cùng dường như khiến ta chẳng thể biểu lộ cảm xúc nào rõ ràng. Ta từ từ cúi người xuống, gỡ vòng khỏi tay của Hoắc Dao, thành thục lật nó lại, lần theo những hoa văn trên đó. Quả nhiên, ở mặt trong của vòng tay, cạnh những đường chạm khắc, có một chữ nhỏ: “Hàn.”

Đây là vật mà năm Hoắc Dao thành thân, Hàn Ngôn Doanh đã trao cho nàng. Về phần tại sao bảo vật truyền đời của Hàn gia lại là vòng bạc chứ không phải ngọc bội, Hoắc Dao từng hỏi qua Hàn Ngôn Doanh. Khi đó hắn đã nói: “Bạc cần phải được bảo vệ từng năm từng tháng, tượng trưng cho tình nghĩa phu thê dài lâu, mãi mãi tương trợ.”

Câu chuyện ba ngàn năm không hề phai nhạt, giờ đây không biết thứ gì mới là mỉa mai hơn, cái vòng bạc này hay chén rượu độc kia.

Nhưng dù cay đắng hay ngọt ngào, rượu độc hay vòng bạc, chung quy đều chỉ là câu chuyện của nàng. Thế nên, ta không nói thêm gì cả, chỉ im lặng đeo lại cái vòng đó lên tay Hoắc Dao.

Thân mình ta áp sát vào quan tài băng, luồng khí lạnh không ngừng tràn vào mũi miệng. Ngay khoảnh khắc ta cúi xuống đeo lại vòng tay, thi thể trong quan tài bỗng nhiên mở mắt.

2

Lúc bấy giờ, khoảnh khắc thi thể đột ngột mở mắt, ta gần như hồn phi phách tán. Không kịp hét lên, cũng chẳng kịp lùi lại, từ trên thân xác Hoắc Dao bỗng bật dậy một cái bóng hư ảo. Một bàn tay trắng bệch, khô héo lập tức siết chặt lấy cổ tay ta.

Chưởng lực của Tô Ôn còn chưa kịp hạ xuống, cũng bị cái bóng ấy giữ chặt cổ tay. Con quỷ này quả nhiên có chút đạo hạnh. Ta bị nó giữ lấy không thể động đậy. Thế nhưng, không biết Tô Ôn lấy đâu ra sức lực, chỉ khẽ nhấc tay đã thoát khỏi, thậm chí còn bay ngược về sau. Có điều, dường như vì dùng lực quá mạnh, hắn tự mình đập thẳng vào tường tháp.

Ta vốn cũng không trông mong Tô Ôn giúp được gì, hắn không làm loạn thêm đã là rất tốt.

Thực ra thân xác chẳng qua chỉ là một bọc da hôi thối, trừ phi bị thi thuật thao túng, bằng không, nó tuyệt đối không thể tự mình hành động. Chỉ trong nháy mắt, ta đã hiểu rõ: không phải thi thể tự mình mở mắt, mà là cái bóng ấy đang khống chế thân xác Hoắc Dao.

Ta đột ngột ngẩng đầu, trong chớp mắt đã đối diện ánh mắt hung ác của cái bóng.

Hỏng rồi…

Một cơn chóng mặt ập đến, đất trời đảo lộn, ngũ tạng lục phủ như đang quay cuồng.

Trong cơn mơ hồ, ta dường như thấp thoáng thấy Tô Ôn trừng mắt xông về phía mình.

“Đừng… nhìn… mắt nàng ta…”

Lời ta thốt ra đã muộn. Đôi mắt u tối của ảnh tử ấy phát ra ánh sáng kỳ dị, trong thoáng chốc, đen trắng hòa trộn, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, liền bị hút vào trong cơn xoáy ấy.

Lần nữa mở mắt ra, ta đã thấy mình đứng giữa một thung lũng. Ta ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, mây trắng phiêu bồng, quả là hiếm thấy một ngày đẹp trời.

Ta nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn đã thấy Tô Ôn đứng kế bên, bộ dáng ung dung điềm tĩnh, như thể bị cuốn vào ảo cảnh cũng là chuyện đáng tự hào lắm.

Ta lắc đầu cười khẽ.

Tô Ôn ngửa đầu, vẻ mặt đầy cảnh giác và chăm chú quan sát xung quanh. Không biết trong thung lũng trống trải không một bóng người này, hắn còn có thể phát hiện ra được điều gì.

“Đừng nhìn nữa, ảo cảnh thôi.” Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, khẽ thở dài.

Nét mặt Tô Ôn đanh lại, hiếm khi không lên tiếng cãi cọ với ta. Chỉ có điều, đôi mắt hắn như muốn tách thành tám mảnh để dùng, vẫn không ngừng nhìn trái ngó phải, xem trên dòm dưới, quan sát từng li từng tí.

Thấy hắn như vậy, ta cười cười: “Sao thế, sợ rồi à? Đã bảo đừng đi theo ta, cũng đã bảo đừng nhìn vào mắt nàng ta. Nếu ngươi nghe lời ta một lần thì cũng không đến nỗi thế này.”

Tô Ôn không thèm quay đầu lại, chỉ ung dung đáp: “Ta đã nói rồi, phòng giam số ba chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tô Ôn ta luôn giữ lời.”

Sau đó, hắn lại nói: “Chắc hẳn ảo cảnh này là do chấp niệm của Hoắc Dao hóa thành. Con quỷ này không trực tiếp hại người, e rằng chính là thông qua ảo cảnh để hút lấy hồn phách của chúng ta. Chúng ta đã bị nàng ta bắt làm cá trong chậu rồi.”

