Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 43

 
Hạ Huyên nhớ lại câu nói năm đó cô đã viết trong cuốn nhật ký:

Lục Tư Châu, anh có thể thích em không?

Được như ý nguyện, tim Hạ Huyên ngọt ngào vô cùng.

Sau bữa ăn, ba chàng trai khoác vai nhau đi phía trước, Hạ Huyên và Trương Tuyết khoác tay nhau thong thả đi sau. 

Trương Tuyết đã uống một chút rượu, mắt cô ấy đỏ hoe. 

Cô ấy tựa vào vai Hạ Huyên, ngửa đầu nhìn những vì sao trên trời cảm thán: "Hạ Huyên, cậu đã chạm được vào những vì sao rồi."

Năm đó, ngày chuyển trường, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Trương Tuyết. 

Trong điện thoaij Hạ Huyên đã khóc rất lâu. 

Trương Tuyết hỏi cô có chuyện gì?

Cô vừa khóc vừa nói không có, chỉ là không nỡ rời xa cô ấy.

Trương Tuyết nói vậy thì đừng đi. 

Hạ Huyên nức nở nói: "Phải đi."

Trương Tuyết khuyên cô rất lâu. 

Sau đó không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang Lục Tư Châu. 

Trương Tuyết hỏi cô: "Hạ Huyên, có phải vì Lục Tư Châu không?"

Hạ Huyên không nói phải, cũng không nói không.

Trương Tuyết quá hiểu cô, lập tức hiểu ra điều gì đó: "Cậu ấy có bắt nạt cậu không?"

Hạ Huyên khóc to hơn: "A Tuyết, phải làm sao đây? Tớ rất muốn chạm vào những vì sao, nhưng lại không thể nào chạm tới được."

Ban đầu Trương Tuyết không hiểu ý nghĩa của từ "vì sao" trong lời nói của Hạ Huyên. 

Năm lớp 11, cô ấy đến Yến Thành thăm Hạ Huyên. 

Hai người uống một chút rượu. 

Trong cơn say mờ ảo, cô ấy nghe Hạ Huyên nói: "Lục Tư Châu, vì sao."

Sau đó cô ấy mới hiểu ra, hóa ra vì sao chính là Lục Tư Châu.

Hạ Huyên đáp lại: "Đúng, tớ đã chạm vào những vì sao rồi."

Trương Tuyết cười nhìn cô, đột nhiên rất muốn hát. 

Không hiểu sao lại nhớ đến bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" mà Lục Tư Châu đã hát trong sinh nhật anh.

Trương Tuyết khoác tay Hạ Huyên, lắc đầu hát:

"Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu"

"Tình yêu của em dành cho anh có bao nhiêu phần"

"Tình của em là thật"

"Tình yêu của em là thật"

"Ánh trăng nói hộ lòng em"

Hạ Huyên cười nhìn Trương Tuyết, cũng hát cùng cô ấy:

"Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu"

"Tình yêu của em dành cho anh có bao nhiêu phần"

"Tình của em không đổi thay"

"Tình yêu của em không đổi thay"

"Ánh trăng nói hộ lòng em"

Phía trước, Lục Tư Châu, Tô Dương và Trần Triết quay đầu lại nhìn họ, cũng hát theo:

"Một nụ hôn khẽ khàng"

"Đã làm lay động trái tim em"

Ánh trăng trắng xóa xuyên qua kẽ lá, rọi xuống đất một mảng bạc, giống hệt như dải ngân hà trên trời.

Họ đi đến một con dốc cao, đứng ở điểm cao nhất nhìn xuống toàn bộ thành phố, che miệng khẽ hô lên: "A--, Nam Thành, chào cậu."

Tiếng vọng lại: "A--, Nam Thành, chào cậu."

Gió thổi bay mái tóc của họ. 

Trong khoảnh khắc đó, họ nhìn nhau, cùng nhau hát: "Một nụ hôn khẽ khàng, đã làm lay động trái tim em..."

