Yêu Thêm Lần Nữa - Lâm Linh

Chương 107


Vào một buổi chiều, trước ngày diễn ra buổi tiệc đính hôn khoảng hai ngày, một người làm của nhà Ảnh Quân đang trên đường đi về nhà, hai tay xách khệ nệ hai túi nguyên liệu làm đồ ăn để chuẩn bị cho buổi lễ sắp tới.

Trán anh ta lấm tấm mồ hôi vì cái nắng chói chang trước khi màn đêm buông xuống.
“Aiya, mệt chết đi được, nấu cái gì mà nhiều thế không biết.

Xui cho mình hôm nay lại đến lượt mình đi mua đồ nữa chứ, khổ thân tôi quá đi!” - Anh ta than thở, trong đầu ngẫm nghĩ đến chuyện gì đó rồi lại than thở tiếp - “Tiền lương tháng này mình ứng trước để đem đi đánh bài với cá cược hết rồi, nhưng lại thua nên giờ còn mỗi cái nịt.

Phải làm sao đây, cuối tháng này còn có trận bóng nữa chứ, lấy tiền đâu ra để đi cá độ đây trời.”
Về hoàn cảnh của cậu người làm này, Cửu Mạnh đã biết sơ sơ, là một con mồi ngon lành nhằm phục vụ cho kế hoạch của anh và Fanya.

Cửu Mạnh có thể lợi dụng việc này để mua chuộc cậu ta.
Cửu Mạnh đi phía sau lưng anh người làm kia theo dõi, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, anh mới bước nhanh lên đến chỗ anh ta, tay cầm điện thoại giải vờ như đang nói chuyện với ai đó.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần làm như thế thôi thì bao nhiêu tôi cũng đưa.

Kể cả kể cả ba mươi triệu.

Chỉ cần thực hiện đúng những gì tôi nói thì lập tức số tài khoản của cậu sẽ nhảy số.


Cửu Mạnh vừa nói lớn vừa đi ngang qua người làm để cậu ta có thể nghe thấy.

Và đúng như Cửu Mạnh dự đoán, nghe đến chữ “tiền” là hai mắt anh ta sáng bừng lên.

Mặc dù xách đồ rất nặng, nhưng hắn vẫn cố chạy nhanh đến bên cạnh Cửu Mạnh và vỗ vào vai anh.
“Xin cho hỏi anh gì đó ơi, công việc mà anh nói là gì mà có được ba chục triệu liền thế?”
Anh ta hào hứng hỏi.

Ha, đúng là dính bẫy nhanh thật, nhưng như thế cũng tốt, càng thuận tiện hơn trong kế hoạch của mình, Cửu Mạnh cười khẩy nghĩ thầm.
“Anh là ai? Công việc này cần người phải biết giữ mồm giữ miệng, không phải ai cũng làm được đâu.”
“Tôi là người kín miệng, chắc chắn sẽ không để anh thiệt đâu.

Làm ơn nói cho tôi biết đó là việc gì thế? Chỉ cần có tiền thì việc gì tôi cũng làm.”
“Hm… thôi được.

Cậu có biết buổi lễ đính hôn của Ảnh Quân và Trương Mỹ không? Vào ngày đó, tôi muốn cậu bỏ thuốc vào ly rượu của Trương Mỹ, và hãy đảm bảo rằng cô ấy uống nó.”
Cửu Mạnh nói rồi lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mà Fanya đã đưa anh trước đó.
Vì cậu người làm đó chỉ mới làm ở nhà Ảnh Quân khoảng ba tháng nên không tiếp xúc nhiều với gia đình bọn họ.

Chính vì thế mà hắn hoàn toàn không có cảm xúc lo lắng cho an nguy của chủ nhân của mình, cũng chẳng thèm thắc mắc đó là loại thuốc gì.

Trong mắt hắn ta chỉ có tiền, tiền và tiền.
“Vậy thì thuận tiện cho tôi quá rồi, tôi là người làm ở biệt thự Maximilian.

Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, anh cứ giao cho tôi đi, được không?”
Cậu người làm đó ngày càng háo hứng vì công việc này đối với hắn quá dễ dàng, gì chứ mấy cái này anh ta lo hết.
Cửu Mạnh ngay từ ban đầu đã chọn cái gã mê tiền này để mua chuộc rồi, nhưng anh vẫn nên kiểm tra hắn thêm một chút để đảm bảo hắn không hó hé cái miệng ra.
“Nhưng làm sao tôi biết cậu có giữ miệng hay không?”
Cửu Mạnh vờ đắn đo suy nghĩ, liếc ngang ngó dọc khiến hắn bồn chồn lo lắng vì sợ không nhận được công việc ngàn vàng này.
“Tôi thật sự sẽ không hó hé nửa lời, anh hãy tin ở tôi đi.”
Giọng nói hắn đầy sự tự tin và kiên quyết.

Cửu Mạnh nghe thế thì nhếch mép cười.
“Tốt nhất là cậu nên như thế.


Nếu không thì đừng trách tại sao lưỡi của cậu cho chó ăn.”
Anh trợn mắt đằng đằng sát khí nói một câu khiến cậu ta rợn người, nổi cả da gà, liền gật đầu lia lịa, lắp bắp đáp.
“T… tôi biết rồi.”
“Làm xong thì báo cho tôi qua số điện thoại được viết trên lọ thuốc, đó cũng chính là lúc cậu nhận được tiền.”
Cửu Mạnh mỉm cười hài lòng, đưa cho cậu ta lọ thuốc an thần, nói đôi lời với hắn rồi rời đi lẫn vào trong đám đông biến mất hút.
[...]
Đến ngày diễn ra bữa tiệc, ai nấy đều vô cùng bận rộn, nào là dọn dẹp nhà cửa, trang trí, chuẩn bị đồ ăn thức uống,...!Trương Mỹ ở trên phòng cùng với một số người làm để phụ giúp cô trang điểm, làm tóc và chọn trang phục phù hợp.
Tất cả bọn họ đều rất nhiệt tình giúp đỡ Trương Mỹ khiến cô rất vui, nhưng cũng chính vì sự cuồng nhiệt ấy đã làm cho cô ngượng không ít lần.
“Đặng tiểu thư, tôi thấy bộ đầm này cô mặc sẽ rất đẹp đấy ạ! Tưởng tượng đến cảnh tiểu thư mặc chiếc đầm này xem, ôi~ tiểu thư sẽ thu hút mọi ánh nhìn trong bữa tiệc đấy!”
Một cô hầu gái háo hức nói, trên tay là một bộ đầm màu trắng được làm bằng vải voan.

Từng lớp váy như những cánh hoa được xếp xen kẽ nhau, khi di chuyển, tà váy sẽ bay nhè nhẹ trông rất thướt tha và dịu dàng như một nàng tiên đang dạo chơi vậy.

Ở giữa ngực được đính một viên đá Sapphire xanh lam ánh tím.

Trong các loại màu của đá Sapphire thì Sapphire màu xanh lam phổ biến nhất và được tìm mua nhiều nhất cho nhẫn đính hôn so với các loại đá sapphire khác.

Đây là viên đá quý màu xanh dương dành cho những ai sinh ra vào tháng chín như Trương Mỹ.
Bộ đầm tuyệt đẹp như thế, chắc chắn Trương Mỹ mặc sẽ rất đẹp, nhưng lại có một cô hầu gái khác cầm trên tay một bộ đầm khác, bất bình lên tiếng.
“Đúng là Đặng tiểu thư mặc vào sẽ rất đẹp, nhưng đó không phải là bộ đầm đẹp nhất dành cho tiểu thư.

Đây mới chính là bộ đầm làm được điều đó!”
Cô ấy giơ lên chiếc đầm đuôi cá cúp ngực màu trắng, trên thân váy cũng được may thêm những lớp vải mỏng xếp xen kẽ xòe ra.

Và trên những lớp vải voan ấy là những cánh hoa màu trắng tinh khôi.
"Từng đường cong trên người của tiểu thư rất đẹp, chiếc đầm đuôi cá này sẽ làm tôn lên vóc dáng của tiểu thư.

Cô đúng là chẳng biết gì cả."
Cô gái ấy nhíu mày quay sang người đồng nghiệp của mình hất cằm nói.
“Vậy cô thì biết gì chứ! Tiểu thư rõ ràng mặc bộ này đẹp hơn.”
Cô kia cũng không vừa lòng, liền gân cổ lên cãi.
Những người khác thì không thể can ngăn họ được, Trương Mỹ là người trung gian, cô phải đứng ra giải quyết chuyện này.
“Thôi nào, hai cô đừng cãi nhau nữa.

