Lý Thẩm cảm xúc hỗn độn, vừa khóc vừa cười đưa tay lên xoa lấy vành tai đang đỏ bừng của Đới Khải vui mừng bật lên tiếng: “Đồ ngốc”
“Có phải bây giờ cảm thấy bản thân rất tự hào hay không?” Anh nhìn cô thâm tình, miệng cười không ngớt
Ngay giây phút này Lý Thẩm như vỡ òa cảm xúc một cách mãnh liệt, bao nhiêu năm qua người có lỗi là cô nhưng anh lại chẳng hề hấn gì, vẫn dõi theo bảo vệ che chở cho cô nơi đất khách quê người.
Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn nơi thành phố xa lạ bỗng có một ánh lửa ấm heo hắt cũng đủ khiến cho cô mềm lòng
Lý Thẩm không thể quản hơn nữa, chuyện quá khứ hay cất nó vào một góc, vốn dĩ anh ấy cũng chẳng hề làm sai hay bất cứ chuyện gì có lỗi với cô, người nào sai người ấy gánh hậu quả, chuyện đời trước không nên ảnh hưởng đến chuyện đời sau mà hơn hết nữa Lý Thẩm và anh đã bỏ lỡ nhau 5 năm khó khăn lắm mới có thể tìm lại, cô thật không muốn đánh mất tình yêu này
Cô bật cười thành tiếng, anh dịu dàng đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Lý Thẩm, một nụ hôn dịu dàng, nhanh chóng nhưng là sự đánh dấu trở lại của anh, tình yêu của họ mãi mãi không bị đánh mất, chỉ là thời gian chôn vùi có ngày sẽ tìm lại được.
Và tình yêu của họ chỉ luôn dành riêng cho đối phương chứ không thể là ai khác
“Ei từ đầu đến cuối mọi chuyện đều là anh sắp đặt, vậy em chẳng phải trờ thành quân cờ của anh rồi sao?” Lý Thẩm nhăn mặt trách móc Đới Khải
Đã lâu không nhìn thấy gương mặt nũng nịu làm trò của Lý Thẩm, anh liền đưa hai bàn tay lên bóp nhẹ má của cô khiến môi cô chu lên đặc biệt dễ thương, chẳng giống một người con gái 28 tuổi trưởng thành và tao nhã của trước kia
“Em nói câu này, sao anh không thích nghe chút nào đấy nhé!...!Em có biết, nhất của nhất động của Lý Thẩm em, đều ảnh hưởng tới tâm trạng và trạng thái của anh không?
Em nói thế, vậy hai chúng ta rốt cuộc ai mới là con cờ đây?” Đới Khải bật cười, mặt mày vô tội giải trình
Lý Thẩm nắm lấy tay anh, đưa lên hôn nhẹ mu bàn tay rồi nắm chặt chống lên trán, cảm xúc khó nổi khống chế liền khóc nấc lên, sụt sịt không thôi
Anh tiếp túc xoa tóc trấn an cô: “Được rồi”
Nhìn thấy cô buông tay anh ra, gương mặt trong đêm tối mờ ảo với một ít ánh đèn trong khách sạn hắt ra nhưng cũng có thể thấy khuôn mặt lấm lem nước mắt của Lý Thẩm.
Đới Khải chỉ ngón trỏ lên mũi cô trêu chọc: “Nhanh lau hết nước mắt và nhắm mắt lại… nhắm mắt lại, nhanh nào!!”
“Bọn họ như vậy cười đùa, có phải làm lành rồi không?” Lục Vũ Bình vươn người ra, nheo mắt để nhìn thật kĩ những hành động của Lý Thẩm và Đới Khải
Ngụy Tiêu Tiêu trong lòng khó chịu bỏ đi trước, Hạo Hiên đành lắc đầu khổ sở chạy theo dỗ dành còn Trâu Nghiêm Hạ thấy Lục Vũ Bình hóng chuyện quá chăm chú liền đập nhẹ vào bả vai của anh: “Này, bát quái vừa thôi chứ! Còn chưa nói chuyện của chúng ta đâu đấy”
Anh ta bị đánh liền giật mình thu người về yên vị trên ghế, ánh mắt long lanh đáng yêu nhìn Trâu Nghiêm Hạ khiến cô không nhịn được cười liền đánh anh ta thêm vài cái: “Đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không tự chủ được liền đánh chết anh đấy!!”
“Bà xã!!!” Lục Vũ Bình tiếp tục làm nũng, nắm lấy hai tay cô đung đưa như con nít đòi quà
“Chúng ta chưa kết hôn đâu, đừng gọi vậy người ta lại hiểu lầm” Trâu Nghiêm Hạ làm giá liếc mắt đi nơi khác
Lục Vũ Bình quay lại trạng thái bình thường, không còn là ánh mắt bỡn cợt, lần này là nghiêm túc như một người đàn ông trưởng thành nghĩ về tương lại, ánh mắt thâm tình đưa tay ôm lấy mặt cô, ép Trâu Nghiêm Hạ nhìn mình: “Chúng ta kết hôn nhé, ngày mai đi lãnh chứng rồi về gặp mẹ anh sau.