Ta gãi đầu, trong lòng có chút mơ hồ. Ta thực sự không nhớ nổi nơi này rốt cuộc là chỗ nào. Theo lý, nếu đây là ảo cảnh do chấp niệm của Hoắc Dao tạo ra, ta không thể không có ký ức gì về nó.

“Nghe thấy gì không?” Tô Ôn đột nhiên lên tiếng.

Vừa rồi vì quá căng thẳng mà tâm trí hoảng loạn, giờ đây chú ý lắng nghe, trong tiếng suối róc rách dường như có hòa lẫn một giai điệu đàn tranh chậm rãi, êm ái.

Ta và Tô Ôn trao đổi ánh mắt, rồi lần theo tiếng đàn mà đi. Ngược lên đầu nguồn thác nước, bất ngờ bắt gặp hai người.

“Đó là… Hoắc Dao sao?” Tô Ôn vừa nói vừa nheo mắt, muốn nhìn rõ hơn.

“Không đúng…” Ta khẽ lắc đầu.

“Sao mà không đúng?” Tô Ôn có vẻ sốt ruột.

Ta nhìn chằm chằm hai người phía xa, nói: “Hai người đó, ta chưa từng gặp qua.”

Phía xa, một thiếu niên mặc áo xanh đang khẽ gảy dây đàn, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân đứng gần đó, tay ôm một thanh kiếm.

Nữ nhân ấy mặc y phục đỏ kèm áo choàng màu đen, mặt đeo mặt nạ vàng. Ta không nhìn rõ biểu cảm dưới lớp mặt nạ, nhưng đôi mắt nàng lộ ra sáng ngời, không rời ánh nhìn khỏi người gảy đàn kia dù chỉ một khắc.

Cảnh tượng trước mắt tuy lạ lẫm, song tiếng đàn ấy lại khiến lòng ta bất giác sinh ra vài phần quen thuộc. Ta nheo mắt, cố gắng muốn nhìn rõ dung mạo thiếu niên kia, nhưng thế nào cũng không nhìn thấu. Hai người tựa hồ đang nói chuyện, song tiếng nói tựa gió thoảng mây bay, chỉ thấy môi họ khẽ mấp máy, mà chẳng nghe được một chữ.

Ta nhướng người, hết sức nhoài người tới trước, hận chẳng thể lập tức phi thân đến trước mặt họ. Tô Ôn thấy dáng vẻ ta vất vả như vậy, khẽ thở dài một tiếng, rồi bỗng nhiên đưa tay nắm lấy vai ta. Chỉ trong chớp mắt, ta cùng hắn đã xuất hiện ngay sau lưng hai người kia.

“Không thể lại gần hơn được nữa. Chớ làm kinh động ảo cảnh, đến lúc đó e rằng hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.”

Tô Ôn vừa dứt lời, liền thản nhiên nhìn hai người cách đó không xa. Còn ta thì ngây người nhìn hắn, lòng không khỏi kinh ngạc. E rằng hắn không hiểu rõ rằng trong ảo cảnh, mọi thuật pháp vốn dĩ đều không thể thi triển. Pháp lực của ta đã vượt xa quỷ hồn thông thường, vậy mà khi bước vào ảo cảnh, cũng chẳng khác gì năng lực của một phàm nhân. Một tên quỷ sai như hắn, làm cách nào có thể sử dụng ẩn thân thuật trong một ảo cảnh cường đại như thế này?

Ở âm phủ hiện tại, quỷ hồn có tu vi vượt trên ta tuyệt đối không quá năm kẻ. Thực lực của Đàn Phùng có lẽ tương đương với ta, ngoài hắn ra thì còn có Lạc Vô Cực, Diêm Vương, và…

Ta bất giác hít vào một hơi lạnh, cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng.

Ta nghi ngờ bản thân bị tính kế, nhưng trong tay chẳng có chứng cứ gì.

“Ngươi…”

Vừa mở miệng, ta lập tức bị Tô Ôn bịt kín. Đã dùng thuật ẩn thân rồi thì không ai có thể thấy được chúng ta, cũng chẳng ai nghe được chúng ta nói gì. Hắn làm vậy là có ý gì?

Ta nghi hắn cố tình trêu chọc, nhưng vẫn không có chứng cứ.

Đúng lúc này, Tô Ôn dùng ánh mắt ra hiệu, mạnh mẽ nhướng mày về phía hai người trước mặt. Ta theo ánh mắt hắn nhìn tới, mới phát hiện thiếu niên đang gảy đàn đã đứng dậy, hướng mắt nhìn về phía sâu trong thung lũng, khẽ thở dài một hơi, nói: “Nếu nàng chịu từ bỏ bóng tối để quay về ánh sáng, có lẽ, mọi chuyện sẽ khác đi.”

Người nữ đeo mặt nạ đứng yên không động, chậm rãi lên tiếng: “Từ bỏ bóng tối quay về ánh sáng? Vậy ta hỏi ngươi, bóng tối là gì, còn ánh sáng lại là gì?”

Thiếu niên khựng lại một chút, không nói lời nào.

Nữ tử tiếp lời: “Ngươi sinh ra tại Cửu Trùng Thiên, dĩ nhiên cho rằng nơi ấy là ánh sáng, còn U Minh là bóng tối. Còn ta lớn lên trong U Minh, đối với ta, U Minh là ánh sáng, mà Cửu Trùng Thiên mới là bóng tối. Vậy nên trên đời này vốn dĩ không có cái gọi là sáng hay tối, chẳng qua vì lập trường khác nhau, nên thấy được những điều không giống nhau mà thôi.”