Hay là như thế này đi, tôi sẽ nhắm mắt chọn một bộ, như vậy có được không?”
Trương Mỹ nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.
Mặc dù giọng cô nói không to cũng không nhỏ, nhưng chỉ cần là giọng nói dịu dàng đó của Trương Mỹ cất lên, bọn họ sẽ phản ứng lại như một loại phản xạ không điều kiện.
“Được ạ, bọn tôi đồng ý!”
Cả hai người họ đồng loạt nói.
Trương Mỹ nhắm hai mắt lại, hai cô gái ấy cũng đứng trước mặt Trương Mỹ, trên tay cầm bộ đầm mình chọn.

Cô chọn bừa một bộ, kết quả là trúng bộ thứ nhất.

Cô hầu gái ấy liền nhảy cẫng lên vui mừng, cười đắc ý.
Sau khi đã giải quyết xong vấn đề trang phục, đám người hầu bọn họ liền chuẩn bị nước tắm cho Trương Mỹ.
“Tiểu thư, tôi dùng tinh dầu ngọc lan tây và tinh dầu hoa nhài”
“Tôi không rõ về những thứ này, cô cứ làm theo ý cô đi nhé.”
Trương Mỹ cười nhẹ nói.
Cô hầu gái ấy vui vẻ gật đầu, nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn tắm rồi hòa tan đều.
Không phải cô ấy vô tình sử dụng hai loại tinh dầu đó cho Trương Mỹ tắm đâu, mà là có sự tính toán hết.
Vốn dĩ khi tinh dầu ngọc lan tây và tinh dầu hoa nhài kết hợp lại với nhau, nó là một chất k1ch thích và tăng cường tình dục.

Nó thúc đẩy tâm trạng trong khi làm dịu cơ thể.

Nhưng một bồn tắm có hương thơm với các loại dầu lạ đặc biệt hòa quyện với nhau cũng rất có lợi cho sức khỏe.

Hôm nay cũng được xem như là ngày trọng đại của tiểu thư mà, ít nhiều gì thì thiếu gia và tiểu thư sẽ làm chuyện gì đó.

Dĩ nhiên là mình cũng nên cùng mọi người giúp ích gì đó cho Đặng tiểu thư chứ, cô ấy vui vẻ thầm nghĩ.
Sau khi đã chuẩn bị xong nước tắm cho Trương Mỹ, cô ấy còn gội đầu giúp cho Trương Mỹ nữa cơ.

Để tranh thủ có thêm thời gian để trang điểm cho Trương Mỹ.
Sau khi tắm xong, bọn họ xúm lại xung quanh cô, người thì làm tóc, người thì trang điểm.

Làm xong cho Trương Mỹ là đã trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ rồi, công đoạn tiếp theo là mặc trang phục và chọn trang sức.

Với sự trợ giúp của mọi người thì việc này không mất nhiều thời gian lắm.
“Đã xong rồi ạ.

Tiểu thư thấy thế nào? Chứ tôi thì đảm bảo rằng đêm nay sẽ không có người phụ nữ nào đẹp hơn tiểu thư đâu.”
Một trong những cô hầu gái ấy nhanh nhẹn nói.
Ngắm nhìn bản thân mình trong gương, Trương Mỹ thật sự không thể tin nổi vào mắt mình, mỹ nữ đang đứng trước mặt chính là cô.

Hai mắt Trương Mỹ tròn xoe nhìn vào gương rồi đặt một tay lên đó, tay kia chạm nhẹ vào má mình.
“Đây là tôi đó hả?”
Cô ngỡ ngàng hỏi.
“Vâng, là tiểu thư đấy ạ.”
Trong lúc Trương Mỹ còn đang bận ngắm nhìn nhan sắc của mình thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, đợi đến khi nghe được hai chữ “mời vào” từ Trương Mỹ thì người đó mới bước vào.
Ra là ông quản gia, ông ấy cung kính cúi nhẹ người chào cô rồi thông báo.
“Thưa Đặng tiểu thư, khách mời đã đến đủ rồi ạ.

Đã đến lúc bắt đầu bữa tiệc rồi, thiếu gia cũng đang chờ tiểu thư ở bên ngoài.”
Trương Mỹ gật đầu thay cho câu trả lời.

Khi mới vừa bước đi một bước thì chiếc vòng tay của cô bị đứt, cứ như là dự báo cho một điều không may sắp xảy ra..


Bình Luận (0)
Comment