Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 142

Chương 142

Nhưng mà, cùng lúc đó, ánh mắt Mục Long cũng nhìn về phía hắn ta. Khoảnh khắc khi ánh mắt hai thiếu niên thiên tài gặp phải nhau, cả hai đều thấy được sát khí trong mắt đối phương.

Trận chiến chung kết này chỉ có một mục đích là thông qua chiến đấu chọn ra thiên kiêu đứng đầu thành Hàn Giang, cũng là quán quân trong cuộc tuyển chọn lần này.

Vì vậy, trận chiến cuối cùng được định sẵn sẽ rất khốc liệt và đặc sắc.

Tất cả mọi người trong thành đã rất háo hức chờ đợi hai ngày trôi qua, lại là một buổi sáng sớm khác, trận chiến chính thức bắt đầu.

Trước đó, sứ giả của bốn tông môn cũng nói rằng phần thưởng của quán quân là Cửu Khiếu Hóa Long đan, cực kỳ hiếm có, chấn động khắp cả thành.

“Trận chiến đầu tiên, Mục Long của Mục gia, đấu với Lãnh Vô Nhai của Huyết Sát Môn!”, phía trên võ đài, giọng nói của Mạnh Nam Thiên vang vọng.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp, Mục Long, vận may của ngươi hết rồi, ta nói rồi, ta sẽ là ác mộng của tất cả đệ tử Mục gia!”, Lãnh Vô Nhai nhìn Mục Long ở phía đối diện, giễu cợt.

“Thật sao? Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi!”, Mục Long lạnh lùng quát.

“Muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi!”, Lãnh Vô Nhai cũng không nhiều lời nữa, trong tay lóe lên tia sáng đỏ, một thanh bảo kiếm xuất hiện, lập tức chém về phía Mục Long.

Thấy vậy, Kiếm Thập Tam nói với Triệu Linh Đan: “Sau trận chiến này, có lẽ Triệu sư muội có thể hiểu được sự khác biệt giữa thể chất đặc biệt và một người bình thường rồi. Nếu như hối hận thì vẫn còn kịp, ta có thể bảo Lãnh Vô Nhai phế bỏ Mục Long”.

Nhưng Triệu Linh Đan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm theo hình bóng trên võ đài, bình tĩnh đáp: “Ta chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm. Huynh chắc chắn Lãnh Vô Nhai sẽ thắng như vậy sao?”, Triệu Linh Đan vừa nói vừa nhìn Kiếm Thập Tam, ánh mắt vô cùng sâu xa.

Kiếm Thập Tam nghe xong, hắn ta cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười, nói đùa rằng: “Ta biết Triệu sư muội trời sinh nhãn huệ, nhưng khoảng cách về sức mạnh cuối cùng vẫn là một trời một vực, Lãnh Vô Nhai là Tiên Thiên Kiếm Cốt, tư chất cảnh giới đều vượt xa Mục Long”.

“Không bằng chúng ta đánh cược đi?”, Triệu Linh Đan không phản bác, chỉ nhìn sang đưa ra đề nghị này.

“Có gì không được? Chỉ là không biết sư muội muốn đánh cược cái gì?”, Kiếm Thập Tam hỏi.

Nghe vậy, Triệu Linh Đan mỉm cười không nói lời nào, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc hồ lô buộc ở thắt lưng, đặt trước mặt Kiếm Thập Tam.

Thấy vậy, Kiếm Thập Tam giật mình hoảng hốt.

Chiếc hồ lô này có màu vàng, bề mặt được bao phủ dày đặc bởi các chữ phù văn, nó toát ra một loại thần vận vô hình, khí thế mạnh mẽ, dường như có thể trấn áp tất cả mọi thứ.

“Nghe nói trước kia Quý Tông tiền bối từng gặp Hư Không Thần Đằng, trên đó có bảy cái hồ lô, đều là bảo vật quý hiếm. Lẽ nào Triệu sư muội…”

“Kim Cang Thần Hồ, trưởng bối ban tặng!”, sau khi Triệu Linh Đan nói ra tám chữ này, ngay cả Tiêu Nhược Cuồng và Lâu Thính Tuyết cũng nhịn không được mà sáp qua xem.

“Kim Cang Thần Hồ, có phải là Thần Hồ đã giết chết yêu vương không? Không ngờ thứ này lại nằm trong tay Triệu sư muội”, Tiêu Nhược Cuồng hỏi.

Triệu Linh Đan giải thích: “Đúng vậy, Kim Cang Thần Hồ là đại thần dũng sĩ nhất trong bảy đại thần, có thể phóng ra sức mạnh Kim Cang, bất khả chiến bại”.

Nghe vậy, trong mắt Kiếm Thập Tam thoáng hiện lên một tia nóng rực, ngay sau đó, hắn ta cũng lấy ra một thứ gì đó.

“Chu Thiên Kiếm Đồ!”

Bình Luận (0)
Comment