Du Gia Hưng hỏi nơi đám lưu manh kia thường lui tới, cô bạn liền miêu tả qua bộ dạng bọn chúng.
“Rất dễ nhận, tóc nhuộm màu hồng nhạt, vóc dáng không cao lắm.”
Du Gia Hưng giơ tay “OK” một cái, trước khi đi còn dặn cô bạn nhớ về sớm.
Bóng lưng Du Gia Hưng nhìn rất kiên cường, ánh chiều tà còn kéo dài bóng cậu, cô bạn chợt cảm thấy Du Gia Hưng cũng không đến mức khó tiếp xúc như bạn bè trong lớp vẫn nói, mà lại là một chàng trai vừa ưu tú vừa ôn nhu.
Du Gia Hưng ra khỏi phòng game, tại sân bóng bỏ hoang ở dãy núi phía sau rạp chiếu phim tìm được tên đầu hồng.
Ban đầu cậu còn lo đầu hồng dẫn theo nhiều người, mình đánh không lại thì phải chuồn, bây giờ thấy đầu hồng chỉ có một người bên cạnh, lập tức vui vẻ cười rộ lên, trong giọng nói cũng mang theo vẻ vui mừng:
“Vạn Thương?”
Đầu hông nghe có người gọi mình, hít một hơi thuốc lá rồi quay đầu:
“Mày là ai?”
Vì Du Gia Hưng đang cười, nên Vạn Thương không quá phòng bị với cậu. Cậu vung tay liền đấm Vạn Thương một quả, đánh hắn đến choáng váng.
Du Gia Hưng túm lấy Vạn Thương thụi mấy phát rồi, tên phía sau hắn mới kịp phản ứng mà đến hỗ trợ. Nhưng sức lực cậu lớn, đánh người cực kì hăng.
Tên kia bị cậu đánh loạn một hồi cũng trúng vài phát, cuối cùng liên tục lui về phía sau nói:
“Đại ca anh chờ em, em đi gọi người!”
Vu Dao vừa từ phòng tắm đi ra, thấy điện thoại trên bàn có mấy cuộc gọi nhỡ của cô bạn thân, cô gọi lại, câu đầu tiên cô bạn nói là:
“Xin lỗi Vu Dao, tớ nói chuyện kia với người ấy của cậu rồi.”
Vu Dao không hiểu gì:
“Chuyện nào cơ? Đợi đã… tớ lấy đâu ra người ấy.”
“Chính là Du Gia Hưng đó.”
Vu Dao trợn mắt:
“Mịa! Đấy mà là người ấy của tớ thì tớ đây mỗi ngày sẽ thắp hương cúng bái phật tổ rồi, nhưng cậu ta không phải!”
Bạn thân cũng bối rối:
“A? Nhưng mà cậu ấy đi tìm đám người kia…”
Vu Dao trừng đôi mắt lớn hơn:
“Mẹ ơi, cái “đám người kia” là cái đám mà tớ đang nghĩ đến đó hả? Tớ cũng chuẩn bị tìm người đi đánh chúng nó rồi, cậu bảo tớ cậu gọi chị d… gọi Du Gia Hưng đi đánh?! Anh tớ đánh chết tớ mất!!!”
Cô bạn lại càng bối rối:
“Chuyện này liên quan gì đến anh cậu… Mà cậu ở đâu ra mà có anh trai?”
Vu Dao lật điện thoại, chuẩn bị dùng máy riêng gọi điện cho Cảnh Phú Viễn:
“Anh họ! Nhưng có thể chẳng mấy chốc là đoạn tuyệt quan hệ rồi!”
Sau khi tên kia chạy đi, Du Gia Hưng lại đánh Vạn Thương mấy quyền, Vạn Thương cả người đau nhức đến không bò dậy nổi, Du Gia Hưng lẩm bẩm một câu: “Giống mình lúc sáng vậy.” Được cái khả năng phục hồi của cậu xịn vô cùng, đến chiều đã đỡ hẳn rồi, ít nhất eo không đau nữa, cực kì đáng kiêu ngạo.
Đạp lên vạt áo hơi bị dài quá của Vạn Thương, Du Gia Hưng cúi xuống, nghiêng đầu, bộ dáng vô cùng ngây thơ:
“Tỏ tình bị từ chối thì đi chặn tiền, có low hay không?”