Tối hôm đó, lúc chín giờ Trương Tuyết, Tô Dương và Trần Triết bắt taxi về trường. 

Hạ Huyên và Lục Tư Châu nắm tay nhau thong thả đi bộ về Châu Đại.

Lần này chỗ ăn không phải là quán nướng lần trước, cách đó khoảng mười lăm phút đi xe, đi bộ ít nhất phải mất ba mươi phút.

Lục Tư Châu ban đầu định bắt taxi đi, nhưng Hạ Huyên không đồng ý. 

Cô đỏ mặt, mắt cong cong lắc tay anh: "Em muốn đi bộ về trường, em muốn đi bộ về trường."

Bạn gái làm nũng quá giỏi, Lục Tư Châu thấy lòng xao động. 

Anh x** n*n ngón tay cô, hỏi: "Em chắc muốn đi bộ không? Sẽ đi rất lâu đấy, em có chịu được không?"

Hạ Huyên mím môi gật đầu mạnh: "Chịu được."

Khi gật đầu, cô không kiểm soát được lực, cơ thể ngã về phía trước. 

Lục Tư Châu ôm lấy cô vào lòng, cười một cách lười biếng: "Thế này mà chịu được à?"

"Chịu được," Hạ Huyên đứng lên khỏi lòng anh, buông tay anh ra rồi đi về phía trước. 

Cô đi thẳng, trông không có vấn đề gì cả.

Lục Tư Châu vừa định khen cô thì cảnh tiếp theo khiến anh bật cười. 

Hạ Huyên đi được một đoạn, đột nhiên dừng lại, cúi người thật sâu trước một cây cột đèn, lễ phép nói: "Xin lỗi chú cảnh sát, tôi đã uống rượu rồi, nhưng tôi không lái xe đâu, tôi đi bộ. Hì hì, tạm biệt chú cảnh sát."

Nói xong, cô lại cúi người một lần nữa.

Lục Tư Châu đứng phía sau, một tay chống hông, một tay xoa trán khẽ bật cười. 

Anh bất lực lắc đầu, bước tới, ôm lấy eo Hạ Huyên: "Làm gì có chú cảnh sát nào ở đây?"

"Đây... không phải sao?" Hạ Huyên nheo mắt nhìn, lúc này mới phát hiện mình nhầm. Cô lại đứng thẳng, cúi người, nói: "Xin lỗi ông Vương, tôi không cố ý về muộn đâu, tôi về ký túc xá ngay đây."

Ông Vương là bác bảo vệ cổng trường Châu Đại, thân hình ông và cột điện cũng có chút giống nhau, đều tròn tròn.

Lục Tư Châu lúc này mới hiểu, bạn gái anh thực sự đã say rồi. 

Anh khoác vai cô: "Lại đây, anh đỡ em."

"Không." Bạn gái sau khi say rượu trông không giống với vẻ ngoan ngoãn thường ngày, Hạ Huyên lắc đầu: "Em tự đi."

"Được, em tự đi." Lục Tư Châu không cãi lại cô, anh nắm tay cô cùng đi về phía trước.

Nhiệt độ ở Nam Thành vào giữa tháng mười hai khá thấp. 

Lục Tư Châu sợ cô lạnh liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.

Hạ Huyên có chút không hợp tác, cứ cựa quậy mãi. 

Lục Tư Châu véo eo cô, kéo cô đến trước mặt. 

Mũi anh chạm vào mũi cô dỗ dành: "Ngoan, nghe lời, đừng động đậy."

Hạ Huyên bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho đỏ mặt, mí mắt cô vô thức run rẩy: "Nghe lời có thưởng không?"

"Có chứ." Lục Tư Châu lùi lại một chút, nhướng mày: "Đưa tay đây."

Hạ Huyên ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

Lục Tư Châu lại nói: "Tay kia nữa."