Cửu Trùng Thiên? U Minh? Ta càng nghe càng mờ mịt. Hoắc Dao chỉ là một phàm nhân, đây là câu chuyện kỳ quái gì vậy?

Ta lặng lẽ lắng tai muốn nghe thêm một chút, nhưng chưa kịp nghe thiếu niên kia đáp lời, thác nước trước mặt bỗng chốc hóa thành sóng dữ cuồn cuộn, cuốn ta cùng Tô Ôn vào trong. Dòng nước lạnh băng nhấn chìm đầu ta, ta vùng vẫy hết sức, nhưng khi cảm thấy bản thân sắp hồn lìa khỏi xác, thân thể bỗng nhiên trĩu xuống.

Mở mắt lần nữa, đầu ngón chân đã chạm vào mặt đất.

Ta chật vật lắm mới đứng vững, còn Tô Ôn thì loạng choạng, vô tình kéo ta ngã dúi dụi vào một đống tuyết.

Ta bị một miệng đầy tuyết, trên người lạnh đến thấu xương. Khó khăn lắm mới lăn lộn đứng lên được, mới nhận ra trong không khí có mùi tanh nồng của máu.

“Nơi này là đâu?”

Tô Ôn hạ thấp giọng, nửa người chắn trước mặt ta, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía một bóng đen không xa.

Nơi tầm mắt chạm tới, máu chảy thành sông. Giữa đống thi thể ngổn ngang, những lá cờ quân gãy nát vương vãi khắp nơi, sắc đỏ thẫm trên nền tuyết trắng khiến người ta kinh tâm động phách. Một nhóm thiếu niên tựa lưng vào nhau, tay cầm kiếm, đối diện với thiên quân vạn mã đang gào thét lao tới. Thiếu niên khoác bộ giáp bạc dẫn đầu, vừa giơ cao kiếm liền bị một nhát xuyên thẳng qua ngực.

“Đây là chiến trường…” Ta nhìn cảnh tượng trước mắt, ngẩn ngơ thốt lên, rồi bổ sung thêm: “Lê.”

“Ngươi vừa nói gì?” Tô Ôn nhíu mày.

Ta chỉ vào quân kỳ gãy nát không xa, thấp giọng nói: “Trên đó viết chữ Lê.”

Tô Ôn trợn tròn mắt: “Nước Lê à? Đó là chuyện từ mấy vạn năm trước rồi! Đây là một chiến trường cổ đại! Cái đầu của Hoắc Dao rốt cuộc chứa thứ gì vậy chứ?”

Đừng nói hắn không biết, ngay cả ta cũng chẳng hiểu được.

Chưa kịp nói thêm lời nào, mặt đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên nứt toác, lớp tuyết dày bao phủ rung chuyển dữ dội. Trong khoảnh khắc, cả ta và Tô Ôn rất chính xác cùng rơi thẳng xuống khe nứt.

Vẫn giống trước đó, sau một trận rơi tự do, chúng ta lại bị đưa đến một nơi khác. Khắp nơi đầy rẫy những bộ xương khô, cảnh tượng tiêu điều, hoang phế, nhưng so với khi nãy, nơi này lại mang theo một loại tĩnh lặng quỷ dị hơn. Bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập thứ mùi đặc trưng của rừng sâu, vương mùi mục nát.

Lúc đầu, ta nghĩ đây là một chiến trường khác, nhưng rất nhanh nhận ra bên cạnh núi thây chất cao kia không hề có một lá quân kỳ nào. Nhìn kỹ, nơi này nào phải đầy xác chết, mà chính là vô số bộ xương khô được che lấp bởi những bộ quân phục rách nát, chỉ còn lại các đường nét góc cạnh lộ ra.

Gió lạnh như dao cắt lướt qua da thịt. Ta rùng mình, cuối cùng cũng nhìn rõ hơn: trước mắt là một gò hoang. Bên cạnh núi xương chất chồng, có một thiếu niên ngồi ngẩn ngơ, bộ giáp bạc của hắn vương đầy vết máu khô. Hắn quay lưng về phía ta, nhưng bóng dáng ấy lại khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi bi thương khó hiểu. Đầu hắn nghiêng nhẹ sang phải, vẫn bất động ngồi đó, không biết đang nghĩ gì, cũng chẳng rõ đang đợi ai.

Một lúc lâu sau, ta mới nhận ra, thiếu niên ấy đã chết, chết trên chiến trường mà ta vừa tận mắt chứng kiến.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió lạnh vẫn chưa dứt, cuốn lớp tuyết dày trên mặt đất tung lên không trung. Sương mù từ từ dâng cao, kéo theo những hạt tuyết như cát bụi, từng bước áp sát chân thiếu niên.

Trong màn sương trắng, từ nơi xa xăm nào đó, một đoàn người lặng lẽ tiến đến. Bước chân họ vững chãi, nhưng không phát ra chút âm thanh. Giữa những người đeo mặt nạ bạc, chỉ có một nữ nhân mang mặt nạ vàng nổi bật. Đôi tay nhợt nhạt đến gần như xanh xao của nàng cầm một thanh kiếm sắt loang lổ gỉ sét. Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén lộ ra từ sau mặt nạ, nhìn chằm chằm vào thiếu niên ấy.

Đôi mắt ấy không chớp lấy một lần, giọng nói trầm thấp, chậm rãi thốt ra từng chữ: “Ta là Đế Diên, phụng mệnh bắt ngươi. Có lời trăn trối gì không?”

Trong khoảnh khắc, tim ta thắt lại, ánh mắt dán chặt vào nữ nhân đeo mặt nạ vàng.

