Yêu, Thật Đúng Dịp (Yêu, Hảo Xảo)

Chương 70

Ngày kế, Cố Hoài Cẩn đến muộn hơn một chút so với bình thường. Khi nàng đi qua sảnh lớn khu phòng học liền nhìn thấy Đường Lan Thanh và Cổ Đình Tây đứng bên cạnh hòn núi giả gần bể nước vừa nói vừa cười.

Dưới đáy lòng nhất thời xuất hiện loại tư vị không rõ là gì. Nàng đang muốn thu tầm mắt, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện dưới ống tay áo bên tay phải Đường Lan Thanh lộ ra lụa trắng, sau khi híp mắt quan sát kỹ, trong lòng hẫng một nhịp. Đó là băng vải.

Đôi mắt sáng đột nhiên ảm đạm đi. Cố Hoài Cẩn ngừng bước, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem đâu là nguyên nhân khiến nàng bị thương. Cuối cùng, ký ức ngắt quãng dừng lại ở chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua.

Nhớ lại lúc đó Đường Lan Thanh vừa phải chịu cơn đau trên tay, vừa phải nghe mình quở trách, trong lòng Cố Hoài Cẩn đau nhói như bị kim châm. Vẻ mặt lãnh đạm của nàng dần hiện ra sự lo âu và áy náy. Tại sao lúc đó không chịu nói cho nàng là mình bị thương...

Cố Hoài Cẩn hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, bước từng bước cứng nhắc về phía Đường Lan Thanh. Nhưng còn chưa đi được mấy bước nàng đã bị tiếng gọi cấp thiết ở phía sau làm cho không thể không dừng lại, "Nói!"

Vẻ mặt nàng lẫm liệt, lông mày ép chặt khiến cho toàn thân không giận tự uy, làm người học sinh vừa mới gọi nàng không tự chủ lùi lại mấy bước, ngón tay đang nắm góc áo nàng luống cuống, nói: "Thầy chủ nhiệm gọi ngươi đến văn phòng thầy một chuyến..."

"Ta biết rồi."

Học sinh chuyền đạt thành công, bàn tay nắm góc áo hấp tấp rụt lại, lập tức chạy khỏi sảnh lớn. Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ bị cảm giác ngột ngạt phát ra từ Cố Hoài Cẩn ép cho không thở được mất.

Lần thứ hai Cố Hoài Cẩn nhìn lại, Đường Lan Thanh và Cổ Đình Tây đã đi khỏi khu lớp học, đoán chừng đang đi đến chỗ tập trung của thể dục sinh.

"Nhớ nói giúp ta, ta là người bị thương đó." Đường Lan Thanh vỗ vỗ bên eo Cổ Đình Tây, cười đến cả mặt phát sáng.

"Biết rồi." Trong vẻ bất đắc dĩ của Cổ Đình Tây lộ ra từng chút từng chút sủng nịch, "Nói trắng ra là ngươi muốn mượn cớ bị thương để lười biếng chứ gì. Ta nói chuyện thật tốt với Hoàng giáo luyện là được."

Buồn bực dưới đáy lòng lại tăng thêm mấy phần, Cố Hoài Cẩn thu tầm mắt lại.

Hai người hướng về hai hướng khác nhau, càng đi càng xa.

Nhân sinh như kịch, kịch như nhân sinh. Có một số việc nếu bỏ lỡ lần thứ nhất, cảm giác ban đầu sẽ không cách nào được vực dậy để đi làm lần thứ hai nữa. Cuối cùng, Cố Hoài Cẩn vẫn không nói những lời quan tâm kia ra khỏi miệng. Thời gian dần trôi, mãi đến khi Đường Lan Thanh tháo ra băng gạc, số lần trò chuyện của các nàng vẫn vô cùng ít ỏi, nội dung cũng chỉ đơn giản xoay quanh những lời thăm hỏi thường ngày.

