Yêu Thầm Là Chuyện Một Người

Chương 78


King kong....
"Ra rồi đây" Bà Lý từ trong phòng bếp nghe tiếng chuông liền vừa đi ra vừa đáp vọng
Mở cửa ra, Trâu Nghiêm Hạ hở tay xách nách mang không phải thực phẩm chức năng thì cũng là đồ hàng hiệu
"Dì, cháu đến thăm hai người đây"
Bà Lý vui mừng mở cửa lớn ra hoan nghênh: "Tiểu Hạ đến đấy à, vào đi cháu"
Ôm lấy vai Nghiêm Hạ, bà Lý dắt cô vào phòng khách nơi đang có ông Lý ngồi xem chương trình tạp kỹ
Nghe thấy tiếng có người vào, ông đứng dậy quay qua nhìn Nghiêm Hạ chằm chằm, ánh mắt xa lạ lướt một lượt qua người cô rồi nhìn sang bà Lý hiếu kì
"Nhà có khách hả, cô gái nhỏ ngồi đi cháu.

Là bạn của Thẩm sao?"
Trâu Nghiêm Hạ ngơ ngác, nụ cười cũng cứng đờ trên môi nhìn bà Lý.

Bà thấy khó xử liền đi tới chỗ ông đáp: "Lão Lý đây là Tiểu Hạ, bạn thân của Thẩm nhà mình, không lâu trước trong đám cưới của Tiêu Tiêu được cậu nhóc Vũ Bình cầu hôn đấy"
"À tôi nhớ ra rồi, tiểu Hạ ngồi đi cháu.

Cháu đừng để bụng nhé, trí nhớ không còn tốt nữa nên không nhớ ra cháu"
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần thoải mái, đặt quà cáp xuống bàn, mở thực phẩm chức năng ra, túi quà cũng mở ra nào là khăn gió, áo len ấm cho người trung niên: "Không sao đâu ạ, lâu như vậy mới đến thăm chú và dì là lỗi của cháu.

Hôm nay đi ngang qua trung tâm thương mai nhớ đến 2 người liền mua một ít thực phẩm chức năng, với cũng sang thu rồi trời dần se lạnh nên con có mua khăn cho dì đây"

Bà Lý giọng điệu hờn dỗi: " Cháu cũng thật là đến thăm ông bà già này là bọn ta vui lâm rồi, còn xách quà cáp nặng thế làm gì chứ!"
"Đúng vậy" Lão Lý cũng khua tay múa chân nhất trí với ý kiến của bà
Trâu Nghiêm Hạ mỉm cười, mở hộp khăn ra giúp bà Lý quàng thử lên cổ:" Con từ nhỏ không còn ba mẹ nên xem hai người như cha mẹ của mình, trời cũng trở lạnh rồi, xem như con gái mua tặng cha mẹ đi ạ"
"Haizz đúng là đứa trẻ ngoan" Bà Lý đưa tay lên vuốt tóc Nghiêm Hạ một cách trìu mến
Cô sau khi quàng giúp bà khăn quàng cổ cũng quay sang mở hộp quà là một chiếc áo len ấm áp đưa lên ướm lên người Lão Lý đang say sưa xem chương trình cũng không quên khen lấy khen để bà Lý:" Mắt nhìn của con không sai chút nào mà, thật sự là chiếc khăn quá hợp với Người.

Con còn sợ chiếc áo không vừa ai ngờ lại vừa in thế này"
Đang hớn hở vui cười thì bà Lý có linh cảm gì đó liền chạy vào nhà bếp:" Quên mất nồi canh của ta"
Trâu Nghiêm Hạ nhìn qua Lão Lý cả hai đều bật cười, nói Lão Lý mắc bệnh trí nhớ nhưng bà Lý cũng không kém là mấy a.

Cơ bản người cũng dần già đi, nên yêu thương chăm sóc được chừng nào hay chừng ấy, nhiều lúc Nghiêm Hạ cũng thật tủi thân và ngưỡng mộ Tiêu Tiêu cùng Thẩm tử vì cả hai cô đều có một gia đình hạnh phúc còn cô không còn một người thân nào bên cạnh.
Bà Lý một hồi đi qua tay cầm một dĩa hoa quả đã cắt sẵn:" Cũng may là chưa cạn mất nồi canh, lát nữa ở lại dùng cơm trưa nhé.