Hạ Huyên lại ngoan ngoãn đưa tay trái ra. 

Lúc này cô mới nhớ ra để hỏi anh: "Thưởng gì ạ?"

Lục Tư Châu kéo khóa áo khoác cho cô xong, ôm lấy eo cô, dùng lực ấn vào. 

Hai người lại dính chặt vào nhau. 

Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, nói: "Là anh."

Hai chữ đó như nhảy múa bên tai Hạ Huyên, khiến tim cô run lên một cách kỳ lạ. 

Cô nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói gì lại nghe thấy anh nói: "Muốn không, hả?"

Ánh mắt của chàng trai quá nồng nhiệt, quá say đắm. 

Hạ Huyên không dám nói muốn cũng không dám nói không. 

Cô chớp chớp mắt rất lâu vẫn không nói nên lời.

Cô cứ thế chìm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, bị ánh sáng trong mắt anh bao vây chặt chẽ. 

Tim cô cũng đập nhanh hơn theo từng nhịp.

Khi xấu hổ, cô sẽ vô thức né tránh. 

Cô vừa định lùi lại, Lục Tư Châu đã giơ tay giữ cô lại. 

Giọng nói vừa dụ hoặc vừa quyến rũ lại vang lên.

"Không dám à?"

Hạ Huyên đúng là không dám. 

Tim cô đập "thình thịch" càng ngày càng nhanh hơn. 

Cô không dám nhìn thẳng vào anh, tay cô đặt giữa hai người, môi mím chặt không biết nên nói gì.

Một lúc sau, trên đỉnh đầu cô truyền đến một tiếng cười nhẹ. 

Lục Tư Châu khẽ gõ lên trán cô: "Nghĩ gì vậy? Dù em có muốn, anh cũng không đồng ý đâu."

Nói xong, anh đưa tay chắn trước mặt, làm động tác bảo vệ.

Hạ Huyên bị hành động của anh chọc cười, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta..."

Chưa nói hết câu, cô đã thấy chàng trai vừa ôm eo cô giờ lại quỳ xuống trước mặt cô. 

Cô chớp chớp mắt: "Làm gì vậy?"

"Lên đây, anh cõng em." Lục Tư Châu quay đầu lại nói với cô.

"Không cần đâu," Hạ Huyên nhìn xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn họ, cô có chút ngại.

"Ngoan, nhanh lên," Lục Tư Châu vỗ vỗ vai: "Ngoan, lại đây."

Hạ Huyên mím môi không nhúc nhích. 

Lục Tư Châu đứng dậy: "Hay là em muốn anh bế em đi? Cõng và bế, em chọn một?"

Bế?

Ngại biết bao nhiêu.

"Cõng." Hạ Huyên nắm vạt áo nói: "Cõng đi."

Lục Tư Châu lại quỳ xuống. 

Cô từ từ leo lên. 

Ban đầu, sợ mình quá nặng, cô không dám dồn hết sức nặng của cơ thể xuống. 

Chỉ đến khi lưng anh cứng ngắc cô mới ngoan ngoãn nằm xuống.

Cô vòng tay ôm cổ Lục Tư Châu, mặt áp vào lưng anh, miệng ngân nga bài Ánh trăng nói hộ lòng tôi.

Giọng hát của cô gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khiến lòng người xao xuyến. 

Tai Lục Tư Châu nhột hết lần này đến lần khác. 

Anh chợt có chút hối hận vì đã cõng cô.

Đáng lẽ ra anh phải đòi chút "phúc lợi" trước khi cõng.

"Hạ Huyên." Anh khẽ gọi một tiếng.

Hạ Huyên nghiêng đầu. 

Môi cô gần như chạm vào vành tai anh, khẽ "Hả?" một tiếng.

Lục Tư Châu đỡ chân cô lên cao hơn một chút, đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh hỏi cô: "Năm lớp 10, ngày nghỉ đông, có phải em đã tìm anh không?"

