Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 74


Nhận được cuộc gọi thông báo từ phía đồng nghiệp thân thiết, Trâu Nghiêm Hạ nhanh chóng soạn sửa tài liệu để bay đến Thượng Hải.

Không nỡ đánh thức Lục Vũ Bình nên cô đành để lại mảnh giấy đại khái với nội dung là cô sẽ bay qua Thượng Hải một chuyến nếu thuận lợi sẽ về trong ngày còn không phải ở lại đó vài ngày
Cánh cửa của Amanda xem như đóng chặt, cô không thể mở vậy Trâu Nghiêm Hạ cô sẽ quyết mở cánh cửa khác dù phải trả cái giá nào.

Máy bay đáp xuống lúc 12h trưa, Trâu Nghiêm Hạ nhanh chóng bắt xe đến tập đoàn vừa nghe điện thoại vừa đi từ của xoay vào đại sảnh của tập đoàn MEMORY
“Tôi đã nghiên cứu hết mọi tư liệu về Ngô Đình rồi.

Người này rất trọng danh dự và nghĩa khí nhưng cũng không tính toán chi li.

Tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có hy vọng” Trâu Nghiêm Hạ trả lời điện thoại của vị tổ trưởng nào đó, bề ngoài thì giả danh giả nghĩa thực chất lại là cáo già thích chơi người khác
Đầu kết nối bên kia mỉm cười đắc ý:” Nhất định phải lấy được hợp đồng hợp tác về, vì nó là mấu chốt quan trọng của kỳ năm nay đấy, hơn nữa chỉ còn cơ hội này thôi chiếc ghế Chủ biên thuộc về cô hay không thì phải xem năng lực của cô rồi”
Trâu Nghiêm Hạ ánh mắt sầm lại kiên định đáp:” Chị yên tâm, tôi sẽ cố hết sức lấy chiếc ghế đó về mình.”
Điện thoại của Lục Vũ Bình gọi đến nhưng Trâu Nghiêm Hạ không nghe máy mà tiếp tục hỏi vị tổ trưởng kia: “Chị Kỳ này, chị cảm thấy là ai giật dây đằng sau để Amanda gây ác cảm với bên chúng ta vậy?”
Kỳ Viên nghe thấy có chút giật mình, tâm có chút loạn nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh như không biết gì xảy ra:” Tôi đang điều tra xem kẻ này dám hại đồng nghiệp cũng như làm tòa soạn có nguy cơ gặp chuyện xấu, đến giờ vẫn chưa chắc chắn”
“ Nếu tra ra là tên khốn nào làm, tôi nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì đến với thế giới này” Trâu Nghiêm Hạ mỉm cười nham hiểm
Hai đồng nghiệp đứng ở quầy lễ tân nhìn thấy Trâu Nghiêm Hạ đã cúp máy thì đi tới báo cáo:”Chị Hạ, vì chúng ta không hẹn trước nên bọn họ nhất quyết không cho vào”
Người còn lại cũng tiếp lời: “Chị, người của Lock mới vào trong, làm sao đây ạ”
Trâu Nghiêm Hạ gật đầu: “Còn 30 phút, đưa hết những tài liệu kia cho tôi” rồi đi tới quầy lễ tân, hai người kia cũng theo sau cô, điện thoại Lục Vũ Bình lại reo lên nhưng Trâu Nghiêm Hạ không có tâm tình để quản nhiều chuyện như vậy, nhanh chóng nhấn chế độ rung.
Mỉm cười với nhân viên tiếp tân, Trâu Nghiêm Hạ tự xưng mình là người của LOCK: “ Xin chào, tôi là người của tòa soạn LOCK ở Bắc Kinh có hẹn họp với Ngô Tổng lúc 2 giờ chiều.

Hình như đã có 2 đồng nghiệp vào trước rồi”
Nhân viên tưởng thật, gật đầu chỉ lối cho Trâu Nghiêm Hạ đi vào: “Đúng vậy, mời đi bên này”
“Cảm ơn” Trâu Nghiêm Hạ cảm kích đi nhanh về phía thang máy nội bộ đi lên tầng 9, không biết đường liền đi nhầm về phía phòng chủ biên nhìn thấy Amanda liền quay gót đi trở lại đường cũ sớm tìm được phòng của CEO Ngô Đình nhưng bên trong căn bản không hề có người
Thư ký nhìn thấy cô liền hỏi: “Xin chào, cô có chuyện gì sao?”
“À tôi tìm Ngô tổng” Trâu Nghiêm Hạ có chút giật mình quay lại
“Cô là…”
“Tôi là… người của LOCK” Trâu Nghiêm Hạ lúng túng trả lời

