Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 50

"Đường Lan Thanh!" cảm thấy vô cùng tức giận, Cố Hoài Cẩn thấy giãy dụa vô ích, nàng nắm lấy vai Đường Lan Thanh, kéo xuống gần khoé miệng, miệng đến gần bờ vai ấm áp muốn cắn xuống nhưng lại không đành lòng, căm tức núp trong lòng nàng phiền muộn không lên tiếng.

Đem hành động của nàng thu vào trong mắt, Đường Lan Thanh nở nụ cười xuất phát từ nội tâm địa, bước chân càng bước nhanh hơn không ít, vội vã mở khóa đi vào. Đường Lan Thanh không nói lời gì cả người đem Cố Hoài Cẩn áp vào tường, âm thanh mơ hồ mang theo mê hoặc "hảo hảo nghe ta giải thích, nếu không ta không xác định lát nữa ta sẽ làm gì với ngươi đâu."

"Ngươi..." mặt đỏ lên, Cố Hoài Cẩn cắn  môi dưới không thèm nhìn tới nụ cười, cười mà như không cười của nàng. Tay ngọc nhìn như mạnh mẽ muốn đẩy Đường Lan Thanh ra, nhưng thực ra lại giống như đặt trên người nàng, cũng không biết là muốn đẩy ra hay là muốn giữ lại.

Đem chuyện lúc nãy xảy ra cùng mấy chuyện to nhỏ gặp phải gần đây tất cả nói cho Cố Hoài Cẩn nghe. Khi Đường Lan Thanh nói đến Đường đường ca cùng âm mưu của người nhà hắn thì sắc mặt Cố Hoài Cẩn từ ngượng ngùng dần dần chuyển thành thâm trầm.

Khí thế nhiều năm qua được cha mẹ dạy dỗ từ từ tràn ra, Đường Lan Thanh đem gò má cùng hai gò má của nàng dính sát vào nhau, an ủi nói "Ngoan, còn giận ta sao?"

"Buông tay! Cô..." Lời đang nói đột nhiên dừng lại, Cố Hoài Cẩn đẩy người mang theo nhu tình trước mặt ra. hoàn toàn không biết sự mất tự nhiên của chính mình đã hiện lên trên mặt "cô nữ quả nữ cùng ở trong một phòng còn thể thống gì!"

"A ——" Đường Lan Thanh hình như bị từ ngữ của nàng chọc cười thành tiếng, thấy nàng vội vã như cơn gió chạy đến chỗ bình nước gần đó, dáng dấp hoảng loạn tìm ly nước đáy lòng không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Vươn tay mở đèn trong phòng khách, gian phòng sáng trưng, Cố Hoài Cẩn lập tức lấy ly rót nước uống vào miệng. Đường Lan Thanh đi đến hai, ba bước, sau đó vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng nhấc lên quay nửa vòng.

Cố Hoài Cẩn bị kinh sợ, nước trong miệng còn chưa kịp nuốt suýt nữa thì phun ra, kinh ngạc hô lên một tiếng, nàng vất vả lắm mới nuốt xuống được, tức giận đánh một cái không nặng không nhẹ lên tay Đường Lan Thanh, ngữ khí mang theo tia oán trách "Đường Lan Thanh!"

"Hả? Ngươi không phải nói chúng ta là "cô nữ quả nữ" sao? Ta không làm cái gì đó, có phải hay không rất có lỗi với câu từ mới mà ngươi sáng tạo?" Đường Lan Thanh đem mặt chôn sâu vào trong cổ nàng. A thị khô nóng, từng hơi thở mang theo nhiệt khí khiến cho thân thể Cố Hoài Cẩn chẳng khác nào như đang bị hoả thiêu. Những hơi thở từ da thịt xông thẳng trái tim.

Hít một hơi thật sâu, Cố Hoài Cẩn áp chế xao động từ đáy lòng tràn ra, cả người trấn định giống như người lúc nãy thất lễ không phải là nàng vậy, giọng điệu trở lại lành lạnh như cũ "Buông ra."

Vừa muốn bật thốt câu "Không muốn" nhưng vì tiếng chuông điện thoại mà câu nói bị kẹt trong miệng, cuối cùng đành miễn cưỡng nuốt xuống.