Ký ức của Hạ Huyên lại bị kéo về. 

Năm đó, ngày nghỉ đông, Trương Quyên đã đưa ra tối hậu thư cho cô, nhất định phải chuyển trường, không có đường thương lượng.

Cô thích anh, từ cấp 2 đã thích rồi. 

Cứ nghĩ có thể làm bạn cùng lớp với anh hết ba năm cấp 3. 

Nào ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Cô thực sự không nỡ rời xa anh. 

Tối hôm đó cô đã khóc rất lâu. 

Trong cuốn nhật ký, những giọt nước mắt thấm đẫm từng câu chữ. 

Câu "Lục Tư Châu, tớ thích cậu" bị ướt nhòe.

Cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó. 

Cả người như bị ngâm trong nước biển, không thể thở nổi.

Sau đó, cô nghĩ đến việc tỏ tình. 

Cô phải nói với Lục Tư Châu cô thích anh. 

Ngày hôm đó, cô đến trường rất sớm. 

Mỗi phút của ngày hôm đó đối với cô đều là sự dày vò.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc tan học. 

Cô đi tìm anh, thấy bức ảnh nắm tay trong vòng bạn bè của anh, rồi lại nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Giang Phong.

Khoảnh khắc đó, nước mắt cô tuôn rơi như mưa.

Hạ Huyên hít hít mũi, giọng nói có chút mơ hồ: "Gì cơ?"

"Có phải em đã tìm anh không?"

Lục Tư Châu nhớ lại. 

Năm đó, ngày nghỉ đông, anh và Giang Phong từ văn phòng giáo viên về lớp. 

Hầu hết mọi người trong lớp đều ở đó, chỉ không có Hạ Huyên. 

Anh hỏi Trương Tuyết: "Hạ Huyên đi đâu rồi?"

Trương Tuyết nhìn quanh: "Chắc là đi rồi. Hạ Huyên sao vậy, sao lại không đợi tớ chứ."

Nói rồi, Trương Tuyết nhét sách vào cặp, xách cặp ra khỏi lớp. 

Vừa đi vừa nhắn tin: [Hạ Huyên, cậu ở đâu vậy? Sao hôm nay không đợi tớ?]

Lục Tư Châu lẳng lặng đi phía sau. 

Từ xa, anh thấy Trương Tuyết lấy điện thoại ra gọi, nhưng đầu dây bên kia không ai nghe máy. 

Cô ấy lẩm bẩm: "Làm gì vậy? Sao không nghe máy."

Chiều hôm đó, Lục Tư Châu quay lại trường lấy bài tập từ giáo viên chủ nhiệm. 

Anh nghe giáo viên chủ nhiệm nói về chuyện Hạ Huyên chuyển trường. 

Khoảnh khắc đó, chiếc điện thoại trên tay anh rơi xuống đất. 

Anh kinh ngạc hỏi: "Cô ơi, Hạ Huyên sao rồi ạ?"

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Hạ Huyên à, chuyển trường rồi."

Kỳ nghỉ đông năm đó Lục Tư Châu đã trải qua rất tồi tệ.

"Hạ Huyên, có phải em đã nghe cuộc trò chuyện của anh và Giang Phong không?" Lục Tư Châu lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn. 

Sau đó phát hiện Hạ Huyên đã ngủ từ lúc nào, má cô ửng hồng.

Lông mi cô rất dài, khi rũ xuống tạo thành một cái bóng đậm. 

Mắt cô rất to, khi mở ra thì lanh lợi, khi nhắm lại thì tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Môi hồng hào.

Ánh mắt Lục Tư Châu dừng lại trên môi cô một lúc lâu. 

Cô gái rụt cổ lại. 

Đôi môi hồng hào của cô áp vào bên cổ anh. 

Nơi đó truyền đến cảm giác nóng bỏng.

