Yêu Thầm Em Đã Lâu

Chương 7

Buổi tối đó Trì Niệm ngủ một giấc thật ngon, không có nằm mơ, thậm chí cũng không có xoay người. Lúc buổi sáng thức dậy, cô còn duy trì tư thế lúc chìm vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ tốt khiến cô cảm thấy như mình được chữa trị chứng mất ngủ mấy ngày qua vậy.

Rửa mặt xong xuôi, lúc chuẩn bị ra cửa, Trì Niệm trông thấy trong phòng khách đã được Đoạn Mục Chi thu dọn sạch sẽ.

Trì Niệm vốn muốn nói câu cảm ơn với anh, nhưng Đoạn Mục Chi dường như còn đang ngủ, nhìn tay nắm cửa phòng anh, bên trong không nghe thấy động tĩnh gì.

Khó được nhìn thấy giờ này anh vẫn còn đang ngủ, có thể là buổi tối hôm qua anh đã quá mệt mỏi đi.

Từ cửa phòng mình, Trì Niệm thả nhẹ bước chân.

Lặng lẽ đi đến trước cửa, lặng lẽ đổi giày, lặng lẽ mở cửa, sau đó -- ngây ngẩn cả người.

Ngoài cửa trong tay Đoạn Mục Chi đang mang theo bữa sáng, trông thấy Trì Niệm thì có chút kinh ngạc.

Trì Niệm cũng thật bất ngờ.

"Cậu là mới trở về hả. . ."

"Chị là sắp đi làm sao. . ."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời sửng sốt, trình độ ăn ý max điểm.

Trông thấy Trì Niệm mất tự nhiên tầm mắt rủ xuống, khóe mắt Đoạn Mục Chi hiện lên ý cười.

Anh từ bên trong túi trên tay mình lấy ra một hộp sữa đậu nành và bánh bao rồi đưa cho cô, đều vẫn còn nóng.

"Đây là bữa sáng tôi mua, chị cầm trên đường ăn đi."

Trì Niệm đưa tay tiếp nhận, có chút xấu hổ, "Cậu sớm như vậy đã ra ngoài mua bữa sáng sao?"

"Đúng vậy."

Trì Niệm cười, "Nghĩ không ra cậu không có đi làm vậy mà còn có thể mỗi ngày dậy sớm như thế, thói quen thật tốt nha."

Đoạn Mục Chi dừng một chút, nụ cười trên mặt không thay đổi, gương mặt có chút rủ xuống khiến Trì Niệm có một loại cảm giác rằng anh đang khiêm tốn, "Bình thường thôi."

Hai người nhìn nhau cười cười, Trì Niệm rủ mắt xuống xem đồng hồ, thôi chết, chậm ba phút, nếu không mau đi sẽ không kịp lên xe.

Trì Niệm bối rối đi ra ngoài, "A, tôi phải đi rồi. Bái bai."

Đoạn Mục Chi nghiêng người nhường đường, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

Ở trên ban công nhìn thân ảnh Trì Niệm chạy vọt ra cư xá, Đoạn Mục Chi mím môi cười khẽ.

Nha đầu ngốc.

Bỗng dưng, điện thoại di động vang lên.

Là Cao Thành.

Đoạn Mục Chi không có nhận điện thoại, ánh mắt đảo dưới lầu một vòng, quả nhiên nhìn thấy xe Cao Thành dừng ở dưới bóng cây kia.

Hắn đang đứng ở một bên cửa xe, hai chân bắt chéo dựa người lên thân xe, lộ ra bộ dáng cười lưu manh.

Đối đầu với ánh mắt của Đoạn Mục Chi, Cao Thành hướng anh giơ điện thoại lên, tiếp đến uống một ngụm sữa đậu nành trong tay, vỗ vỗ cửa xe, cửa sổ xe lập tức hạ xuống.

Hạo Tử, Dương Hồng Minh, Phùng Đoạn Thành lần lượt thò đầu ra giơ tay nói chào với Đoạn Mục Chi, thậm chí ngay cả Bạch Xương Dân cũng bị bọn hắn làm hư, từ phía trên cửa duỗi ra một cái tay vẫy vẫy.

Mấy người này đêm qua lôi kéo anh từ D9 lại đến Vân Quý Hiên, một mực uống đến rạng sáng. Thời điểm tan cuộc vui Cao Thành kêu người đến lái xe, mấy người họ nói địa điểm xong, nhất trí là quyết định đưa người xa nhất về trước, cũng chính là đưa Đoạn Mục Chi về nhà, không, là về nhà vợ tương lai của anh.

