Yêu Thêm Lần Nữa - Lâm Linh

Chương 43


“ Này này mọi người! “
Cô hầu nữ đó hớt hơ hớt hải vừa chạy ra vườn vừa gọi.
“ Từ từ thôi, có chuyện gì mà cô chạy dữ vậy? “
Một người làm vườn thấy thế thì vội nói.
“ Th-thiếu gia...từ từ, cho tôi thở chút.


Cô gái đó thở hồng hộc, một tay đặt lên ngực vuốt vuốt nhẹ.
“ Thì cứ từ từ đi, có ai bảo cô phải nói nhanh đâu.


Thêm một người hầu nữ nữa lên tiếng.
Sau khi đứng thở một lúc, cô gái đó cuối cùng cũng đỡ mệt và cố gắng bình tĩnh lại để chuẩn bị kể một chuyện động trời.
“ Mọi người biết gì chưa? “
“ Thôi cô khỏi kể đi, cô chưa kể mà đã hỏi bọn tôi biết cái gì chưa.


Một cô gái khác cau mày nói.
“ Cho tôi xin lỗi mà.

Nhưng chuyện này bắt buộc mọi người phải nghe.


“ Có chuyện gì quan trọng à? “
“ Không phải là chuyện quan trọng, mà là chuyện động trời đấy! “
Người hầu gái đó hào hứng nói.
“ Là chuyện gì mới được.


Thấy cô ta hào hứng như thế thì cũng làm cho mọi người nổi tính tò mò lên, tập trung đứng xung quanh người hầu đó.

Họ đang mong đợi một câu chuyện thú vị từ cô ấy.
“ Khi nãy tôi mang trà lên cho thiếu gia và thấy thiếu gia đang tự tay thiết kế một bộ đầm trông cực kỳ đẹp luôn đấy! “
“ Lỡ như thiếu gia thiết kế cho phu nhân thì sao? “
“ Không không không, nhìn về kiểu dáng thì nó trông không giống như kiểu mà phu nhân thường hay mặc, với cả thiết kế của nó không giống như giành cho phu nhân.



“ Vậy ý cô muốn nói là thiếu gia thiết kế bộ đầm đó cho một người phụ nữ khác.


“ Đúng vậy.

Theo tôi thì như thế đấy? Mọi người nghĩ sao? “
“ Vậy lỡ như ngài ấy thiết kế cho vị hôn thê của mình thì sao? “
Anh chàng người hầu từ đâu bước đến, nghe bọn họ bàn tán thì cũng xen vào nói.
“ Nhưng từ đó đến giờ thiếu gia đâu có muốn kết hôn với cô ta.

Cái cô hôn thê đó chỉ mang cái danh ‘vị hôn thê của Maximilian’ thôi.


“ Biết đâu ngài ấy đột nhiên lại muốn làm tròn bổn phận của một người chồng tương lai.


“ Theo tôi thấy là không có khả năng đó rồi đấy.

Trước đây đến cả cái áo cũng chưa từng thiết kế cho cô ấy mà bây giờ đùng một cái thiết kế cho cô hôn thê đó hẳn một bộ đầm.

Mọi người có thấy xung đột không vậy? “
“ Như vậy cũng đúng.


“ À khoan đã, nhờ cô nói mà tôi mới nhớ ra một chuyện.


Người thợ làm vườn lên tiếng.
“ Chuyện gì? “
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về người thợ đó.
“ Mọi người có nhớ trước đây thiếu gia đã mang một cô gái về đây không? “
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“ Ôi trời ơi, anh nói ra tôi mới nhớ đấy.

Sao tôi lại quên bén mất chuyện này chứ, đúng là tệ quá đi.



Cô hầu nữ đó vỗ mạnh vào đầu một cái, tự trách bản thân vì cái đầu quên trước quên sau này.
“ Có khi nào là thiếu gia thiết kế chiếc đầm đó cho cô gái mà lần trước thiếu gia mang về nhà không? “
Người hầu nam lên tiếng.
“ Cũng có thể đấy.

Cô ấy là người phụ nữ thứ hai được bước vào đây, người đầu tiên dĩ nhiên là phu nhân rồi.


“ Có ai thấy được mặt của cô gái đó không? Cô ấy nép mặt vào người của thiếu gia nên tôi không nhìn kỹ được.

Với cả sau khi mang về thì ngài ấy bắt chúng ta đi về hết rồi còn gì.


“ Tôi có thấy đấy.


Một hầu nữ khác lên tiếng.
“ Thật á?! Trông người phụ nữ đó như thế nào? Có đẹp không? “
Mọi người đồng loạt nhìn cô ta.
“ Lúc bế thì cô ấy có ngọ nguậy một chút, tôi cũng tranh thủ nhìn xem là cô gái nào mà quyền lực đến thế.

Nhưng mà không phải minh tinh, cũng không phải diễn viên hay người mẫu, tóm lại là không phải người nổi tiếng.


“ Nhưng quan trọng là có đẹp hay không? “
“ Có, đẹp lắm, tôi không biết diễn tả như thế nào nhưng tôi biết là trông cô ấy có vẻ khác một trời một vực với vị hôn thê của thiếu gia.


