Yêu Quái Nhỏ

Chương 68

Tang Du cảm thấy mình như bị say thuốc, mơ mơ màng màng do dự rồi đi vào siêu thị mua hai túi lớn nguyên liệu để về nấu lẩu, cộng với bốn hộp bánh ngọt...

Hai hộp matcha cùng với hai hộp hương thảo.

Lời nói dối hương thảo ăn ngán gì đó, quả nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Lam Tiểu Khâm.

Trong túi đầy thịt và rau, siêu thị cách tòa nhà Lâm Giang khoảng một con phố, Tang Du sợ nặng quá không thể xách về được, vốn đang định gọi điện thoại cho chú Trần đến giúp một tay nhưng Lam Khâm lại rất cố chấp, muốn đi bộ về nhà cùng cô.

Nguyện vọng của Khâm Khâm đương nhiên sẽ được thực hiện.

Tang Du xoa xoa cánh tay nhỏ của mình, hào khí nói: "... Mỗi người một túi!"

Trước khi Tang Du nói xong, Lam Khâm đã một tay xách túi đứng ở hành lang trống trải lối ra thông minh của siêu thị, thân hình cao lớn, vai rộng đứng thẳng tắp nhìn cô với ánh mắt vô tội.

Tiểu Ngư... Em đang đùa anh sao?

Tang Du sửng sốt, vỗ vỗ trán, nhận ra rằng Lam Tiểu Khâm đang dần dần khôi phục sức lực như một người bình thường, nhớ ngày đó anh là mỹ nhân gầy yếu sắc mặt tái nhợt, đứng không vững kia, bây giờ được mình cẩn thận tỉ mỉ nuôi dưỡng ngày đêm.

"Anh chưa khỏe hẳn đâu, đừng có cậy mạnh," Cô tiến lên bước đến bên cạnh anh, xách một túi bên một tay, tay kia xách một bên giúp anh: " Em cũng rất khỏe đó."

Lam Khâm sợ cô bị đau tay, đứng một chỗ không chịu rời đi, đương nhiên Tang Du có cách, cô cười nhìn anh lông mi cong cong: " Còn phải đi qua một con phố, anh không thể nắm tay em, vậy mỗi người cầm một túi không phải là được rồi sao?"

Lý do nghiêm trọng như vậy...

Lam Khâm nửa ngồi xổm xuống, bỏ toàn bộ đồ nặng vào một chiếc túi khác, để một túi nhẹ mới đồng ý để cho cô xách.

Trời đã chớm thu nên trời ngả tối sớm, mới bảy giờ, đèn đường đã dần sáng lên, ánh đèn xe nối đuôi nhau như dải ngân hà trong đêm đen.

Cánh tay Lam Khâm căng chặt, sải chân nặng nề nhưng cũng không cảm thấy mệt, anh bước thong thả, hưởng thụ nghe Tang Du thao thao bất tuyệt về tin tức lớn nhỏ trong trung tâm hồi phục, thỉnh thoảng đưa một ngón tay cọ vào mu bàn tay của cô.

Hôm nay Tang Du mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám xanh, mái tóc được buộc miễn cưỡng một cách lười nhác, tóc mai bị gió thổi bay lộ ra khuôn mặt trắng nõn, lúc nói chuyện cô hay cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt, câu lấy linh hồn người ta.

Sao có thể... đẹp như vậy.

Tiếng người, tiếng xe và ánh sáng lóe trong bóng đêm không thể hấp dẫn được Lam Khâm, anh nhìn cô đến xuất thần, dùng ánh mắt lặp đi lặp lại in sâu hình dáng cô trong đôi mắt mình.

Khi đến gần dưới lầu, Tang Du hào hứng nói về chuyện của Mạnh Tây Tây giận dỗi nhau với bạn trai cô ấy, lúc vô tình quay đầu lại, lướt qua thấy cách đó không xa có một chiếc xe địa hình màu xám đậm, xe đậu ẩn nấp ở đó, đi hai bước sẽ bị cái cây chặn lại, nếu không phải trùng hợp cô đã không nhìn thấy.

Chiếc xe ô tô bất ngờ lóe lên đuôi xe biển số...

Giống như đã gặp qua con số đặc biệt này ở đâu đó?

Lam Khâm nhìn cô đột nhiên thất thần, lo lắng quơ quơ cái túi dò hỏi.

