Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 19


Vòng quanh Thiên Đàn một hồi cũng tới giờ cơm trưa, hai người cùng nhau ra bãi đỗ xe trở về.

Anh ngồi trên xe lại trở lại trạng thái lạnh lùng một câu cũng không nói, cũng không biết anh chớ mình đi đâu, lại không dám lên tiếng hỏi, Lý Thẩm chỉ có nước ngắm nhìn phong cảnh, đường phố ngoài kia
Không ngờ nơi thủ đô phồn hoa đô hội này lại có dãy phố cổ đẹp và an tĩnh đến vậy.

Đến một con hẻm nhỏ dẫn vào một dãy phố, anh dừng xe lại.

Hiểu ý cả hai cùng ra khỏi xe
“Chúng ta vào đây ăn nhé” Lần này anh mới lên tiếng, cô cũng gật đầu, cả hai cùng tiến vào con hẻm nhỏ khá vắng người
Đi tới một quán ăn nhỏ anh dừng chân “Tới rồi vào thôi” Cô cũng chỉ gật đầu vào theo anh
Vào tới bên trong mọi thứ đều trang bài khiến con người hoài cổ, giống như lạc vào phim trường cổ trang ở Hoành Điểm vậy.

Cô đang mơ hồ ngắm nhìn những mảng chạm khắc tin xảo và các đồ đạc giống của thời xưa thì tiếng chào của anh kéo cô về hiện thực

“Dì Trương”
“Tiểu Khải đấy à, lâu rồi không thấy con tới” Một người phụ nữ được anh gọi là Dì Trương đã ngoài 50 bước ra từ rèm của nhà bếp thấy Đới Khải ánh mắt sáng lên vui mừng “Đây là…”
Nhận thấy sự hiếu kì trong ngữ khí của người phụ nữ cô lên tiếng “ À, chào dì Trương, con là Lý Thẩm, bạn học của Đới Khải ạ”
“À, ra vậy, ngồi ngồi, các con ngồi đi.

Hôm nay ăn gì nào, dì Trương phải nấu thật ngon để mời hai đứa” Người phụ nữ hớn hở ánh mắt hướng về Đới Khải vẻ chờ đợi
“Dì Trương cho bọn con một đĩa cá sốt cay, sủi cảo hấp và… hai bát mì trường thọ nhé” Anh điềm tĩnh gọi món nhưng rồi một hồi lưỡng lự mới gọi mì trường thọ dành cho sinh nhật
Lúc dì Trương đi vào, cô ngạc nhiên hỏi “Hôm nay sinh nhật anh sao?”
“Ừ” Anh không nhìn cô chỉ lấy hai miếng giấy lau chùi dụng cụ ăn
“Sao không nói sớm, tôi còn chưa thể chuẩn bị quà cho anh mà” Thầm thích anh gần 5 năm trời nhưng quả thật điều cô bất lực nhất là không thể biết ngày sinh nhật của anh.

Bây giờ mới biết đương nhiên không thể chọn món quà thật đặc biệt cho anh rồi
“Không cần, có cô đón sinh nhật cùng ăn mì trường thọ là được rồi”
Cô không hỏi nữa, chỉ tập trung nhìn anh lau chùi đũa và thìa cẩn thận
Một lát sau dì Trương bưng khay đồ ăn ra “Đồ ăn tới rồi đây! Ngon miệng nhé, hôm nay chắc sinh khải tiểu Khải đúng không? Ăn bát mì trường thọ, tuổi mới phải thật vui vẻ nhé!”
“Cảm ơn dì Trương” Anh tươi cười đón nhận khay đồ ăn, cô chỉ mỉm cười nhìn hai người họ
Dì Trương đi vào bếp, cô lại tò mò hỏi anh “Không ngờ ở Bắc Kinh đất khách quê người này anh lại quen nhiều người vậy đấy”
Anh lấy đũa và thìa đã lau sạch bỏ lên bát cô rồi đáp “ Tôi vốn là người gốc Bắc Kinh, 10 tuổi cha tôi vì công việc làm ăn nên cả nhà chuyển đến thành phố X sống.