“ Khác là khác như thế nào? Đẹp hơn hay xấu hơn? “
“ Mỗi người có một vẻ khác nhau, nếu vị hôn thê của ngài ấy đẹp theo kiểu sắc sảo và quyến rũ thì cô gái này đẹp theo kiểu trái ngược với cô ta hoàn toàn.

Tôi nghĩ là cô ấy khá hiền.


“ Nghe cô nói thì tôi nghĩ nhìn tổng quát là thấy đẹp đấy, nhưng hi vọng tính cách cũng tốt, đừng như cái cô vị hôn thê ‘đẹp người mà cái nết như chó gặm’ kia.



Anh thợ làm vườn giở giọng chế giễu.
“ Anh nói vậy không sợ thiếu gia nghe à? “
“ Nghe thì thôi, thiếu gia cũng có ưa gì cô ta đâu.

Với lại tôi nói đúng mà, có sai cái gì đâu.


Người quản gia đang đi xung quanh để kiểm tra thì thấy một đống người đứng chụm lại bàn tán xôn xao chuyện gì đó.

Anh ta chầm chậm đi đến thì cũng nghe được một phần nào đó cuộc trò chuyện, kể từ lúc mà người thợ làm vườn kể về việc Ảnh Quân bế Trương Mỹ về nhà đấy.

Xem ra quản gia nhà này cũng nhiều chuyện đấy nhỉ.
“ Ahem, mọi người bàn tán xong chưa? Sao không rủ tôi nghe nữa chứ? “
Anh quản gia đó đi đến gần hơn và hắng giọng một cái.
“ Qu-quản gia, xin lỗi, bọn tôi đi làm việc ngay đây.


Bọn họ nghe thấy tiếng của anh ta thì giật mình, vội chạy đi làm việc còn đang dang dở của mình.
“ Haiz, có nên nói cho thiếu gia biết về chuyện này không nhỉ? “
Người quản gia đó đứng chống cằm, suy nghĩ một lúc.
“ Thôi kệ vậy, trước sau gì thì thiếu gia cũng biết.

Chuyện như thế này mà không có người bàn tán trong nhà mới lạ, ngài ấy hẳn sẽ nghe được rồi gọi mình lên để tra hỏi cho xem.

Tới đó tính tiếp vậy.


[.

.

.]
Đúng như những gì người quản gia đoán, chỉ mấy tiếng thôi mà sáng hôm sau là tin đồn đã lan hết cả một biệt thự này biết rồi.
“ Này này, cô nghe gì chưa? Chuyện của thiếu gia ấy.


“ Rồi rồi, tôi mới biết đấy.


Ảnh Quân đang đi thì nghe bọn họ xì xào gì đó, nhưng khi thấy anh thì họ lại im lặng, cúi chào anh rồi vội vàng đi chỗ khác làm việc.
Lấy làm lạ, Ảnh Quân lên phòng làm việc của mình rồi gọi quản gia lên.

“ Thiếu gia có việc gì ạ? “
Anh ta cúi người nói.
Hẳn là thiếu gia đã nghe về chuyện đó rồi nên muốn hỏi mình đây mà, người quản gia đó thầm nghĩ.
“ Dạo gần đây tôi nghe mọi người bàn tán về một chuyện, cậu có biết chuyện đó là chuyện gì không? “
“ À vâng, tôi biết.

Nhưng thiếu gia có chắc là muốn biết không? “
Anh ấy dè đặt hỏi.
“ Đây là nhà của tôi, dĩ nhiên là tôi phải biết chuyện gì diễn ra trong nhà mình chứ.


“ Ừm...họ đang bàn về bộ đầm mà thiếu gia đang thiết kế đấy ạ.


“ Sao bọn họ biết tôi đang thiết kế một bộ đầm? “
“ Là ngày hôm qua có một hầu nữ đến mang trà cho thiếu gia đấy ạ, cô ta vô tình nhìn thấy nên… “
“ Ra là vậy.

Thế cậu kể cụ thể tôi nghe được không? “
“ À thì bọn họ truyền nhau rằng ngài đang thiết kế bộ đầm đó cho cô gái mà ngài mang về lần trước đấy ạ.


“ Oh! Vậy à, sao hay thế? “
Nghe anh ta nói thế thì Ảnh Quân cười.
“ Dạ? “
Người quản gia nghe thế thì ngẩn người ra, hay cái gì vậy?
“ Đó không phải là tin đồn đâu, đó là sự thật đấy.


Anh ta nghe thế thì ngớ người ra, tròn mắt nhìn Ảnh Quân.

Để chắc rằng tai mình không nghe lầm, anh hỏi lại một lần nữa.
“ Thiếu gia nói gì? “
“ Tôi nói đó là sự thật.


Người quản gia đó vẫn bần thần, không tin vào tai mình.
“ Vậy là được rồi, cậu ra ngoài đi.


“ Vâng… “
Anh ấy gật gật đầu, rồi chầm chậm rời khỏi đó sau cú sốc..

Bình Luận (0)
Comment