Long Các Đế Diên? Đó là Long Các Đế Diên.

Ta bỗng nhớ đến nữ nhân trong ảo cảnh đầu tiên cũng đep mặt nạ vàng, lời nói đầy những điều nhắc đến cõi U Minh. Nhưng ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, thiếu niên đang quay lưng về phía ta run rẩy đứng dậy, rút kiếm ra, hét lớn: “Thanh kiếm này của ta giết được người, cũng giết được quỷ!”

Đế Diên im lặng hồi lâu. Ánh mắt quyết liệt và lạnh lùng ẩn sau lớp mặt nạ khiến ta nghĩ rằng ngay giây tiếp theo nàng sẽ vung kiếm xuống. 

Tuy nhiên, nàng không hành động gì. Qua một lúc lâu, nàng chỉ hỏi lại: “Ta hỏi ngươi lần cuối, có lời trăn trối không?”

Thiếu niên ánh mắt đầy sát khí, nhưng cũng ngấn lệ: “Nếu ta nói, ngươi sẽ giúp ta sao?”

Đế Diên lãnh đạm đáp: “Trên đời này, kẻ có thể giúp ngươi, chỉ có chính ngươi. Nếu ngươi không vượt qua được lòng mình, thì dù thế nào cũng không thể vượt qua nghịch cảnh.”

Nàng dừng lại, rồi nói tiếp: “Hỏi ngươi có lời trăn trối nào không chỉ là theo hình thức mà thôi. Dù ngươi nói hay không nói, một khi đã bước vào U Minh, thì không thể quay lại nhân gian. Lẽ này ngươi nên hiểu rõ.”

Thiếu niên như mất hết sức lực, cơ thể khẽ run, ánh mắt nhìn về những bộ xương trắng trải dài trước mặt, lắc đầu nói: “Nhưng ta từng hứa sẽ đưa họ về nhà.”

Đế Diên hỏi: “Ngươi đã không sợ đắc tội với U Minh, cũng không sợ hồn phi phách tán, chỉ vì lời hứa này sao?”

Thiếu niên gật đầu, giọng đầy đau thương: “Nhưng hồn phách của ta đã rời khỏi thân xác quá lâu, không tìm được đường về nữa rồi.”

Đế Diên hơi mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó, nhưng ta không nghe rõ. Lúc này, cuồng phong nổi lên, cuốn ta vào trong. Ta cố gắng vùng vẫy để nghe rõ hơn, nhưng qua lớp gió tuyết dày đặc, chỉ thoáng nhìn thấy thiếu niên bị còng xiềng dẫn đi.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt cuối cùng nhìn về bãi xương trắng trước mặt, đầy bi thương và tuyệt vọng.

Cuối cùng, ta cũng nhìn rõ gương mặt hắn: tái nhợt, gầy gò, đường nét ôn hòa nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo khó gần.

Ta nhận ra hắn.

Người thiếu niên trước mắt, chính là Diêm Vương – kẻ mà suốt mấy nghìn năm qua ta quen thuộc và tin tưởng nhất.

3

Nhìn thấy gương mặt ấy, ta như bị thiên lôi đánh trúng, tâm trí chấn động đến mức rã rời. Ta mơ màng đến mức không kịp nhìn rõ thêm lần nào nữa, trong chớp mắt lại bị cuốn vào một cảnh tượng huyễn mộng khác.

Lúc ấy, ta đang đứng trên một vách đá cheo leo, chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ rơi xuống vực sâu. Gió lạnh bên vách đá điên cuồng thổi tới, ta gần như có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của chính mình. Tô Ôn rất nhanh cũng xuất hiện bên mép vực, nhưng vận may của hắn so với ta lại tệ hơn, nửa bàn chân đã bước ra khỏi rìa đá, cả người lảo đảo muốn ngã. Nếu không phải ta kịp thời nắm lấy hắn, có lẽ hắn đã bỏ mạng trong cảnh huyễn hoặc kỳ quái này rồi.

Nếu hắn thật sự là Quỷ Vương, ta e rằng những câu chuyện thượng cổ toàn là dối trá.

“Chẳng ra gì.” Ta nghĩ thầm, bất giác buột miệng nói ra.

Tô Ôn vừa định mắng ta, ta đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng hắn lại.

Phải, đây là cơ hội để ta trả đũa. Hắn có thể nghi ngờ ta, nhưng hẳn sẽ chẳng có chứng cứ gì.

Trong ánh mắt bất đắc dĩ của hắn, ta giơ tay ra hiệu “suỵt”, sau đó mới chậm rãi buông tay ra.

Ta bắt đầu quan sát xung quanh. Phóng tầm mắt ra xa, không xa lắm có một đám đông tụ lại, nơi này trông giống như một chiến trường, nhưng lại không hoàn toàn giống chiến trường. Ta tìm kiếm giữa đám người ấy, quả nhiên rất nhanh đã nhìn thấy nữ nhân đeo mặt nạ vàng – Đế Diên.

“Quả nhiên là nàng…” Ta hít vào một hơi lạnh.

Tô Ôn cau mày nhìn ta: “Lúc thì không phải, lúc thì quả nhiên… làm ầm lên, ngươi nói rõ đi được không?”

Ánh mắt ta xuyên qua đám đông, nhìn chằm chằm Đế Diên, giọng u ám: “Đây không phải chấp niệm của Hoắc Dao, mà là của Đế Diên… nhưng tại sao? Vì cớ gì thi thể của Hoắc Dao lại triệu hồi chấp niệm của Đế Diên… Điều này không thể nào…”

Tô Ôn không tỏ ra kinh ngạc như ta mong đợi, hắn chỉ im lặng, ánh mắt hướng về phía Đế Diên.

