Công ty luật vào mỗi dịp cuối năm đều sẽ tổ chức một chuyến du lịch.
Vào hai năm trước, mọi người đều tham gia bỏ phiếu, Tây Hải được chọn với số phiếu áp đảo, nhưng trong đó không bao gồm Khương Phi.
Cô bỏ phiếu phản đối.
Nguyên nhân là vì, cô vừa nghe đến Tây Hải sẽ nhớ lại lúc cấp ba, Lục Bách Trình không chỉ tham gia vào buổi tụ họp gia đình cô mà còn dễ dàng chiếm được cảm tình từ người em họ nhỏ của mình. À, lần đó cô còn bị trật khớp eo.
Sau khi chia tay, những chua ngọt đã nếm trải nhiều lần khi xưa qua thời gian chỉ còn lại đắng chát, thật sự không phải là trải nghiệm đáng nhớ gì.
Thiểu số không thể thắng đa số. Team building nói trắng ra không khác gì đi làm, cấp trên không cho phép ai vắng mặt, đương nhiên Khương Phi không có cách nào từ chối.
Hôm đi Tây Hải cô bị bệnh, ngủ thiếp đi suốt cả quãng đường, khi tỉnh dậy thì chứng viêm mũi phát tác, sau khi nhìn thấy biển lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tây Hải quả nhiên không hợp với mình. Khương Phi nghĩ vậy.
Khi đó Tiểu Tôn vừa mới tốt nghiệp, dù là ma mới nhưng cũng đã rất tinh mắt phát hiện ra cô không được khỏe, dùng giọng nói tất cả mọi người đều nghe thấy, hỏi cô rằng có làm sao không.
Nhờ phước của Tiểu Tôn, Khương Phi tránh được hoạt động tập thể, ở trong khách sạn ngủ một giấc say sưa.
Trước đây Khương Phi có tính cách năng động, đi đâu cũng tràn trề tinh lực, nhưng hai năm trở lại đây cô thấy mình càng ngày càng lười, không thích đi lại, có thể nằm thì sẽ nằm, kể cả khi đi ra ngoài du lịch cô cũng tình nguyện làm tổ trên giường.
Ngoài việc trở nên lười biếng, Khương Phi còn có một sự thay đổi khác, đó chính là cảm giác thèm ăn bị giảm đi.
Không phải là cô không thể ăn nhiều, chỉ là có một khoảng thời gian, để giảm đi số cân nặng đã tích trữ trong mùa đông nên cô đã bỏ bữa tối và bữa khuya, sau khi gầy xuống thì thói quen này vẫn còn tiếp tục. Thế nên cô không có cảm giác thèm ăn vào ban đêm.
Sau khi tỉnh dậy Khương Phi không cảm thấy đói, cô mở di động ra, hiếm khi không có tin tức công việc làm phiền mà toàn là ảnh chụp của mọi người lúc đi chơi. Cô lưu hai tấm dự phòng rồi đứng dậy đi tắm, sau khi ra ngoài thì trang điểm đầy đủ với tâm trạng thoải mái, mặc chiếc váy dài mới mua, để phù hợp với mùa đông nên cũng khoác thêm một chiếc áo khoác da màu nâu choàng qua hông.
Gần khách sạn có một quán bar nổi tiếng trên internet, cô định qua đó uống vài ly. Không ngờ vừa đi đến cửa quán bar, cô lại bắt gặp Lương Tiếu đang tán tỉnh một cô gái xinh đẹp.
Khương Phi khẽ giễu cợt, người này tuần trước chia tay với Dương Thiến còn khóc lóc kể lể với cô, vừa qua được vài ngày, nháy mắt đã thấy ngựa không ngừng vó mà bắt chuyện cùng với người mới
Đàn ông chả có gì tốt lành.
Khương Phi chọn một chỗ ngồi cách xa anh ta, bảo người ta pha chế thức uống mới, chất lỏng màu chàm uống vào có vị sữa, khó có thể dùng lời nói để diễn tả.
Cô chán ghét đẩy sang một bên, vừa lúc Lương Tiếu đi qua, cô nhanh chóng nghiêng bả vai: “Không đi chơi sao?”
Lương Tiếu bĩu môi, hỏi cô: “Hết cảm rồi hả?”
“Thực ra cũng không nghiêm trọng, ngủ một giấc thì thoải mái rồi.”
Lương Tiếu lúc này đột nhiên xích lại gần cô: “Ôi chao, cô xịt nước hoa gì vậy?”
Khương Phi ngăn lại theo phản xạ có điều kiện: “Bớt giở trò với tôi đi.”
Lương Tiếu không lùi bước, vẫn giữ khoảng cách không gần không xa với cô, anh ta cười than thở: “Cô quá cứng nhắc rồi, không linh hoạt gì cả.”