Anh không cần lời chúc phúc của họ, chỉ cần được ở bên em với con, trở thành chỗ dựa cho hai người và mọi người đều biết em là Lục thiếu phu nhân là đủ”
Không đáp lại, Trâu Nghiêm Hạ ngập ngừng hồi lâu, hốc mắt cũng đỏ lên, nước mắt lưng tròng không còn đủ chỗ đã rơi xuống, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hơn ai hết cô rất muốn lời chúc phúc từ mọi người bao gồm cả gia đình anh nhưng đứa bé cũng đã có rồi, không thể để một đứa nhỏ không có cha được.
Quan trọng là tình yêu của hai người bọn họ ngày càng lớn dần.
Cô tin cả nhà ba người rồi sẽ hạnh phúc, rồi Lục phu nhân sẽ chấp nhận mẹ con cô
Xem như nhận được câu trả lời như ý, Lục Vũ Bình không chần chừ xung quanh có bao nhiêu người ngồi gần đó mà ôm lấy gáy của Trâu Nghiêm Hạ, trao nụ hôn sâu đằm thắm, ngọt ngào và tràn đầy niềm hạnh phúc
Lý Thẩm bị anh trêu chọc liền đưa tay quệt nước mắt rồi nhắm hờ mắt lại, muốn ti hí xem anh dở trò gì.
Đới Khải đưa tay vào túi áo vest gần ngực nhìn thấy cô đang mở hé mắt liền dừng tay lại: “Nhắm lại”
Cô giật mình bật cười rồi lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại theo mệnh lệnh của anh
Đới Khải lấy ra dây chuyền mình cầm lúc nãy ra, quấn cuống dây vào ngón tay trỏ, còn lại ôm trọn vào lòng bàn tay đưa lên vị trí gần trán của Lý Thẩm, anh đếm
“Một… hai … ba”
Số ba vừa dứt lời Lý Thẩm mở mắt cũng là lúc mặt dây chuyền rơi xuống, nghe tiếng cách nhẹ của ma sát dây với mặt dây ngay trước mắt cô khiến Lý Thẩm không khỏi kinh ngạc
“Là dây chuyền năm xưa em trả lại anh, anh vẫn còn giữ sao?” Lý Thẩm đưa tâm lên cầm lấy mặt dây chuyền, nhẹ nhàng sờ lên nó, cảm giác xưa quay về.
Năm đó mỗi lần sợ hãi chuyện gì đó cô đều đưa tay lên cầm lấy mặt dây chuyền nhỏ bé này liền cảm thấy nhẹ lòng hẳn bởi chỉ cần cầm lấy nó cô sẽ nghĩ đến anh là cảm nhận anh đang ở ngay bên cạnh cô.
Sau khi trả lại sợi dây, thời gian đó cô vẫn thường bất giác đưa tay lên cổ chỉ là sợi dây chuyền đó đã không còn thuộc về cô
Anh chưa kịp trả lười thì cô đã hỏi tiếp: “Sao nhìn bây giờ lại trở nên khác hơn vậy?”
Đới Khải cầm lại sợi dây, ngón tay trỏ chỉ lên đường cánh vừa được làm thủ công thêm có khắc chữ: “Em xem ở đây”
“Mặt trời của Thẩm” Lý Thẩm mỉm cười nhịn cười ánh mắt hạnh phúc có chút ngược ngùng đọc dòng chữ lên
“Chẳng phải là em trả sợi dây này lại cho anh sao, anh không muốn cầm lấy thứ đã cũ bên cạnh mình nhưng sợi dây này được đeo trên cổ em bao năm, anh thật sự không nỡ vứt đi.
Hồi đó mua sợi dây có chút vội vàng, kiểu mẫu cũng là phổ thông nên anh đã học thủ công làm lại 1 sợi dây độc nhất vô nhị, chờ ngày vật về chủ cũ”
Cô vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh, lắng nghe từng lời nghẹn ngào mà anh nói ra, Đới Khải ngưng một chút, đưa ngón tay trỏ lên cánh miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm sợi dây rồi lại dùng ngón trỏ chỉ vào nó nói tiếp: “Em biết nó có một… ý nghĩa rất đặc biệt không?”
Anh mở móc dây chuyền ra, đưa lên vừa giúp cô đeo nó lên cổ vừa nói, miệng cười không thôi: “Khi em bắt đầu đeo vòng cổ này trở lại, Lý Thẩm sẽ không thoát ra được khỏi bàn tay anh” đeo sợi dây chuyền vào cô, anh không quên ôm lấy cổ cô, ghé sắt vành tai thủ thỉ, Lý Thẩm bị anh làm cho nhột chịu không nổi liền ngồi bật dậy, cát văng tung tóe
Bây giờ, anh và cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, nồng độ cồn trong cơ thể cũng sớm bay đi theo gió.
