Yêu Quái Nhỏ

Chương 61

Tang Du mất ngủ cả đêm.

Nhiệt độ trong giấc mơ quá cao, cô nhễ nhại mồ hôi, bộ quần áo mỏng đến trong suốt dính chặt vào người, lại bị đôi tay nóng bỏng nhấc đi.

Hơi thở nặng nhọc của Lam Khâm như xa như gần, kẹp lấy tiếng kêu yếu ớt và tiếng thở nhẹ của cô.

Cô mơ mình bị anh ôm từ trong tủ xuống giường, sau đó cùng đi vào phòng tắm của phòng trăng mật, hai người xối nước cọ xát với nhau, sau đó trở lại phòng ngủ tòa nhà nhỏ, cho đến khi cô loạng choạng ôm lấy anh ngã vào bồn tắm lớn hình vỏ sò, cô đón nhận nụ hôn của anh, tận tình chạm vào anh bao nhiêu tùy thích, không cẩn thận hưng phấn quá mức, đè lên hàng đồ chơi được sắp xếp gọn gàng trên thành, con vịt nhỏ kêu "quác" lên một tiếng, khiến cô ý loạn tình mê sợ hãi tỉnh táo lại.

Tỉnh lại.

Tang Du đột nhiên mở mắt ra, âm thanh "quác quác" của con vịt nhỏ tràn vào tai cô, kéo dài.

Cô tức giận đến mức đạp tung chăn bông, thật uổng phí cả một đêm tâm huyết nồng nhiệt, còn chưa sờ đủ nữa!

Tang Du dụi mắt với tâm trạng rất tệ, vừa lật người một chút, liền cảm thấy vòng tay ôm chặt lấy eo mình, cô khẽ nhúc nhích, cẩn thận xoay người lại, cọ cọ trong vòng tay của Lam Khâm, đảm bảo rằng anh đang ngủ say, nhấc móng vuốt không chịu nổi cô đơn của mình lên từng chút một, thò tay vào dọc theo mép bộ đồ ngủ và chạm vào eo anh như ý muốn.

Vừa thon thả vừa trơn trượt khiến cô suиɠ sướиɠ ứa nước mắt.

Tang Du rơi xuống đáy cốc với tâm trạng thoải mái, cô liếm khóe môi vùi đầu vào ngực anh, tay cô trở nên vô pháp vô thiên hơn, chạm vào đường vòng cung của sống lưng anh rồi vuốt ve bờ vai xinh đẹp, vừa đau lòng vì anh không đạt đến tỷ lệ mỡ cơ thể mà một người đàn ông trưởng thành cần phải có, vừa nhộn nhạo đến không chịu được.

Gầy hay không cũng không quan trọng, thích chính là thích, thích đến thủy triều dâng trào trong lòng.

Cô bất tri bất giác tiến lại gần, hai chân theo tiềm thức cố gắng dính lấy anh, vừa nhấc lên liền chạm phải điểm mấu chốt, sáng sớm đã mạnh mẽ chào hỏi cô.

Tang Du mặt nóng bừng, lập tức thành thật, đờ ra như chim cút.

Cùng lúc đó, Lam Khâm bất lực tỉnh lại ôm cô hôn, ôm chặt lấy thân trên, khẽ dời thân dưới của anh ra xa.

Lương tâm cắn rứt, Tang Du lẩm bẩm: "Bình thường mà bình thường mà, mới sáng sớm không được trách em nha," Sau đó khẽ dịch chuyển, quay lưng về phía anh, cầm điện thoại và xấu hổ đổi chủ đề: "Xem mấy giờ rồi..."

Bấm màn hình để sáng lên, con số hiển thị gần chín giờ.

Tang Du đột ngột ngồi dậy, vội vàng vỗ Lam Khâm: "Khâm Khâm! Chín giờ rồi!"

Vốn kế hoạch định dậy sớm, kêu Khâm Khâm về phòng trước khi mẹ cô dậy, kết quả là cô ngủ đến mơ hồ ấn tắt đồng hồ báo thức, đến cả Khâm Khâm người luôn có nề nếp giờ giấc... Có lẽ tối qua tiêu hao khá nhiều tinh lực, thân thể có chút khó chịu nên mới có thể ngủ đến giờ này.

