"Lan Thanh, mau đến đây ngăn Hoài Cẩn đi..." Diệp Hoan trốn ở một góc, đau đầu gọi điện thoại cho Đường Lan Thanh, nàng nhìn bạn mình vươn tay muốn lấy bình rượu mới thì cũng không biết nên đau lòng hay nên chửi nàng đây.
Đường Lan Thanh còn đang thu dọn đồ đạc, nghe đến tên người yêu, tinh thần lập tức thanh tỉnh, đôi mắt giống như bởi vì đã khóc qua mà trở nên hồng hồng "làm sao vậy?"
"Nàng từ lễ đường trở về thì liền nhốt mình trong nhà không ngừng uống rượu. Hơn nữa...thỉnh thoảng còn lấy ảnh chụp chung của các ngươi ra xem."
"...." Đường Lan Thanh im lặng một hồi, ánh mắt nhấp nháy không yên "người kia của nàng đâu?"
Diệp Hoan nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức hiểu được nàng nói người kia là ai "có người nói hắn đang bận công tác, suốt đêm đi nơi khác không về."
"Đợi" Đường Lan Thanh chỉ nói một chữ liền đem điện thoại cắt đứt, nàng nhanh tay phủ thêm áo khoác lên người liền ra ngoài. Cửa phòng bị nàng đóng mạnh đến mức nghe có một tiếng "đùng" vang dội.
Hừ, đùa gì thế, bỏ lại nữ nhân mình mới lấy về ở nhà, chính mình lại chạy đi công tác. Quả nhiên có một ít người sau khi lấy được liền không biết quý trọng.
Đường Lan Thanh nắm mạnh chìa khoá, cắm vào ổ, ổ khoá mở hoài vẫn chưa được khiến nàng liên tục giậm chân, biểu hiện không kiên nhẫn. Nàng trong lòng âm thầm bực mình chính mình vì sao mở cái cửa mà cũng chậm như vậy.
Diệp Hoan đỡ Cố Hoài Cẩn lên ghế salông, sau đó liền như cơn gió bước nhanh ra mở cửa "nàng ở phòng khách."
"Ừm" Đường Lan Thanh cửa giày xong cũng không vội vãi đi vào, mà cầm lọ mật ong vừa mua trên đường tới đây rồi vòng sang nhà bếp vừa pha nước mật ong vừa hỏi "nàng vẫn còn uống sao?"
"Hết rượu, nàng lấy tất cả rượu ra uống hết rồi" Diệp Hoan nhìn bóng lưng bận rộn của nàng trong bếp, có chút không hiểu vì trước đó rõ ràng vô cùng vội vã, nôn nóng, nhưng khi tiến vào nhà lại như vậy trấn định, tự nhiên.
Bưng nước mật ong đã nấu xong đi ra ngoài, thấy nữ tử ngồi trên salông cầm nửa bình rượu, Đường Lan Thanh không chút nào ngạc nhiên, ngược lại Diệp Hoan kinh ngạc nhìn chằm chằm bình rượu của nàng, hoàn toàn không biết nàng từ đâu biến ra rượu, khi nãy không phải tất cả đều bị nàng uống hết rồi sao?
Đường Lan Thanh ngồi bên người nàng, đoạt chai rượu nàng đang cầm trên tay, sau đó đem nước mật ong đặt trong tay nàng, ôn nhu nói "uống cái này đi."
Cố Hoài Cẩn nghe được thanh âm quen thuộc, đáy lòng run lên, sau đó hờ hững đẩy chén nước ra chỗ khác nói "đưa ta"
"Ừm" Đường Lan Thanh không chút e dè cùng nàng đối diện, cầm lấy chén nước mật ong, một lần nữa đặt lại trên tay nàng.
"Rượu, đưa ta"
"Ai~~~" thở dài một tiếng, Đường Lan Thanh nghiêng người, ngửa đầu uống hết phần rượu còn lại, sau đó mím môi, mắt híp lại thành một cái khe "hiện tại còn muốn uống nữa sao?"
"Ngươi làm gì vậy?" Cố Hoài Cẩn quát mắng nàng một tiếng, vội vã đỡ lấy thân thể lảo đảo như muốn ngã của nàng, tửu lượng kém như vậy, còn một hơi uống sạch, ngươi là kẻ ngốc sao!
Lấy cái chén trong tay đem đến bên mép nàng, Cố Hoài Cẩn lạnh mặt, ngữ khí không tốt nói "uống vào!"
