Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 7

Đường Lan Thanh từ thúc thúc nàng nhận được giấy tờ nhà, khế đất cùng một ít đồ vật của cha nàng để lại, sau đó thì dựa theo ước định mà chuyển tiền cho bọn họ. Từ nay về sau bọn họ đi dương quan đạo của bọn họ, nàng đi cầu độc mộc của nàng***

***nói dễ hiểu là cuộc sống của ai thì người đó sống, không liên quan nhau nữa.

Giải quyết xong một loạt việc bận, Đường Lan Thanh bị huấn luyện viên trước đây của mình gọi vào ôn chuyện, nhìn các đồng đội ngày xưa cùng nhau trải qua vô số phong ba bão táp, trong lòng nàng không khỏi cảm khái. Tình cảm đơn thuần nhất quả nhiên vẫn là những tháng ngày bên nhau, cùng nhau luyện tập.

Sức sống của tuổi trẻ không bao lâu thì bắt đầu tràn ra bốn phía, trên bàn ăn, mọi người bắt đầu đánh cược, người thua sẽ phải cõng bao cát chạy mười vòng quanh phòng tập. Chuyện này khiến cho mọi người càng thêm hừng hực khí thế, ai cũng liều mạng luyện tập để giành bằng được quyền dự thi, cạnh tranh xem thể lực ai tốt hơn.

Chờ bọn họ quậy đủ, chơi đủ thì Đường Lan Thanh sức lực cũng tiêu hao gần hết. Hừ, đáng ghét nhất chính là bọn họ chơj xấu đã thương lượng kỹ càng, tập thể cùng nàng chơi xa luân chiến***, cuối cùng khiến nàng không thể không thua

***quần chiến, nói nôm na là một đám đấu với một mình Thanh tỷ.

Buổi chiều về đến nhà, nàng căm giận mà xoa xoa bắp đùi chua xót của mình, trong miệng thầm thì mấy lời oán giận đám gia hoả cười trên sự đau khổ của người khác kia

Đường Lan Thanh vất vả lết thân thể đi tắm rửa sạch sẽ, cũng không thèm để ý tới chuyện giặt quần áo, nằm xụi lơ trên giường, xem ra nàng thật mệt muốn chết rồi.

Đáng tiếc trời không toại lòng người, tiếng chuông điện thoại vang lên tàn nhẫn đem nàng từ mộng đẹp đi ra.

Lúc này Đường Lan Thanh suy nghĩ muốn tự sát đều có, trên đời này việc đau khổ nhất không gì bằng là thời điểm đang ngủ bị đánh thức. Nàng cầm di động lên, liếc mắt nhìn màn hình, nhấn nút nghe "chào, ngươi khoẻ."

"Xin chào, ta là Đinh Nhược Thủy, còn nhớ ta sao?" Đinh Nhược Thủy không hề ý thức được rằng mình đang quấy rầy người khác nghỉ ngơi, nàng dựa vào trong lòng Đinh Nhược Nhuận vừa làm nũng, vừa nói chuyện điện thoại.

"Ừm..."

Đường Lan Thanh uể oải nói, giọng mũi dày đặc khiến cho Đinh Nhược Thủy nháy mắt vài cái nhìn Đinh Nhược Nhuận, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, nghi hoặc hỏi "ngươi--đang ngủ?

"Ừm...không sao, ngươi nói tiếp đi" Đường Lan Thanh biết Đinh Nhược Thủy nếu không có chuyện gì sẽ không tìm đến nàng, thế nhưng đại não nàng hoàn toàn không thể khống chế mí mắt đang nhắm tịt của mình, nàng chỉ đành vừa nhắm mắt vừa nói chuyện.

"Ây..." Đinh Nhược Thủy cũng biết mình vô tình quấy rối người ta nghỉ ngơi, nghịch ngợm thè lưỡi một cái, làm cho Đinh Nhược Nhuận cười khẽ một trận "thì là lần trước không phải ta nói muốn cảm ơn ngươi sao. Ngươi thứ bảy nếu rảnh rỗi thì đến nhà ta làm khách, dùng cơm."