Tang Du rời khỏi giường và chạy ra cửa, dán vào cửa lắng nghe cẩn thận, chắc chắn là có tiếng va chạm của xoong nồi.

Cô gãi đầu, cau mày sờ soạng Lam Khâm đang đi theo sau, làm động tác khẩn cấp: "Anh đừng nhúc nhích, em dẫn mẹ rời đi, anh nhân cơ hội về phòng giả bộ vừa mới tỉnh, hẳn là sẽ không bị phát hiện."

Nói xong cô đi ra khỏi phòng, hắng giọng, giả vờ điềm tĩnh vào bếp, mỉm cười ôm lấy cánh tay Từ Tĩnh Nhàn: "Mẹ, con ngủ quên rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, con sẽ nấu bữa sáng."

"Mẹ làm xong rồi," Từ Tĩnh Nhàn nhìn cô một chút, dư quang liếc ra đằng sau cô, khóe mắt giật giật, không tự nhiên nhỏ giọng hỏi: "Khâm Khâm không ở cùng với con sao?"

Trái tim Tang Du nhảy dựng lên, tỏ vẻ vô tội nói: "Con... vẫn chưa vào phòng anh ấy."

Tối hôm qua Từ Tĩnh Nhàn đã bắt đầu chịu đựng, đến bây giờ bà không chịu nổi nữa, rầu rĩ vỗ trán: "Trước khi nói dối, nhớ che kỹ vết trên cổ của con đi! "

Tang Du chớp chớp mắt, hiểu ra ý của mẹ, cô hóa đá tại chỗ vài giây, chạy như bay tới trước gương xem.

Ở bên cổ và xương quai xanh có vết đỏ mơ hồ ái muội, có đậm có nhạt bị tóc đen che khuất một nửa, màu sắc đặc biệt tương phản càng đánh sâu vào thị giác.

Tang Du che mắt lại, nhớ tới Lam Khâm mút hôn cô khi động tình, khuôn mặt đỏ bừng muốn nổ tung, chỉ nhìn vết tích này, không cần nói cũng biết trận chiến kịch liệt biết bao nhiêu.

"Mẹ ——" Cô lo lắng Từ Tĩnh Nhàn không thể tiếp nhận, cố gắng dài giọng giải thích: "Chúng con còn chưa ——"

Lời này chưa dứt, cửa phòng ngủ đã mở ra, Lam Khâm đã mặc quần áo ngay ngắn, bình tĩnh bước ra ngoài, ôm eo Tang Du, trịnh trọng đưa một tờ giấy viết cho Từ Tĩnh Nhàn.

Tang Du có chút căng thẳng, bí mật giật nhẹ cổ tay áo anh: " Khâm Khâm, anh viết gì thế?"

Từ Tĩnh Nhàn vội vàng lau tay trên tạp dề, cầm lấy và mở ra, những chữ viết có lực của Lam Khâm xuyên qua tờ giấy, chỉ có một dòng. "Dì, dù con còn nhiều khuyết điểm nhưng con sẽ hết lòng yêu thương cô ấy, dì đừng lo lắng."

Lam Khâm chạm vào lưng Tang Du để an ủi, nhưng anh lại cụp mắt xuống che đi sự ảm đạm bất an của mình.

Mẹ Tiểu Ngư đã hiểu lầm, vậy cứ để hiểu lầm đi, anh không muốn nói rõ.

Cho dù anh không đủ tốt, anh cũng mong nhận được sự đồng ý của cha mẹ, danh chính ngôn thuận có được cô.

"Đứa nhỏ này, con làm gì có khuyết điểm?" Ánh mắt Từ Tĩnh Nhàn chua xót không giải thích được, nâng niu gấp tờ giấy rồi cất đi, thở dài nói: "Chỉ cần con không ngại nhà chúng ta..."

Bà kịp thời dừng lại, lắc đầu: "Không nói nữa, dì làm bữa ăn sáng, mau ngồi xuống ăn đi."

Lam Khâm nắm chặt tay, mím chặt môi mình cúi đầu xuống.

Phải làm sao đây... Anh không thể ăn những gì người khác làm, ngay cả điều đầu tiên bà nói anh cũng không làm được.

Lam Khâm lặng lẽ nắm tay Tang Du cầu cứu.