Tang Du chợt xẹt qua ý nghĩ nghi ngờ khó hiểu trong đầu, rất nhanh đã bỏ qua việc nhỏ như hạt vừng này, cô ngẩng đầu nhìn bảng đồng hồ điện tử, ưu sầu nói: "Không biết có phải tối nay em bồng bột quá không, về nhà phải nấu nước lẩu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ít nhất tám giờ mới ăn cơm được, như vậy không tốt với dạ dày của anh lắm."

Lam Khâm sợ không được ăn lẩu, liếm môi rũ mắt, cúi người xuống cọ xát, lưu loát xin xỏ.

Tang Du bị anh cọ cọ nóng ran, ngứa cả người, cười haha bấm thang máy: "Được, được rồi, đêm nay phá lệ một lần, nấu đồ dễ tiêu hóa cho anh."

Từ trước đến nay chú Trần làm việc chưa từng phải bận tâm, đồ đạc trên lầu đều được thu dọn thỏa đáng, bàn ghế dây mây được đặt bên cạnh cửa sổ sát đất, song song với bàn ăn nhỏ.

Tang Du đột nhiên đi tới, bổ nhào trên ghế sô pha quen thuộc lăn tròn hai vòng rồi đi dép lê hào hứng lao vào phòng bếp, giành giật thời gian chuẩn bị nguyên liệu, Lam Khâm cũng đi tới cạnh cô làm trợ thủ, nhìn cái gì cũng thèm thuồng, cách vài giây lại nuốt nước miếng một lần.

"Nước miếng chảy ra rồi kìa ——" Tang Du vội cười, vươn tay rửa sạch rau xanh xé một miếng bỏ vào miệng Lam Khâm: "Thật đáng thương, ăn trước một ít rau đã."

Khi cô chuẩn bị xong hết nguyên liệu vào nước dùng, đang định bắc bếp xuống, quay đầu lại liền thấy Lam Tiểu Khâm đang mặc đồ nhung kẻ ở nhà vẫn đang ngậm miếng đồ ăn kia, rồi lại cúi đầu ngoan ngoãn rửa sạch bí đao.

Trái tim Tang Du mềm nhũn.

Thật là nghe lời quá, muốn cắn một cái.

Cô bước đến, nâng khuôn mặt anh lên mà bóp véo, bỏ rau quả xuống xong liền rót cho anh một chén canh nóng.

Lam Khâm nâng lên nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, anh vui sướng liếm liếm khóe môi, uống non nửa chén, Tang Du thấy anh được lót dạ, cuối cùng cũng an tâm hơn chút, đẩy anh ra khỏi phòng bếp: "Có mùi dầu khói, sẽ rát cổ họng anh đó, anh ra phòng khách đợi đi."

Phòng khách vẫn giống hệt như cũ, có hai chiếc vali lớn ở huyền quan.

Lam Khâm dựa lưng vào cửa phòng bếp vài giây, nụ cười trên mặt phai đi một chút, bước tới lấy ra một cái trong đó, lấy trong ngăn túi hồ sơ tài liệu liên quan, đem lên phòng làm việc trên lầu, bỏ vào trong ngăn kéo khóa nhỏ còn chứa cả thư của Tang Du.

Lam Khâm mở ngăn kéo trên cùng ra, lấy một cuốn nhật ký dày cộp, lật đến trang giấy cuối cùng mới được viết gần nhất.

Là trước khi anh dọn đến nhà cũ nhà họ Lam.

"Tiểu Ngư đồng ý làm bạn gái của mình, như nằm mơ vậy/"

"Có thể mãi mãi không bao giờ tỉnh lại không..."

"Chỉ cần cô ấy thích mình một chút, một chút thôi là đủ rồi."

Lam Khâm cười khổ, anh thật sự tham lam, bây giờ mới qua bao lâu thôi, đừng nói là một chút... Nhiều chút cũng không đủ.

Anh muốn tất cả của cô.

Dưới lầu, phòng bếp náo nhiệt vang lên, tiếng động không dứt, Lam Khâm vẫn yên lặng trong phòng làm việc chờ không nổi muốn đi xuống, đúng lúc vừa bước xuống nửa cầu thang, điện thoại đã vang lên, là bà nội gọi.

Tống Chỉ Ngọc luôn nói được làm được từ trước tới nay.

Lam Khâm biết quá rõ những lời bà muốn nói, anh không thể làm bà hài lòng, chỉ bằng coi như không thấy.

Chờ một lúc điện thoại tự động cúp, anh lại tắt máy, nhưng chưa đến hai phút, tiếng thông báo liên lạc video liên tiếp vang lên, hiển nhiên đã có người ở dưới lầu.