"Thứ bảy là ngày kia phải không?" Đường Lan Thanh duỗi tay sờ xoạng mặt mình, ý đồ làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.

"Ta rảnh, thế nhưng đi nhà các ngươi ăn cơm hình như không tốt lắm. Kỳ thực tùy tiện ăn bữa cơm bên ngoài cũng được rồi."

"Như vậy sao được, khi đó đã nói rõ ràng là mời ăn cơm đàng hoàng rồi. Vả lại nhà ta mọi người đều rất hy vọng ngươi đồng ý."

"..." trầm ngâm một lúc, Đường Lan Thanh vẫn lựa chọn thoả hiệp "được"

Đạt được đáp án như mong muốn, Đinh Nhược Thủy cũng không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, đọc địa chỉ cho nàng xong liền cúp máy. Sau đó giống như tranh công, vui cười hớn hở nhìn Đinh Nhược Nhuận.

"Ngươi nha--" cưng chìu mà bóp bóp chóp mũi của muội muội, Đinh Nhược Nhuận ôm nàng vào lòng, giọng nói ôn nhu giống như gió xuân ấm áp "Được rồi, đáp ứng ngươi, tối nay cùng ngươi ngủ."

"Ha hả---"

So với người nào đó bị ngược đãi, hai người bọn họ thật sự là một đôi...chán ngắt...tỷ muội. (GATO dữ dội x.x)

Đến ngày ước định, Đường Lan Thanh trước khi xuất phát, nhìn mình từ trên xuống dưới không phát hiện điểm gì khác thường mới yên tâm ra cửa.

"Đường Lan Thanh, ở đây." Đinh Nhược Thủy nhìn Đường Lan Thanh cách đó không xa đang đi tới ngoắc ngoắc tay, sau đó như một làn gió chạy đến bên người nàng, dẫn nàng vào tiểu khu.

"Đinh đồng học, ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Lan Thanh." Đường Lan Thanh đi theo bên cạnh nàng, khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt vô cùng ôn nhu mà nhìn quanh cái tiểu khu này.

"Ừm, ngươi kêu ta gọi ngươi Lan Thanh, vậy còn gọi ta là Đinh đồng học nữa à." Chẳng biết vì sao Đinh Nhược Thủy cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên trừ người nhà ra, nàng có thể đối với người ngoài tán gẫu vui vẻ như vậy. Tuy chỉ mới gặp mặt mấy lần, nhưng trong tiềm thức nàng, không biết tại sao sẽ đi tín nhiệm nàng, quan tâm nàng.

Nếu không phải nàng đối với tình cảm của mình và Đinh Nhược Nhuận đã vô cùng xác định, Đinh Nhược Thủy cũng không dám chắc sẽ đem loại "hiếu kỳ" này trở thành như thế nào. Dù sao đối với một người, hiếu kỳ đồng nghĩa với bắt đầu yêu thích, cũng may Đinh Nhược Thủy đủ khả năng để nhận biết tình yêu và tình bạn là hai khái niệm khác nhau.

Vì lẽ đó, nàng ngầm thừa nhận đưa Đường Lan Thanh vào danh sách bạn tốt của mình.

"A..." Đường Lan Thanh khẽ cười tiếng, sóng mắt toát ra những tia vui sướng "được, Nhược Thủy."

Hai người không nhanh không chậm đi dọc theo đường cái của tiểu khu, bọn họ không giao tiếp quá nhiều nhưng cũng không có lúng túng.

"A, cẩn thận" tiếng nhắc nhở thốt lên làm cho các nàng theo bản năng mà dừng bước lại. Một trái cầu lông không nặng không nhẹ đánh vào cánh tay phải của Đường Lan Thanh, khi tầm mắt của nàng rơi vào quả cầu lông thì độ cong trên khoé miệng phút chốc đọng lại, tay phải nàng không tự chủ mà run lên.

Khoảng khắc đó giống như sóng lớn cuồn cuộn che ngợp bầu trời khiến người tuyệt vọng. Đường Lan Thanh lần nữa bị cuốn vào đầm lầy ký ức.

