-Tối nay có muốn ngủ chung không?
(Hoàn toàn trong sáng nhé -_- đừng có nghĩ bậy bạ, không ngoan đâu:)))-Muốn muốnn-Gật gật đầu
-Vậy giờ làm bài tập đi rồi ăn ngủ trưa đầy đủ, thầy đi có việc rồi về mua kem cho nhé. Tối cho sang phòng thầy ngủ..-Vỗ vỗ đầu anh, dẫu sao vẫn là trẻ con, vừa vào cấp 2, đã giả vời trưởng thành với ai rồi? Tại sao lại không có quyền được trẻ con trước mặt thầy-người thân thuộc nhất....
-Vâng... -Dù vậy nhưng anh rất hiểu chuyện, không tò mò nhiều, thầy đi công việc tất nhiên sẽ ngoan ngoãn không để thầy phiền lòng
-Hôm nay bác giúp việc nghỉ rồi, thầy nấu cơm cho em để trong tủ lạnh. Bao giờ ăn thì xới cơm ra, xới xong nhớ đóng nắp nồi cơm vào. Còn nữa, hâm nóng đồ ăn lên, nhớ dùng lót tay mới được cầm vào nồi, cẩn thận không bỏng. Thầy đi đây...
-Bye bye....-Anh ngồi bàn học vẫy vẫy tay.
Ở nhà 1 mình không thể nào tránh khỏi lo sợ, sợ ma rồi sợ trộm... Vốn căn nhà đã rộng rãi vắng vẻ, nay lại không còn ai, tất nhiên là rất đáng sợ. Nam nhi thì nam nhi? Ai bắt phải dũng cảm nào?? Nghĩ vậy liền ôm cái bụng đói lên giường nằm ngủ, cho đỡ đói:)))
-Sơnn... dậy đi. -Đang chìm trong mộng đẹp, tự nhiên bị người ta đánh thức, anh nhăn nhó rất ư là khó chịu, xoay xoay 1 cái rồi... ngủ tiếp:)
-Dậy mauu... 4h chiều rồiii.....-Tiếp tục lay lay và anh vẫn không chịu hé mắt, ôm chặt lấy cái gối ôm mà ngủ
-Có dậy không hay ăn đòn??-Cao giọng dọa 1 cái con sâu kia cũng xoay xoay rồi tỉnh dậy, mặt còn ngái ngủ, mái tóc bờm xờm, nước dãi còn dính bên mép (
Anh:Thể diện của tui T^T - Au: kkkkk =D tui thích vậy đó:3)-Thầy toàn đi dọa người..-Anh lèm bèm lèm bèm
-Không dọa thì em còn ngủ đến bao giờ? Làm bài tập chưa đó?
-Rồi mà, thầy xem đi... Lại bảo không đúng đi.. cho em 5 phút nữa thôii...-Tiếp tục lăn xuống giường với với cái cục gối ôm mà ngủ tiếp
-Sai rồi. Dậy, dậy..!! -Xách tai anh qua chỗ bàn học, chỉ chỉ nói nói một thôii một hồi, phát hiện... con người kia đứng mà ngủ ngon lành
-Em còn dám làm trò thì....hại cái bàn tọa thôii
-Em dậy em dậy mà....-Đau khổ nằm vật xuống giường lăn lăn làm trò
-Em có thích chết không? Lập tức đi vào rửa mặt cho tỉnh táo rồi học nhanh. 4h 20 phút rồi, vì em làm mất 20 phút nên sẽ tăng thêm nửa tiếng học, còn chậm trễ, lập tức học thêm 1h.