À đúng rồi, hôm nay là thứ 2 mà sao Thẩm và cháu đều không đi làm vậy"
Trâu Nghiêm Hạ quay qua ngơ ngác:" Thẩm tử không đi làm ạ"
"Ừ, thấy nó nhốt mình trong phòng cả sáng nay với đồng tài liệu gì đó" Bà Lý ngồi xuống bên cạnh, đặt đĩa hoa quả lên bàn gật đầu đáp
"Để con lên xem sao, hai người xem chương trình đi nhé, lát nữa cho con xin bát cơm nhà nhé hihi" Trâu Nghiêm Hạ ôm lấy vai bà Lý làm nũng rồi nhanh chân chạy lên lầu
"Không thành vấn đề"
Hai ông bà cười ha hả với sự đáng yêu của Trâu Nghiêm Hạ
Cánh cửa phòng mở ra, Lý Thẩm với bộ dạng thất thần, trên người còn mang bộ đồ ngủ, mắt hiện lên quầng thâm nhếch nhác ngửa đầu kê lên ghế, hay tay còn cầm tài liệu dơ lên cao vừa tầm mắt, gần đó còn có một tấm bảng lớn ghim đầy tài liệu lên đó khiến Trâu Nghiêm Hạ có phần khiếp sợ

Lý Thẩm không hề biết cánh cửa phòng mở ra có người đi vào còn Trâu Nghiêm Hạ cũng bị cô làm cho ngơ người không lên tiếng mà men theo mấy tờ tài liệu nhìn qua có vẻ là hồ sơ nhân sự đi về phía Lý Thẩm đang ngồi
“Thẩm tử cậu điên rồi sao?” Trâu Nghiêm Hạ cúi người xuống nhìn Lý Thẩm
Không thấy phản ứng của Lý Thẩm cô có chút khẩn trưởng khua khua tay lên mặt cô ấy: “Thẩm tử, Thẩm tử… Thẩm tử!!”
Bị Trâu Nghiêm Hạ xoay nhẹ ghế làm mình suýt trượt tay ngã, Lý Thẩm mới thật sự hoàn hồn hét lên một tiếng a, quay sang nhìn Trâu Nghiêm Hạ: “Cậu đến đấy à, từ lúc nào thế, sao không báo cho mình một tiếng”
“Cậu dọa chết mình rồi, cậu… cậu không phải cả đêm không ngủ trằn trọc với đống giấy này đấy chứ?” Trâu
Nghiêm Hạ vừa nói vừa trợn mắt khó tin với lời mình nói ra.

Trước đây Lý Thẩm trong mắt cô đúng là một người rất liều mạng, vì một công việc nhưng sẽ toàn tâm toàn ý không kể thời gian, công sức mà hoàn thành nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng kinh dị này của Lý Thẩm thật sự khiến cô một phen chết khiếp
Nhìn lại kĩ đống giấy tờ, cô còn giật hẳn một tờ trên bàn sau lưng Lý Thẩm đưa lên mắng cô ấy một trận: “Cậu
bị điên rồi à? Cậu… cậu vì công việc mà thức trắng đêm sáng rồi không nghỉ ngơi còn cầm lấy mấy thứ này như người không hồn có đáng không thế? Cậu cần công việc này đến mức không cần mạng nữa rồi hả?? Cậu có biết rất nhiều người đột tử mà chết do không ngủ không? Cậu mở mạng lên xem xem hiện giờ có …”
Chưa nói hết câu hành động há hốc miệng giật lấy tờ giấy trên tay mình của Lý Thẩm khiến cô bị chặt họng
ngơ người luôn
“Là…là… là anh ta, là anh ta…chính là anh ta, cuối cùng mình tìm ra rồi” Lý Thẩm nhìn chằm tờ giấy hét lên còn ôm chầm lấy Trâu Nghiêm Hạ hôn lấy hôn để má khiến cô ấy ngơ người- “Yêu cậu, bảo bối ! Mình đi làm đây, câu ở lại chơi nhé”
Đợi đến lúc Lý Thẩm từ trong phòng thay đồ bước ra hoàn toàn biến thành một con người khác, tóc tai chỉn chu, trang phục nghiêm túc, mắt với lớp trnag điểm cũng đã che đi quầng thâm
“Ăn cơm đã rồi hẵng đi, mình cũng có chuyện muốn nói với cậu” Nhìn thấy Lý Thẩm đang soạn tài liệu vào túi, Trâu Nghiêm Hạ không nhịn được mà lên tiếng
Lý Thẩm vẫn cặm cụi với đống giấy trên bàn không quên đáp lại: “Để lát mình về rồi nói, công việc đang gấp”
Con người cuồng công việc này quá cứng đầu khiến Trâu Nghiêm Hạ phải xuất chiêu, cô ôm chầm lấy Lý Thẩm làm nũng: “Đừng vậy mà, mình đã cất công nghỉ việc đến đây thăm chú dì cũng là muốn báo cho cậu một tin tốt về mình mà cậu làm như vậy sao được”
Chiêu này quá lợi hại, bao nhiêu năm quá Lý Thẩm vẫn phải chịu thua trước sự đáng yêu của Trâu Nghiêm Hạ, cô đành dừng tay nắm lấy tay của Trâu Nghiêm Hạ thỏa hiệp: “Thôi được rồi, mình ở lại với cậu là được chứ gì! Dù sao cũng trưa rồi, ăn com đã rồi hẵng đi cũng được”
Trâu Nghiêm Hạ vui mừng hớn hở khoác lấy cánh tay Lý Thẩm đi ra khỏi phòng về phía cầu thang, còn Lý Thẩm cũng không quên với lấy túi tài liệu cùng cô đi xuống