Bây giờ nhìn thấy Đoạn Mục Chi đứng ở trên ban công đưa đôi mắt chưa đầy tình cảm ôn nhu chậm rãi nhìn bộ dạng Trì Niệm đi làm, mấy người trên xe và dưới xe đều cười đến mức không có ý tốt.

Nhớ đến hôm qua bị bọn họ trêu chọc, Đoạn Mục Chi lại khẽ cười.

Điện thoại vang lên một lần nữa, lần này Đoạn Mục Chi bấm nhận điện thoại.

Cao Thành tại đầu dây bên kia trêu chọc một tiếng, Đoạn Mục Chi liền mắng: "Mau cút hết cho tớ."

Cao Thành nói: "Dù sao chúng ta cũng đã gặp được tiểu học tỷ rồi, hắc hắc, giờ chúng ta sẽ lăn đi đây."

Nói xong, dưới lầu lại có tiếng cười vang.

Đoạn Mục Chi thậm chí còn nghe thấy Bạch Xương Dân ở đầu bên kia nói: "Tiểu Đoạn, ánh mắt còn tốt đó."

Thế là có tiếng cười lớn hơn.

Bạch Xương Dân luôn là người thành thục ổn trọng thường ở trong đám bọn anh chỉ ngồi nghe, hắn rất ít khi nói chuyện, càng ít nói đến những đề tài liên quan đến nữ nhân, hoàn toàn không giống tên miệng rộng Cao Thành kia lúc nào cũng thích bát quái.

Quả thật lần này là chính Đoạn Mục Chi đem bát quái đưa lên tận cửa, nhưng anh cũng không nghĩ tới Bạch Xương Dân sẽ nói như vậy.

Đoạn Mục Chi bất đắc dĩ đau đầu nhưng sau đó lại có chút đắc ý nho nhỏ.

Ánh mắt của anh, từ lúc bắt đầu đi học vẫn không tệ.

Cách điện thoại cùng bọn họ vui cười giận mắng vài câu, Đoạn Mục Chi đứng trên lầu trông thấy Cao Thành lên xe, sau đó chiếc xe lao đi rất nhanh chở mấy người bọn họ lái ra khỏi cư xá.

Đoạn Mục Chi trở vào trong phòng, nhìn xem đồng hồ trong tay thấy quả thật còn sớm, khẽ bật cười.

May mắn lúc trở về Cao Thành nhắc nhở anh nhớ mua một ít đồ, không may gặp phải Trì Niệm, cô hỏi anh đi đâu làm gì, anh khó mà trong bộ dạng này lại nói mình đi chạy bộ?

Bất quá Đoạn Mục Chi nghĩ, cho dù anh có nói như vậy thật, Trì Niệm cũng sẽ tin.

Giống như năm đó ở chỗ khuất kế bên thang máy của trường, trên tay anh vẫn còn chưa kịp vứt bỏ tàn thuốc, đã thấy Trì Niệm ôm sách hóa học đi tới, thời điểm hai người đối diện nhau, đều sững sờ.

Khi đó Trì Niệm so với hiện tại càng thêm mấy phần ngây ngô và mẫn cảm, chỉ là đối diện với ánh mắt của anh, lại rất nhanh chóng cúi đầu.

Ngay lúc cô đi lướt qua anh, Trì Niệm đột nhiên nói khẽ với anh một câu: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

Đoạn Mục Chi khẽ giật mình.

Anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, lập tức quay đầu lại hướng phía cô nói: "Tôi không có hút. Đây là vừa rồi mới tịch thu."

Trì Niệm lúc này giương mắt, trông thấy trên cánh tay trái của anh mang theo chiếc băng đeo màu đỏ, dường như là nhớ tới cái gì, "À, cậu là hội học sinh. . ."

Nói rồi, Trì Niệm dừng một chút, Đoạn Mục Chi trông thấy cô rủ tầm mắt xuống, tự nhiên môi mấp máy rất nhỏ.

Đoạn Mục Chi không biết mình vì sao còn có thể nhớ rõ những động tác nhỏ của Trì Niệm lúc đó đến như vậy, chắc có lẽ do anh chưa từng nhìn thấy qua nữ sinh nào trong trường có dáng vẻ như Trì Niệm.