Vạn Thương sợ cậu lại ra tay, ngậm miệng không lên tiếng. Trong lòng hắn đang tính, đợi thằng đệ gọi người đến, nhất định sẽ đánh cậu đến không dậy nổi.
“Rất low.” Du Gia Hưng tự hỏi tự trả lời hết sức vui vẻ.
Nhấc lên cái chân đang đạp vạt áo Vạn Thương, cậu lùi về phía sau vài bước:
“Nó bảo sẽ gọi người đến.”
Vạn Thương nhìn cậu.
Du Gia Hưng cũng cười nhìn thẳng vào hắn:
“Tao lại không phải thằng ngu.”
Vạn Thương vẫn nhìn chòng chọc cậu.
Du Gia Hưng phất tay với hắn: “Đi nha!” Nói xong chạy như điên xuống núi.
Lúc Cảnh Phú Viễn nhận được điện thoại thì Du Gia Hưng đang trên đường về nhà. Ở đầu dây bên kia Vu Dao gào khóc thảm thiết, Cảnh Phú Viễn vô cùng bình tĩnh trả lời cô:
“Ừ, anh biết rồi, cúp trước đây, anh sẽ gọi cậu ấy.”
Vu Dao bên kia không thấy được vẻ mặt Cảnh Phú Viễn, trên thực tế từ lúc cô nói mình bị chặn tiền, Cảnh Phú Viễn vẫn nhíu mày, đặc biệt đến khi nghe Du Gia Hưng một mình đi tìm nhóm lưu manh kia, lông mày anh đã nhíu nay là càng nhíu tợn, sắc mặt cũng trầm xuống trong nháy mắt.
Cảnh Phú Viễn bấm gọi Du Gia Hưng, hỏi cậu đang ở đâu, âm thanh trong điện thoại không chuẩn, cậu không nghe ra chút bất thường nào trong giọng Cảnh Phú Viễn, “Sắp về đến nhà rồi.”
“Ừm.”
Lúc Du Gia Hưng về đến nhà trọ, sắc trời đã tối. Mở thấy đèn phòng khách không sáng, mí mắt cậu giật lên một cái, theo thói quen mở đèn ở cửa ra vào.
Trong phòng khách có người ngồi, tay cậu run lên một cái, cởi giầy xong cũng quên cả xỏ dép lê mà bước vào luôn.
“Anh?”
Cảnh Phú Viễn ngẩng đầu lên:
“Vu Dao gọi điện cho anh.”
“A…” Du Gia Hưng cẩn thận từng li từng tí một lại gần, mở đèn trong phòng khách, “Anh biết hết rồi đó.”
Phóng khách phút chốc sáng choang, đương nhiên Du Gia Hưng nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Cảnh Phú Viễn.
Không chờ cậu trả lời, Cảnh Phú Viễn liền nhào tới đem cậu đè lên tường cưỡng hôn, lực đạo kia như muốn xé nát cậu vậy.
Khóe miệng Du Gia Hưng phát đau, chắc là lúc nãy đánh nhau bị quạc vào, thực ra bụng với lưng cậu cũng trúng mấy quyền. Cảnh Phú Viễn tức giận như vậy, cậu cũng không dám nói với anh.
Đèn lần thứ hai bị tắt đi, Cảnh Phú Viễn thở hổn hển, đưa tay vỗ vỗ khóe miệng Du Gia Hưng.
Du Gia Hưng không hề phòng bị kêu “A” một tiếng.
“Em còn biết đau?”
Du Gia Hưng sững sờ, chớp mắt hai lần, có chút không biết làm sao.
Tay Cảnh Phú Viễn hơi dùng sức, đặt trên vết thương nơi khóe miệng cậu. Lúc Du Gia Hưng bị hai người kia đánh cũng không thấy đau, nhưng Cảnh Phú Viễn chỉ cần làm vậy đã đủ làm vành mắt cậu nóng lên, không nhịn được oan ức nói:
“Em đương nhiên biết đau…”
“Biết sao?” Cảnh Phú Viễn thấy mắt cậu hồng lên, biết cậu cũng chẳng dễ chịu, cuối cùng nhẹ dạ mà lại gần liếm khóe miệng cậu.
Nhưng Du Gia Hưng lại tức giận, trước kia cậu chưa từng thực sự đẩy Cảnh Phú Viễn ra bao giờ, lần này lại dùng sức đẩy anh ra, mạnh miệng hỏi anh:
“Anh làm sao phải như vậy?”
