Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 10


Cảnh tượng này khiến đệ tử xung quanh trợn mắt há mồm, một cỗ hàn khí dấy lên từ tận đáy lòng bọn họ trực tiếp xuyên thẳng lên cột sống.

"Đây là thực lực của Mục Long sao? Luyện Huyết cảnh tầng tám, một chưởng đánh bại Mục Tinh Thần vẫn chưa đủ, giờ lại có thể đối kháng với khí tức của Mục Thiên Dao!"
"Trầm luân bốn năm, hiện giờ mới Luyện Huyết cảnh tầng tám đã yêu nghiệt như vậy thì sau này còn thế nào nữa?"
Từng suy nghĩ sợ hãi sinh ra trong lòng mọi người, vài người trong đó mặt mày càng tái mét hơn, lo sợ bất an, sợ Mục Long sẽ tính lại chuyện cũ.

Thấy vậy, ánh mắt Mục Thiên Dao cũng toát lên một đạo hàn ý, khí tức của Mục Long đã khiến nàng ta cảm thấy được sự uy hiếp.

Ngay sau đó, nàng ta đột nhiên ra tay, đánh ra một chưởng hướng thẳng vào ngực của Mục Long.

Mục Long sớm đã có chuẩn bị, chống lại khí tức của Mục Thiên Dao, đón lấy áp lực mà tiến tới, Ma Viên chân huyết tăng thêm mấy phần, lúc này chiến ý trong nội tâm hắn đã tăng vọt đến cực hạn!
"Chiến Thiên Đồ Lục, Sơn Hà Phá Diệt!"
Thoái Phàm cảnh là cấp độ ngưng tụ chân khí, Thoái Phàm cảnh đỉnh phong lại càng khủng bố, đối mặt với một chưởng này, Mục Long không dám sơ ý, khí huyết toàn thân thôi động hoàn toàn vào giây phút này!
Sơn Hà Phá Diệt là thức thứ nhất trong Chiến Thiên Đồ Lục, có khí khái hủy diệt tất cả, kiên cố vô địch.


Vào khoảnh khắc một chưởng này đánh ra, trên cánh tay của Mục Long ẩn ẩn có thể thấy được một sợi kim sắc tựa như con rồng có sừng, đây chính huyết mạch của Hỗn Thế Ma Viên.

"Uống đi...!"
Ngay sau đó, từng chưởng từng quyền nháy mắt va chạm với nhau.

"Ầm!"
Tiếng gầm rú khủng bố, từng đạo dư ba ngang tàng tản phát tứ phía, rất nhiều đệ tử tu vi thấp đều bị dư ba này nháy mắt đánh bay đi.

Lộp bộp lộp bộp!
Hai đạo thân ảnh đứng giữa trung tâm cùng lùi khoảng 5-6 bước mới khó khăn đứng vững lại được.

Cánh tay Mục Long hơi ửng đỏ, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, nhưng không rảnh để bận tâm, đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Mục Thiên Dao trước mặt, sấm sét kim sắc chớp lóe trong mắt, chiến ý như lửa.

Cánh tay của Mục Thiên Dao đang khẽ run rẩy, trong thần sắc băng lạnh mà âm trầm của nàng ta mang theo một tia chấn động, từ khoang miệng cũng tỏa ra mùi máu tươi tanh tanh.

Nàng ta vạn lần không ngờ được khí huyết của Mục Long lại cường đại như vậy, nháy mắt bạo phát ra được lực lượng gần đến ngàn quân, có thể đối chiến ngang hàng với chân khí của nàng ta, do sơ ý mà đã khiến nàng ta bị thương.

Đường đường Thoái Phàm cảnh đỉnh phong lại bị một kẻ vỏn vẻn có Luyệt Huyết cảnh tầng tám đả thương, việc này có lẽ là sự sỉ nhục lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ của Mục Thiên Dao!
"Ngươi...!đáng chết!"
Mục Thiên Dao quát lên một tiếng, giữa mi tâm phát ra sát ý cực mạnh, nàng ta đã động sát tâm, thôi động chân khí đến cực hạn, muốn giết chết Mục Long ngay tại chỗ.