Đế Diên đang quỳ trên mặt đất, trong lòng nàng ôm lấy một người. Người đó mang mặt nạ bạc tương tự, nhưng hơi thở đã yếu ớt gần kề cái chết. Ta không nhìn rõ được mặt của người ấy, nhưng có thể nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.

“Ngươi không thể chết… Ngươi không được chết!” Giọng nói vọng ra từ sau mặt nạ vàng của Đế Diên khàn đặc, đượm vẻ tuyệt vọng không thể cứu vãn. Cảm giác bất lực không thể níu giữ ấy thấm sâu vào từng thớ da thịt ta. Không hiểu vì sao, ta bỗng thấy thương cảm cho nàng.

Người mang mặt nạ bạc chậm rãi giơ cánh tay khô gầy, như thể rất khó khăn mới chạm được đến gương mặt của Đế Diên: “Ta thật sự… thật sự…”

Thật sự gì? Ta cố gắng căng tai lắng nghe, nhưng vẫn không thể nghe rõ. Ta bước thêm một bước tới gần, nhưng bị Tô Ôn nhanh tay nắm chặt cổ tay.

“Đừng qua đó.” Hắn lạnh lùng nói chỉ một câu như vậy.

Khi ta định thần lại, người mang mặt nạ bạc đã yếu đến mức chẳng thể thốt ra được một câu trọn vẹn. Đôi mắt người ấy lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng dường như đã quá mệt mỏi, mí mắt khép lại càng lúc càng chậm, cho đến khi hoàn toàn nhắm mắt.

“Không…!” Đế Diên trợn trừng hai mắt, gắt gao nắm lấy ống tay áo của người trong lòng, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

Nàng nức nở, gọi lớn một cái tên nào đó. Nhưng không hiểu sao, đầu óc ta cứ mông lung, không tài nào nghe rõ được.

Cùng lúc với cánh tay người kia rũ xuống, toàn thân y cũng hóa thành ảo ảnh, tan biến tựa như bọt sóng, theo gió phiêu tán. Đôi tay của Đế Diên vẫn ôm giữ nguyên hình dáng ban đầu. Ta không thấy được gương mặt ẩn sau chiếc mặt nạ vàng, cũng không thể tưởng tượng được nét mặt ấy sẽ ra sao. Nhưng qua khe hở trên mặt nạ, ta nhìn thấy rõ đôi mắt mở to chứa đầy vẻ kinh ngạc không thể tin.

“Lâm Phất… Lâm Phất?!” Tô Ôn đang lắc mạnh cánh tay ta.

Ta choáng váng, đầu óc mơ hồ, chân không vững, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia. Tô Ôn có vẻ lo lắng, nắm chặt lấy tay ta không buông.

Từ lúc vừa đặt chân đến mép vực này, ta đã cảm nhận được nhiệt độ xung quanh dần dần hạ xuống. Nhưng vì cái lạnh không đến đột ngột, ta cũng chẳng mấy để tâm. Song, lúc này đây, cảm giác ấy đã mãnh liệt đến cực điểm. Rõ ràng nơi này chẳng có tuyết bay, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tựa như trái tim bị nhấn chìm vào tận cùng dòng sông băng.

Nước biển lạnh thấu xương từng chút một, từng chút một rút đi chút hơi ấm cuối cùng trong ta, cho đến khi tri giác bị xóa nhòa, con người sẽ mãi mãi chìm trong nơi tối tăm lạnh lẽo sâu thẳm ấy.

Ta lảo đảo, rồi bất chợt quỳ rạp xuống mặt đất. Thân thể lạnh đến mức ta chẳng còn sức để run lên, chỉ còn một thân mệt mỏi rã rời. Ta chỉ muốn tìm chỗ nào đó để ngả lưng ngủ một giấc, tốt nhất là một nơi ấm áp. Đôi mắt ta đã không thể nào chống đỡ nổi nữa, trước mắt chỉ còn là cảnh tượng dần dần bị dòng nước lạnh buốt nuốt chửng.

“Mau chóng xong việc, nhanh về Địa phủ.”

Trong đầu ta bất chợt vang lên lời nói của Diêm Vương.

Thật mỉa mai thay, suốt ba nghìn năm qua ta vẫn cứ thế mà đi qua hết tháng ngày, Diêm Vương chưa từng một lần thúc giục ta. Vậy mà duy chỉ lần này, ta lại đem mạng quỷ của mình mà phó mặc. Đúng là “quỷ thúc mạng, quỷ thúc mạng”, lời người xưa thật chẳng sai.

*Quỷ thúc mạng: quỷ đến để thúc giục linh hồn rời khỏi thân xác, đưa người ta đến chỗ chết. Theo văn hóa dân gian Trung Quốc, đây là loại quỷ dưới quyền của Diêm Vương, chịu trách nhiệm lấy mạng người khi đã đến số. Lâm Phất cho rằng mình đã kiên cường vượt qua hơn ba nghìn năm mà không bị Diêm Vương giục một lần, nhưng chỉ một lần bị thúc giục thì mạng sống đã không giữ nổi. 

Về địa phủ… Ta thật sự muốn trở lại địa phủ. Nếu có thể trở về, nhất định ta sẽ đòi Diêm Vương ghi công lớn cho ta. Nhưng ta rốt cuộc lập được công lao gì? Hóa ra ta chỉ đơn thuần bị kéo lên thuyền giặc của Quỷ Vương mà thôi.

