Yêu Thần Lục

Chương 84



Lưu Tố Hiền người này, lai lịch thế nào không có người nào biết đến, có người nói Lưu Tố Hiền chính là đại nhân vật tại Cổ Loa Thành đến nơi đây rèn luyện, thân phận rất lớn.

Đại nhân vật số một của Thiên Binh Các nơi này là Hàn quản sự vị kia, rất nhiều lần thấy ông ta cung kính với lại Lưu Tố Hiền này, Lưu Tố Hiền nói gì ông ta liền nghe nấy.

Như thật sự Lưu Tố Hiền muốn đem cái này Tuyết Ảnh Kiếm giá rẻ đưa ra bên ngoài, nàng cũng không dám can thiệp, đây không phải là phạm vi quyền hạn của nàng có thể quyết định! Mã A Cửu trong lòng nghĩ như vậy, sau nàng cũng không dám ở lại đây lâu, đi nơi khác tìm kiếm khách hàng mới quan trọng hơn.

“Sư đệ! Ngươi thấy thế nào? Cái giá này ta đưa ra thật là rất công đạo đó chứ!” Mã A Cửu vừa đi, Lưu Tố Hiền liền là mỉm cười thật tươi đối với lại Trần Vân Thanh lời nói.

Cái kia núi non trùng điệp theo tiếng cười của Lưu Tố Hiền một lần nửa nhảy múa, làm cho người xung quanh được thêm một phen nhãn phúc. Nhiều người hận là không thể thay thế vị trí của Trần Vân Thanh, đứng tại bên mỹ nhân gần một chút, như vậy quan sát cũng sẽ gần hơn, cũng có thể ngửi đến mùi hương trinh nữ phát ra từ thân thể của Lưu Tố Hiền nhiều hơn một chút.

“Chậc chậc.. Tên tiểu tử kia thật sự may mắn!” Một cái Yêu Giả thất trọng công tử ca nhìn đến một màn bên kia, liền là chật lưỡi vài tiếng, tràn đầy dấm chua vị lên tiếng nói.


Lời nói của cái Yêu Giả kia vừa xuất sau, liền được rất nhiều đồng hữu xung quanh gật đầu tán thành. Khi không được ở gần với lại mỹ nhân đẹp nhất Chấn Nam Thành trò chuyện gần như thế, còn là được giảm giá một nữa khi mua kiện Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Binh Tuyết Ảnh Kiếm mà rất nhiều người trong số bọn họ đây mong ước, cái này không phải là sao may mắn chiếu mạng thì còn có thể gọi là gì?

Đám người bọn họ nghĩ lại như thế nào mình lại không được may mắn như tên tiểu tử kia nhĩ, chỉ cần cùng Lưu Tố Hiền tại gần như thế trò chuyện vui vẻ, bọn họ tổn thọ mấy năm cũng là không có tiếc.

“Cũng không cần phải hâm mộ quá, loại này phúc phần, ta đoán chắc tên tiểu tử kia không có mạng hưởng!” Một cái Yêu Giả bát trọng trung kỳ thanh niên nhàn nhạt lên tiếng nói.

“Cũng đúng! Vị kia Tô công tử sẽ không có để cho tên tiểu tử này được như nguyện!” Nghe cái tên thanh niên Yêu Giả bát trọng trung kỳ kia vừa rồi lên tiếng, ngẫm nghĩ một chút, có rất nhiều người là đồng ý với lại cách nói của y.

Tô công tử trong lời nói của bọn họ tên đầy đủ là Tô Đào, năm nay mười tám tuổi, Yêu Giả cửu trọng trung kỳ cảnh giới, là Tô gia dòng chính đệ tử. Nghe nói Tô Đào này là con trai thứ hai của Nhị Trưởng Lão Tô gia Tô Phụng Thiên, Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ, thực lực cao thâm khó dò, trong hàng cao thủ tại Chấn Nam Thành nơi đây, Tô Phụng Thiên có thể được xếp vào mấy chục vị trí đứng đầu.