Tang Du cười híp mắt nhìn anh, tinh thần hăng hái muốn chứng thực quan hệ của anh đã đi đâu mất rồi? Lại trở thành một con mèo lớn ngây thơ và đáng thương, không biết ăn cơm.

Cô vuốt lông cho bé mèo, đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha, còn mình đi vào bếp kể sơ qua về tình trạng thể chất của anh cho Từ Tĩnh Nhàn nghe.

Lam Khâm đừng ngồi không yên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Từ Tĩnh Nhàn, mạch máu trên mu bàn tay khẽ giãn ra, không tới vài giây, anh ngoài ý muốn nhìn thấy sự ngạc nhiên biến thành nỗi thương cảm, điều anh chưa từng cảm thấy trước đây, sự ấm áp và yêu thương của bậc trưởng bối.

Loại tình cảm này quá xa lạ, anh lo lắng đến mức lông mi run rẩy, ngồi không yên, đứng dậy đi vào phòng tắm tìm cây lau nhà, xắn tay áo lau sàn nhà cẩn thận, không dám để ý đến động tĩnh của phòng bếp.

Tang Du nói xong với mẹ, giống như nhìn lại những gì mà Lam Khâm đã trải qua, đau lòng quay đầu lại, bé mèo lớn đẹp trai đã lau sạch sàn phòng khách rồi, đang cầm cây lau nhà đi vào phòng ngủ.

Từ Tĩnh Nhàn cố gắng hết sức để tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ, nhìn theo ánh mắt của con gái và giật mình, phản ứng theo bản năng của bà nhanh hơn bất cứ điều gì khác, bà vội vàng chạy đến bên cạnh Lam Khâm cướp lấy cây lau nhà: "Sáng sớm không ăn cơm sao có thể làm việc này, đừng để đói lả. Bây giờ ngồi xuống đợi Tiểu Ngư làm cho con, chúng ta cùng ăn."

Lam Khâm không dám không làm gì, nhân lúc Từ Tĩnh Nhàn không để ý, anh bước nhanh vào bếp và đóng cửa lại để ôm Tang Du đang bận rộn từ phía sau, liên tục hôn lên tai cô.

Tang Du không có thành ý chút nào tránh đi, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Đói không?"

Lam Khâm nhắm mắt lại.

Mẹ cô không chê anh, còn bằng lòng để con gái mình theo anh.

Tang Du hiểu được anh đang nghĩ gì, quay đầu lại hôn, xoa xoa mặt anh, nhẹ giọng nói: "Lam Khâm, anh tốt biết bao, nhưng chính anh không biết."

Sau khi ăn xong, Lam Khâm nhanh nhẹn dọn dẹp bát đĩa, cẩn thận rửa sạch trong bồn, tập trung còn hơn cả thiết kế bản tốt nhất, Tang Du nhìn đến mức trái tim nóng lên, dính bên cạnh anh vừa giúp đỡ vừa phá rối, mỉm cười cám dỗ: "Lam Tiểu Khâm cố lên, rửa xong sẽ đưa anh ra ngoài chơi."

Trong huyện có một công viên lớn ở ngoại ô phía đông với nhiều tiện ích giải trí, quảng trường hóng gió có cả vòi phun nước, vì không phải cuối tuần và thời gian là buổi sáng nên không có nhiều khách du lịch.

Tang Du dẫn Lam Khâm, một đường ríu rít như khi còn nhỏ được đi tới đây chơi, mừng rỡ chạy khắp nơi giống động vật nhỏ để được chụp ảnh.

Trên thực tế, bất cứ nơi nào cô cần, tay của Lam Khâm không bao giờ dừng lại, vì vậy số lượng ảnh trong album tăng vọt, tất cả đều là bảo bối của anh.

"Năm mười hai, mười ba tuổi em rất lùn, còn lùn hơn mấy bạn gái trong lớp!" Tang Du khoa tay múa chân: "Bọn họ đều cười nhạo em, thật đáng giận! May mà sau này em lớn lên."

Lam Khâm nghe xong liền dừng lại, không bước đi, khi Tang Du ngây ra, anh điều chỉnh lại sức lực, cúi xuống ôm cô lên, để cô ngồi vào cánh tay anh.