Nếu trở lại địa phủ, nhất định ta phải túm lấy cổ áo hắn mà hỏi cho rõ: rốt cuộc ta và hắn có thù hận gì lớn lao đến vậy? Ta mặc kệ hắn là hậu duệ U Minh hay tri kỷ của Đế Diên, ta phải để hắn biết, vạn năm đã qua, U Minh đã là dĩ vãng. Hiện tại, địa phủ là nơi Diêm Vương định đoạt. Còn hắn, chẳng qua chỉ là một biểu tượng của U Minh thượng cổ, một con rối mà Cửu Trùng Thiên để lại để cai quản quỷ tộc, tỏ lòng nhân từ. Cùng lắm cũng chỉ đáng làm một linh vật.

Mắng thẳng vào mặt hắn như thế chắc chắn rất hả giận. Ta đã mường tượng được vẻ mặt hắn muốn phản bác mà không thể nói gì của hắn rồi.

Không thể được! Ta tuyệt đối không thể cứ thế chìm sâu vào dòng sông băng ấy. Ta không muốn mãi mãi kẹt trong dòng nước lạnh giá thấu xương, tối tăm không thấy ánh mặt trời này. Ta muốn thấy hắn bẽ bàng, muốn gỡ lại thể diện.

Ta từ từ mở mắt ra, lắc lắc cái đầu như đã đầy nước biển, cố gắng níu lấy chút ý thức cuối cùng. Từ từ rút thanh kiếm bên hông, không chút chần chừ đâm mạnh vào đùi mình. Máu nhanh chóng rỉ ra. Đúng lúc đầu gối chạm đất, cơn đau khiến ta run lên, ý thức cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại.

“Ngươi điên rồi sao?” Tô Ôn kinh ngạc cực độ, nửa quỳ xuống nhìn vết thương trên chân ta.

Đôi môi ta trắng bệch, gật đầu: “Quả nhiên, trong ảo cảnh cũng cảm nhận được đau đớn.”

Tô Ôn quát: “Nếu tiếp tục dùng cách này để giữ tỉnh táo, chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết ở đây!”

Ta yếu ớt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Ôn, hỏi: “Tại sao ngươi lại không sao?”

Dù biết rõ đây là câu hỏi dư thừa, nhưng ta vẫn muốn thử thăm dò Tô Ôn, để kiểm chứng suy đoán trong lòng. Không ngờ, Tô Ôn lại thản nhiên đáp: “Vì ý chí của ta kiên định. Ảo cảnh nào cũng không thể ảnh hưởng đến ta.”

Ta chẳng còn sức để trừng mắt với hắn, chỉ đưa mắt nhìn quanh từng người một. Từ gần đến xa, những kẻ cầm đao kiếm không một ai dám bước lên, thậm chí chẳng ai dám phát ra tiếng động.

“Họ sợ nàng ta.” Ta bật cười khẽ, giọng lạnh lùng.

“Vậy sao?” Tô Ôn khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đế Diên đang run rẩy không xa, lạnh giọng nói: “Nhưng nàng ta đã chết ở đây rồi.”

“Cái gì?” Ta kinh ngạc nhìn về phía Tô Ôn.

Tô Ôn bỗng như sực tỉnh, lắc đầu nói: “Chỉ là phỏng đoán thôi.”

Ta còn muốn truy hỏi thêm, nhưng bất ngờ một tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp trời đất. Là Đế Diên đang gào khóc, nàng gọi lớn một cái tên, âm thanh vang dội giữa núi non, lạnh lẽo và bi thương.

Khoảnh khắc đó, ta như hóa thành tượng đá, bị đóng băng giữa cơn gió lạnh. Vì lần này, cuối cùng ta đã nghe rõ cái tên nàng rít lên đây trong tuyệt vọng—Lâm Phất.

4

Hai chữ ấy tựa như những mũi kim nhỏ, liên tục đâm sâu vào tai ta. Lúc ta kinh hãi đến cực điểm, bỗng nhiên một luồng cuồng phong ập tới. Ta và Tô Ôn đều bị luồng sức mạnh đột ngột ấy cuốn đến rìa vực thẳm. Không kịp giãy giụa, cả hai liền rơi xuống vực sâu. Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại quay về ảo cảnh ban đầu. Nhìn thiếu niên ở đằng xa ngồi mà gảy đàn, cùng Đế Diên im lặng không nói một lời, ta đành tạm gác lại thân phận của bọn họ và mọi điều kỳ quái sang một bên.

Nhìn quanh bốn phía, ta nói với Tô Ôn: “Xem ra đây là một vòng lặp, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay. Chúng ta phải tìm ra phương pháp rời khỏi ảo cảnh. Nhưng đây không phải là chấp niệm của Hoắc Dao, ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”

Nói xong, cổ họng ta nghẹn lại, lắc đầu: “Tô Ôn, ngươi vốn không nên bước vào đây. Giờ sợ rằng phải cùng ta chôn xác nơi này rồi.”

Tô Ôn im lặng một lúc lâu. Khi lên tiếng, hắn mang theo chút do dự: “Ta ngược lại biết một cách có thể cưỡng ép phá vỡ ảo cảnh, chỉ là…”

“Chỉ là thế nào?” Ta vội hỏi.

Tô Ôn đáp: “Phương pháp này trong cùng một ảo cảnh chỉ dùng được một lần, hơn nữa cực kỳ hao tổn tu vi. Với sức lực của ta, miễn cưỡng phá cảnh để tự mình ra ngoài còn có thể, nhưng e rằng không mang được thêm một người.”

“Phương pháp gì, để ta thử?” Ta hỏi.