Tang Du vội vàng thò đầu ra: " Khâm Khâm, ai tới vậy?"

Lam Khâm tiến tới xoa mặt cô, cụp mắt xuống.

Tang Du biết khi trên xe anh nhận được tin nhắn wechat, vừa thấy phản ứng này cô liền hiểu được, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, mặc dù biết đó là bà nội, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận được cảnh người dùng cách hùng hổ dọa người như vậy đối xử với Lam Khâm.

Đặc biệt là... cưỡng ép lấy những bản thiết kế anh quý trọng đi.

"Khâm Khâm," Tang Du nhẹ giọng gọi anh: "Những thiết kế có bớt ở xương quai xanh, là anh vẽ cho em sao?"

Lam Khâm khựng lại, thì ra bà nội đã nói với Tiểu Ngư rồi...

Lam Khâm không giấu giếm, nặng nề gật đầu.

Từ năm đầu tiên sợ hãi ngồi trong xe nhìn cô từ xa, cho đến bây giờ sống chung sớm chiều với cô, trong sáu năm, mỗi năm đều thiết kế mười hai bộ trang sức cho cô, chứa toàn bộ tâm huyết, yêu thương, sự hăng hái của mình.

Không còn nhấn chuông nữa, Tang Du kinh ngạc hỏi: "Bà nội từ bỏ rồi sao?"

Lam Khâm im lặng, giây tiếp theo, trong phòng bếp vang lên tiếng chuông điện thoại, bây giờ chuyển sang điện thoại của Tang Du, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hy vọng tan biến, đi qua đi lại ngẫm nghĩ: "Không biết sao bà lại làm vậy, không phải bà nội rất quan tâm đến anh sao? Lần này sao mà lại giúp chú hai, làm phiền đến anh."

Cô tức giận đến mức vò tóc mình: "Đều do hôm đó em say, nếu không anh sẽ không phải đồng ý điều kiện dễ dàng."

Lam Khâm ôm lấy cô an ủi, sao có thể do cô được, bà nội quyết tâm muốn làm, tất nhiên sẽ tìm được cơ hội.

Về phần tổn thương anh... Anh vẫn luôn hiểu bà không phải bà nội của một mình anh, hơn nữa thân phận của bà là Tống Chỉ Ngọc nhà họ Lam.

Từ trước tới nay anh không đòi hỏi quá nhiều, mặc dù rõ ràng bà nội là người như vậy, nhưng anh vẫn muốn cảm ơn bà vì đã cho anh một chút quan tâm, ấm áp, anh sẽ cố gắng báo đáp bà vô điều kiện.

Nhưng mà lần này bà ấy đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.

Hai ba phút sau, điện thoại Tang Du không còn vang lên nữa, căn nhà to như vậy khôi phục lại sự yên lặng trong chốc lát, chỉ có tiếng nước canh sôi sủi bọt khí.

Tang Du nắm lấy tay Lam Khâm, cảm nhận được đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trong lòng đau nhức không nói nên lời, lần đầu tiên không nhịn được mà oán trách bà nội, muốn thiết kế cũng được, muốn giúp anh được lộ diện cũng tốt, hay là... thật sự muốn anh tiếp quản, thừa kế nhưng bà có từng hỏi suy nghĩ của Lam Khâm chưa?

Lam Khâm có chấp nhận hay không cũng không quan trọng như vậy sao?

Canh đã sôi, hương thơm tràn ra nắp nồi lan khắp bếp, nhưng Tang Du không có tâm trạng, tắt bếp đi, cố gắng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng, muốn cười thật tươi trêu chọc Khâm Khâm cho anh vui vẻ, nhưng lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa bị đập dồn dập, tiếng bà thở gấp dồn dập thỉnh thoảng vang lên đứt quãng, nghe không rõ.

... Bà nội lên đây?!

An ninh của khu Lâm Giang đều rất nghiêm ngặt, mỗi tầng là một hộ gia đình, thang máy chỉ có thể đến tầng nhà mình, trừ khi là có sự cho phép của lầu trên, nếu không không thể sử dụng được thang máy.

Không phải bà tìm chú Trần để quẹt thẻ chứ?