Đường Lan Thanh bất đắc dĩ thả Cố Hoài Cẩn ra, di động hiện lên dãy số khiến cho  tâm tình nàng vất vả lắm mới vui vẻ một chút, lần nữa lại rớt xuống đáy vực. Tùy tiện để điện thoại trong tay run hồi lâu, Đường Lan Thanh trầm mặt nghe máy "Chuyện gì."

Đầu dây bên kia lập tức xổ ra một tràn răn dạy, Đường Lan Thanh cầm điện thoại, tắt âm thanh ném lên ghế salông, sau đó vào phòng tắm rửa mặt.

Cố Hoài Cẩn cảm nhận được tâm tình nàng biến hóa, khom lưng liếc nhìn màn hình sáng trên điện thoại di động, nhìn thấy phía trên để hai chữ "Lộ thúc" con ngươi nheo lại. Nàng nắm chặt điện thoại di động kề sát bên tai, một chuỗi lời nói khó nghe chui vào màng nhĩ của nàng, khiến cho sắc mặt Cố Hoài Cẩn như sương lạnh

Đường Lan Thanh lau nước trên mặt rồi đi ra, nhìn thấy Cố Hoài Cẩn mặt âm trầm nghe điện thoại, liền bước nhanh đến cầm lấy điện thoại tắt đi "đừng nghe."

Một câu "ngươi là kẻ khắc mẹ, khắc cha sao chổi" vờn quanh trong đầu Cố Hoài Cẩn, nàng nhìn Đường Lan Thanh thấy dáng dáp đối phương lúng túng tựa hồ đã tập chấp nhận với lời mắng này, đáy lòng một trận đau đớn.

Con ngươi khẽ run rẩy, Cố Hoài Cẩn kéo Đường Lan Thanh xuống, tay lấy khăn giấy cẩn thận lau những giọt nước trên mặt nàng, khuôn mặt nhu hòa không nói nên lời, ngay cả Đường Lan Thanh cũng bất tri bất giác rơi vào trong sự ôn nhu.

Chuông điện thoại lần nữa vang lên, Đường Lan Thanh nhíu mày, hận người đầu dây bên kia không biết điều đánh gãy tình cảnh ôn nhu hiếm có của các nàng.

Đường Lan Thanh đang muốn cầm lấy điện thoại thì lại bị Cố Hoài Cẩn đi trước một bước cầm lấy tắt máy, để tới lên bàn trà, nắm tay Đường Lan Thanh đi về phía trong phòng, lúc đi còn không quên cầm theo sổ tay mà  mình mang đến "Người để ý đến hắn làm gì a."

Cố Hoài Cẩn thiên vị khiến trái tim thiện lương bị tổn thương của Đường Lan Thanh đỡ hơn một chút, nàng cười mà không cười, cùng Cố Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay nhau, mười ngón đan vào nhau.

Thấy Cố Hoài Cẩn không có phản kháng, nụ cười trên khóe miệng càng thêm rộng mở, tức giận của Cố Hoài Cẩn không biết từ khi nào đã biến mất.

Để Đường Lan Thanh ngồi ở bên giường, Cố Hoài Cẩn giật giật tay thấy Đường Lan Thanh khẩn thiết không muốn buông ra cũng không nói gì, tùy tiện để nàng nắm chặt, tay còn lại vén lại mấy sợi tóc có chút ngổn ngang của nàng, sau đó lại giúp nàng sửa cổ áo.

Suy nghĩ hết thảy mọi chuyện gần đây, Cố Hoài Cẩn trong đầu thoáng nghĩ tới một thứ, bốn mắt chạm nhau, "Ngày đó ngươi đem học bổng giao cho ta có phải hay không đã nghĩ tới những chuyện kỳ lạ gần đây mới làm như vậy?"

Ánh mắt tràn ra khí tức nguy hiểm, bộ dạng Cố Hoài Cẩn chính là ngươi dám nói dối ta, ta liền đem ngươi ném ra ngoài, để hứng gió lạnh. Đường Lan Thanh cười gượng một tiếng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Cố Hoài Cẩn.

"Có phải không!" Giọng điệu so với lúc nãy càng thêm cường ngạnh, Cố Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng càng thêm̀ xác định suy nghĩ trong lòng, thế nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.