-Thầy bắt nạt em, thầy ỷ lớn hiếp nhỏ ( ) học đến 7h kém thì đói chết em rồi.....-Ở trong nhà vệ sinh mà hét loạn cào cào lên, làm thầy ở ngoài 1 phen đinh tai nhức óc
-Hay muốn học đến 8h? Muốn nhịn luôn không??-Thầy biết đứa học sinh nào mà chả không thích học, cứ tăng thêm giờ là tự khắc sợ thôii
Vác cái mặt 10 phần ủy khuất ra, ngồi đánh phịch xuống ghế. Giương cặp mắt đầy oán hận nhìn người thản nhiên ngồi bên
-Thầy bị điên rồi..-Lại tiếp tục bài ca con cá, và lại bị người kia mắng cho té tát:))
-Nhìn đây này, làm sai 2 câu rồi... Thầy khoanh tròn bút đỏ đây, em sửa mau đi. Sửa không đúng thì phạt quỳ. Can tội giảng không nghe
-Xì... chuyện cỏn con mà cũng bày đặt..
-Trật tự làm nhanh đi!!-Ở nhà một mình không có ai nói chuyện, nên đâm ra bây giờ ngứa miệng thì phải?
Kết cục thảm thương của anh là phải quỳ cả tiếng đồng hồ xám hối mới được ăn cơm, bụng cứ kêu òng ọc òng ọc
-Sơn, trưa em ăn có ngon không?
-Aa...-Lập tức nhớ ra việc đã quên, vụng về bao biện nhưng lại không biết thầy đang cho cơ hội mà nhận lỗi
-Thầy nấu tất nhiên là rất ngon rồi - tiếp tục gượng gạo cười rồi cắm đầu vào ăn, thậm chí ngẩng mặt lên cũng không dám ngẩng, nhu thuận ngồi ăn cơm kéo dài thời gian ra lê thê. Cuối cùng vì không kiên nhẫn nổi, thầy cao giọng 1 cái, anh liền co rúm người lại như thể bị ai làm gì
-Ăn mau lên, 10 phút nữa chưa thấy em trên phòng thì em tự chịu trách nhiệm..- Thầy bỏ lên phòng tắm cho hạ hỏa, mặc kệ anh ủy khuất ngồi cắm rồi lại chọc bát cơm
Tắm xong thấy anh ngoan ngoãn ngồi sửa lại bài, thầy cũng thấy rất dễ chịu, đứa nhỏ kia cũng biết tự giác học rồi, không cần phải nhắc nhở nhiều nữa, đến lúc phải rời đi cũng an tâm để nó lại 1 mình. nhưng dù sao đấy cũng là chuyện của tương lai, giờ đây chắc chắn chưa thể rời đi dược
-Tại sao lại nói dối? Có biết thầy ghét nhất là nói dối không?- giọng thầy đều đều nhưng ẩn chứa đâu đấy là nỗi tức giận khó thể tả được, anh tất nhiên cảm nhận được điều đó, không tránh khỏi run sợ đi ra
-Em.....-Anh ngập ngừng, nếu nhận tội thì thế nào cũng lên thớt mà không nhận tội cũng lên thớt nốt T^T biết sao giờ?
-Thầy đã cho em cơ hội nhưng là do em không biết cách nắm bắt. Bây giờ có 2 lựa chọn:Một, thầy sẽ rời khỏi đây trong sáng mai, đảm bảo sự yên bình cho em, cũng không quản em nữa, hai, bây giờ em lập tức bị phạt, không những vậy những ngày tiếp theo còn phải nghe lời tuyệt đối, nhưng đổi lại thầy vẫn ở đây và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho em đúng 120s để suy nghĩ.- Nói rồi thầy đi ra ngoài, bỏ lại anh với 1 mớ bòng bong trên đầu. Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, không ngờ thầy lại đòi dời đi vì anh bỏ ăn...
Về mặt ông thầy đáng chết kia đang dưng xuống nhà lấy bánh ăn, rồi tiện tay chuẩn bị thêm cho anh 1 chút nước hoa quả và bánh ngọt để bồi bổ sức khỏe sau khi bị phạt:)
( cái này có phải gọi là tự tin thái quá không? Chắc gì anh Sơn của tui không đuổi ông đi??)Không cần nghĩ nhiều, anh lập tức chọn ra phương án cho mình, ngồi vắt óc nghĩ cách làm thầy bớt giận.