Trước kia tôi sống ở bên kia, dì Trương là người trông trẻ tôi lúc nhỏ vì cha mẹ tôi thường rận bận” Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía một tiệm cắt tóc nhỏ ở đối diện quán ăn họ ngồi
Cô gật gật đầu “ Thảo nào anh nói tiếng phổ thông tốt như vậy” Anh không còn trả lời nữa, cả hai cùng nhau ăn uống
Xong bữa trưa anh định thanh toán nhưng dì Trương không chịu nhận, bảo rằng hôm nay sinh nhật anh nên có một bữa ăn thịnh soạn hơn rồi còn bảo Lý Thẩm và anh thường xuyên đến thăm dì
Lúc ra khỏi cửa quán cô lên tiếng “Anh đứng chờ tôi một chút nhé!” Vừa nói cô vừa chạy đi, cô vốn là mới lần đầu tới đây không thông thuộc đường nhớ đi lạc phải làm sao?

Khoảng 20p sau chưa thấy cô trở lại, anh lo lắng tính rút điện thoại ra tính gọi cho cô nhưng chợt nhớ ban nãy điện thoại cô đã hết pin, đang loay hoay không biết có nên chạy đi tìm cô hay không thì đã thấy cô cầm một túi đồ cùng hai xiên kẹo hồ lô
“Đi lâu như vậy, nơi này cô mới tới lần đầu nhỡ lạc đường thì làm sao? Điện thoại cô cũng hết pin, tôi không gọi được thì tìm cô bằng cách nào.

Sao cô ngốc vậy” Anh cất máy vào túi rồi mắng cô một tràng, còn cô chỉ biết ra vẻ bộ mặt vô tội
“Anh quên tôi là luật sư trong tương lai sao? Trí nhớ tôi rất tốt lại còn biết phán đoán phương hướng nên căn bản lạc được! Lo cho tôi sao?”
Thấy khuôn mặt anh căng ra, cô liền phải lên tiếng thanh minh, cười cười để bầu không khí bớt căng thẳng
“Tự luyến! Cô mua kẹo hồ lô thôi cũng lâu vậy sao?” Anh lạnh lùng buông một câu rồi nhìn kẹo hồ lô trên tay cô
“Đây, quà sinh nhật của anh.

Xâu kẹo này cũng cho anh.

Sinh nhật vui vẻ!” Cô mỉm cười đưa túi quà và một cây xiên cho anh, anh đón lấy “Cảm ơn”
Con người này thật là, cảm ơn thôi cũng cảm thấy miễn cưỡng.

Nhưng không sao, ít nhát thì anh cũng nhạn quà cô tặng
“Không có gì, hôm nay sinh nhật anh, nên sẽ tôi quyết định sẽ dành cả ngày của mình cho anh, đi dạo thôi, lát nữa quay lại lấy xe cũng được” Cô mỉm cười tay đặt lên ngực vẻ tự hào, rồi lại vỗ lên cánh vai rắn chắc của anh
Cô nói muốn đi dạo, anh không một lời nào chỉ biết đi theo cô, trên tay vẫn cầm hộp quà chưa mở và kẹo hồ lô, có trời mới biết anh ghét đồ ngọt tới mức nào mà cô lại mua kẹo hồ lô, cũng không thể từ chối cô.


Cả hai không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi sát bên nhau cùng ngắm cảnh
Đi một lúc lâu nhìn thấy trên tay anh vẫn chưa đụng tới miếng kẹo nào “Ey sao anh không ăn kẹo? Kẹo hồ lô đường rất ngon mà.

Từ nhỏ tôi thích nhất chính là ăn đồ ngọt đấy, đồ ngọt có thể giúp tâm trạng tốt hơn đấy”
“Tôi không thích ăn ngọt” Anh không nhìn cô cũng không dừng lại vẫn tiếp tục đi về phía trước
“Xin lỗi tôi không biết anh không thích ăn ngọt” Nghe giọng nói thất vọng của cô, anh ngoảnh đầu sang bắt gặp ánh mắt áy náy buồn bã của cô trĩu xuống “Không sao, tôi vốn không thích đồ ngọt nhưng nếu vì cô thích… vậy tôi sẽ thay đổi” Anh nhìn cây kéo nuốt nước bọt xuống, yết hầu rung lên rồi cầm lên cắn một miếng
Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao nữa, anh là vì cô mà chịu ăn đồ ngọt sao, có phải do bản thân ảo tưởng hay không.

Thật là anh vì để ý cô mà thay đổi không?
-Thiên Di-
Lời tác giả: Ngọt chết người chưa nè, ngọt thế chứ sau này chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!! Spoil chương tiếp theo đó là món quà sinh nhật của Thẩm tặng rất ý nghĩa nhé

Bình Luận (0)
Comment