Những người xinh đẹp hơn cô thì không thuần khiết như cô, nếu thuần khiết hơn cô thì lại không thông minh như cô, nếu thông minh hơn cô ngược lại chả ngoan ngoãn như cô, mà ngoan ngoãn hơn cô thì không có một điểm xinh đẹp như cô. . . 

Mặc dù bây giờ nghĩ lại thấy có chút nông cạn, nhưng Đoạn Mục Chi đúng là ở ngay thời khắc đó vừa gặp cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó một khoảng thời gian, chỉ cần ở trường học, hay ở sân chơi, Đoạn Mục Chi luôn có thể không cần tốn công sức nào cũng từ trong đám đông người tìm được Trì Niệm.

Trì Niệm không bao giờ biết rằng, ngày đó ở trên hành lang của khách sạn, cô không có mặc đồng phục, nhưng Đoạn Mục Chi vẫn gọi cô là học tỷ, không phải là bởi vì chuyện gì khác, mà là bởi vì bộ dáng của cô, thân ảnh của cô, đã sớm tiến vào lưu trữ trong tâm trí của anh rồi.

Đã nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay anh vẫn cảm thấy, Trì Niệm thật sự là người phụ nữ đơn thuần nhất mà anh từng thấy.

Kỳ thật thời gian Trì Niệm đi ra ngoài không tính là muộn, chỉ là cô đã quen thuộc vào lúc bảy giờ năm mươi ba phút lên chuyến tàu điện ngầm kia, tuy thời điểm này đông người, nhưng không đến mức quá chật, chậm thêm một chuyến khẳng định sẽ bị chèn ép đến thở không ra hơi.

Giống như hiện tại, nhiều người chen chúc trong xe đến nỗi Trì Niệm căn bản không thể dùng tay đỡ.

Cô chỉ cần bảo vệ cẩn thận túi xách của mình, trong đó có đồ ăn sáng mà Đoạn Mục Chi cho cô, không nên làm rớt.

Bánh bao vẫn còn nóng, gió thổi từ trên đỉnh đầu xuống khiến Trì Niệm mơ hồ ngửi thấy mùi hương thoát ra từ khi mở túi.

Cô nhất thời có chút hoảng hốt.

Vừa rồi lúc đi ngang qua Đoạn Mục Chi, cô như ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt trên người anh.

Nhưng anh không phải đi mua đồ ăn sáng sao?

Trì Niệm chưa thể nghĩ xem có phải cái mùi đó là ảo ảnh của chính mình hay không, tàu điện ngầm đã dừng lại ở một điểm trung chuyển nhất định.

Có rất nhiều người xuống xe ở điểm dừng này, người lên xe cũng nhiều.

Trì Niệm không có chỗ nào để cố định vị trí của mình, thế là chỉ có thể thuận theo biển người bị dồn xuống đứng ở sân ga, ngay sau đó lại bị những người trên sân ga ép vào xe.

Chỉ vì để tránh cho bản thân bị ngã trong suốt quá trình này, Trì Niệm đã cạn kiệt năng lượng của mình, còn chút hoài nghi kia, Trì Niệm không còn sức lực để nghĩ về nó nữa.

Trì Niệm rất lâu rồi chưa trải qua giờ cao điểm buổi sáng đông đúc như vậy.

Thời điểm đến công ty, Trì Niệm đầu tóc bù xù và cổ áo vẹo vọ, thoạt nhìn như cô vừa bị bắt nạt.

Cô vừa đến văn phòng, Dư Mộng Mộng liền đến chào cô.

"Trì Niệm, cô làm sao vậy?!" Cô ấy nhìn qua Trì Niệm với vẻ mặt kinh ngạc.

Trì Niệm cười khổ với cô ấy một tiếng, "Hôm nay đi ra ngoài hơi muộn, người trên xe nhiều đến nỗi muốn nổ tung vậy."

"À?" Dư Mộng Mộng kéo dài âm điệu, "Cô thật khổ sở nha."

"Đúng rồi, chưa kịp mua bữa sáng đâu đúng không?" Dư Mộng Mộng nói: "Ở chỗ tôi còn có sữa với một ít bánh ngọt, cô ăn một chút nhé."