-Khó vậy cơ à?-Đi vào còn thấy học trò ngẩn ngơ suy nghĩ đi tận đâu, không tránh khỏi buồn cười
-Không phải, em..không muốn thầy đi, thầy đi ở 1 mình...rất cô đơn.
-Ừm, rồi sao? Giờ quỳ tiếp nổi không?? Ra góc quỳ-Tay hướng vào góc tường, ngồi xuống giường lặng lẽ quan sát thằng nhỏ
Anh lủi thủi ra góc quỳ thật ngon ngoãn:) lưng tẳng tắp, 2 tay giơ cao cao lên trời, đầu gối thì đỏ đỏ do máu tích tụ lại
( 1 con ngu Sinh phát biểu:)))) k biết có đúng k có j góp ý au sẽ sửa liền)Vì đau lòng quá không chịu nổi,nên thây quyết định cho anh đứng dậy sau 5" quỳ:)))) và bảo đó gọi là cảnh cáo. Lần sau nhất định cho quỳ mỏi nhừ người
Dường như chưa quyết định xong hình phạt, suy nghĩ 1 lúc liền dùng vài động tác nhỏ mà cố định người anh trên đùi 1 cách gọn gàng.
-Sao lại bỏ ăn?-Nhẹ nhàng hỏi anh, không mang 1 chút tức giận nào vào câu nói.. nhưng đủ khiến anh sợ đến chảy mồ hôi.
-Em.... sợ....ma...-Nói xong thầy liền phá lên cười, trời ạ... cháu nó sợ ma đó mà
-Thôii được rồi... Tội bỏ ăn phạt 10 bàn tay coi như cảnh cáo, lần sau không được tái phạm nữa. Sợ mà thì bảo thầy thầy bê cơm lên phòng trước rồi để đó, vậy là không cần phải ra khỏi phòng. Ok?-Có thể thông cảm được, căn biệt thự rộng lớn như vậy còn không có người, sợ là đúng thôii
-Vâng....-Xấu hổ bám chặt vào ống quần thầy, đầu dụi dụi vào chân thầy tìm sự cảm thông nhỏ nhoi
-Còn tội nói dối.. phạt 30 bàn tay vì em làm bài coi như đầy đủ, nên giảm nhẹ tội. Còn gì chưa hợp lí không?
-Không có..
-Vậy được, nếu còn lần sau, thì thôii thầy dọn đồ đi luôn nhé. Không cần đếm, cũng không cấm la hét và khóc, nhưng mà hàng xóm mà biết được không phải thầy xấu hổ. Mấy điều còn lại không nhắc nữa.
Gồng mình lên đợi bàn tay thầy hạ xuống, đợi mỏi quá thả lỏng một chút mưa bàn tay liền rơi xuống. Anh chỉ biết cắn răng chịu đựng, thầy im lặng không nói câu nào, chỉ dồn lực vào tay mà hạ xuống, không chút lưu tình.
Cái bộ phận kia chỉ sau hai chục bạt tay mà đã nóng và rát muốn chết. May mà có quần chứ không mông đã bị nướng cháy mất roài..
"Chát..chát...."
"Chát...chát..."
Cứ vậy mà vang vọng khắp phòng, anh cứng đầu cứng cổ không chịu kêu tiếng nào. Thầy thấy vậy càng mạnh tay hơn, rút cục người chịu thiệt chính là...thầy. Bàn tay thì đỏ chắc chắn chẳng thua kém gì cái mông kia. Nhưng thầy không muốn dùng thước nhiều, như vậy đau kéo dài, lại còn rất dễ để lại hằn.