Thừa lúc Cố Hoài Cẩn không chú ý, Đường Lan Thanh nháy mắt ra hiệu cho Diệp Hoan, sau đó nghe lời cầm cái chén đưa lên miệng nhỏ uống.
"Hoài Cẩn, vậy ta đi về trước, ngươi ở lại chăm sóc tiểu học muội cho tốt." Diệp Hoan vỗ vỗ bờ vai của nàng, chờ nàng gật đầu rồi mới chậm rãi ly khai.
Con ngươi mang theo một tầng hơi nước mông lung, Đường Lan Thanh cố gắng tỉnh táo đầu óc, nàng uống một hớp nước mật ong dựa vào tiêu cự mơ hồ cùng cảm giác mà hôn lên bờ môi ấm áp, đầu ngón tay cố sức nắm lấy cằm Cố Hoài Cẩn khiến nàng há mồm, sau đó một dòng nước mật ong ngọt ngào liền chảy qua.
"Ưʍ..." Cố Hoài Cẩn hai mắt trừng lớn không thể tin nhìn ánh mắt mê ly của nữ tử trước mặt, cảm nhận được của nàng ôn nhu xoa dịu, đành yên lặng nhắm mắt uống nước mật ong vào.
Mãi đến khi cổ họng Cố Hoài Cẩn nuốt vào, môi nàng lưu luyến liếm một cái mới cam tâm tách ra, chép miệng vài cái rồi lại thêm một hớp chuẩn bị thực hiện lại lần nữa thì bị ngón trỏ mềm mại của Cố Hoài Cẩn ngăn lại "muốn làm cái gì hửm?"
"A...a.." trong miệng nàng vang lên những âm thanh mơ hồ biểu thị nàng bất mãn vì bị ngăn lại, môi xẹp xuống, nháy mắt vài cái, dáng vẻ giống như bị bắt nạt.
"Ai...." thở dài một tiếng, Cố Hoài Cẩn đành cầm chén nước uống ra lệnh " nuốt nước trong miệng ngươi xuống." Sau đó liền uống hết phần nước còn lại. Bốn môi dán vào nhau.
Cố Hoài Cẩn chủ động khiến trong lòng Đường Lan Thanh một mảnh rung động, nàng đem Cố Hoài Cẩn ôm vào trong ngực, tay nâng trụ phía sau gáy khiến nụ hôn càng thêm mãnh liệt, mãi đến khi Cố Hoài Cẩn không thể hô hấp được nữa mới buông ra.
"Cẩn..." lẩm bẩm gọi tên nàng, Đường Lan Thanh nhãn thần một mảnh trong suốt "ta ôm ngươi đi nghỉ ngơi."
"A~~~" Cố Hoài Cẩn khẽ cười, nằm nhoài trên vai nàng không nhúc nhích "tiểu thể dục sinh*** ngươi say rồi còn ôm nổi sao?"
*** mìnhmuốngiữnguyênnguyêntác, vìcảmthấybốnchữ "tiểuthểdụcsinh" nàyrấtdễthươngvàrấtđặtbiệt.Cảm nhận rõ ràng trong lời nói của Cố Hoài Cẩn có ý vị trêu chọc, Đường Lan Thanh khó khăn gãi đầu, nành thật có chút ngất ngư, nhưng cho dù nàng ngã chổng vó cũng không để cho Cố Hoài Cẩn rách một miếng da.
Đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ tiến đến bên tai của nàng, Cố Hoài Cẩn từng cái từng cái cởi ra y phục của nàng, khẽ nói "ngươi say rồi, ta ôm ngươi được không?"
Hơi thở từng chút từng chút phả vào bên trong lỗ tai mẫn cảm khiến tâm Đường Lan Thanh một mảnh tê dại. Đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn, hai tay không hề nghe sai khiến chậm rãi chuyển lên phía trên eo "Cẩn...."
"Hửm?" Không có ngăn cản Đường Lan Thanh kề cận, Cố Hoài Cẩn từng cái từng cái cởi ra trói buộc trên người nàng, mãi đến khi chỉ còn lại mảnh vải cuối cùng thì mới dừng động tác lại, sau đó đem nàng kia đẩy ngã trên ghế salông, từ trên nhìn xuống nói "muốn ta sao?"
"Cẩn..." Đường Lan Thanh giống như chỉ có thể nói câu này vậy, ánh mắt dần trở nên hừng hực nhìn phía trên gần như đã rút đi triệt để quần áo Cố Hoài Cẩn.