"Không cần." Trì Niệm mỉm cười cảm ơn với cô ấy, từ trong túi lấy ra lấy ra một cái bánh bao và một hộp sữa đậu nành bị biến dạng nhưng không bị đổ ra ngoài, "Tôi có cái để ăn rồi."

Dư Mộng Mộng lại à một tiếng, "Cô là vì mua bữa sáng nên mới bị chen thành như vậy sao?"

Trì Niệm lắc đầu: "Không phải, đây là người khác cho."

"Người khác?" Dư Mộng Mộng mẫn cảm cảm thấy trong hai chữ này phát ra một tín hiệu gì đó, "Người khác là ai vậy? Trì Niệm à, không phải là bạn trai cô đó chứ!"

Trì Niệm sững sờ, vội vàng khoát tay nói: "Không phải, cô chớ đoán mò. Đây là bạn cùng phòng cho tôi".

"Bạn cùng phòng sao." Biểu lộ của Dư Mộng Mộng hiển nhiên có chút thất vọng.

Hai người lại rảnh rỗi trò chuyện thêm vài câu, Trì Niệm cùng Dư Mộng Mộng đi về chỗ ngồi của mình, thời điểm ngồi xuống mở máy vi tính trông thấy bánh bao cùng sữa đậu nành đã nguội ở trong tay, trong đầu liền hiện lên gương mặt của Đoạn Mục Chi.

Trên mặt Trì Niệm không tự giác lộ ra ý cười, cô cầm lấy bánh bao cắn một cái.

Ừm, mặc dù đã nguội mất rồi, nhưng là hương vị cũng không tệ lắm.

Công việc này của Trì Niệm quả thực không quá bận bịu, đi làm cùng lắm tầm một giờ, cô đã hoàn thành số lượng công việc của một ngày.

Ngây ngẩn một hồi, Trì Niệm cảm thấy nhàm chán, trái phải không có việc gì làm, cô liền bắt đầu xem lại sổ ghi chép khi cùng Lương Cảnh đến địa điểm hôm qua.

Những việc như tìm địa điểm nên do nhóm lập kế hoạch đảm nhận. Trì Niệm không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng vì Tổng giám đốc đã cử cô làm người hỗ trợ của Lương Tĩnh, vả lại dù sao cô hiện tại cũng không có việc gì, lại giúp nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm thấy một nơi nào đó tốt?

Cùng với kế hoạch của Lương Tĩnh, Trì Niệm đã tóm tắt các yêu cầu của cô ấy đối với địa điểm. Để đáp ứng những yêu cầu này, cô đã tìm kiếm trên Internet một số homestay và studio đủ điều kiện.

Hôm qua Lương Tĩnh đã cho cô xem các địa điểm tổ chức thay thế, Trì Niệm phát hiện phần lớn trong số đó là khách sạn và trung tâm hội nghị, mặc dù những nơi này từ ăn uống cho đến sân bãi đều rất tốt, nhưng họ đều có một cái điểm chung -- họ không thể để cho Lương Tĩnh cải tạo sân bãi của họ.

Nếu mềm dẻo thì Lương Tĩnh có thể thử xin họ cho phép, nhưng cứng rắn thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi ý kiến của họ được.

Nhưng nếu đó là một homestay có thể cho thuê lâu dài và một studio đang bỏ hoang thì lại khác.

Vì công ty muốn lấy cuộc họp thường niên của MJ làm chuẩn mực, vậy không bằng trực tiếp thuê một cái sân bãi, làm cho kế hoạch tương tự như một phòng mẫu, bình thường khi không có người sử dụng có thể để các đồng nghiệp ghé qua tham quan học tập, ngoài ra còn có các cuộc triển lãm với phong cách tương tự cũng biến hóa phong cách một chút sau khi trang trí sẽ có thể trực tiếp sử dụng nó, điều này đối với công ty về lâu dài càng có lợi hơn.

Trì Niệm nghĩ như vậy, thử liên hệ với chủ của một số homestay và studio, đối phương sau khi nghe được ý tứ của Trì Niệm, có hai chủ homestay tỏ vẻ không vui, nhưng những người còn lại nói rằng bọn cô có thể đến xem một chút, trò chuyện một chút.

Trì Niệm ngay lập tức viết ra địa chỉ và thông tin liên lạc của những công ty này mà họ nói có thể đến xem thử, sau đó tập hợp lại rồi gửi chúng cho Lương Tĩnh bằng hệ thống nội bộ của công ty.