“Đúng rồi, hôm trước cậu đi công tác đâu mà Lục sư huynh lo lắng vậy, còn hại mình hoảng hốt theo”
“Haha mình đi Thượng Hải bàn công việc nên giờ vị trí Chủ biên thuộc về mình rồi, hôm nay đến đây cũng là muốn trực tiếp báo cho cậu, tiếc là Tiêu Tiêu chưa về, đợi cậu ấy hưởng tuần trăng mật về mình đãi các cậu một bữa thịnh soạn”
Lý Thẩm ngạc nhiên dừng bước chân trên bậc thang quay sang: “Thật ư?” nhận được cái gật đầu của cô bạn khiến cô vui mừng đến mức nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Trâu Nghiêm Hạ “Chúc mừng cậu, mình vô tâm quá, không sớm hỏi han”
“Không sao, xuống ăn cơm thôi, chú và dì đang đợi” Trâu Nghiêm Hạ vỗ lưng an ủi Lý Thẩm, cô biết Lý Thẩm không phải cố ý mà chỉ là họ đều đã trưởng thành, có công việc riêng và luôn bận rộn nên có chuyện vui thay vì đợi sự hỏi han cô báo cho những người bạn của mình một tiếng ngược lại lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn biểu cảm ngạc nhiên vui mừng của họ hơn nhiều
Cả hai cùng khoác tay nhau xuống phòng ăn, món ăn đã lên bàn đầy đủ, Lão Lý đang mở bình rượu trắng ngâm sâm quý, bà Lý cầm đĩa thức ăn trên tay đặt xuống bàn
“Hai đứa xuống rồi đấy à, thức ăn dọn ra rồi vào bàn ngồi đi.

Chuyện gì mà đứng ở cầu thang la hét vui mừng vậy”
Lý Thẩm kéo ghế ra ngồi xuống vui mừng đáp: “Hạ vừa lên chức Chủ biên đó mẹ, lợi hại đúng không?”
Bà Lý nhìn sang Trâu Nghiêm Hạ mỉm cười: “Vậy sao, chúc mừng cháu, lát nữa sẽ có hồng bao a”
“Có hồng bao cháu xin nhận ạ”Trâu Nghiêm Hạ bật cười không khách khí xin nhận
Đúng lúc đó Lão Lý cũng đã rót sẵn mỗi người một ly rượu nhỏ: “Nào, hôm nay thu lạnh rồi, cũng nhân ngày tiểu Hạ nhậm chức, chúng ta uống một ly cho ấm bụng nhé!”
“Mọi người uống đi, lát nữa con còn phải tới công ty không uống được đâu ạ” Lý Thẩm đẩy ly gượng cười từ chối, rượu trắng nồng độ cồn rất cao a, cô còn phải lái xe nữa
Trâu Nghiêm Hạ đẩy chiếc ly lại gần ép Lý Thẩm uống: “Một ly thôi mà, nếu cậu sợ thì lát nữa mình và cậu cùng đi bộ ra trạm xe buýt bắt xe, lâu lắm rồi chưa ngồi xe buýt đi lòng vòng thành phố này”
Nghe thấy khá có lý cô đành cầm ly lên, cả nhà cùng nâng ly lên cụng vào nhau rồi một hơi uống sạch, rượu nồng và cay khiến mũi Lý Thẩm ửng đó, uống xong liền cảm thấy rất ấm bụng, có chút đói bụng liền cầm đũa lên mời cả nhà ăn rồi gắp lấy một miếng thịt kho cô thích nhất bỏ vào miệng ăn
“Tiểu Hạ này, đã định ngày đại hôn chưa” Bà Lý vừa gắp thức ăn lên liền bất giác nhớ đến hỏi
Trâu Nghiêm Hạ dừng đũa, trầm tư vài giây rồi ngẩng đầu lên mỉm cười đáp: “Sắp rồi ạ”
“Thật tốt, nhìn hai đứa thân với tiểu Thẩm đều tìm được hạnh phúc của mình mà ta cũng có chút bận lòng Thẩm nhà ta.