Thấy vậy, Mục Long không dám chủ quan, chân khí là lực lượng mạnh hơn rất nhiều huyết khí, trước đó có thể đả thương Mục Thiên Dao chỉ là do đối phương khinh địch, nhưng với tình huống này thì sẽ không có lần thứ hai!
"Với lực lượng hiện tại của ta, mặc dù khó mà điều khiển thức thứ hai Chiến Thiên Đồ Lục, nhưng lúc này chỉ đành liều thôi!".

"Phúc Hải Trầm Uyên!", trong lúc rống giận, Mục Long điều động một thân khí tức chuẩn bị được ăn cả ngã về không.


Nhưng đúng lúc này thì một đạo thân ảnh tựa như ma quỷ nháy mắt đứng giữa hai người!
"Dừng tay!"
Đây là một lão giả râu tóc đã ngả màu hoa râm nhưng tinh thần lại cực kỳ khỏe mạnh.

Một thân hắc bào đứng ngạo nghễ ngay tại chỗ, không nộ tự uy, trực tiếp đánh trả một kích nén giận của Mục Thiên Dao trở về.

"Đệ tử tham kiến tộc trưởng!"
Khi nhìn thấy lão giả này, đệ tử trong tộc lần lượt bái kiến, sắc mặt Mục Thiên Dao khẽ thay đổi nhưng không thể không khom lưng hành lễ.

Người này chính là đương kim tộc trưởng Mục gia, Mục Cửu Uyên, đồng thời cũng là ông nội ruột của Mục Long.

"Bái kiến...!tộc trưởng!", Mục Long thần sắc lạnh nhạt, chắp tay nói.

"Đứng lên cả đi, chuyện hôm nay ta đã biết cả rồi".

"Mục Lâm Mục Xuyên mưu hại đồng tộc, tâm địa độc ác, tội ác tày trời, đày vào hang rắn sau núi ngay trong hôm nay!"
"Tộc trưởng, xin tha mạng, con không dám nữa..."
Nghe thấy hai từ hang rắn, Mục Lâm lập tức sợ đến thất hồn lạc phách, còn Mục Xuyên thì trực tiếp ngất xỉu, đó là nơi đủ để khiến người ta sống không bằng chết.


Một đám người lần lượt nghe mà biến sắc, đó đại khái là hình phạt tàn khốc nhất trong tộc!
Sau đó, Mục Cửu Uyên nhìn Mục Thiên Dao và Mục Long một cái, lần nữa trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, nếu ai dám truyền ra ngoài xử theo quy định gia tộc, giải tán hết đi!
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử như được đại xá, uy nghiêm của tộc trưởng thực sự quá khủng bố, một hai câu nói là đủ để quyết định sự sống chết của họ.

Tộc trưởng đến, Mục Thiên Dao biết nàng ta đã không thể tiếp tục ra tay với Mục Long nữa, vì vậy mà trừng mắt nhìn Mục Long một cái rồi định rời đi, nhưng Mục Long lại hừ lạnh: "Thứ thuộc về ta, cuối cùng ta sẽ lấy lại, Mục Thiên Dao, trận chiến hôm nay chỉ mới bắt đầu thôi!"
"Được, ta đợi đó!", Mục Thiên Dao hừ lạnh một tiếng sau đó bước nhanh rời đi.

Mục Cửu Uyên liếc mắt nhìn Mục Long, ánh mắt khẽ ngưng lại, dường như có thể nhìn thấy được một cỗ xung kình thậm chí còn vượt qua cả Mục Thanh Khung thời còn trẻ trên người Mục Long, nhưng sự lạnh nhạt trong ánh mắt Mục Long khiến trong lòng ông ta lâm râm đau xót.

"Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, con...!đi theo ta!".

Sau đó Mục Cửu Uyên dẫn theo Mục Long đi vào trong một đại điện trong tộc..

Bình Luận (0)
Comment