Khương Phi liếc mắt, nói: “Thôi đi”, cô tiện tay cầm lấy ly rượu mình đã đẩy ra xa, nhấp một ngụm lớn, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
Lương Tiếu ra vẻ muốn tiến lại gần, cô trốn về phía sau, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt dù hai năm không gặp nhưng vẫn cực kỳ thân thuộc.
Khương Phi quen thuộc với Lục Bách Trình đến mức, dù anh có hóa thành tro cô vẫn có thể nhận ra được ngay.
Theo lý thuyết lâu ngày không gặp lại, thì dù sao cũng nên lên tiếng chào hỏi.
Nhưng Khương Phi không rộng lượng như vậy, bụng dạ cô hẹp hòi hơn cô nghĩ, ánh mắt cô chỉ dừng lại trên gương mặt của người đàn ông đó trong một giây, rồi vội vàng quay đầu đi.
Nhưng kỳ lạ là, chỉ vẻn vẹn một giây, cô lại soi rõ ràng từ khuôn mặt, biểu cảm đến trang phục của anh.
Anh không thay đổi gì cả, vẻ mặt vẫn vừa đen vừa thối như ngày nào. Còn biết mặc một chiếc áo sơmi bắt mắt.
Cơ bắp của anh ẩn sau lớp quần áo, nhìn bên ngoài có vẻ cao gầy, thân hình cao lớn đứng trong đám đông, rất khó để không bị nhìn thấy.
Khương Phi cho rằng đây chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ.
Nhưng khi cô ra khỏi quán bar, lại thấy anh đứng cách cánh cửa không xa, quay lưng về phía cô, hơi khom lưng nói chuyện điện thoại, trên tay còn kẹp điếu thuốc.
Trực giác mách bảo rằng anh đang đợi cô.
Vì vậy cô không đi, cho đến khi anh xoay người về phía cô. “Em đến đây chơi à?” Anh hỏi.
Khương Phi ngẩn ngơ, cô nhớ lần cuối hai người trò chuyện là vào sinh nhật anh, cô nói chúc mừng sinh nhật, anh cảm ơn đáp lại.
Cô gật đầu nói: “ Đi du lịch công ty.”
“Sao không đi ra ngoài với người đồng nghiệp kia của em?”
“Anh nói cái gì?”
Anh lại thở một hơi: “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Không cần đâu.” Khương Phi xua tay từ chối “Em ở ngay phía trước.”
Lục Bách Trình yên lặng nhìn cô, không cho phép thương lượng: “Anh tiễn em.”
Khương Phi hít mũi: “Ờ.”
Đi một đoạn đường, cả hai đều không nói gì nữa.
Một chiếc xe gắn máy chạy qua, Lục Bách Trình đột nhiên hỏi: “Chân em không lạnh sao?”
Khương Phi lắc đầu.
“Coi chừng về già lại bị thấp khớp.”
Câu nói này quả nhiên phá vỡ không ít khoảng cách ngượng ngùng giữa hai người, Khương Phi đá chân nói: “Ở đây không lạnh.”
Lục Bách Trình không nói gì, may mà khách sạn ở ngay trước mắt. “Đến đây là được rồi.”
Hai người dừng chân ở đại sảnh khách sạn, Khương Phi chỉ lên phía trên: “Em đi lên đây.”
Lục Bách Trình im lặng một lúc, nhưng anh không trả lại cho cô thứ anh đang cầm trên tay — anh đã giúp cô cầm túi xách suốt cả quãng đường.
“Phi Phi.” Anh gọi cô. “Vâng?”
“Em đang bị cảm có phải không?”
Khương Phi ngạc nhiên trước khả năng quan sát của anh, cô nhéo cổ họng nói: “Đã khỏe hơn rồi.”
“Để anh mua thuốc cho em! Tiệm thuốc gần đây lắm.” Tim Khương Phi bỗng dưng đập nhanh.
“Không phiền anh sao?” “Không phiền đâu.”
Lục Bách Trình mở túi xách, lấy di động của Khương Phi ra. Di động đã đổi, tính năng mở khóa bằng vân tay sớm đã không còn hiệu lực. Điện thoại rung lên từ chối, anh không phản ứng gì, nhẹ nhàng nhập mật khẩu và mở khóa thành công, chân mày nhíu chặt lúc này mới buông lỏng ra không dễ nhìn thấy.
Xoay điện thoại về phía cô, anh nói: “Bây giờ em gửi số phòng cho anh, một lúc sau anh mang thuốc lên cho em.”
Thậm chí không để cho Khương Phi có cơ hội đổi ý cự tuyệt.