Đường Lan Thanh lý trì dần dần mơ hồ, nàng đưa tay muốn đụng vào lại bị Cố Hoài Cẩn nắm trở về, tay phải nàng lắc lắc ngón trỏ "không thể nha, tiểu thể dục sinh."
Khiêu khích, trăm phần trăm kiêu khích.
Cố Hoài Cẩn cởi bỏ quần áo của Đường Lan Thanh đến khi nàng chỉ còn vài kiện như mình mới dừng lại, sau đó cúi người xuống, cùng người dưới thân ma sát da thịt qua lại "ừm...ngươi muốn uống nước mật ong sao?"
"Muốn, Cẩn...."
Nhìn Đường Lan Thanh hoàn toàn si mê dáng dấp, Cố Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng, hôn nàng một hồi liền lui lại "muốn cái gì, tự mình tới lấy."
"Cẩn...."
Vội vàng ôm lấy thân thể nàng, ánh mắt càn quét một vòng, sau đó ôm Cố Hoài Cẩn đặt nàng nằm trên bàn trà bằng gỗ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, tuyết phong mê người dần dần hiện ra, Đường Lan Thanh ngậm viên đỏ sẫm trên đó, nàng giống như hài tử bình thường tham lam mà cắи ʍút̼.
"Ạch~~~" bên môi tràn ra từng đợt thở gấp, Cố Hoài Cẩn hai tay ôm lấy đầu Đường Lan Thanh, bụng dưới co giật mấy lần.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe được tiếng tất chân bị xé rách, Cố Hoài Cẩn mắc cỡ đỏ mặt, cắn môi nghiêng đầu sang một bên không nhìn Đường Lan Thanh.
Thấy hành động của nàng, Đường Lan Thanh kéo kéo khoé miệng, không chút nào để ý qυầи ɭóŧ còn chưa cởi ra, đầu ngón tay chạm vào một mảnh ướŧ áŧ bên ngoài quần, từ từ thăm dò vào sau bên trong.
"Ân..a~~ Lan~~~~" kɦoáı ƈảʍ lan tràn từ dưới thân đến tứ chi khiến Cố Hoài Cẩn không cách nào đè nén được mà than nhẹ, bên trong phòng khách trống trải, bầu không khí càng thêm khô nóng "không muốn...quá..quá nhanh... Ạch..."
"Ngươi không phải nói ta say sao? Tốc độ này người say có thể làm tới sao?"
Đường Lan Thanh buông tha cho trái cây bị nàng hôn đến cứng rắn, ngậm vào trong miệng viên còn lại, tay cũng không nhàn rỗi mà nhào nặn đoàn nhũ phong mềm mại, đầy đặn kế bên.
Ba chỗ bị vây công khiến Cố Hoài Cẩn có chút không thể chống đỡ, nàng lắc lắc đầu thở gấp liên tục, mở miệng cầu xin tha thứ "không...không muốn.. cầu ngươi, Lan... Ân a... Chậm...chậm..một chút..."
"Không muốn" một tiếng cự tuyệt yêu cầu của Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh vẫn duy trì tần suất ra vào cao độ, ngón tay dần dần bị kẹp chặt nàng liền biết nữ nhân dưới thân đã muốn đến cực hạn. Bên ngoài, cái miệng mút vào đổi thành liếm nhẹ, cắn cắn, cọ xát, động tác bên không hề giảm mà càng thêm ra sức lấy lòng Cố Hoài Cẩn.
Cao giọng thét lên, Cố Hoài Cẩn bụng dưới không ngừng co giật, ánh mắt dần tan rã.
"Cẩn, ngươi càng lúc càng nhanh." Rút ngón tay từ trong người nữ tử dưới thân ra, nàng ôm nàng vào trong phòng tắm, thanh tẩy sạch sẽ cho hai người, sau đó cùng nằm ở trên giường.
Bởi vì ảnh hưởng của cồn cùng khi nãy vận động kịch liệt khiến Cố Hoài Cẩn dưới động tác ôn nhu của nàng mà dễ dàng tiến vào mộng đẹp. Giương mặt bình thường không để lộ cảm xúc, lúc này hiện lên một vệt cười nhu hoà.
Chờ thời điểm Đường Lan Thanh tỉnh dậy trời cũng đã tờ mờ sáng, nàng liếc nhìn thời gian, rất muốn ngủ tiếp thế nhưng không thể không dậy, bởi vì nàng phải đón chuyến bay sáng nay.