Cô thư ký nhìn về phía phòng họp: “Không phải bảo mấy người chờ ở phòng cho khách sao?Ngô tổng vào nhà vệ sinh sắp tới đó”
“Cảm ơn cô” Nghiêm Hạ gật đầu, xém chút thì bị bại lộ nên cô điều hòa lại hơi thở, rồi nhanh chân rời khỏi đó, đi về phía ánh mắt ban nãy của cô thư ký hướng tới
Đi qua liền nhìn thấy người cảu LOCK đang nhàn hạ tựa mình lên ghế còn đang thảo luận cái gì đó.

Đến trước nhà vệ sinh liền lưỡng lự nhìn hai cái biểu tượng nam nữ
Trâu Nghiêm Hạ bước tiến bước lại lùi cánh cửa nhà vệ sinh nam mở thì một người đàn ông bước ra làm cô giật mình lại lùi về sau 2 bước, còn người đàn ông kia chỉ về phía nhà vệ sinh nữ, cô đành nói tiếng cảm ơn rồi đi qua bên đó, chờ người kia đi khuất liền trở lại đứng trước cánh cửa đang được mở hé nhìn vào bên trong không có ai
Cô lúng túng, lưỡng lự đấu tranh tâm lý kịch liệt xem xem có nên mở toang cửa bước vào trong không, đôi chân mày cũng nhíu sát lại nhau, miệng phồng lên lo lắng.

Cuối cùng vẫn là can đảm đẩy mạnh cửa đi vào trong nhìn thấy vị Ngô Tổng thì quay lưng lại soi gương
Ngô Đình vừa sửa khóa quần xong ngẩng đầu lên giật bắn người nhìn thấy người con gái mặc vest đi giày đế bằng đang soi gương trong nhà vệ sinh nam, còn lùi lại mấy bước đưa tay lên tim chút thì bị cô dọa cho xĩu mất
“Eii xin chào, có phải cô đi nhầm rồi không?”
Trâu Nghiêm Hạ bấy giờ đang nhìn vòi nước hít lấy một hơi thật sâu quay người lại mỉm cười đáp: “Không nhầm, tôi là đến tìm anh đó… Ngô tổng, xin chào”
Ngô Đình há hốc miệng ngơ ngác vài giây mới định hình hiểu được lời cô vừa nói, tay chân khua khua: “Cô…Cô là…”
“Tôi tên là Trâu Nghiêm Hạ, chuyên viên của Tòa soạn Hoan Tụng”
Nghe vậy, anh ta liền gật đầu ùm một tiếng đi về phía bồn rửa tay, Nghiêm Hạ không khỏi hồi hộp và hơi lo sợ hành động lúc nãy của mình làm ảnh hưởng đến Ngô tổng
“Nghe Amanda báo cáo rằng Hoan Tụng không hiểu nguyên tắc của MEMORY, không đạt yêu cầu nên đã hủy cuộc họp hợp tác rồi.

Có vấn đề gì nữa không?”
Trâu Nghiêm Hạ ôm chặt tài liệu khom người theo vị tổng tài đang rửa tay khẩn thiết: “Xin Ngô tổng cho tôi 15 phút”
Ngô Đình phẩy tay xuống bồn để vơi đi nước trên tay, Trâu Nghiêm Hạ với tay đưa cho ông hộp giấy lau tay, ánh mắt anh ta lạnh lùng đích thực là một tổng tài cao cao tại thượng chứ không hiện lên ánh mắt hãi hùng như ban nãy nữa
Rút vào tờ giấy rồi hứng hờ cảm ơn, Nghiêm Hạ miễn cưỡng cười cho không khí không quá bí bách ngột ngạt: “Có thể hẹn trước với thư ký của tôi”
“Nếu như hẹn được, tôi đã không cần phải cất công mặt dày đến đây cản đường anh không phải sao?” Cô cười khổ đáp
Vị Ngô tổng ưa sạch sẽ dùng giấy lau sạch những nơi có nước bắt, vứt giấy vụn vào thùng rác, sửa lại chiếc cà vạt tính vượt qua người Trâu Nghiêm Hạ mở của thì cô nhanh chóng buông hết tài liệu trên tay rơi xuống hai tay chắn lên cửa nhà vệ sinh
Người đàn ông kia bất lực nhìn tập tài liệu lăn lóc trên sàn: “Tránh ra”
“Ngô tổng, với tốc độ tiêu thụ và tỉ lệ lợi nhuận của các đầu báo MEMORY có lẽ anh có thể kiếm được 2000 tệ mỗi phút.