Đáng nói ở đây là Tô Đào này lại rất yêu thích Lưu Tố Hiền, thường xuyên đến nơi này Thiên Binh Các để ve vãn Lưu Tố Hiền, đến giờ vẫn còn là chưa được toại nguyện, không những thế, đối với lại Tuyết Ảnh Kiếm trong tay tên thiếu niên kia, Tô Đào cũng đã ngắm nghía thật lâu, nghe nói y là đang đi gom tiền để đem nó mua về, chắc là cũng sắp sửa trở lại.

Như Tô Đào mà biết, Lưu Tố Hiền hiện tại vui cười với lại người đàn ông khác, khỏi phải nói Tô Đào sẽ là giận dữ đến như thế nào. Không những thế, tên thiếu niên này còn lấy đi Tuyết Ảnh Kiếm mà Tô Đào đã chấm trúng. Cả hai chuyện hợp lại, với cái lòng dạ nhỏ hẹp của Tô Đào, y có thể bỏ qua cho tên thiếu niên này được mới là quái sự. Đám người mình chỉ chờ đến lúc xem kịch hay là được rồi.

...

“Sư đệ.....?!”

Ngẩn người với nhan sắc của Lưu Tố Hiền một chút, Trần Vân Thanh rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, rất là im lặng lên tiếng.

Trước đây tại bên kia Địa Cầu hắn đã hơn hai mươi sáu tuổi, cộng thêm bên này mười sáu năm tiền nhiệm chủ nhân, tổng cộng cũng đã ngoài bốn mươi. Trông khi nhìn lại cô gái giống Vương Tổ Hiền như hai giọt nước này cao lắm cũng mười tám đôi mươi, gọi như thế Trần Vân Thanh hắn chịu thiệt thòi nhiều lắm nha.

“Phải! Ta thấy sư đệ không đến mười bảy tuổi, ta tự nhận lớn hơn một chút, gọi là sư đệ chắc không có sai chứ?” Lưu Tố Hiền mỉm cười làm cho muôn hoa thất sắc, lên tiếng giải thích với lại Trần Vân Thanh.


Có điều sau khi nói xong, nàng là có một chút hối hận, tu hành thế giới từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn vào gương mặt để phân ngôi thứ, mà phần lớn đều dựa vào thực lực đến giảng, dù ngươi trẻ tuổi, nhưng thực lực của ngươi cao, người khác cũng phải cung kính nhận là tiền bối.

Không những thế, có những bậc cao nhân, tu hành lâu năm, thực lực thâm bất khả trắc, thủ đoạn thông thiên, nhiều khi muốn trẻ lại như thời thiếu niên, liền là dùng một ít thủ đoạn không người biết đến để làm thân thể trẻ ra như thời niên thiếu, nên Yêu Giả Thế Giới trước giờ không có bao nhiêu người nhìn vẻ bề ngoài để xưng hô.

Có điều nhìn kỹ lại Trần Vân Thanh này một chút, nàng cũng không có ý định xin lỗi, nàng tin vào ánh mắt của chính mình, chàng thanh niên trước mắt này không thể quá hai mươi tuổi.

Còn thực lực nhìn lại, ân, Yêu Giả bát trọng, có chút môn đạo, nhưng so với lại Yêu Sĩ cửu trọng của nàng, tên thanh niên này là không có đủ xem.

“Như tỷ tỷ không quan tâm đến tuổi tác, muốn làm lớn, tiểu đệ cũng đành tuân theo!” Trần Vân Thanh mỉm cười ôm quyền có chút cung kính nói.

“Ngươi...!” Lưu Tố Hiền nghe cái này Trần Vân Thanh lời nói, ngọc diện liền hiện lên một tia giận dữ.

Nữ nhân rất là kiên kỵ người khác nói mình lớn tuổi, tên thanh niên này chắc chắn cũng là biết, thế nhưng vẫn cố nói ra, đây là muốn chọc giận nàng đây mà. Có điều nghĩ lại nàng cũng không thể phát tác, vừa rồi chính nàng đã tự nhận lớn hơn người ta, hắn nói vậy cũng không có sai.