Lam Khâm và Tang Du nhìn nhau, Tang Du vội vàng lau tay trên tạp dề, nắm tay Lam Khâm đi đến cạnh cửa, lời của Tống Chỉ Ngọc rõ ràng hơn: "Lam Khâm, bà không tìm ông Trần lấy thẻ mà đi lên bằng thang bộ lên, có đủ thành ý không? Con mở cửa được chứ, bà cháu mình chính thức đối mặt nói chuyện với nhau."

Tầng mười sáu, đi bộ lên?!

Tang Du giật mình đè lên chốt cửa, nhăn mặt nhìn Lam Khâm, sau đó liền chờ quyết định của anh, Lam Khâm nhắm mắt lại, đôi tay nắm chặt rồi lại buông ra, vòng lấy ôm Tang Du vào lồng ngực rồi mở cửa.

Hành lang sáng ngời ánh đèn, trước nay Tống Chỉ Ngọc luôn cẩn thận tỉ mỉ nay mái tóc bạc xoăn hơi rối, khuôn mặt nếp nhăn toàn mồ hôi, sắc mặt trắng bệch nhưng thân thể vẫn thẳng đứng, thấy Lam Khâm xuất hiện, trong chớp mắt ánh mắt bà dịu đi một chút, sau đó lập tức mạnh mẽ sắc bén nói: "Thật đúng là Khâm Khâm tốt mà, muốn gặp con cũng thật không dễ."

Tang Du không biết nên nói gì, cô chắc chắn Tống Chỉ Ngọc chỉ mệt mỏi chứ không có vấn đề gì, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Lam Khâm, đi vào phòng bếp pha trà, yên lặng đắp màng giữ tươi lên nguyên liệu nấu lẩu đã được chuẩn bị sẵn.

Không biết phải nói chuyện đến khi nào mới xong, Khâm Khâm mới chỉ húp chút canh.

Cô vội vàng làm một bát canh trứng đơn giản nhất, bê cùng với trà đã pha đi vào phòng khách, cũng không quan tâm sắc mặt của Tống Chỉ Ngọc, thân mật nhẹ nhàng nói: "Khâm Khâm, ăn trước đi."

Không muốn để Lam Khâm thất vọng, cô hạ giọng an ủi dỗ dành anh: "Lát nữa chúng ta lại nấu lẩu ăn nhé."

"Tiểu Ngư, Khâm Khâm sắp phải làm phẫu thuật rồi," Hô hấp Tống Chỉ Ngọc đã gần trở lại bình thường, nhạy bén bắt được điểm mấu chốt: "Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, mà tám, chín giờ con còn cho Khâm Khâm ăn lẩu?"

Trái tim Tang Du xiết lại.

Bên ngoài Tống Chỉ Ngọc vẫn mang vẻ dịu dàng, ôn hòa với cô nhưng giọng nói lại mạnh mẽ, cường ngạnh không thể bỏ qua: "Đừng quên, ngoài là người yêu ra con còn là nhà dinh dưỡng của Khâm Khâm."

Đôi mắt u ám của Lam Khâm dần sâu thẳm, anh đặt cái chén lên bàn trà, tiếng động không quá lớn nhưng ẩn ý rất rõ ràng.

Từ nhỏ đến đến lớn đây là lần đầu tiên anh dùng thái độ rõ ràng như vậy kháng cự bà nội.

Không cần biết là ai, cho dù có như thế nào, chỉ cần anh còn ở đó, không ai có thể làm tổn thương Tiểu Ngư bằng bất cứ giá nào.

Tang Du nhìn vào đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu của Tống Chỉ Ngọc, cúi thấp đầu không nói lời nào, cô cầm cái chén Lam Khâm vừa đặt xuống, thổi thổi hơi nóng, đưa đến bên miệng anh: "Khâm Khâm, uống thêm hai miếng đi, chờ anh uống xong, em xuống dưới lầu mua cà phê, lần trước bà mời em nên hôm nay em mới có cơ hội mời lại."

Lam Khâm nhìn cô chằm chằm, ngón tay ôm chặt eo cô không buông, vội vàng tìm giấy bút.

"Anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải bà nội hung dữ với em, bà chỉ nhắc em tránh đi một lát, em hiểu mà," Tang Du nhẹ giọng nói: "Anh đừng lo cho em, khi nào hai người nói chuyện xong em sẽ lên mà, bây giờ còn sớm, bên ngoài rất an toàn."

Tang Du nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng tư thế như không đồng ý thì không bỏ qua.