"Hạ Huyên." Lục Tư Châu lại gọi cô một lần nữa. 

Hạ Huyên lẩm bẩm một tiếng rồi im lặng.

"Ngoan, đừng ngủ, sẽ bị cảm lạnh đấy."

"..." Trên lưng anh truyền đến tiếng thở đều đều.

Lục Tư Châu dừng lại bên đường, đưa tay bắt một chiếc taxi. 

Anh đặt Hạ Huyên vào xe trước, sau đó mình cũng ngồi vào: "Đến Châu Đại, cảm ơn."

Trên xe, anh ôm eo Hạ Huyên một lúc cũng không buông. 

Giống như giấc mơ nhiều năm trước đã thành sự thật. 

Anh tìm cô khắp nơi, cuối cùng mới biết cô đã đến Yến Thành.

Trong mơ, anh tưởng tượng ra cảnh hai người dựa vào nhau. 

Anh áp mặt vào mặt cô, nói với cô: Hạ Huyên, đừng đi.

Hạ Huyên bị ánh mắt của người khác nhìn chằm chằm mà tỉnh giấc. 

Cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang dồn vào mặt mình, và cả hơi thở rất quen thuộc, phảng phất hương hoa, rất giống với mùi nước hoa trong ký túc xá của cô.

Ký túc xá?

Mùi nước hoa?

Hạ Huyên mở bừng mắt, trước mặt là bốn khuôn mặt phóng đại. 

Trịnh Yến và các bạn đang trong một tư thế kỳ quái, một chân đạp lên bàn, một chân đạp lên thanh giường, nhìn chằm chằm vào cô.

Hạ Huyên chớp mắt: "Có... chuyện gì không?"

Trịnh Yến: "Ngủ ngon không?"

Hạ Huyên gật đầu: "Ừm, rất ngon."

Tối qua cô ngủ rất ngon, cũng không mơ gì. 

Cô ngủ một mạch đến tận bây giờ. 

Thấy họ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô sờ tay lên mặt, do dự hỏi: "Có chuyện gì nữa không?"

Chu Duyệt hỏi: "Cậu có nhớ tối qua cậu về bằng cách nào không?"

"..." Tối qua? Hạ Huyên nghĩ một chút. Cô và Trương Tuyết, Lục Tư Châu, Tô Dương, Trần Triết cùng đi ăn. Họ đều đã uống một chút rượu. Sau đó Trương Tuyết và mọi người đi về, chỉ còn lại cô và Lục Tư Châu. Cô làm nũng đòi đi bộ về trường. Lục Tư Châu ôm eo cô, dỗ dành: "Đi bộ mệt lắm, đi xe nhé?"

Giọng điệu nói chuyện giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Vai Hạ Huyên vô thức run lên. 

Cô từ từ ngồi dậy. 

Khi đứng lên, cô lại nhớ ra điều gì đó. 

Hình như Lục Tư Châu cõng cô về.

Còn khen cô ngoan.

Cõng cô?

Là anh cõng cô về sao?

Hạ Huyên lắc đầu, cố gắng nhớ lại. 

Nhưng mọi chuyện chỉ đến đó là đứt đoạn. 

Cô kéo chăn lên che ngang bụng, thăm dò hỏi: "Tớ về bằng cách nào?"

"Xem này." Trịnh Yến lấy điện thoại ra cho Hạ Huyên xem. 

Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh. 

Nói là ảnh thì không bằng nói là một tấm poster.

Ánh đèn, bóng dáng, đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chàng trai đang bế cô gái. 

Mặt cô gái vùi vào ngực chàng trai. 

Họ đi ngang qua dưới ánh sáng và bóng tối. 

Ánh đèn rọi lên người họ, mờ ảo. 

Ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng toát lên một vẻ đẹp.

Giống hệt như một khoảnh khắc nổi bật nào đó trong phim.

Chàng trai hơi rũ mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên. 

Ánh mắt anh chỉ có cô gái trong lòng.