Nhưng nếu anh cho tôi 15 phút, tôi đảm bảo sẽ giúp anh kiếm được 50 triệu”
Ngô Đình mất bình tĩnh chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt Nghiêm Hạ, nụ cười khinh bỉ: “Hừ… Nghe này, tôi sẽ không bao giờ hợp tác với Hoan Tụng đâu”

Anh định vươn tay đến cửa lại bị cô chắn ngay thanh tay cầm: “Cho tôi 15 phút thôi anh nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ”
“Tôi gọi bảo vệ đấy…” Rút điện thoại trong túi ra khua khua trước mặt Trâu Nghiêm Hạ dọa dẫm
Cô ngớ người vài giây sau liền quay người vặn khóa trái cửa, mạnh dạn tuyên bố: “Bảo vệ nghe điện thoại từ lầu 1 lên đây, mở cửa kéo tôi ra ngoài cần ít nhất 10 phút.

Vậy được, Ngô tổng chúng ta bàn vào việc chính luôn”
Trâu Nghiêm Hạ vừa nói vừa run tay mở túi lấy ra chiếc lap top đặt lên thành bồn rửa tay.

Mới mở mà khởi động máy, vị Ngô tổng nhìn đồng hồ trên tay rồi gập màn hình máy tính xuống: “Tôi trước giờ chưa từng bàn chuyện làm ăn trong nhà vệ sinh”
“Vậy chúng ta vào văn phòng làm việc của anh bàn đi” Trâu Nghiêm Hạ mỉm cười hớn hở
Ngô Đình thì nghiến răng nghiến lợi mất kiên nhẫn đành phải đồng ý trở về phòng làm việc bàn chuyện hợp tác.

Trở về phòng anh ta nhìn đồng hồ kiên định nói: “Cô có 15 phút để trình bày, bắt đầu đếm ngược”
Trâu Nghiêm Hạ ngồi ở ghế ngước mắt nhìn anh ta thả điện thoại xuống bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế không mấy vui vẻ.

Hít thở đều đều rồi bình tĩnh trình bày
“Ngô tổng, có lẽ anh đã nghe tin chúng tôi cũng đang bàn bạc với ADAMS và đi đến đàm phán hợp đồng với giá trị cao hơn khi các anh đề ra thu mua là 1%...”
Ngô Đình đang lau bàn thì cắt lời: “Nhưng trên thị trường lại thấp hơn chúng tôi đưa ra 5%”
“Đây là điều thường lệ của ekip bên chúng tôi, với khách hàng hợp tác lần đầu đều phải nhường tất cả phần trăm lợi nhuận để cảm ơn.

Khi bàn bạc với MEMORY trước đó chúng tôi cũng đã ra giá như vậy…”
“Tôi mặc kệ, ra giá thấp hơn đối với đối thủ cạnh tranh của tôi chính là muốn đối đầu với tôi..”
Trâu Nghiêm Hạ nghẹn họng, người đàn ông này quá ngang ngược, ít nhất phải để cô trình bày hết đã rồi hẵng cắt lời chứ.

Cô mỉm cười gượng gạo đáp: “Tạp chí Visionary lần này hợp tác với bên đó cũng chỉ có 20 nghìn bản.

Dường như không có ảnh hưởng gì tới việc kết toán vốn của hai bên và định giá các số báo”

“Nhưng đã làm tổn hại đến sự tín nhiệm của tôi đối với Hoan Tụng, vì độ hot hiện nay của Hoan Tụng, Phạm tổng cũng là chỗ quen biết nên tôi mới của Amanda đến bàn bạc thực chất là đồng ý kí hợp đồng luôn không ngờ trước đó liền nghe các cô đã kí hợp đồng với ADMAS, thật khiến tôi quá thất vọng.