Tháng ngày bình yên không gặp nhau cũng giúp Cố Hoài Cẩn không cần phải đề phòng mẹ của mình, chỉ là mỗi khi gặp bóng người khiến cho nàng động lòng kia, linh hồn lại không tự chủ từng chút theo nàng mà rời đi, lưu lại thân thể sắp trở thành cái xác không hồn.

Nàng nhớ nàng...

Mỗi ngày đều gặp nhưng lại không thể đến gần, so với muốn gặp nhưng không thể còn khổ sở hơn gấp bội.

"Nghĩ gì thế?"

Hương trúc thư thái xông vào đường hô hấp, gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Cố Hoài Cẩn vô thức giơ tay chạm vào khuôn mặt Đường Lan Thanh, chậm rãi miêu tả từng đường viền một. Lúc nãy còn đang nhớ người, trong lúc thất thần người đã hiện ra trước mặt, con ngươi Cố Hoài Cẩn nhu hòa không ít, "Không có gì."

Phản ứng khác thường của Cố Hoài Cẩn khiến cơ thể Đường Lan Thanh hơi run rẩy. Trong lúc rảnh rỗi, nàng cất bước đi đến cửa nhỏ để tìm chốn thanh tịnh, không ngờ lại nhìn thấy Cố Hoài Cẩn đứng thất thần ở cánh cửa, mờ ảo như những áng mây phía chân trời.

Là do gần đây nàng khắc chế quá mức sao? Ở khoảng cách gần như vậy khiến Đường Lan Thanh càng thấy Cố Hoài Cẩn trở nên yếu ớt không thể tả, tựa như chỉ cần nàng dùng một lực nhỏ cũng có thể khiến người mình yêu tan vào hư vô.

"Ta ở đây." Đường Lan Thanh ôm lấy hai vai gầy gò của nàng, cất giọng dịu dàng: "Có phải không ăn đồ ăn sáng ta nhờ Hoan đưa ngươi không? Thời gian dài như vậy vẫn không thấy mập lên."

"Có ăn." Chỉ là không ăn được nhiều thôi.

Cố Hoài Cẩn dịu ngoan tựa ở trong lòng nàng, không hề nói ra nửa câu sau. Sau khi lĩnh hội qua công lực lải nhải của Đường Lan Thanh, nàng liền không muốn lĩnh hội thêm lần thứ hai.

"Ừm." Trong lòng Đường Lan Thanh đương nhiên cũng hiểu rất rõ, chỉ là không muốn nói toạc ra thôi. Nàng cứ lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp hiếm thấy này đã.

Bầu không khí giữa hai người hòa hợp như chưa từng bị tách ra, cũng chưa bao giờ cãi nhau. Đường Lan Thanh vỗ về mái tóc mềm mại của nàng, nói ra mấy lời chôn giấu trong lòng mấy ngày nay: "Mấy ngày nữa là hoạt động du lịch cho lớp 11 của Hội Học Sinh, đừng tham gia được không?"

Cố Hoài Cẩn còn đang tham lam hút lấy ấm áp của nàng, nghe được câu nói kia, chỗ mềm mại nhất trong lòng bị đánh tan. Nàng nhớ tới bất ngờ lần trước, hiện tại, lời nhắc nhở tương tự lại vang lên bên tai lần thứ hai. Cố Hoài Cẩn lại dựng lên một bức tường phòng hộ bao lấy tất cả ôn nhu ở trong đó, chống cự đẩy Đường Lan Thanh ra, trầm giọng nói: "Ngươi lại như vậy."

Đường Lan Thanh yên lặng không nói, nhìn về phía nàng đôi mắt cực kỳ kiên định. Tâm tư phức tạp trước kia của Cố Hoài Cẩn lần nữa hiện lên, mặt không cảm xúc nói ra: "Ngươi khiến ta rất thất vọng."

Dứt lời, nàng không quay đầu dứt khoát rời khỏi cửa nhỏ. Đường Lan Thanh cười khổ không thôi, đối với kết cục như vậy nàng cũng không bất ngờ. Cuối cùng, Cố Hoài Cẩn vẫn không hiểu được tâm ý của mình.