Rồi thì màn phạt cũng qua, anh tất nhiên còn rất đau, chưa hết ngay được nhưng vẫn bật dậy rất nhanh khỏi lòng thầy. Rồi nhìn thầy thu tay lại khẽ xoa xoa tay, anh liền giật lấy tay thầy, nhìn đỏ thảm...
-Lần sau, thầy dùng cái khác đánh đi.
-Sao? Không đau hả??-Thầy mỉm cười
-...Đúng là...không đau...-Anh nghĩ nghĩ, chỉ cần bảo không đau, vừa tốt cho thầy, còn bảo vệ được thể diện. Một phát súng chết hai con trym:))
(Mọi người thấy có gì thiếu thiếu ở đây không??)-Hahaa... Vậy là nhẹ nhàng không thích lại muốn chơi trội hả?-Đến chết cười rồi, quan tâm đến thầy thì nói hẳn ra đi, làm gì phải thế.. chỉ thiệt thân..
-...
-Lần sau thầy dùng thước, vừa đỡ tốn sức, lại chiều lòng em, hai bên cùng vui vẻ.-Lại cười, cười và cười. Nụ cười dần trở nên đáng ghét dưới mắt anh, nếu không nhầm thì ở đây có cái ý trêu đùa?
-Được rồi không sao, thầy hết ngay ấy mà..đàn ông con trai -Thầy tặc lưỡi - giờ ăn kem xong ngủ, hay uống sữa ăn bánh rồi ăn kem luôn xong ngủ? Hay uống sữa ăn bánh không?
-Em không ănn.. tối thầy nhồi vào bụng 1 Đống ra rồi giờ ăn sao nổi?-Anh nhăn mặt, tối bắt ăn bù cho ăn trưa, rồi cách có xíu lại ăn thêm trận nữa. Bội thực T^T
-Ăn đi.. Em dạo này gầy mà... Thầy mua kem rồi, giờ ăn kem, vệ sinh xong đi ngủ. Không thì thôii, không cho ngủ ở đây nữa....
-Ây... thôii được. Em chỉ ăn chocolate thôi...
-Có ngay. Thu dọn sách vở đi rồi thầy bê lên ăn...
Few minutes later..Thầy cầm khay lên: kem, bánh, sữa.. không thiếu thứ gì trên đời:))
(Đời lắm người nhây:)) đã bảo không ăn ông í cứ nhồi, nhồi cho lắm rồi bội thực cho chết đi:))-Dậy dậy ăn..-Nhìn anh nằm 1 Đống trên giường, vẻ mệt mỏi và vật vã, thầy liền kéo anh dậy đưa 1 cây kem
-Thầy không ăn à?- Nghe vậy cũng không bận tâm tâm, tập trung vào ăn
-Thầy không ăn, em ăn đi-Thầy mỉm cười, ngồi xuống đưa khăn giấy cho anh rồi tiện tay giúp anh soạn luôn sách vở.
-Em không ăn nữa đâu, no rồi.
-Uống sữa đi ngủ cho ngon..- Lại đưa cốc sữa cho anh,anh khẽ thở dai, rồi 1 hơi hết luôn cốc sữa
-Thầy đi cất đồ, đi đánh răng rửa mặt rồi tắt đèn đi ngủ trước đi. Hôm nay thầy thức muộn làm xíu việc..
Lúc đi lên, đèn phòng cũng đã tắt, tự hỏi hôm nay anh có chuyện gì tự nhiên nghe lời lạ:))
-Ngủ ngon, xíu thầy ngủ sau.- Ngồi bàn làm việc, xoay ghế lại nhìn anh 1 cái rồi tiếp tục làm việc, suy nghĩ 1 lúc lại tắt đèn bàn lẳng lặng di ra giường nằm
-Ngủ chưa Sơn?
-Rồi ạ:) -Và anh đã chính thức dính chưởng
-Ngủ rồi à? Vậy ngủ ngon.- Thâm thúy, quá thâm thúy:))
-Sao hôm nay em nghe lời vậy? Tự nhiên ít nói, thấy thiếu thiếu gì đó?