Chẳng khác nào không tôn trọng MEMORY, nên hiểu rằng tòa soạn nhỏ bên các người không là gì đối với MEMORY cả” Anh ta bực mình đập bàn đứng dậy, hai tay chống lên bàn làm việc, mắt đối mắt với Trâu Nghiêm Hạ, ánh mắt không khỏi tức giận
Cô cúi đầu xin lỗi “Đúng là thiếu sót của bên chúng tôi, chúng tôi đáng lý phải báo cho bên anh trước lúc kí kết với ADMAS”
“Được rồi, được rồi, giờ xin lỗi thì có ích gì nữa, muộn quá muộn rồi” Anh ta lại chỉ chỉ tay rồi quay lưng về phía Trâu Nghiêm Hạ
Còn cô đương nhiên muốn vớt vát, phải tung ra chiêu cuối rồi
“Ngô tổng, nếu như chúng tôi giao bản quyền cùng số đầu trước thời gian dự kiến, vậy có thể bù đắp lại không?”
Ngô Đình lấy giấy lau ghế rất mạnh tay như một đứa trẻ đang giận dỗii, rành mạch đáp: “Không chấp nhận”
Cô đành lấy máy tính bảng ra mở tài liệu đưa trước mặt Ngô Đình nói: “Ngô tổng nếu tôi đưa MEMORY và bên thu mua độc quyền về tạp chí này thì sao?”
Đặt máy xuống bàn gần vị trí của Ngô Đinh, cô nói tiếp: “ Tạp chí Inpase, vũ khí mới của Hoan Tụng chưa được tung ra thị trường nhưng đang trong quá trình thực hiện và sắp sửa tiếp nhận sản xuất với quy mô lớn, bên chúng tôi phụ trách chủ biên và sản xuất, bên anh chỉ việc đưa ra thị trường tiêu thụ.
Đó mới chỉ là mặt nổi, điều tôi nói tiếp đây chính là chất lượng của nó.

Theo như tôi hiểu về MEMORY thì các anh thường sẽ chỉ độc quyền những tạp chí mới độc lạ, còn những tờ báo nổi tiếng doanh thu lớn của các tòa soạn khác được thu mua chỉ là bề nổi để che mắt đối thủ.
Inpase là sự lựa chọn hợp lý nhất mà các anh cần, toàn soạn đang hợp tác bí mật cùng các minh tinh, tiểu sinh, tiêu hoa lưu lượng đang rất hot hiện nay, tập trung khai thác cuộc sống đời tư của họ mà đương nhiên là được sự cho phép và tiếp nhận phỏng vấn, nói cách dễ hiểu hơn là lắng nghe họ nói về những bế tắc trong cuộc sống đưa họ đến gần hơn với khán giả hay chỉ đơn thuần là cuộc sống gia đình của minh tinh, chia sẻ cách chăm sóc con cái, nhân sinh quan khác nhau sẽ tạo nên phong phú cho số báo ra.

Tin rằng nó sẽ gây hứng thú cho anh bởi vì ngoài Ngô tổng, tôi và Phạm tổng ra chưa ai biết đến dự án này, Hoan Tụng hoan nghênh anh đến khảo sát trước khi đồng ý kí kết”
Ngô Đình vừa xem kế hoạch dự án vừa hỏi: “Cô không phải là muốn kéo tôi kí kết với tạp chí Visionary mà muốn đưa ra món hời này đấy chứ?”
“Ngô tổng là bên thân thiết của Phạm tổng, không những tập đoàn MEMORY lớn như vậy, vang danh cả trong và ngoài nước đương nhiên Hoan Tụng muốn dành những tài nguyên tốt nhất cho quý tập đoàn rồi” Nghiêm Hạ tự tin mỉm cười đáp, dường như được nói hết ý tưởng mà bản thân đưa ra đã qua chấp thuận của Phạm tổng khiến cô có động lực hơn hẳn, ít nhất dưới sự công nhận của Phạm tổng, cô có thể phát triển hơn năng lực của mình
Nhưng cô thật không ngờ rằng, người đàn ông này lại cương quyết muốn từ bỏ Hoan Tụng như vậy: “Thời gian cũng đã hết, cô đi được rồi”
“Trương tổng,…” Trâu Nghiêm Hạ nghe câu đó mà đau lòng, giọng nói cũng trở nên run sợ yếu ớt, đứng hồi lâu thì cũng phải rời đi
Ra ngoài bụng đau quằn quại sắc mặt không tốt nhìn thấy đồng nghiệp đang đi đến khoác lấy cánh tay mình cô cũng phải mỉm cười:” Chị Hạ sao rồi ạ”
“Chưa bàn được,… khụ khụ” Không chống đỡ được nữa, Trâu Nghiêm Hạ có chút khuỵa xuống
Đồng nghiệp đỡ cô ngồi lên ghế nghỉ gần đó, thư ký Ngô tổng nhìn thấy cô đi ra thì trở lại phòng làm việc của Ngô Đình
“Mau ngồi đi ạ, chị không sao chứ?”
“Không sao, tôi nghỉ ngơi 30 giây là ổn ngay thôi.” Trâu Nghiêm Hạ ôm lấy bụng, rút điện thoại rung liên tục, mở ra có chục cuộc gọi nhỡ liền bấm gọi lại
“Vũ Bình,..