Đới Khải nhìn thấy vẻ nghịch ngợm của cô cũng đứng dậy, hai tay nắm lấy cánh tay cô để giữ người cô lại
Thấy cô có vẻ đã trật tự liền đưa tay phải lên trời xoay bàn tay vài vòng, tay trái đặt sau lưng, chân trái cũng khụy xuống thấp hơn chân phải nửa bước chân, tay phải xong nghi thức liền đưa về phía trước mặt Lý Thẩm, người anh cúi nhẹ: “Có thể mời tiểu thư khiêu vũ một đoạn”
Cô hiểu ý, tay phải nắm lấy tà váy nhấc lên 30 độ, chân phải kiễng sau chân trái nửa bước chân, khẽ nhún người đưa tay trái đặt lên tay phải của anh tiếp nhận lời mời.
Đới Khải nhanh chóng đặt tay trái lên eo cô, còn tay phải của cô đặt lên vai anh
Không nhạc, không ánh đèn, hai người họ vẫn hiểu ý nhau, từng nhịp, từng nhịp tiến lùi cảnh tượng đẹp đến lạ, buông một tay ra cả hai xoay người, Lý Thẩm nhanh chóng nằm vào vòng tay của anh.
Hai người nhìn nhau trìu mến, đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn đúng nghĩa mà 5 năm qua họ đã chẳng thể thực hiện
“Bọn trẻ bây giờ thích thật đấy, lãng mạn nên thơ quá” Hai ông bà già đang ngồi khoác lấy tay nhau sau khi nhìn thấy Lục Vũ Bình và Trâu Nghiêm Hạ tình tứ rồi lại đến màn khiêu vũ khá “thiếu thốn” của Đới Khải và Lý Thẩm không khỏi lên tiếng cảm thán
Mộ Ngôn ngồi trong phòng làm việc nhìn ra bên ngoài thì tiếng gõ cửa vang lên, Dương Ái Linh bước vào cầm theo một tập tài liệu đặt lên bàn làm việc: “Thẩm định công ty giải trí Nhạc Hoa em làm xong rồi đây”
“Muộn rồi sao còn chưa về, lão gia sẽ lo lắng đấy!” Mộ Ngôn cầm tài liệu lên nhưng mắt lại đặt lên người Dương Ái Linh
Cô nắm hai tay lại, dè chừng nói: “Mộ tổng tăng ca chưa về, nhân viên nhỏ như em về trước có phải không hay không?”
“Chắc là chưa ăn phải không, tôi vừa gọi đồ ăn, đợi một chút rồi cùng ăn” Mộ Ngôn ngồi xuống vừa đọc tài liệu vừa nói
Dương Ái Linh mỉm cười dịu hiền gật đầu: “Được”
Lời nói chưa dứt thì sao băng bay qua, Dương Ái Linh hét lên :”Mưa sao băng kìa” khiến Mộ Ngôn cũng để ý, xoay ghế 180 độ nhìn ra ngoài tấm kính văn phòng cùng cô ngắm nhìn mưa sao băng
Mọi người bắt đầu xôn xao cũng là lúc nụ hôn sâu của bọn họ kết thúc, quay người nhìn ra hướng biển, sao băng phi qua, cả một bầu trời đêm tối như bừng sáng với hàng loạt sao băng bay qua phía bọn họ.
Tất cả đều cùng chắp tay cầu nguyện, mong rằng mọi điều ước đều thành hiện thực, mong cho cuộc sống của họ đều sẽ ngập tràn hạnh phúc
Lý Thẩm: “Mong rằng quá khứ sẽ ngủ yên, gia đình yên ổn, tôi và Đới Khải sẽ mãi mãi bên nhau”
Đới Khải: “Mong rằng cả đời này được bảo vệ, yêu thương chăm sóc Lý Thẩm”
Trâu Nghiêm Hạ: “Mong rằng gia đình 3 người chúng tôi luôn hạnh phúc”
Lục Vũ Bình: “Mong rằng mẹ con cô ấy luôn bình an, khỏe mạnh”
Ngụy Tiêu Tiêu: “Mong rằng tôi là Hạo Hiên sớm có em bé, bố mẹ hai nhà luôn mạnh khỏe, hòa thuận vui vẻ”
Hạo Hiên: “ Mong rằng Ngụy Tiêu Tiêu luôn ở bên cạnh tôi, cùng nhau vun đắp gia đình nhỏ”
Dương Ái Linh: “Mong rằng người tôi thích sẽ thích lại tôi”
Mộ Ngôn: “Mong rằng cô ấy luôn mỉm cười hạnh phúc”
-Thiên Di-