Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 34


Sau lời chia tay đầy tàn nhẫn, Lý Thẩm cũng lên xe trở về Hứa Tô với lời nhắn tới bạn bè “Mình sắp đi du học, các cậu giữ gìn sức khỏe sớm ngày tái ngộ.

Xin lỗi vì chẳng thể nói rõ với các cậu chuyện này, sẽ có một ngày mình trở về dũng cảm đối mặt.

Lý Thẩm”
Tắt máy lên chuyến bay trở về gia đình, cô đã không kìm được nữa, những giọt lệ dần rơi xuống gò má.

Lý Thẩm đã chẳng thế khóc thanh lời.
Máy bay chuẩn bị cất cánh, một người phụ nữ trung niên ngồi xuống cạnh cô, một tay đưa khăn giấy “Cháu gái… “
Lý Thẩm với đôi mắt ứa lệ, chop mũi đỏ ửng ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đó “Cảm ơn dì”

“Có chuyện gì với cháu sao? Nếu không ngại có thể chia sẻ với ta” Người phụ nữ trung niên với giọng nói ấm áp, giống như liều thuốc an ủi tạm thời đối với cô
Lý Thẩm lắc đầu “Cháu không ổn chút nào”
“Vậy sao, ta đang lắng nghe cháu tâm sự đây” Người phụ nữ vỗ nhẹ lên vai Lý Thẩm dịu dàng nói
“Cháu sắp đi du học, cũng đã kết thúc mối tình đầu đẹp đẽ nhất của mình”Cô vấu chặt mảnh giấy thấm đãm nước mắt của mình
Người phụ nữ lấy trong túi của mình ra một chiếc kẹo bạc hà đưa cho cô “Ta không rõ cháu và chàng trai đó là người như thế nào, cũng không có quyền can dự vào chuyện tình cảm của cháu.

Nhưng cháu gái à, bất luận có chuyện gì xảy ra, nếu đã quyết định thì hãy chấp nhận, vì dù đúng hay sai đã chẳng thể quay lại thời điểm ban đầu nữa rồi.

Hơn hết nếu còn có duyên dù cách xa nửa vòng trái đất, trái tim vẫn sẽ cùng chung nhịp đập”
“Cảm ơn dì” Lý Thẩm hiểu hơn hết lý do cô rời đi nhưng người phụ nữ này nói đúng, nếu như cô và anh còn duyên phận, chỉ cần anh chờ được cô, chờ Lý Thẩm cô có đủ can đảm và sự trưởng thành để cùng anh đối diện với chuyện khủng khiếp ở tương lai, vậy cô cũng nguyện ý đợi
Chuyến bay đáp xuống thành phố Hứa Tô xinh đẹp chứa đựng bao kí ức ngây ngô nhất của cô.

Xuống máy bay, bố mẹ Lý Thẩm đã chờ cô từ lâu ở cửa ra
“Lý Thẩm, ở đây con” Bà Lý vẫy tay gọi lớn ánh mắt hớn hở
Nghe thấy tiếng gọi của người thân yêu, Lý Thẩm nhanh chóng xác định vị trí rồi chạy tới ôm chầm lấy ông bà Lý “Cha… Mẹ… Con thật nhớ hai người”
“Mệt rồi chứ, về thôi cha đã làm rất nhiều món con thích ăn rồi” Ông Lý giúp cô kéo vali đặt vào cốp xe, cả nhà cùng trở về
Cả tuần nay Lý Thẩm tắt máy, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chỉ muốn ở bên cha mẹ mình nhiều một chút, vì không lâu nữa cô sẽ phải rời đi.


Vậy nên không ai trong số hội bạn thân liên lạc được với cô, Đới Khải sau lần dầm mưa cả tiếng đồng hồ liền bị ốm, khỏi bệnh liền chạy khắp nơi đi tìm cô, tới phòng làm việc của Hà Lạc mới biết cô đã trở về nhà thế nên anh cũng trở về Hứa Tô quyết hỏi rõ mọi thứ
Màn đêm dần buông xuống, sự cô đơn bao trùm lên thành phố nhỏ này, Lý Thẩm đang ngắm lại những bức hình của mình cùng Đới Khải, trong đó có bức hình năm xưa cùng nhau đi Thiên Đàn, bây giờ cô mới để ý thì ra ánh mắt của anh ngày hôm ấy luôn dành cho cô
Những ký ức vui vẻ lại dội về như con dao khoét sâu vào trái tim của cô, gập lại cuốn album tự tay mình làm để lên một góc bàn.

Lý Thẩm rời khỏi giường mở cửa ban công bước ra, nhiệt độ về đêm có chút se lạnh, cô vòng tay ôm lấy cánh tay của mình nhìn ra bầu trời đêm ngoài kia
Vô thức nhìn xuống cây cổ thụ bên kia đường, người đàn ông dáng cao dong dỏng đang tựa bất cần lên thân cây, tay cầm điện thoại áp lên tai không hề bỏ xuống ánh mắt nhìn về phía cửa ban công căn phòng của cô.

Ngày giờ phút này cô rất muốn chạy xuống đó ngay lập tức, ôm chầm lấy anh nhưng lần này lý trí hoàn toàn đã thắng cảm xúc.
Nhìn người đàn ông đó thật lâu, cô liền lấy máy điện thoại trong túi áo, mở lại nguồn.

Có rất nhiều tin nhắn gửi đến, và kể cả hàng trăm cuộc gọi của anh.

Không để anh phải gọi lại lần này cô nối máy trước

“Anh về đi”
Anh nhanh chóng bắt máy, dáng người bất cần lúc nãy cũng biết mất, anh đứng thẳng người đáp “Lý Thẩm, chúng ta nói chuyện được không? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Anh cùng em đối diện được mà, em đừng làm vậy với anh”
“Còn nói gì nữa chứ, chúng ta chia tay rồi.

Sau này sẽ không gặp lại.

Nếu như có ngày nào đó anh vô tình nghĩ về tôi...thì quên nó đi, cứ sống cuộc sống của mình...tôi của năm đó đã chết rồi, đừng luyến tiếc cũng đừng đau thương vì tất cả sẽ không bao giờ quay lại...hãy nghĩ về tương lai của anh thôi” Bỏ lại những lời nói vô tình cô cúp máy, tắt nguồn rồi nhanh đi vào phòng đóng cửa kéo rèm
Còn anh tức giận đấm mạnh vào thân cây đến nỗi chảy máu, Nghiêm Hạ nhìn thấy liền chạy tới ngăn anh ngừng tay
-Thiên Di-

Bình Luận (0)
Comment