"Ừm..." sự bá đạo từ lúc bước vào cửa tới giờ biến mất không sót lại chút gì, Đường Lan Thanh yếu ớt đáp lại một tiếng, cảm nhận được tâm tình trầm thấp của Cố Hoài Cẩn, lập tức mở miệng dỗ dành "Ta khi đó còn chưa xác định rõ ràng, nên mới không nói cho ngươi..."

"Ngươi có biết hay không rất nguy hiểm? Ngươi không nói cho ai biết, giấu giấu diếm diếm tự mình đi tìm đáp án, lỡ như đối phương là tên cường gian, gϊếŧ người điên cuồng, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?Lỡ như tối hôm nay đối phương cầm vũ khí trên tay, ngươi nghĩ mình vẫn lành lặn đi ra sao?!"

Mặt Cố Hoài Cẩn nghiêm túc, lời nói mang theo trách cứ nhưng Đường Lan Thanh cũng không có cúi đầu nhận lỗi. Ngược lại cười đến vô cùng vui vẻ, "Ngươi là đang quan tâm ta a " ngữ khí khẳng định khiến cho Cố Hoài Cẩn không biết trả lời thế nào, những lời dạy dỗ tiếp theo, bị câu nói này của Đường Lan Thanh chặn ở yết hầu.

Đường Lan Thanh tiến lên trước một bước, Cố Hoài Cẩn liền lùi về sau một bước cùng nàng duy trì khoảng cách nhất định. Đường Lan Thanh không quan tâm chút nào sự tránh né của nàng, từng bước ép sát.

Phần lưng của Cố Hoài Cẩn đã đụng tới vách tường không còn chỗ nào có thể trốn nữa. Muốn dùng tay duy trì khoảng cách của hai người nhưng đã chậm một bước. Thân thể Đường Lan Thanh đã gần trong gang tấc, bởi vì một tay nắm tay Cố Hoài Cẩn, nàng dùng tay còn lại chống ở trên tương gần bên tai Cố Hoài Cẩn, mắt khẽ nâng lên "Ngươi bắt đầu quan tâm ta."

"Đừng tưởng bở, căn bản là không có chuyện đó." Cố Hoài Cẩn giả vờ trấn định cùng nàng đối mặt, trên phương diện khí thế tuyệt không thể nhượng bộ. Suy nghĩ như vậy tuyệt không thể truyền vào trong đầu nàng!

"Ta không có hỏi ngươi, chỉ là nói cho ngươi biết, nơi này của ngươi đang nói gì." Ánh mắt liếc về vị trí trái tim Cố Hoài Cẩn, khuôn mặt Đường Lan Thanh khẽ nhu hòa, ánh mắt tràn đầy nhu tình mà nhìn nữ nhân đang né tránh rõ ràng trước mặt.

"Tránh ra, không cần đem suy nghĩ của ngươi áp đặt lên ta... A..." Lời còn chưa nói xong môi liền bị chặn lại, đôi môi hai người kề sát nhau, tâm Cố Hoài Cẩn phảng phất như bị đá b một cái.

Nói một đằng làm một nẻo nữ nhân!

Thoáng lui lại một chút, môi Đường Lan Thanh di chuyển cùng môi của ma sát lẫn nhau "muốn nói cái gì? Hả?"

"Làm càn, Đường..." miệng Cố Hoài Cẩn lần nữa bị chặn lại, Đường Lan Thanh giống như đang trừng phạt ngậm bờ môi nàng mút vào một cái, cảm nhận được thân thể nàng run rẩy khóe miệng cong lên độ cong giảo hoạt, giống như lúc nãy tách ra một chút tiếp tục hỏi "ta không nghe rõ, nói lại lần nữa."

Cố Hoài Cẩn muốn cắn môi dưới nhưng lại lo lắng sẽ cùng môi nàng ma sát nhiều hơn, cưỡng chế xấu hổ dưới đáy lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra nói "đừng được voi đòi tiên, đã nói rồi là ngươi nghĩ nhiều..."

Cái lưỡi mềm mại thừa dịp Cố Hoài Cẩn nói chuyện mà theo khe hở đi vào bên trong môi nàng, quấn quít lấy cái lưỡi bên trong. Vất vả lắm mới bằt được "đồng loại" đang né tránh, lại bị tránh thoát. Đường Lan Thanh vượt khó tiến lên, đuổi cùng gϊếŧ tận, nhất quyết không buông, làm không biết mệt mỏi, uể oải là gì.