Vào học kỳ hai hàng năm, trường cao trung A đều sẽ tổ chức hoạt động du lịch cho Hội Học Sinh, chỉ lớp 11 mới có thể tham gia. Mục đích là để cảm ơn sự đóng góp của bọn họ trong năm vừa qua, đồng thời cũng là nghi thức tạm biệt sau cùng với cuộc sống sinh hoạt ở Hội Học Sinh, chuẩn bị vùi đầu học tập cho cuộc chiến cuối cấp trong tương lai.

Tuy Đoàn ủy và Hội Học Sinh là hai tổ chức độc lập, nhưng thực chất cũng tương tự nhau, chỉ là số lượng thành viên khác nhau thôi.

Cuối cùng, trường học thống kê được không quá mười người tham gia nên chỉ phân một giáo viên dẫn đội và một giáo viên phụ đạo đi cùng. Mà lần này người đảm nhận vai trò tổng phụ trách hoạt động kiêm luôn giáo viên dẫn đội chính là người lãnh đạo trực tiếp của Đường Lan Thanh - Hoàng giáo luyện. Mặt khác, người phụ đạo cũng là một giáo viên thể dục - Trần lão sư.

Sau lần nói chuyện đó, hoạt động du lịch vẫn diễn ra như bình thường, trường học thuê một chiếc xe mini bus. Ngay khi Trần lão sư vừa điểm danh xong, tất cả nhân viên chuẩn bị cho xe xuất phát, Đường Lan Thanh mới chậm rãi bước từng bước đến muộn. Hoàng giáo luyện tức giận run ria méo, trợn mắt nói: "Cái con nhóc này, huấn luyện đến muộn ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua, hiện tại đặc biệt cho phép ngươi ra ngoài chơi cùng mà cũng dám đến muộn. Ngươi không khiến ta đen mặt thì không chịu được đúng không?"

"Thầy yên tâm. Mặt ngươi đã đủ đen rồi, đen thêm một chút cũng không ai nhận ra đâu." Bởi vì Hoàng giáo luyện ở bên ngoài tiếp xúc với ánh mặt trời quanh năm, da dẻ đương nhiên không thể sánh bằng những người trẻ tuổi ở đây, chỉ cần là da thịt bị lộ ra ngoài, không chỗ nào không bị ngăm đen.

Một câu nói của Đường Lan Thanh chọc cho Hoàng giáo luyện dở khóc dở cười. Mấy ngày nay nha đầu này liên tục dán lấy mình thổi tiếng gió, muốn mình xin nhà trường đưa nàng theo. Nói hoa mỹ là nàng đi với tư cách "tình nguyện viên", nhưng làm sao hắn lại không biết đứa nhỏ ở trong trường chán đến phát hỏng rồi, muốn chạy ra ngoài rong chơi chứ.

Nghĩ đến huấn luyện khô khan vô vị sẽ làm những người khác mất đi hứng thú, Hoàng giáo luyện châm chước đưa nàng ra ngoài. Dù sao ở bên ngoài có người quen thân vẫn thoải mái hơn, ngoài ra, sai khiến nàng cũng thuận tiện hơn so với những người khác.

"Ngươi đứa nhỏ này thực sự là..." Hoàng giáo luyện giả bộ muốn đạp nàng một cước, thấy nàng nhạy bén tránh thoát, tìm vị trí trống phía sau ngồi xuống liền gật gật đầu với Trần lão sư, báo cho tài xế xuất phát.

Đường Lan Thanh không hề quan tâm những ánh mắt quăng tới từ bốn phía, nhắm mắt lại, chợp mắt. Nàng biết hành động này của nàng nhất định sẽ gây nên rất nhiều bất mãn... Nhưng so với an nguy của Cố Hoài Cẩn, chút nho nhỏ ấy không đáng là gì. Cao trung cũng chỉ là một nút thắt nhỏ trong đời người thôi, ba năm sau cũng chẳng còn mấy người nhớ.