(Vệ Quân Thư có thể nói là một trong những nhân vật nổi tiếng của A cao, tướng mạo thiên về trung tính cộng thêm gia cảnh hậu đãi khiến hắn hầu như ở mọi nơi đều thông thuận đi qua. Người khác chỉ biết hắn phong độ phiêu dật, thành tích xuất sắc, nhưng Đường Lan Thanh biết đó là chỉ bề ngoài, thật ra bên trong tâm của hắn là một kẻ có lòng dạ cực sâu.

Đường Lan Thanh khi đó học lớp 11, đang tập luyện vì giải thi đấu cấp tỉnh tuần sau thì đồng học lớp 12 của Cố Hoài Cẩn là Vệ Quân Thư đến. Hắn trên mặt mang theo nụ cười sán lạn đi vào sân huấn luyện, thân thiết chào hỏi các học sinh trong sân, giả vờ nghiêm túc muốn tranh tài, sau đó cao giọng nói với nàng "Đường học muội, có thể cùng học trưởng chơi một ván sao?

"Ừm" tùy ý lau đi mồ hôi trên mặt, Đường Lan Thanh bày ra tư thế chuẩn bị, bất cứ lúc nào đều có thể nghênh tiếp hắn tiến công, thế nhưng hắn lại đem cầu lông quăng qua bên ngoài, trên mặt treo theo nụ cười áy náy "học muội, cầu này nát rồi."

Đường Lan Thanh liếc mắt nhìn cầu bị nàng đánh mà rơi mất vài cọng lông, hờ hững cầm lấy nói "ngươi đợi một chút, ta đi lấy."

"Ai, ta đi cùng với ngươi" dứt lời, Vê Quân Thư lộ ra nụ cười hoà ái, che lấp tia tính toán bên trong ánh mắt.

"Ừm."

Hai người một trước một sau đi đến nhà kho phòng thể dục, Đường Lan Thanh đi đến quầy chuyên dành cho cầu lông, ngồi xổm xuống lấy ra vài trái cầu chuyên dùng cho luyện tập, mà Vệ Quân Thư cũng ngồi xổm xuống bên người nàng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được để nói chuyện "Đường học muội, học trưởng cùng ngươi đánh cược thế nào?"

"Không" Đường Lan Thanh đối với cái gọi là đánh cược của hắn chẳng chút nào hứng thú, nàng lấy xong cầu chuẩn bị đứng dậy rời đi nhưng không ngờ lại bị hắn kéo lại, sau đó nghe thấy hắn nói "tiền đặt cược là Cố Hoài Cẩn. Ngươi thắng, ta không quấy rầy Cố Hoài Cẩn nữa. Tương tự, nếu ngươi thua thì phải rời đi nàng. Bởi vì thời điểm ta theo đuổi Cố Hoài Cẩn, cảm thấy ngươi bên người nàng rất chướng mắt.

"Ngươi có ý gì" Đường Lan Thanh nghe xong, trong lòng cảnh giác dâng tới mức cao nhất, nàng cảm nhận rõ ràng vị học trưởng được xưng tụng là nho nhã nam tử toàn thân đều toả ra khí tức âm lãnh.

"Ý tứ giống như lời ta vừa nói. Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ "lòng tốt" giúp ngươi tuyên truyền chung quanh rằng tình cảm của ngươi đối với Cố Hoài Cẩn không phải đơn thuần. Đến lúc đó học sinh bên ngoài tin ta nói cũng được, không tin cũng không sao. Ngươi cảm thấy lời nói như vậy đối với Cố Hoài Cẩn có hay không ảnh hưởng?"

Vệ Quân Thư cầm quả cầu từ trên tay Đường Lan Thanh lên mà thưởng thức, hắn nhẹ nhàng vuốt từng cọng lông cầu, ở đằng xa nhìn qua giống như người ngăn nắp, thiện lương.

Trong lòng rung lên hồi chuông cảnh báo, Đường Lan Thanh đứng lên, âm thanh vẫn nhàn nhạt "ta nghe không hiểu những lời ngươi nói, tình cảm cái gì cùng ta đều không có liên quan."