Rốt cục sau những nỗ lực không ngừng của nàng, đã thành công bắt lại cái lưỡi Cố Hoài Cẩn, quấn quít lấy nó, để cho cả hai cùng nhau nhảy múa, đùa giỡn.

Cố Hoài Cẩn bởi vì nàng hung hăng  tiến công từ từ trở nên xụi lơ, Đường Lan Thanh tay mắt lanh lẹ giữ lấy thân thể đang trượt xuống của nàng, hơi dùng lực kéo vào trong lòng, bàn tay không an phận mà vuốt nhẹ eo nhỏ Cố Hoài Cẩn.

"Ừm..." Trong miệng phát ra một tiếng làm cho Cố Hoài Cẩn ngượng ngùng không ngớt, tay nàng nắm chặt cổ tay Đường Lan Thanh, không biết là vì muốn đỡ lấy thân thể bủn rủn của chính mình hay là muốn xua tan sự cuồng nhiệt lan tràn trong bụng

Trong lúc nhất thời phòng ngủ tràn ngập khí tức kiều diễm, hai người quấn nhau trong phòng càng khó tách rời.

Tay đang nắm lấy nhau bị Đường Lan Thanh kéo tới trên vai của nàng, vừa mới buông tay ra. Tay Cố Hoài Cẩn tựa như nhuyễn xà tự giác quấn lấy cổ nàng, năm ngón tay thon dài càng làm mê hoặc lòng người, ngón tay xuyên vào trong mái tóc mềm mại, hơi nắm lại, lại hơi buông lỏng, giống như  nghênh đón lại giống như chống cự, giống như khó chịu, lại như vui thích...

Bên trong môi mỏng hoà quyện vào nhau, âm thanh Đường Lan Thanh trầm thấp "Cẩn..."

Nàng không có cho Cố Hoài Cẩn đáp lại, liền dẫn dụ cái lưỡi của nàng đến trong miệng mình dẫn dắt nó ở trong  lãnh địa của mình mà thăm dò trong đó một phen, giao quyền chủ động lại cho Cố Hoài Cẩn.

Có lẽ khả năng học tập của Cố Hoài Cẩn vô cùng tốt, sử dụng phương day dưa hết như Đường Lan Thanh đã chỉ nàng khi nãy ra. Lần đầu hơi chút trắc trở nhưng vẫn khiến tâm Đường Lan Thanh không khỏi hưng phấn một trận, nàng cố nén suy nghĩ muốn đoạt lại quyền chủ động, như một giáo viên ưu tú từng bước dụ dỗ Cố Hoài Cẩn.

Sau một hồi trao đổi tình cảm không tiếng động cảm tình, phương thức giao lưu của hai người cuối cùng cũng chấm dứt. Thân thể mềm yếu của Cố Hoài Cẩn tựa vào trong lòng Đường Lan Thanh thở dốc không ngừng. Hai gò má đỏ hồng không biết là bởi vì thiếu dưỡng khí hay là bởi vì ngượng ngùng mà trở nên kiều diễm ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ không tiếng động mà úp mở.

Đường Lan Thanh ẩn ý đưa tình mà nhìn người kiều diễm trong lòng, sắc mặt nhu tình không ngớt.

Ánh trăng ngoài cửa sổ có lẽ bởi vì các nàng triền miên mà ngượng ngùng trốn vào tầng mây, không muốn quấy rối các nàng quấn quít.

"Ngươi xác định tiểu Cẩn dưới tình huống như vậy bị nàng ôm vào phòng?" ngón tay Cố mẫu nhịp nhàng đánh trên bàn, sắc mặt tuy rằng vẫn lãnh đạm như thường ngày, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ nhìn thấy khóe mắt nàng nơi toát ra sự sắc bén.

"Đúng vật, phu nhân." Người kia cung kính đứng bên cạnh Cố mẫu, từng câu từng chữ mạnh mẽ rõ ràng, không chút hàm hồ.

"Lui ra đi." Vung vung tay, Cố mẫu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đăm chiêu.
Bình Luận (0)
Comment