"Sao nàng lại theo tới đây rồi?" Diệp Hoan kề bên tai bạn thân hỏi nhỏ, tầm mắt trước sau đều rơi vào tiểu tử đang ngồi bên tay phải mình, khắp khuôn mặt là vẻ nghi hoặc không rõ.

"Kệ nàng đi."

Giờ khắc này, Cố Hoài Cẩn hoàn toàn không ý thức được rằng nếu Đường Lan Thanh tham dự, liệu có phải nàng ấy sẽ bị liên lụy nguy hiểm hay không. Toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên những người đồng hành khác.

Diệp Hoan không đồng ý với sự lạnh nhạt của Cố Hoài Cẩn. Xưa nay Đường Lan Thanh chưa từng vô duyên vô cớ làm chuyện manh động như vậy, nguyên nhân lớn nhất khiến nàng theo tới đương nhiên là do nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới khiến nàng phải tới tận đây?

Diệp Hoan nhất thời rơi vào trầm tư. Sau đó, một suy đoán lóe lên trong đầu nàng, Diệp Hoan kinh ngạc quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt một hồi lâu.

"Làm sao?" Nhướn lông mày, Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt hỏi một câu.

"Không lẽ nào các ngươi..." Nhẹ giọng lầm bầm, Diệp Hoan hơi di chuyển cơ thể đến gần Cố Hoài Cẩn, sắc mặt không tốt hỏi: "Còn nhớ ngày ngươi đến trường muộn không?"

"Ừm."

"Cánh tay phải của tiểu tử bị thương."

"Ta biết, cho nên?"

"Chính là..." Nhăn nhó một lúc, trên mặt Diệp Hoan dần dần chuyển đỏ, "Sẽ không phải ngày đó tiểu tử mạnh mẽ "muốn" ngươi nên ngươi mới đến muộn chứ? Trong cơn tức giận ngươi làm bị thương tay nàng?"

Cuối cùng, Diệp Hoan đỏ mặt lầm bầm: "Ra tay cũng quá nặng rồi, quấn cả một lớp băng vải như vậy. Ngươi dùng cái gì đánh nàng thế?"

Nàng rõ ràng không dạy Đường Lan Thanh "Bá Vương ngạnh thượng cung" (1)... Giỏi lắm cũng chỉ dạy nàng cách làm sao để bắt lấy Cố Hoài Cẩn không buông thôi...

"Diệp - Hoan!" Sau khi tiêu hóa xong những lời kia, hai bên tai Cố nữ vương không tự chủ chuyển hồng. Nàng hơi nâng cao âm lượng, gằn từng chữ một, "Trong đầu ngươi chứa toàn thứ linh ta linh tinh gì thế? Hoàn toàn không thể nào!"

"Há," Trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát không nói nên lời, nhưng cũng bí mật mang theo một chút niềm vui. Diệp Hoan cười gượng, "Không phải là tốt rồi."

"Sau khi trở về, công việc giao tiếp liền để ngươi nhận đi." Cố Hoài Cẩn thu liễm tâm trạng, khôi phục lại dáng vẻ bình thản dĩ vãng.

Điều này hiển nhiên là bạn thân đang trừng phạt vì nàng suy nghĩ lung tung rồi. Diệp Hoan thở một tiếng, chỉ có thể đáp lại: "Ừm."

Ngồi cách các nàng một lối đi nhỏ, Đường Lan Thanh nở một nụ cười mỉm mà các nàng không cách nào nhìn thấy. Nàng chợp mắt nhưng không đồng nghĩa với việc lỗ tai cũng đóng lại, huống chi còn có ý định vểnh tai "nghe trộm" tình hình. Tuy rằng nghe câu được câu mất, nhưng dựa vào những từ khóa then chốt cũng đủ để nàng hiểu rõ đề tài hai người họ đang bàn luận.

Đường Lan Thanh vuốt ve bắp thịt bên cánh tay phải, nàng vì "muốn" Cố Hoài Cẩn mà tổn thương tay? Ha ha --

Như vậy thì không chắc, không thể nói nga~
Bình Luận (0)
Comment