Tang Du kêu lên một tiếng, vội vàng chống vai ngồi vững, đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật từ trên cao nhìn xuống thần thanh khí sảng.

Lam Khâm cong môi nhìn cô chằm chằm.

Tang Du cười hôn anh: "Đúng vậy, người đàn ông của em cao như vậy, em có cao hay không cũng không quan trọng."

Đến giữa trưa, sau khi đi dạo trong công viên hơn một nửa, Tang Du dần trở nên im lặng, kéo tay Lam Khâm đi đến bên một sườn núi, nơi này chưa được sửa sang đặc biệt, cũng không được xem là phong cảnh đẹp, vết chân thưa thớt, lại có một bậc đá cũ uốn lượn lên đỉnh.

Tang Du ngẩng đầu mỉm cười: "Khâm Khâm, anh có mệt không?"

Đôi mắt Lam Khâm tối sầm, anh nắm chặt ngón tay cô để bước lên bậc thang, anh biết đó là nơi nào.

Ở một góc trên đỉnh núi, chỉ có một di vật duy nhất của Tang Liên Thành còn lại trong đống lửa bị chôn sâu xuống, vào đêm sinh nhật của Tang Du, anh đã tự tay đưa túi đựng chứng cứ chứng minh ông trong sạch trước cửa nhà của cô.

Gió thu có chút lạnh, mặt trời bị mây trôi che khuất, mờ ảo trên những tán cây lá vàng trên đỉnh núi, đổ bóng lốm đốm và thưa thớt.

Tang Du bình tĩnh ôm gối ngồi xổm xuống, lấy trong túi ra một chai rượu trắng nhỏ, mở nắp ra rồi đổ lên một mảnh đất không có gì đặc biệt, sau đó quay đầu cười với Lam Khâm: "Khâm Khâm, đây là cha em."

Cô nói rất vững vàng, mỉm cười ngọt ngào.

Lam Khâm nhìn cô cười mà lòng nhói đau.

"Trước khi bố em xuất ngủ, ông ấy không có nhiều thời gian về nhà, mỗi khi về, ông ấy sẽ đưa mẹ đến đây để ngắm cảnh," Cô nhẹ nhàng nói và nhớ lại hồi ức: "Ông ấy vẫn rất thích uống rượu, còn có tửu lượng rất tốt, không dễ say giống như em."

Lam Khâm sờ sờ đầu cô.

Tang Du cọ cọ anh, khóe mắt đỏ bừng: "Ông ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, thi thể đều bị cháy hết, chỉ còn lại di vật, không biết ai đưa tới nhà em, còn có những cái đó... Những cái đó đối với em là những bằng chứng quá quan trọng, thủ phạm thực sự đã đích thân thừa nhận trước tòa vì lừa dối và lợi dụng ông ấy..."

"Dù người khác chỉ hóng chuyện, không tin không nghe cũng không sao cả, em biết bố em không có ý định hại người", Cô nắm lấy tay Lam Khâm nói: "Lam Khâm, bố... bố của em là một người rất tốt."

Lam Khâm lau nước mắt nói thầm: "Anh biết."

Tang Liên Thành là một người rất tốt, nếu không thì sao có thể trung thành với bổn phận, tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ "bảo vệ thiếu gia" mà chủ nhân giao cho, sao có thể quay lại giải cứu anh sau khi nhận ra mình bị lừa và hiện trường vẫn bốc cháy dữ dội.

Tang Liên Thành vô tội.

Khi anh nghĩ đến đây, Tang Du chỉ thì thào: "Nhưng em nghĩ... bố em cũng không hoàn toàn vô tội."

Lam Khâm đột nhiên chấn động.

"Người chủ đã trả một cái giá cao bất thường, ngay cả khi ông ấy ốm nặng nóng vội, cũng nên cảnh giác và không nên quá tự tin." Cô nhìn vào phía xa, vẻ mặt mềm mại trong sáng: "Ông ấy đưa cậu bé đi, lúc biết rằng mình bị lừa đương nhiên sẽ vừa giận vừa buồn, chắc cũng phải cố gắng cứu nó nhưng mà... Làm vậy thôi, thực tế thì qua tay ông, đã hủy hoại một con người rồi."