Cảnh Phú Viễn cũng tức giân, cười lạnh một tiếng.
Du Gia Hưng run lên, giống như động vật nhỏ bị thương vậy.
“Em làm gì sai chứ?” Du Gia Hưng trợn mắt, sợ nước mắt chảy ra. Cậu không hiểu sao Cảnh Phú Viễn lại tức giận, còn có thái độ thế này với cậu. Lãnh đạm như vậy, anh có phải là muốn chia tay với cậu rồi không? Dựa vào cái gì chứ, cậu mới không muốn chia tay đâu! Cậu càng nghĩ càng thấy oan ức, muốn khóc lên, nhưng vẫn cố nén nước mắt nói tiếp:
“Vu Dao cũng là em gái em, em xả giận thay em gái thì sao?”
Cảnh Phú Viễn thấy cậu sai rành rành vậy mà còn không biết mình sai ở đâu, trực tiếp cúi người khiêng cậu vào phòng ngủ rồi ném lên giường.
Du Gia Hưng ngã trên giường, vùi mặt vào trong gối, Cảnh Phú Viễn liền đứng bên cạnh giường nhìn cậu.
Một lát sau, Du Gia Hưng ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng Cảnh Phú Viễn nhìn rõ khuôn mặt cậu, cậu khóc đến cả mũi và mắt đều đỏ au, vừa nghẹn ngào nức nở vừa rơi nước mắt, hàng lông mi cong vút cũng ẩm ướt cả rồi.
“Hức…đừng hòng… hức… Đừng hòng chia tay!” Du Gia Hưng vừa lau mắt vừa hét to, “Có chết cũng không chia tay! Hức….”
Cảnh Phú Viễn đau lòng muốn chết, tức cũng không tức nổi nữa, đến gần hôn hôn mi mắt ẩm ướt của cậu:
“Ai nói muốn chia tay?”
“Kia, anh…ừm, anh mắng em…” Du Gia Hưng nghẹn ngào lợi hại, thút thít nói.
“Không có mắng em.” Cảnh Phú Viễn hôn khóe miệng cậu, “Ca ca yêu em.”
Ôm Du Gia Hưng vào ngực dỗ dành một chút, cuối cùng cũng dỗ cho cậu nín khóc, nằm trong lồng ngực anh nấc cụt.
“Anh giận vì em biết chuyện lại không báo cho anh đầu tiên” Cảnh Phú Viễn nói, “Anh không biết bọn chúng có bao nhiêu người, sợ em gặp chuyện, cũng giận em gạt anh nữa.”
“Có phải sau này,” Cảnh Phú Viễn cúi đầu đối diện với Du Gia Hưng, “Em sẽ còn có chuyện lừa gạt anh đúng không?”
Du Gia Hưng vội vàng lắc đầu:
“Hôm nay em chỉ là… Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, em xin lỗi, em sai rồi.”
“Chuyện này còn chưa xong.” Ánh mắt Cảnh Phú Viễn rời đi chỗ khác, trong đôi mắt không còn ôn nhu, chỉ có sự lạnh lung, “Không đánh đến mức bọn chúng chịu thua, chúng nó sẽ còn tiếp tục gây sự.” Anh quay đầu lại, lạnh lùng trong mắt thoáng chốc tiêu tan, nhếch miệng cười, dỗ dành nói, “Ngoan, chuyện tiếp theo cứ để anh xử lí.”
Du Gia Hưng nghe lời gật đầu.
Được an ủi tốt rồi, cậu bắt đầu có chút lung lay, vén áo lên cho Cảnh Phú Viễn xem:
“Bọn họ đánh em, đau lắm.”
Rõ ràng lúc bị đánh thì chẳng làm sao, còn trả cho cái tên đánh mình kia 2 quyền, bây giờ lại giơ cái bụng lên làm nũng cầu xoa xoa, đúng là bị chiều hư rồi.
Mưu đồ của Du Gia Hưng còn chưa đủ tốt, ai ngờ Cảnh Phú Viễn sau khi thấy vết bầm trên người cậu, không những không an ủi cậu, còn lôi cậu từ trên giường đứng lên.
“Anh mua bánh ngọt.”
“A?” Sao đột nhiên lại nói sang chuyện này?
“Nhưng xem ra hôm nay không cần cho em ăn rồi.”
“Hả?” Thế này là thế nào?