Tô Ôn lắc đầu: “Đây là một loại tà thuật cổ xưa. Với tu vi của ngươi, đừng nói là phải mất vài trăm năm mới có thể luyện thành, dù có luyện thành, cũng không phá nổi ảo cảnh cường đại như thế này.”

Ta hiểu ra, đây chính là tự cảm thấy mình tài giỏi mà thôi. Ý của hắn rõ ràng là ta đẳng cấp không đủ, luyện không nổi, cũng ra không được. Lúc nguy cấp thế này, xem ra hắn cũng lười diễn trò, nếu không thì với thân phận quỷ sai ở ngục giam số ba, hắn có tư cách gì nói với ta kiểu này?

Tô Ôn không nhận ra ta đang nghĩ ngợi, chỉ vào khoảng đất trống đằng xa: “Ngươi mau tránh ra chỗ kia, lúc ta thi thuật, tuyệt đối đừng tới gần. Đợi khi tà thuật thành công, trên bầu trời sẽ xuất hiện một khe nứt, đó chính là lối ra của ảo cảnh. Nhưng lối ra này chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, chúng ta nhất định phải tranh thủ.”

Ta cau mày: “Nhưng không phải ngươi nói hai chúng ta cùng ra ngoài rất khó sao?”

Tô Ôn thở dài: “Chữa ngựa chết thành ngựa sống, dù sao cũng phải thử một lần.”

Ta gật đầu, sau đó trốn vào khoảng đất trống phía xa.

Kỳ thực, ta cũng không rõ tà thuật trong lời hắn nói có đáng tin không, dù sao lúc này hắn đang bay qua bay lại giữa không trung, trông như một con ruồi không đầu. Trong lòng hắn có lẽ đã có phương hướng và quy luật riêng, nhưng ta nhìn thấy quả thực chỉ là đông đánh một chưởng, tây chém một kiếm. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng trở về mặt đất, lần này trông như đang thi triển pháp thuật bình thường, vươn tay về phía không trung.

Tay hắn lơ lửng giữa không trung vài giây. Không khí tĩnh lặng, ta suýt tưởng rằng tà thuật của hắn đã thất bại. Nào ngờ, đột nhiên mây mù che kín mặt trời, sắc trời chìm vào u ám. Tầng mây đen trên cao tựa hồ sắp đè xuống thân người, mấy giây sau, Tô Ôn dẫn một tia sét trời giáng bổ ra một khe nứt trên không trung.

Tô Ôn vươn tay về phía ta: “Lâm Phất, mau lại đây!”

Ta chạy vội về phía hắn. Khi hai tay chúng ta nắm chặt, cả hai liền tung mình bay về phía khe nứt ấy.

Quảng cáo



Nhưng giữa không trung, thân thể ta và hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, tiếp đó mất đi kiểm soát, trôi dạt một cách cuồng loạn, khi gần khi xa với khe nứt, tốc độ nhanh đến mức khiến ta chóng mặt. Không lâu sau, tựa như bị một luồng lực lượng nào đó kéo xuống, ta đột nhiên rơi thẳng xuống. Tô Ôn nắm chặt tay ta không chịu buông, vì thế cũng bị kéo theo mà rơi xuống.

Thấy khe nứt trên bầu trời dần thu nhỏ lại, ta hét lên với Tô Ôn: “Ngươi mau ra ngoài, sau đó về địa phủ tìm Diêm Vương, bảo hắn nghĩ cách cứu ta.”

Nhắc đến Diêm Vương, ta chợt nhớ tới thiếu niên sắc mặt tái nhợt vừa rồi bị Đế Diên mang đi. Hắn vì sao lại xuất hiện trong ảo cảnh này? Trên người hắn còn giấu bao nhiêu bí mật mà ta không biết?

Nói ra thật nực cười, ta và hắn quen biết hơn ba nghìn năm, thực ra lại chẳng hiểu gì về hắn. Quá khứ của hắn, thậm chí cả tên họ. Nhưng đến thời khắc nguy cấp nhất, người ta nhớ đến, cũng chỉ có hắn.

Ta giãy dụa hai cái, nhưng Tô Ôn vẫn nắm chặt tay ta, quyết không buông. Nhìn khe nứt trên trời dần dần thu nhỏ, ta sốt ruột đến mức hét to: “Mau đi, không kịp nữa rồi!”

Tô Ôn khàn giọng hét lên: “Ngươi hiện giờ thân mang trọng thương, hành động bất tiện, pháp lực lại mất hết, nếu chỉ thân một mình ở lại ảo cảnh này, e rằng chưa chờ được ta quay lại đã nguy hiểm đến tính mạng!”

Những lời Tô Ôn nói ta nào phải không nghĩ tới, chỉ là tình hình trước mắt không còn lựa chọn nào tốt hơn. Tô Ôn nhìn về phía khe nứt sắp khép lại, ánh mắt bỗng lóe lên một tia sáng.

“Có lẽ… vẫn còn một cách tốt hơn.”

Tô Ôn nghiêm túc nhìn ta, đột nhiên quăng ta thật mạnh lên một vị trí cao hơn hắn, ánh kim quang trong tay chợt bừng sáng.

“Ngươi muốn làm gì?” Ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, Tô Ôn dùng hết sức vỗ một chưởng vào vai trái ta. Cùng với ánh kim quang ấy, cơ thể ta lập tức bị đẩy mạnh về phía cao, còn Tô Ôn như mất kiểm soát mà lao nhanh xuống mặt đất.

“Tô Ôn!” Ta đưa tay ra, hướng về phía hắn mà hét lớn.