"Có phải cậu không?" Trịnh Yến phóng to bức ảnh. 

Mặc dù khuôn mặt Hạ Huyên bị quần áo che khuất một phần, mặc dù có chút mờ, nhưng những người quen Hạ Huyên có thể nhận ra cô ngay lập tức.

Hạ Huyên mím môi: "Phải."

Trịnh Yến lại nhìn bức ảnh rồi hét lên: "A a a a a, góc nghiêng này quá đỉnh. Ánh mắt này của Lục Tư Châu, tư thế bảo vệ này, quá đỉnh."

"Nhìn giống như cảnh quay trong một bộ phim lớn vậy. Ánh đèn này cũng quá đỉnh." Tề Mai Mai tặc lưỡi nói.

"Các cậu công khai quá đấy." Tống Gia Gia với vẻ mặt của một người theo đuổi thần tượng đang hóng hớt chuyện tình cảm, phấn khích nói: "Nhưng mà tớ thích."

Chu Duyệt vừa ăn vặt vừa nói: "Nam thần Lục khi yêu cũng ồn ào quá. Ngọt quá đi mất."

Hạ Huyên chỉ dám nhìn bức ảnh một lần. 

Sau đó cô không dám nhìn nữa. 

Cô đỏ mặt bước xuống giường, đi dép vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, tát hai gáo nước lên mặt.

Khi cô cúi xuống rửa mặt lần nữa, điện thoại reo.

Cô lấy điện thoại từ túi áo ngủ ra. 

Màn hình hiện ba chữ "Lục Tư Châu". 

Thấy ba chữ này, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô mới nhấn nút nghe: "Alo."

"Tỉnh rồi à." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vừa dịu dàng vừa trầm ấm của chàng trai: "Có khó chịu ở đâu không?"

"Ừm, tỉnh rồi." Hạ Huyên trả lời: "Không có khó chịu ở đâu cả."

"Em muốn ăn gì?" Chắc là Lục Tư Châu vừa ra khỏi ký túc xá, cô nghe thấy tiếng đóng cửa. 

Sau đó cô lại nghe thấy anh nói: "Anh đi mua cho em."

"Không cần đâu." Trong ký túc xá truyền đến những tiếng ồn ào, cô mím môi: "Một lát nữa bọn em sẽ đến nhà ăn."

Lục Tư Châu khựng lại. 

Giọng nói của anh thay đổi một chút: "Lại không ăn sáng cùng anh à?"

Nghe có vẻ hơi thất vọng. 

Hạ Huyên giải thích: "Dù sao thì giờ học cũng gặp nhau mà, không thiếu lúc này đâu."

"Hả? Phải không."

Lục Tư Châu mặc cả: "Không ăn sáng cùng nhau cũng được. Nhưng em phải dành thời gian ăn trưa và ăn tối cho anh."

"... Được." Hạ Huyên do dự hỏi: "Tối qua em không làm gì quá đáng chứ?"

"Có." Lục Tư Châu cười nhẹ: "Em đã làm mọi thứ rồi."

Hạ Huyên: "..."

Cô đã làm những gì?

Hạ Huyên rất căng thẳng: "Em đã làm gì?"

Lục Tư Châu nói nhàn nhạt: "Sát tai lại gần đi."

Hạ Huyên ngoan ngoãn đưa tai sát lại gần điện thoại một chút, mí mắt run rẩy hỏi: "Làm gì ạ?"

"Lại gần hơn nữa," Lục Tư Châu nói.

"Được." Hạ Huyên lại gần hơn một chút. 

Tai cô áp sát vào ống nghe, cứ như anh đang nói chuyện bên tai cô.

Sau đó, Hạ Huyên nghe thấy anh gọi cô một tiếng: "Hạ Huyên."

Hạ Huyên: "Hả?"

Tiếng thứ hai lại truyền đến. 