Cô nói rõ lý do và mục đích của việc này trong tin nhắn, cảm thấy rằng chỉ cần Lương Tĩnh đọc nó thì cô ấy sẽ có thể hiểu được ý của cô.

Nhưng hai giờ sau khi tin nhắn được gửi đi, tin nhắn vẫn chưa được đọc.

Có thể là quá bận rộn đi.

Trì Niệm cùng Dư Mộng Mộng và những người khác sau khi ăn trưa và quay trở lại, thấy tin nhắn cuối cùng đã được đọc.

Trì Niệm nghĩ, đã xem tin nhắn rồi chắc sẽ nhanh hồi âm lại cho cô. Vừa vặn bên trong mấy địa chỉ trên có một homestay bảo buổi tối hôm nay có thời gian, cô nghĩ thừa dịp tan tầm đi qua nhìn một chút.

Vì nghĩ trước tiên nên đợi Lương Tĩnh hồi âm, nên Trì Niệm giữa trưa không có nghỉ trưa.

Nhưng đợi đến khi tan tầm, Lương Tĩnh cũng chưa có hồi âm lại cho cô.

Trì Niệm tưởng rằng mạng nội bộ hỏng nên thử cùng Dư Mộng Mộng nói một câu, Dư Mộng Mộng ngược lại là hồi âm lại rất nhanh.

Cho nên mạng nội bộ vẫn tốt.

Vậy tại sao Lương Tĩnh không hồi âm lại cho cô?

Sau khi tan làm, Trì Niệm đi đến phòng kế hoạch một chuyến.

Phòng kế hoạch là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất khiến công ty phải làm việc ngoài giờ, khi tất cả nhân viên trong phòng Trì Niệm đã đồng loạt tan làm, ngay cả đèn trong văn phòng cũng tắt thì ở phòng kế hoạch vẫn sáng, mọi người dường như không biết đã đến giờ tan sở. 

Bàn làm việc của Lương Tĩnh không có ai, nhưng túi xách của cô vẫn ở đó.

Trì Niệm đợi ở cửa một lúc, quả nhiên rất nhanh liền trông thấy Lương Tĩnh mua cà phê từ dưới lầu đi lên.

Ngay khi Lương Tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua Trì Niệm, cô liền gọi cô ấy lại.

"Lương Tĩnh."

Thanh âm giày cao gót Lương Tĩnh ngừng lại, xoay mặt hướng Trì Niệm cười như không cười hỏi, "Sao cô lại ở đây? Tìm tôi sao?"

Cô ấy rõ ràng ở thang máy lúc nãy có nhìn thấy cô, hiện tại lại bày ra vẻ mặt giống như lúc nãy không hề nhìn thấy.

Trì Niệm cảm thấy có chút không vui, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, "Tôi chỉ muốn đến hỏi cô một chút, buổi sáng tôi có đưa cho cô một phương án, cô cảm thấy được không? Nếu như khả thi, tôi muốn. . ."

"À, đó là cô gửi?" Lương Tĩnh biểu hiện giống như có chút ngoài ý muốn, cô ấy nở nụ cười, có chút lạnh lùng, "Tôi còn nói, bộ phận chúng tôi khi nào lại có người không chuyên nghiệp như vậy, dám cho tôi xem cái phương án rác rưởi đó."

Trì Niệm mi tâm khẽ nhíu lại, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Cô nói cái gì?"

---

Mùa đông sắp bắt đầu, mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng lạnh.

Đoạn Mục Chi trong tay mang theo ly cà phê nóng hổi, trông thấy Trì Niệm từ công ty đi ra, đang muốn gọi cô, lại thấy đầu cô cúi xuống, bộ dáng có vẻ như tâm trạng không tốt.

Cô hoàn toàn không có phát hiện ra anh, chỉ cúi đầu trực tiếp hướng trạm tàu điện ngầm đi.

Đoạn Mục Chi không do dự, đi theo cô.

○○○

Tác giả có lời muốn nói:

Miệng của đàn ông đều là quỷ gạt người ~

Tiểu Đoạn: Anh không có hay nói dối, anh nói thật mà, anh đi nhảy disco. . .

Trì Niệm: (giơ lên đại khảm đao dài bốn mươi mét) anh nói lại một lần nữa anh đi đâu?!

Tiểu Đoạn: . . . Kỳ thật, anh là đi quảng trường nhảy múa. . .

Bình Luận (0)
Comment