“Tỷ tỷ bớt giận! Người ta thường nói, nữ nhi nếu giận sẽ không có được đẹp a!” Trần Vân Thanh vẫn tỉnh bơ lên tiếng trêu ghẹo nói.

Cũng không hiểu thế nào, gặp cái người con gái này, trong lòng của hắn có chút thoải mái, muốn nói đùa với cô gái này một chút.

Như là người khác mà nói, có cho Trần Vân Thanh hắn mười lá gan, hắn đây cũng không giám, Yêu Sĩ cường giả kinh khủng hắn đây không phải là chưa lĩnh giáo qua.

“Nha! Như vậy đệ đệ thấy giá cả vừa rồi tỷ tỷ nói như thế nào?” Lưu Tố Hiền đi đến gần Trần Vân Thanh, chỉ cách hắn có nửa mét khoảng cách, tay trái đặt lên vai hắn, quăng cho hắn một cái mị nhãn, mỉm cười lên tiếng hỏi.

Miệng lưỡi của tên thanh niên này quá lợi hại một chút, thân phận hiện tại của nàng là tiểu thư bán hàng, cũng không thể nào nỗi giận với khách được, có điều đối phó với lại mấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa như thế này, nàng là có thừa thủ đoạn.


“Rắc... Rắc...Hừ...Hừ...!”

Bên trong Thiên Binh Các đám Yêu Giả đến mua hàng nhìn thấy tình cảnh kia, rất nhiều người là quăng ánh mắt căm hận nhìn về Trần Vân Thanh, không ít người ái mộ Lưu Tố Hiền còn là nắm lên binh khí của mình phát ra từng tiếng hừ lạnh, ngụ ý không cần nói cũng hiểu đến.

‘Yêu nữ!’ Tại gần với mỹ nhân khoảng cách quá gần như thế, cảm nhận nhịp thở cũng như hương thơm trinh nữ trên người Lưu Tố Hiền phát ra, như gặp phải người khác, liền đã thần hồn điên đảo, mất phương hướng không biết làm gì ngoài tham vọng muốn chiếm lấy nàng ta từ lâu.

Nhưng đã trải qua bao sóng gió Trần Vân Thanh lại khác, hắn biết nữ nhân là mồ chôn của biết bao anh hùng, nên từ trước đến giờ vẫn là kiệt lực khắc chế, như không phải người mình thật sự yêu thương, hắn sẽ không có điên dại gì đi dính vào, thế cho nên chiêu này của Lưu Tố Hiền đối với hắn có chút vô dụng.

Ân! Cũng không phải là vô dụng, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của đám thanh niên tài tuấn đang có mặt tại nơi đây, hắn biết lần này mình có thể sẽ phải gặp phiền toái lớn rồi.

“Tỷ tỷ! Không cần thiết, chút tiền này ta vẫn có thể ra được!” Người con gái này không có đơn giản, Trần Vân Thanh hắn cũng không giám cùng nàng ta đùa giỡn nữa, liền là lùi lại sau ba bước, mỉm cười cảm tạ hảo ý tốt của nàng ta.

Quay lại chuyện chính, tuy Trần Vân Thanh hắn có chút hảo cảm với lại cô gái giống Vương Tổ Hiền này, nhưng còn chưa đến mức độ quá thân thiết, hắn không muốn mắc nợ nhân tình của người khác, hơn nửa hiện tại trong túi của hắn tiền vẫn có thể trả được, trên hết hắn cảm thấy cái này Tuyết Ảnh Kiếm phù hợp với lại cái này giá tiền, chỉ có như vậy mà thôi.

‘Định lực quả thật bất phàm!’ Cầm lấy xấp chi phiếu trong tay, Lưu Tố Hiền nhìn Trần Vân Thanh thầm khen ngợi nghĩ.

Vừa rồi cùng Trần Vân Thanh giao lưu, nàng là có sử dụng một ít mị thuật bên trong.




Bình Luận (0)
Comment