"Không quan hệ sao? Nhưng chỉ cần hơi sáng mắt một tí liền nhìn ra được ngươi đối với nàng khác thường đi. Chỉ cần là người nhận thức các ngươi, đem các ngươi đoạn thời gian ở chung suy nghĩ thêm chút, lại thêm lần truyền bá này. Có thể hay không liền không chắc nha."

Đường Lan Thanh mặt trầm xuống, con ngươi thâm thúy đáng sợ "mười cầu, phân thắng bại."

Gương mặt hắn hiện lên nụ cười gian kế đã thực hiện được, nhìn bóng lưng rời đi cứng rắn phía trước, trong lòng cười lạnh một tiếng, ngày tốt của ngươi đến đây liền kết thúc.

Đường Lan Thanh trở lại trên sân, nhưng trên sân xuất hiện thân ảnh quen thuộc kia làm nàng hoảng hồn, vừa định tiến đến dò hỏi lại nghe từ phía sau truyền đến thanh âm nàng chán ghét "Đường học muội thật hạnh phúc a, xem ra hôm nay còn có khán giả ngươi thích nhất đến xem."

Không thèm đếm xỉa đến lời nói của Vệ Quân Thư, Đường Lan Thanh như một cơn gió lao thẳng đến trước mặt Cố Hoài Cẩn, kinh ngạc hỏi "ngươi hôm nay sao lại đến."

"Ta không thể tới?" Cố Hoài Cẩn nghe vậy trên mặt liền hiện lên một tầng sương lạnh, nàng không thích con vật nhỏ nhà nàng nói với nàng những lời như vậy.

"Đương nhiên không phải... Ngươi bây giờ đã lớp 12, không phải vội vàng ôn tập sao?" Đường Lan Thanh liên tục lắc đầu, Cố Hoài Cẩn đến đây xem nàng luyện tập đương nhiên nàng rất cao hứng, nhưng hôm nay lại có chút khó khăn, dù sao..."

"Đường học muội, có thể bắt đầu rồi chứ?"

Vệ Quân Thư thúc giục khiến Đường Lan Thanh càng thêm căm ghét hắn, nàng ôn nhu đối với Cố Hoài Cẩn cười cười liều cầm vợt đi tới sân bóng.

"Đường học muội, ta khắng định không so được với ngươi, nếu có thể thì hãy nhường học trưởng một ít." Vệ Quân Thư tầm mắt đặt trên người nàng cùng Cố Hoài Cẩn qua lại mấy lần, sau đó làm mặt vô hại yêu cầu Đường Lan Thanh đứng quá thẳng tay.

Mấy cầu liên tiếp hạ xuống đều nằm trong phạm vi đập cầu của Đường Lan Thanh, cho nên Vệ Quân Thư nhiều lần khó khăn đỡ cầu khiến hắn chạy vòng vòng giống như con ruồi không đầu bị đùa giỡn xoay quanh.

Dần dần, sự việc cứ liên tiếp như vậy khiến các học sinh đi theo Vệ Quân Thư bắt đầu thay hắn tức giận. Cố ý ở quanh tai Cố Hoài Cẩn nói nào là Đường Lan Thanh không đúng, một thể dục sinh cùng một học sinh thi đại học thi đấu vốn là không công bằng, đã vậy Đường Lan Thanh một điểm cố ý nhường cũng không có.

Diệp Hoan đứng bên cạnh bạn tốt, trong lòng nàng luôn cảm giác hình như hôm nay tiểu tử nhà các nàng có chút không bình thường. Nếu là bình thường khi cùng học sinh thi đại học đánh cầu nàng tuyệt đối sẽ không chuyên tâm như vậy. Cuối cùng, tầm mắt nghi hoặc của Diệp Hoan rơi xuống trên người Vệ Quân Thư, kẻ đang chạy vòng quanh sân.

Đường Lan Thanh đối với những lời kia cũng không lưu ý, nhường sao? Với hắn à? Đùa gì thế, thật vô nghĩa!)
Bình Luận (0)
Comment