Anh hôn một cái vào ống nghe, phát ra tiếng "chụt" rõ ràng.

Hạ Huyên: "..."

Hạ Huyên làm sao chịu nổi sự trêu chọc này của anh. 

Tay cô run lên, điện thoại rơi xuống đất. 

Cô cúi xuống nhặt. 

Giọng Lục Tư Châu lại truyền đến.

"Hạ Huyên, em phải chịu trách nhiệm với anh."

"..." Hạ Huyên hoàn toàn rối loạn. 

Cô không dám nói chuyện với Lục Tư Châu nữa, vội vàng kết thúc cuộc gọi.

Khi ăn sáng, má Hạ Huyên vẫn còn ửng hồng. 

Trịnh Yến trêu cô: "Tối qua có làm chuyện gì xấu không mà mặt đỏ thế?"

"Không có," Hạ Huyên trả lời rất nhanh, nhưng lại lộ ra chút chột dạ. 

Trả lời xong, cô thấy mấy người họ đều nhìn mình.

Hạ Huyên như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ tối qua đã làm gì. 

Lời biện minh của cô có chút vô lực: "Không làm gì cả."

Nói đến cuối cùng, giọng cô chỉ còn mình cô nghe thấy.

Cách đó vài bàn, ở vị trí gần cửa sổ, giọng của các chàng trai lớn hơn rất nhiều: "Đại ca, kể đi, cảm giác được bế công chúa thế nào?"

Đây là Trình Hạo hỏi.

"Cậu là cẩu độc thân hỏi nhiều làm gì." Cao Sướng cười hềnh hệch: "Châu ca, kể đi."

Trần Chiêu uống một ngụm Red Bull: "Hai người các cậu mất mặt thật đấy."

Sau đó, anh ta quay sang hỏi Lục Tư Châu: "Có phải trong lòng rất phấn khích không?"

Trình Hạo đá cho anh ta một cái: "Tôi hỏi trước mà."

Trần Chiêu cười đá lại một cái.

Cả bàn phát ra tiếng "kẽo kẹt". 

Lục Tư Châu, nhân vật chính của câu chuyện, dùng một tay ấn chặt cái bàn: "Mọi người ăn no chưa?"

"Chưa, chỉ muốn nghe cậu kể thôi mà." Trình Hạo nói.

"Tôi khuyên mọi người nên ăn trước đi." Lục Tư Châu cười đầy ẩn ý.

"Tại sao?" Cao Sướng hỏi.

Lục Tư Châu: "Dễ bị no đấy."

Cao Sướng: "..."

Sau khi ăn sáng xong, Lục Tư Châu và bạn cùng phòng anh rời khỏi nhà ăn trước. 

Hạ Huyên và Trịnh Yến cũng rời đi ngay sau đó. 

Chu Duyệt muốn đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, Trịnh Yến và Tống Gia Gia cũng đi cùng.

Hạ Huyên và Tề Mai Mai đi về phía lớp học. 

Đi được nửa đường, Tề Mai Mai bị một bạn học lớp bên gọi đi. 

Hạ Huyên ôm sách, tự mình đến lớp.

Mới đi được vài bước, cánh tay cô bị người đằng sau kéo lại. 

Giây tiếp theo, cô bị ấn vào một cái cây. 

Một bóng đen bao trùm lấy cô. 

Cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, thanh thoát.

Khuôn mặt anh có đường nét rõ ràng, các đường nét trên khuôn mặt rất mượt mà, đường quai hàm thẳng tắp. 

Đôi mắt anh tràn ngập ánh sáng nóng bỏng, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.

Vùng eo của cô có cảm giác nóng bỏng. 

Hạ Huyên không thể nói được câu "Lục Tư Châu".

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt anh dần dần tiến lại gần. 

Sau đó bản thân bị bao bọc trong mùi bạc hà tươi mát. 

Tay cô vô thức đặt giữa hai người.