"Tỉnh rồi?" Cố Hoài Cẩn ngồi dậy dụi dụi mắt, nhìn Đường Lan Thanh nói.
"Ừm, đi công tác" Đường Lan Thanh một bên vì nàng dịch chăn lần nữa, một bên mặc quần áo nói "làm ngươi thức giấc sao? Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."
"Khi nào trở về?"
Tay hơi run rẩy, nhưng sau đó trở lại bình thường, Đường Lan Thanh thanh âm mang theo nhợt nhạt cùng lãnh đạm "có thể không trở về."
"Mỗi lần đều là ngươi chủ động, ta không tài nào lý giải được của ngươi hôn, sau đó còn cùng ta..." Đường Lan Thanh ngừng lời nói lại, nàng nhất thời không biết dùng từ gì để hình dung. Là tình một đêm? Là hành vi muốn giải toả?
"Ngươi coi chúng ta là gì a? Cẩn, chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa, chuyện này đối với tương lai sinh hoại sau này của ngươi không tốt."
Hơn nữa...nàng cũng không thích như vậy.
Đường Lan Thanh con ngươi trầm xuống, im lặng thu dọn không một tiếng động. Thật sâu liếc nhìn gương mặt của người kia, sau đó giống như đã quyết định, liền xoay người rời đi.
Trong quan hệ một nam một nữ, cùng tồn tại thêm một nữ nhân khác? Nàng không vĩ đại như vậy, tâm nàng rất nhỏ, chỉ chứa được một người, mà người đó, là nữ nhân của nàng.
******
"Ngươi không biết ngươi hiện tại có bao nhiêu mê người" một tên nam nhân cương nghị đang ôm một nam tử thanh tú khác trong lòng ngực mà nói lời tâm tình ở trên hành lang khách sạn mà không chút nào cấm kỵ.
Bọn họ cùng mở cửa nhìn thoáng qua Đường Lan Thanh, cũng không có nhìn trong mắt nàng lửa giận tăng lên nghi ngút.
Đường Lan Thanh nắm chặt hai tay, nổi lên cả gân xanh, xoay người chạy đến trước mặt bọn họ, không nói hai lời, kéo tên nam tử thanh tú kia đẩy lên tường, tức giận nói "nhã nhặn bại hoại! Ngươi nếu yêu thích nam nhân, vậy còn cưới Cố Hoài Cẩn làm gì!?"
Hay là vì Cẩn biết tính hướng của hắn nên mới ở nhà mua say...
Vô liêm sỉ!
Nắm đấm nặng nề vung lên mặt hắn, Đường Lan Thanh trong lòng tức giận càng sâu, kéo thân thể nam tử bị đánh trở lại, chuẩn bị cho thêm một quyền nữa thì nam nhân đồng hành cùng hắn lôi kéo tách ra "ngươi bệnh thần kinh a!"
"Đừng" thanh tú nam nhân ngăn cản động tác hắn, không cho hắn tới gần nàng "ngươi chính là vị kia của Hoài Cẩn đi?"
"Ngươi có ý gì" Đường Lan Thanh cảnh giác nhìn chằm chằm vào người bị đánh nhưng không hề biến sắc, nàng không biết bên trong hồ lô hắn đến tột cùng là bán cái gì.
"Chúng ta hữu danh vô thực. Hoài Cẩn đề cập tới ngươi, nói rằng ngươi là của nàng một đời chí yêu, vì lẽ đó nàng muốn dùng phương thức của nàng đi bảo vệ ngươi, không để cho ngươi bị bất kỳ tổn thương nào từ gia đình của nàng. Kết hôn, là một trong những phương thức đó.
"Nàng còn nói với ta..."
...
"Cẩn..."
Cố Hoài Cẩn ngồi ở trong phòng khách xem tin tức, trong tay cầm chính là nước mật ong mà Đường Lan Thanh mang đến.
"Phía dưới truyền tin đến, hôm nay chiếc máy bay M250 bay từ M thị đến A thị bởi vì gặp mưa to mà xảy ra sự cố, không còn một người sống sót, danh sách người gặp nạn như sau:..."
"Toang..." một tiếng, ly nước mật ong tên tay Cố Hoài Cẩn rơi xuống nàng cũng không để ý tới. Nàng chỉ ngơ ngác không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào cái tên trên TV thật lâu không động đậy.
Mới hai chương đầu thui mà sao mất máu quá vậy