"Nếu ông ấy vẫn còn sống, ông ấy nhất định cũng sẽ nghĩ như em." Tang Du di chuyển thân thể, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Cậu bé đó là người vô tội nhất."

Trái tim Lam Khâm ngừng đập, như bị những ngón tay vô hình bóp nát, những kí ức nhiều năm qua tưởng đã lắng xuống lại hóa thành hòn đá vảy máu, không hề chuẩn bị mà bị nhấc lên.

Anh ngây ngốc nhìn Tang Du, lông mi hơi ẩm, móng tay ấn vào lòng bàn tay kiềm chế.

Tiểu Ngư đã nói gì...

Anh vẫn luôn tự trách mình, anh sinh ra trong nhà họ Lam Khâm, vận mệnh đã định sẵn, từ lâu đã quen bị ruồng rẫy chối bỏ, dù khổ bao nhiêu anh đều có thể chịu đựng được, nhưng anh lại tự trách bản thân đã làm liên lụy người không liên quan, khiến Tang Du đã phải chịu đựng những khổ sở mà cô không nên có, và cũng giống như anh, trở thành vật hy sinh của cuộc đấu đá gia đình.

Sau khi vụ tai nạn xảy ra, ai cũng hỏi anh hận ai, muốn tha thứ cho ai, muốn hiểu ai, coi anh như mắt bão giữa vấn đề.

Chỉ có Tang Du... khi cô không biết toàn bộ sự thật, cô tự nhiên bỏ qua tất cả sự phức tạp và đơn giản nói với anh rằng anh là người vô tội nhất.

Lam Khâm liều mạng ôm chặt cô.

Tang Du dựa vào trong tay anh thì thầm: "Mỗi lần nghĩ đến cậu bé đó, em lại thấy rất khổ sở."

Lam Khâm nhắm mắt lại.

Vậy là đủ rồi.

Không cần nhớ lại nữa, anh không muốn cô phải khổ sở thêm nữa.

Xem như cậu bé đó đã bị chôn vùi trong biển lửa đi.

Anh tuyệt đối không thể chấp nhận được Tiểu Ngư có bất kỳ áy náy gì đối với anh, càng không thể chịu đựng mỗi ngày Tiểu Ngư phải đối mặt với anh, luôn nghĩ đến quá khứ đau thương.

Cô khổ nhiều rồi, anh chỉ muốn cô có được hạnh phúc đơn giản nhất.

"Được rồi —— " Tang Du lau mắt, nắm lấy tay anh: "Không nói đến chuyện buồn phiền, hôm nay chính thức giới thiệu anh với bố! Bố nhìn xem, đây là bạn trai của con, có phải rất đẹp trai không? Bố nhất định sẽ thích anh ấy!"

Lam Khâm ôm cô vào lòng, tim đập loạn nhịp.

Khi xuống núi, mây mù dày đặc trên bầu trời chồng chất cực kỳ, còn có những hạt mưa lác đác rơi xuống, Tang Du lấy ô trong túi xách ra: "May mà em có mang theo ô!"

Cô tự hào lắc ô khoe với Lam Khâm nhưng nhất thời quên chú ý tới chân mình, không thể đứng vững trên bậc thang, bị mưa trơn trượt ngã.

Lam Khâm tái mặt sợ hãi, nhanh chóng ôm cô, nhưng Tang Du sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, nước mắt lưng tròng nâng chân cô lên: "Khâm Khâm, nhìn giày của em!"

Vì xinh đẹp, Tang Tiểu Ngư đã đi một đôi giày cao gót trung bình để đi dạo, kết quả là trượt chân không bị gì, nhưng gót giày đập vào bậc thang, bong cả lớp keo dính, lung lay sắp rớt.

Chất lượng quá tệ! Xấu hổ làm sao!

Lam Khâm chưa hết chấn động, đảm bảo chân tay cô không bị thương, anh đi tới trước cô hai bậc thang, khom lưng duỗi tay ra.

Tang Du phản đối: "Không! Trời mưa trơn lắm! Em đi thế này cũng được."

Thấy mưa càng ngày càng nặng hạt, Lam Khâm sao có thể thương lượng với cô nữa, tay móc đầu gối nhấn cô xuống, cô đành ngoan ngoãn nằm xuống trên lưng anh, anh vững vàng đứng dậy, bước từng bước hết sức cẩn thận.