Khi ta gần chạm đến mép khe nứt, hình bóng Tô Ôn đã trở nên mờ nhạt trong mắt ta. Chỉ còn lại tiếng hô vang tuyệt vọng của hắn vọng lên: “Tìm ra bí mật của Đế Diên, quay lại cứu ta!”

Mở mắt ra lần nữa, ta đã đứng trong tòa tháp, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu khi mang chiếc vòng tay lên cho Hoắc Dao. Nhìn thi thể trong băng quan cùng đôi mắt nhắm nghiền của nó, lòng ta dâng lên một cơn hỗn loạn. Nếu không phải vì Tô Ôn không ở bên cạnh, ta còn nghĩ rằng những gì vừa trải qua chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Ta cố gắng đập mạnh vào đầu mình để xua đi những ý nghĩ mơ hồ, rồi mở mắt lần nữa, nhìn khung cảnh bên trong tòa tháp mà cảm thấy mơ màng. Rốt cuộc từ khi nào ta đã bước vào ảo cảnh này? Đôi mắt đầy oán niệm ấy liệu là thực hay giả?

Vừa rồi trong cơn hỗn loạn, dường như ta đã bỏ qua nhiều chi tiết. Giờ đây ngẫm lại, một chiếc bóng làm sao có thể thao túng được xác thịt, càng không thể bắt lấy cổ tay ta và Tô Ôn. Có lẽ cái gọi là bóng ma ấy từ đầu đã không tồn tại, chỉ là một ảo giác do chấp niệm hóa thành.

Khi ta xuống tới đáy tháp, phát hiện cánh cửa đã mở sẵn. Điều này càng chứng minh suy đoán của ta: lối ra thật sự của ảo cảnh không phải khe nứt trên trời mà chính là cánh cửa dưới đáy tháp. Toàn bộ A Ma Tự, suy cho cùng, chẳng qua chỉ là một ảo cảnh.

Thế nhưng… không đúng…

Ta rất nhanh nhận ra vẫn còn điều gì đó không ổn. Phàm đã là ảo cảnh thì phải có lối vào, nếu toàn bộ A Ma Tự là giả, vậy lối vào ở đâu?

Ta cố gắng hồi tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy một luồng khí lạnh tuyệt vọng lan khắp thân mình.

Hơn hai trăm năm trước, Mẫn gia lấy danh nghĩa lật đổ bạo chính mà bắc phạt, cuối cùng lại bị cả thiên hạ chỉ trích vì tội phóng hỏa đồ thành. Việc này, Khương Diệp Tụng biết, còn ta thì quên mất. Cố đô Nghiệp Dương bị thiêu rụi năm ấy đã hóa thành một thành quỷ nơi phương Bắc, sao có thể giống như ba nghìn năm trước?

Thì ra, từ khoảnh khắc ta đặt chân vào cổng thành Nghiệp Dương, mọi thứ đã sai rồi. Cảnh phồn hoa ngày trước, dân chúng chốn đầu đường góc phố, đều chỉ là một giấc mộng, một ảo cảnh do chấp niệm hóa thành.

Có lẽ ảo cảnh này ban đầu thuộc về Hoắc Dao, nhưng cuối cùng lại bị chấp niệm của Đế Diên mạnh hơn nuốt trọn. Giữa Hoắc Dao và Đế Diên ắt hẳn tồn tại một mối liên hệ nào đó. Việc này rất có khả năng còn liên quan đến Diêm Vương, thậm chí là cả ta.

Không hiểu vì sao, trong lòng ta bỗng dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ. Nếu ảo cảnh sâu thẳm nhất của Hoắc Dao lại ẩn giấu chấp niệm của Đế Diên, thì quỷ thuật của Hàn Ngôn Doanh ngày trước, rốt cuộc là nhằm vào Hoắc Dao, hay là vì Đế Diên?

Hàn Ngôn Doanh vốn dĩ là một phàm nhân, trước khi hiểu được bí mật của ảo cảnh, ta chưa từng nghi ngờ thân phận của hắn. Nhưng nếu toàn bộ Nghiệp Dương đều là giả, mà ảo cảnh không thể phong ấn chỉ có thể phá giải, vậy cái mà những người giữ ấn canh giữ rốt cuộc là gì?

Ta vốn đã không hiểu, những kẻ giữ ấn đời đời đó rốt cuộc dựa vào đâu mà thay mặt Hàn Ngôn Doanh bảo vệ A Ma Tự, bảo vệ quan tài băng, bảo vệ phong ấn suốt ba nghìn năm.

Giờ đây ta mới nhận ra. 

Hóa ra, chưa từng có cái gọi là người giữ ấn của A Ma Tự. Cái gọi là người giữ ấn, thực chất là người canh giữ ảo cảnh của địa phủ. Có lẽ vì kẻ sai khiến họ đã mệt mỏi, hoặc vì thời cơ đã đến, họ bị địa phủ triệu hồi. Không ngờ rằng ta lại tìm đến, bọn họ đành diễn một màn kịch che mắt ta.

Ta đẩy mạnh cửa tháp, nhìn đoạn tường đổ nát cùng hoàng cung hoang vắng, trong lòng chẳng còn bi ai, chỉ còn phẫn nộ.

Hay cho các ngươi, quả thực lại tính kế với ta một lần nữa. Còn về thân phận thật sự của Hàn Ngôn Doanh, ta đã đoán được tám chín phần mười.

Kẻ có thể công tư lẫn lộn ở địa phủ, lại khiến quỷ tộc canh giữ ảo cảnh cam tâm tình nguyện bảo vệ bí mật, trong đầu ta chỉ hiện lên một cái tên—Quỷ Vương Địch Giác
Bình Luận (0)
Comment