Cô quá căng thẳng, tim đập rất nhanh. 

Cơ thể cô lại dựa vào phía sau, lưng áp chặt vào thân cây.

Bóng cây rung động. 

Mắt cô chầm chậm chớp một cái, nuốt nước bọt: "Làm... làm gì vậy?"

Mặt Lục Tư Châu dừng lại trước mặt cô. 

Môi anh gần như chạm vào môi cô, khẽ chạm nhẹ: "Em nói xem?"

Đầu óc Hạ Huyên trống rỗng, không thể suy nghĩ bình thường được nữa. 

Cô nín thở: "Không biết..."

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, môi của chàng trai đã đặt lên môi cô. 

Không giống với hai lần trước chỉ chạm nhẹ rồi buông, hôm nay anh có chút mãnh liệt.

Một tay anh giữ gáy cô, một tay giữ cằm cô. 

Ngón tay thô ráp của anh để lại vết đỏ trên cằm cô, hôn rất mạnh bạo.

Khám phá một cách tùy ý.

Cơ thể Hạ Huyên vô thức mềm nhũn. 

Tay cô vô thức bám lấy eo anh. 

Cảm giác tê dại và run rẩy ập đến. 

Không biết hôn bao lâu, cho đến khi cảm giác ngạt thở ập đến, Lục Tư Châu mới lùi lại.

Ngón tay anh đặt lên đôi môi đỏ bừng, tê dại của cô. 

Vệt nước trên môi rất quyến rũ, anh không kìm được khẽ v**t v*.

Một lúc sau, trán Hạ Huyên tựa vào ngực anh. 

Ở nơi không ai nhìn thấy, cô thở hổn hển.

Trong lồng ngực cô như có những con sóng đang cuộn trào, mỗi lúc một khó chịu hơn.

Lục Tư Châu cúi đầu hôn lên mái tóc cô. 

Mặt anh áp vào mặt cô nói: "Nhớ anh không?"

Hạ Huyên vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, ý thức lơ lửng. 

Cô phản ứng chậm một nhịp, còn chưa kịp trả lời lại nghe thấy anh nói: "Đồ vô lương tâm."

Nói xong, anh lại nắm cằm cô, hôn cô một lần nữa. 

Anh bắt đầu hôn từ khóe môi, dây dưa không rời, không bỏ sót một chỗ nào.

Cảm giác ngạt thở của Hạ Huyên còn chưa qua đi lại lần nữa ập đến. 

Cơ thể cô mềm nhũn, ngã vào lòng anh. 

Lần này nụ hôn kéo dài lâu hơn.

Tim Hạ Huyên đập loạn xạ đến không kiểm soát được.

Trong lúc hoảng loạn, cô nghe thấy mình phát ra một tiếng rên yếu ớt. 

Mặt Hạ Huyên đột nhiên đỏ bừng.

 Cô vùng vẫy một chút.

Lục Tư Châu dừng lại. 

Mũi anh chạm vào mũi cô, thở hổn hển. 

Tay anh đang giữ tóc cô di chuyển xuống gáy cô, khẽ nhéo một cái.

Hạ Huyên rụt cổ lại, mắt đỏ hoe nhìn anh. 

Đôi mắt cô như vừa được rửa bằng nước, mờ mờ, ánh mắt rất quyến rũ.

Lục Tư Châu nuốt khan. 

Ngón tay anh đang nhéo vành tai cô, lại muốn làm gì đó thì từ xa truyền đến tiếng bước chân.

Vẻ mặt Hạ Huyên hoảng hốt. 

Cô kéo tay anh. 

Lục Tư Châu hiểu ý, nắm lấy tay cô, kéo cô vào khu vườn nhỏ phía sau. 

Sau khi người đó đi qua, họ mới đi ra.

Lục Tư Châu xoa lòng bàn tay cô, cười một cách xấu xa.

"Ngại à?"
 

Bình Luận (0)
Comment