Không biết lúc nào nó mới chịu cho mình một người để gửi gắm cả đời đây” Bà Lý gượng cười rồi lại lắc đầu rầu rĩ
Lý Thẩm ngồi không trúng đạn, sặc canh ho vài tiếng: “Mẹ, đang ăn lại nhắc đến chuyện đó làm gì ạ.

Con còn trẻ mà, mẹ yên tâm đi”

“Bà cũng đừng ép nó nữa, nhưng mà cha cũng dần không còn nhớ những người xung quanh nữa, con lại là đứa con duy nhất trong nhà, tấm thân già này cũng chỉ mong có thể khoác tay con vào lễ đường khi đang còn tỉnh táo thôi.” Lão Lý cũng buồn bã than phiền
Trâu Nghiêm Hạ trấn an hai người họ: “Chú dì yên tâm đi, cậu ấy sẽ sớm tìm được người để phó thác cuộc
đời thôi, không lâu nữa đâu, con nói linh lắm đấy”
“Cũng mong là, ta thấy thằng nhóc Mộ Ngôn rất ổn đấy chứ, không lâu trước đây còn có một cậu thanh
niên ăn mặc chỉnh tề sang trọng tên gì nhỉ,… à Lệ Thành cũng không tồi.

Sao không thử tìm hiểu đi” Bà Lý vẫn không khỏi phiền muộn rồi lại như nhớ ra điều gì đó hớn hở nhìn chằm chằm Lý Thẩm
Lý Thẩm khó xử nhìn sang Trâu Nghiêm Hạ còn Trâu Nghiêm Hạ lại nhìn Lý Thẩm đồng cảm nhưng cũng có chút mong ước.

Đôi lúc cô cũng mong muốn được mẹ rầy la việc kết hôn, cũng muốn được cha nâng niu bảo vệ trước lời nói của mẹ.

Thật ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc như vậy
Cũng đến gần chiều, cả hai cô rời khỏi nhà đi bộ về phía đường dẫn ra đại lộ có trạm xe buýt gần đó.
Mùa thu mang đến những cơn gió se lạnh, không buốt nhưng đủ thức tỉnh con người báo hiệu rằng mùa hạ đã qua, mùa thu lại đến.

Những chiếc lá vàng rơi xuống đầy vỉa hè, một chiếc lá rơi xuống tóc Trâu Nghiêm Hạ, Lý Thẩm nhìn thấy liền giúp cô lấy nó xuống rồi cả hai lại nhìn nhau bật cười
Đã lâu rồi, cũng hơn 5 năm rồi cả hai đã chẳng khoác tay đi bên nhau thân thiết cùng nhau mỉm cười như vậy.

Tiếng thông báo điện thoại vang lên, Trâu Nghiêm Hạ mở ra là hồng bao của bà Lý gửi qua cho cô, đưa cho Lý Thẩm coi rồi lại cười hớn hở ôm lấy tay nhau đi về phía trước
Tình bạn của họ hơn 10 năm qua trải qua rất nhiều biến cỗ, giận dỗi có, hờn ghen có, cũng có những xung đột và khoảng trống một thời gian xa nhau nhưng chung quy vẫn chẳng thể xóa mờ đi sự quan tâm yêu thương đối với nhau
-Thiên Di-

Bình Luận (0)
Comment