Lam Khâm miễn cưỡng uống thêm mấy ngụm, bởi vì tâm trạng mà dạ dày co rút một chút, anh chỉ sợ hôm nay nói chuyện sẽ không thể yên bình được, nội dung cũng khó khống chế nên cau mày viết chữ cho cô: "Cứ đợi ở quán cà phê dưới lầu, không cần đi lên, tới nơi rồi chụp ảnh và gửi tin nhắn, đợi anh đến đón em."

Tang Du nghe lời đồng ý, đứng lên cười với Tống Chỉ Ngọc, cô nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn nói lời trong lòng ra: "Bà nội yên tâm, cháu chưa bao giờ quên chức trách của một nhà dinh dưỡng, nhưng nếu có thể châm chước trong chừng mực, cháu vẫn hy vọng Lam Khâm có thể vui vẻ."

"Giống như cháu đồng ý việc anh ấy phẫu thuật, không phải vì bất cứ lý do nào khác, mà chủ yếu vì đó là nguyện vọng của anh ấy."

"Bà băn khoăn, suy nghĩ nhiều, con cũng hiểu nhưng Khâm Khâm đã khổ lắm rồi, so với lý trí thì con muốn nghe theo trái tim hơn."

Tang Du nói xong thì bình thản tạm biệt bà, chỉ lấy chìa khóa cùng túi xách, ngọt ngào nháy mắt với Lam Khâm, không muốn anh lo lắng còn nghịch ngợm hôn gió một cái, rồi đóng của xuống lầu.

Cô không gọi cho Mạnh Tây Tây mà tự chọn cho mình vị trí gần cửa sổ của quán cà phê, đó cũng chính là vị trí thuận tiện nhất để lãng phí thời gian.

Lúc trong lòng có chút không tập trung, mới uống được nửa ly cà phê đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

Tang Du càng hoảng sợ, ngồi thẳng người lại, những khách hàng khác trong quán đều sợ hãi xì xào hỏi thăm, nhân viên cửa hàng vội vàng chạy ra xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, công tắc nguồn bị cháy, xin chờ một lát sẽ được khôi phục lại ngay ạ, mọi người đừng lo lắng, cửa hàng chúng tôi sẽ có món quà nhỏ để đền bù."

Trái tim cô vốn đang ở trên lầu, cô rất nhớ Lam Khâm nhưng nghĩ nếu mình đã biết điều rời đi thì chẳng có lý do quay lại được.

Việc này rất tốt, lý do đã xuất hiện.

Đứt cầu dao nên mất điện, cô không còn cách nào đành phải lên tầng, khá hợp tình hợp lý nhỉ?

Tang Du dứt khoát rời khỏi quán cà phê, đi tới trước cửa quán còn bị người ta mạnh mẽ nhét món quà nhỏ, lúc cô từ chối, lúc chuyển góc độ, chiếc xe địa hình màu xám đậm quen mắt kia lại xuất hiện trong tầm mắt lần nữa.

Cô chơi lớn một chút, vội vàng nhìn cẩn thận.

Đèn đường bên ngoài vẫn sáng ngời như thường lệ, xen kẽ cùng với những bóng cây thấp thoáng, chiếc xe địa hình đang mở cửa sau, một người đàn ông trung niên bước ra, đặc biệt vòng ra sau xe rời đi, khi ông ta nghiêng người đi qua giữa khe hở của hàng cây, đôi mắt Tang Du nhảy vọt.

... Là đại cổ đông khiêu khích đó, từng đi theo chú hai đến nhà hồi trước?

Bây giờ ông ta đi rồi nhưng cũng không thèm đóng cửa xe.

Tang Du ngừng thở, trực giác cho biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện, theo bản năng cô tránh sau lưng nhân viên quán cà phê, để anh ta che giúp mình.

Không tới mấy giây, một bóng người khác bước ra từ trong xe.

Ngực Tang Du như bị đè lên, cô lập tức nhớ ra vì sao chiếc xe này lại quen mắt đến vậy, thì ra cô từng nhìn thấy chiếc xe này ở trước cổng lớn nhà họ Lam.

Đây là xe của anh cả Lam Cảnh Trình.

Mà bây giờ người xuất hiện sau vị cổ đông đó không ai khác là Lam Cảnh Trình.

Hai người này, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở dưới lầu nơi mình và Khâm Khâm ở, còn lén lút đi chung một chiếc xe... Chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm ngắm trăng, ai tin được?

Tang Du đè lên trái tim đập dữ dội của mình, lấp tức đưa ra một quyết định nhanh chóng, cô không thể coi như không thấy được, phải nắm bắt cơ hội dò hỏi tin tức thay Khâm Khâm.