Tang Du kháng cự vô hiệu, cô đặt ô lên đầu, ôm chặt cổ anh.

Bầu trời lờ mờ, xung quanh vắng lặng trống trải, những hạt mưa rơi trên ô rồi chảy dọc mép.

Bước chân Lam Khâm nhịp nhàng trên mặt nước, Tang Du trầm mặc, hôn một bên cổ anh, chậm rãi nói: "Khâm Khâm, em hỏi anh một câu, anh gật đầu lắc đầu được không?"

Lam Khâm gật đầu.

Cô rũ mắt: ".. Anh là người đặt quà bên ngoài nhà em vào ngày sinh nhật của em đúng không? Là anh vì giúp em... đi tra sự thật giúp em, tìm ra bằng chứng và di vật sao?"

Tấm lưng Lam Khâm cứng đờ, dừng lại hai giây, lắc đầu.

Chuyện này... anh không thể thừa nhận, cô sẽ liên tưởng.

Tang Du thở dài một hơi, bằng cách nào đó cảm thấy nhẹ nhõm: "Đó là có người khác giúp đỡ... Bất kể đó là ai, em cũng rất biết ơn."

"Còn nữa," Cô xoa tóc anh: "Lúc đầu tại sao anh lại ở trong xe nhìn em, tình cờ đi ngang qua sao? " Cô siết chặt anh: " Có phải chàng trai mười bảy tuổi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?"

Lam Khâm cong môi gật đầu.

"Ha ——" Cô giả vờ tức giận: "Mệt em coi anh như là bạn qua thư thuần khiết tốt bụng, thế mà anh lại rắp tâm bất lương!"

Lam Khâm lấy lòng cọ cọ mặt cô, vững vàng bước trên bậc đá trơn trượt.

"Vẫn chưa hết!"

"Có phải vì ăn thứ em nấu trong ba năm nên anh không thể ăn gì khác nữa"

"Sao anh đột nhiên mất liên lạc? Anh không còn thích em nữa sao!"

"Còn có mỗi lần viết thư anh đều in ra, nếu anh viết chữ cho em, em đã sớm nhận ra anh!"

"Tại sao sau nhiều năm như vậy anh mới đến tìm em! Anh không nghĩ đến em à?"

Có rất nhiều câu hỏi.

Một số câu không thể trả lời gật đầu lắc đầu, Lam Khâm chỉ có thể giả ngu, tăng nhanh bước chân cõng tiểu tổ tông xuống núi, đi đến nơi gần nhất để tránh mưa.

Công viên có cơ sở vật chất hoàn chỉnh, để tạo sự thuận tiện cho du khách, có các quầy hàng bán đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Mũi Tang Du nhạy cảm nhúc nhích, quay lại nhìn rồi duỗi ngón tay ra: "Khâm Khâm! Khoai nướng!"

Được rồi ——

Lam Khâm cõng tiểu tổ tông đi mua khoai lang nướng đỏ thẫm bên đường, trong làn mưa hơi nước trắng xóa khiến người ta động đậy ngón trỏ.

Tang Du đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, kích động xé vỏ khoai lang nướng, nhìn thấy cổ họng Lam Khâm giật giật.

Cô tiếp tục xé vỏ ra, lộ ra phần nhân từ vàng đến đỏ, nếm thử rồi thở dài thích thú: "Thơm —— thơm —— A!"

Lam Khâm ngoảnh mặt đi, thầm thèm thuồng.

Tiểu Ngư bắt nạt người.

Tang Du cười bí hiểm, cắn hai miếng, chuyển khoai lang nướng sang tay trái, duỗi thẳng tay phải, quay lại ôm đầu Lam Khâm, mặt đối mặt cười khanh khách với anh.

"Khâm Khâm, anh có thèm không?"

Lam Khâm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ẩm ướt than thở.

"Có muốn nếm thử không?"

Lam Khâm gật đầu thật mạnh.

"Được —— không cần đợi về nhà làm, bây giờ em cho anh nếm."

Sau khi Tang Du nói xong, cô kéo anh lại gần và hôn lên môi anh một cách gọn gàng.

Khâm Khâm, nếm như vậy...

Anh có thích không?

Bình Luận (0)
Comment