chẳng phải em nói anh là em đi Thượng Hải bàn việc làm ăn sao?”
Đầu máy bên kia giọng nói đầy sự lo lắng: “Lúc tối bụng em còn khó chịu nên anh không yên tâm, không sao chứ?”
“Em không sao, lát nữa sẽ gọi lại cho anh nhé, em có việc cúp trước đây” Cô không nói không đành liền nhanh chóng cúp máy giao nhiệm vụ cho 2 người đi cùng “Đúng rồi Tiểu Thiên đặt vé máy bay sớm nhất đến Quảng Châu.

Còn Tiểu Giai liên hệ với bên ADAMS nói tôi muốn gặp họ càng nhanh càng tốt”
“Dạ”

Chưa ngớt lời thì thu ký Ngô tổng đi tới: “Chuyên viên Trâu, Ngô tổng của chúng tôi muốn mời cô ở lại nói vài câu”
Trâu Nghiêm Hạ đứng hình vài giây mới định thần mỉm cười trở lại văn phòng làm việc của Ngô Đình
Ấm trà khói còn nghi ngút, Ngô Đình chuyên nghiệp pha chế rồi rót trà vào một chiếc ly nhỏ vừa hỏi cô: “Biết vì sao tôi phải nhằm vào ADAMS không?”
“Bởi vì CEO và phó tổng của ADAMS bây giờ là cấp dưới trước đây của anh.

Khi họ bỏ đi đã dùng cách vô đạo đức, ăn cắp dự án mật được xây dựng trong hơn một năm khiến MEMORY điêu đứng có nguy cơ sụp đổ Hai tay cô nắm chặt, đúng là sau lần nói chuyện thất bại chí khí của cô cũng có chút hao bớt
Ngô Đình quay người về phía cô, ánh mắt chân thành: “Trong tay tôi có bản quyền của một tạp chí “ma”, không nhiều, chỉ 60 nghìn bản.

Tôi hy vọng có thể thông qua Hoan Tụng chuyển nhượng toàn bộ cho ADMAS sau chuyện này cá nhân tôi sẽ trả cô 1 triệu tiền công”
Ánh mắt của cô có chút khó hiểu, đây chẳng phải là chuyện trái với lương tâm cô sao, khác nào bảo cô đưa báo lậu đi bán.

Đúng lúc đó Thư ký mở cửa bước vào “Ngô tổng…”
Anh ta đưa tay lên ra hiệu Thư ký khoan hãy thông báo mà chờ câu trả lời từ Trâu Nghiêm Hạ, chờ hồi mà cô không đáp anh liền đứng dậy: “Tôi cho cô 1 phút suy nghĩ” rồi bỏ tay vào túi đi về phía gần cửa
Trâu Nghiêm Hạ hít một hơi thật sâu, mạnh dạn đứng dậy đi vòng qua ghế tiến tới chôc Ngô Đình dõng dạc mà đáp lại, cô không thể chỉ vì một dự án, một chức vụ mà vứt đi nhân phẩm của mình được
“Ngô tổng…” Nghe tiếng gọi, anh ta liền quay lại sẵn sàng nghe câu trả lời từ cô
Còn cô khi mặt đối mặt với anh ta mỉm cười tự hào mà đáp: “Tôi vẫn luôn rất kính phục anh nhưng không phải là vì thành tích của tập đoàn MEMORY không ngừng sáng tạo điều cao hơn.

Cũng không phải anh luôn góp mặt trong bảng xếp hạng những người giàu có.

Mà bởi vì anh từng nói, anh muốn làm ra những tờ báo chất lượng, có lương tâm, đem tâm huyết của mình ra để đưa tạp chí trong nước vươn ra ngoài một lãnh thổ đi đến các nơi trên thế giới.

Mà tôi cũng luôn cổ vũ bản thân bằng câu nói này.

Tôi muốn sản phẩm mình làm ra có lương tâm”
Ngô Đình gật gật đầu không nhịn được mà bật cười: “Nói hay lắm, sản phẩm có lương tâm.” Quay lại báo cho thư ký một tiếng: “Bên người của LOCK để Amanda ra tiếp.

Ngoài ra gọi quản lý của phòng ban mảng tạp chí đời sống đến văn phòng của tôi.

Còn nữa gọi cả, giám đốc Lưu bên phòng pháp lý qua đây”
“Vâng ạ”
-Thiên Di-

Bình Luận (0)
Comment