-Tại...thầy bảo thầy sẽ rời đi....-Khẽ "à" lên 1 tiếng, không ngờ lời nói của mình có ảnh hưởng đến vậy. May mà anh còn thẳng thắn, gặp những người hay xấu hổ thì không biết đâu mà lần
-Thầy cũng không thể sống với em mãi được, không cho thầy lập gia đình à?
-Không lập gia đình cũng được, có chết ai đâu...
-Mà này, thầy thấy hình như hôm nay em chưa xin lỗi đâu nhé?
-Thì...
-Không xin lỗi là khỏi xoa xoa, đợi bao giờ em xin lỗi đàng hoàng mới hết giận
-Em xin lỗi mà....
-Gì nữa?
-Em sẽ không nói dối, không bỏ ăn, còn có không làm thầy lo lắng...
-Thôii được rồi, ngủ.. rồi mai, dẫn đi ăn bánh ngọt, thầy mới tìm được quán này ngon lắm...
-Bánh , mai nhớ đưa em đi đó. Bận là không được đâu....
-Có 1 điều kiện, bài kiểm tra toán sắp tới, phải được 10.
-Nâng cao...không muốn làm.
-Chịu khó nghĩ thế nào cũng được, chắc chắn đó. Không được 10 khỏi đi ăn nữa....
-Xì... Plè, rủ bạn đi ăn cũng được, không thèm thầy....
-Thôii ngủ ngoan đi, muộn rồi. Mông còn đau không?
-..Hơi...hết rồi..
-Nói dối. -Gõ nhẹ nhẹ đầu anh 2 cái-Thôii được rồi, thầy xoa 1 lúc, mai dậy là hết.
(mọi ng ạ -.- hnay con au vừa bị gõ đầu 2 cái thế là viết vào luôn:3 và au đã thấy nó chả đau j cả ;)))-Thầy gõ vậy rồi vỡ đầu em đó - Giơ cái mặt cún con ra mà quên mất tối om. Có tí ánh sáng từ đèn ngủ bé xíu thôii
-Thầy xin lỗi...Nhẹ hều vậy cứ như là đau lắm không bằng. ĐI NGỦ!!-Thầy kéo anh lại gần vào mình, khẽ xoa lưng cho dễ ngủ. Đợi anh ngủ rồi mới xuống xoa xoa bàn tọa 1 xíu, lúc nãy có hơi nặng tay. Quyết định sáng dậy sẽ đè anh ra mà xem xét:)))
-Thầy....đứng bỏ..em...-Anh nói mớ, thầy vừa lim dim ngủ lại giật mình tỉnh giấc, thấy thật ân hận vì lỡ lời đe dọa anh, nói không chừng lại để lại cho anh những kí ức ám ảnh chỉ vì lời nói này.
-Thầy xin lỗi...Ngủ ngoan đi....-Nhẹ nhàng xoa lưng anh, nói ra thì cũng không phải tự nhiên hôm nào thầy cũng xoa lưng, chính là bởi anh rất thích xoa lưng, trước khi thầy đến ở bố an đã từng chia sẻ vậy. Đến khi làm mới thấy hiệu quả, như có 1 sức mạnh thần kì nào đó? Chỉ cần xoa lưng, lập tức anh được trấn an, tìm được cảm giác an toàn mà ngủ tiếp.. Phần nào, cũng bởi vì hơi ấm từ người thầy phả ra..
Chuyện của mấy ngày hôm sauDù bài kiểm tra toán không được trọn vẹn 10 điểm, nhưng sau khi làm lại bài anh cũng được thầy bỏ 1 ngày dắt đi chơi. Kết quả của việc đi cùng thầy chính là sau khi đi về anh lập tức bị...tiêu chảy do ăn quá nhiều thứ lung tung. Vậy nên từ đó anh rất ít khi đòi đi ăn với thầy:))