Lam Cảnh Trình bực bội hút thuốc, hẳn sẽ không lập tức rời đi.

Tang Du nhận món quà từ tay nhân viên cửa hàng để kéo dài thời gian, chờ vị cổ đông rời đi hoàn toàn rồi vờ như vô tình gặp được Lam Cảnh Trình, ngạc nhiên chào hỏi: " ... Anh cả? Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây!"

Hai ngón tay Lam Cảnh Trình dập tắt khói, ngoài ý muốn híp mắt nhìn cô chằm chằm hồi lâu, hơi suy tư, ngay sau đó hiểu ra: "Tang tiểu thư, bà nội tới đây tìm Khâm Khâm, cô bất tiện nên xuống đây hả?"

Tâm tư Tang Du xoay chuyển, Lam Cảnh Trình biết bà nội tới, dường như cũng biết mục đích của bà, hơn nữa từ đầu đến cuối anh ta đều có thành kiến với cô.

Vậy mình cứ giả vờ ngu ngốc là được.

Tang Du thầm siết chặt lòng bàn tay, rất không vui vẻ phàn nàn: "Anh cả, anh cũng biết rồi hả? Có thể là chuyện gì chứ, bà nội không cho tôi ở đó, đuổi tôi ra ngoài, tôi muốn ngồi ở quán cà phê mà không ngờ lại bị cúp điện."

Lam Cảnh Trình vân vê điếu thuốc, khàn khàn thấp giọng nói: "Đương nhiên không thể để cô nghe chuyện đại sự của Lam gia, đến tôi còn không thể nghe."

Anh ta cười như không cười, trên mặt lộ ra sự u ám: "Vận may của Tang tiểu thư thật không tệ, lúc trước không thèm để ý chuyện Khâm Khâm khuyết tật, bây giờ còn chưa rõ nhưng có khả năng cậu ta thành người thừa kế mới của Lam gia đó."

"Đừng nói đùa, Khâm Khâm chỉ là một nhà thiết kế thôi," Tang Du giả bộ không hiểu, chớp mắt mờ mịt: "Anh cả, nếu anh có chuyện gì sao không thử lên xem? Bà nội sẽ không ngăn cản anh đâu."

Lam Cảnh Trình cụt hứng phẩy tay: "Thôi, tôi lên cũng vô dụng." Anh ta nghiến răng lẩm bẩm: "Tôi làm gì cũng vô dụng."

Nhìn Lam Cảnh Trình lái xe đi, cho đến khi chiếc xe địa hình biến mất ở cuối đường, Tang Du mới buông lỏng bả vai căng cứng nãy giờ, thở một hơi thật mạnh, xoa xoa mắt, lập tức xoay người chạy nhanh lên lầu.

Lần này, cô cũng coi như đã nhìn thấu tất cả...

Người nhà họ Lam không có một ai đối xử thật lòng với Khâm Khâm.

Chú hai tỏ ra ân cần thực chất là vì bản thiết kế của Khâm Khâm có giá trị.

Anh cả đi qua giả vờ quan tâm như vậy thực chất là vì địa vị đang bị uy hiếp, nên mới mang tâm trạng phức tạp quái gở.

Mà bà nội cũng không phải yêu thương, quan tâm Khâm Khâm thực sự.

Lam Khâm là nhà thiết kế vì gánh chịu sự áy náy dằn vặt lương tâm của người nhà họ Lam, được đề bạt lên cao hơn cũng chỉ vì mình là người được chọn phải dốc sức tranh đoạt cho tập đoàn nhà họ Lam.

Duy nhất đây không phải là Lam Khâm chân chính.

Cảm xúc chân chính, tâm nguyện, thích hay không thích của anh dường như chỉ xếp sau cùng.

Tang Du quay cuồng trong lòng, càng chạy nhanh hơn, cô có thể biết bà nội muốn nói điều gì, chắc chắn không thể thiếu giọng nói của một bề trên lạnh nhạt thản nhiên.

Cô lao ra khỏi thang máy, đôi chân khẽ khàng lẳng lặng ngừng ở cửa, há miệng thở dốc, tay ấn lên ván cửa.

Cô không muốn Khâm Khâm một mình đối diện với sự tàn khốc này.

Ít nhất cô có thể nói với anh.

Trên thế giới này còn có em yêu anh, không vì bất kỳ điều gì khác, chỉ vì anh là Lam Khâm.

Bình Luận (0)
Comment