Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 37

Không phải thứ gì có chứa nhiều kỷ niệm cũng đáng giá để nhớ lại, hai năm qua Khương Phi rất ít khi nghĩ tới. Nếu không có câu hỏi của An Mộng Như đối với “Tiểu Thành” lúc trước, thì có lẽ cô đã không thao thức đến nửa đêm để suy nghĩ về những chuyện mấy năm vừa rồi.

Tất nhiên cô biết mình yêu Lục Bách Trình, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng đôi khi mình quá vô tình.

Bỏ qua cảm tình đã biết nhau từ thuở ấu thơ qua một bên không nói đến, cả hai đã bên nhau từ năm lớp 11 cho đến lần chia tay lúc tốt nghiệp Đại học, suốt quãng thời gian sáu năm ấy cũng không thắng nổi vài tháng sau khi chia tay, nhưng về sau cô cũng hiếm khi buồn bã chán nản vì mối tình này.

Nhiều nhất là sau khi mua nhà, cô phải đối mặt với cảnh ngôi nhà rộng rãi nhưng chỉ có một chiếc giường lớn thì sẽ cảm thấy hơi khó chịu, rồi nghĩ rằng nếu có Lục Bách Trình ở đây, ngôi nhà mới của cô sẽ không đến nỗi vắng vẻ như vậy… Nếu cô không nói lời chia tay với anh, anh hẳn có lẽ sẽ sắm một tủ quần áo riêng có thể chứa đầy tất cả quần áo của cô.

Nhưng thế giới chính là một vòng tròn, đi một vòng, cô và Lục Bách Trình vẫn về lại với nhau.

Khương Phi nhớ lại khoảnh khắc lúc vừa mới làm hòa, cô hỏi Lục Bách Trình sau hai năm xa cách anh có quen thêm ai nữa không.

Anh nói không.

Cô cũng rất ngạc nhiên, hỏi tại sao anh không quen thêm ai nữa.

Anh so với cô còn ngạc nhiên hơn, hỏi lại cô: "Tại sao anh lại phải quen?"

Lúc này Khương Phi mới nhận ra rằng mình đang đem dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử, xếp anh cùng Lương Tiếu và những người khác vào cùng một loại người.

Tên Lương Tiếu này chỉ vài ngày sau khi chia tay với Dương Thiến đã bắt đầu tán tỉnh những người phụ nữ khác.

Liệu Lục Bách Trình có làm như vậy không?

Chủ quan Khương Phi tin rằng Lục Bách Trình không phải người tùy tiện như vậy, nhưng khách quan mà nói thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Hai năm không thấy, còn ba, bốn hoặc năm năm thì sao?

Không ai có thể đánh bại thời gian. Nếu họ không gặp lại nhau ở Tây Hải, sớm muộn gì một người phụ nữ khác cũng sẽ xuất hiện bên cạnh Lục Bách Trình.

Từ trong tiềm thức, Khương Phi đã không tin vào câu nói cùng trời cuối đất, nếu không cô cũng sẽ không bài xích hôn nhân đến thế này.

Bởi vì cô thực sự hiểu rõ rằng, hôn nhân có thể làm cho tình cảm bị biến chất.

Bất kể tốt hơn hay tệ hơn.

*

Phùng Thần không phải người ở Cừ Dương nên hôn lễ được tổ chức ở tỉnh bên.

Khương Phi vốn dĩ định gửi phong bì chúc mừng đến là xong việc, nhưng tình cờ cô cần đến đó để công tác nên tiện đường ghé vào tham dự hôn lễ.

Lễ cưới được tổ chức hoành tráng xa hoa, địa điểm rộng, nhiều khách mời, Khương Phi đến muộn nên được xếp vào một bàn không có người quen của hai người.

Đã nhiều năm không gặp, Phùng Thần thân hình đầy đặn lên không ít, nhìn từ bên cạnh Khương Phi có thể nhìn thấy mờ mờ bụng bầu phập phồng, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta không cao nhưng lại có một khuôn mặt chính trực, mang mắt kính, làm cho người ta nhìn thoáng qua có cảm giác vừa khéo dung hòa giữa tháo vát và chính trực.

Sau khi Khương Phi báo cáo với Chung Uẩn những gì cô đã quan sát được trong thời gian này, thoát ra khỏi đoạn trò chuyện thì nhìn thấy tin nhắn Lục Bách Trình gửi, anh hỏi cô khi nào sẽ trở về.

Cô trả lời: Ngày mốt.

Sau đó cô chụp ảnh khung cảnh đám cưới gửi cho anh.

Đối với Phùng Thần từ lâu Lục Bách Trình đã không có ấn tượng gì, anh chỉ nhớ rằng người này có quan hệ bình thường với Khương Phi, Chung Uẩn cũng đã từng tát cô ta một cái thật nặng - anh lúc đó cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, lực chú ý của anh ngoại trừ đặt ở trên người Khương Phi trên sân khấu, thì còn có một vài nam sinh bên cạnh đang nhận xét về Khương Phi.

Làm cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Đừng uống.

Khương Phi mím môi cười, trở về sẽ tốt thôi.

Với tư cách là người bạn cùng lớp Đại học không mấy quen thuộc với cô dâu, lại còn từng xảy ra những mâu thuẫn không đáng có, Khương Phi cũng không ở bên bàn rượu quá lâu, trước khi rời đi cô nói chúc mừng với Phùng Thần, cảm giác khó chịu của thời sinh viên đặt trong thế giới của người trưởng thành dường như đã biến thành những việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Hai người cười và nói chuyện với nhau một lúc, rồi cuối cùng chụp chung một tấm ảnh.

Đứng chờ ở cửa nhà hàng, khi gió đêm thổi qua, Khương Phi vẫn cảm thấy có chút vi diệu.

Kể từ khi Lục Bách Trình đến trường tìm cô, cô và Phùng Thần chưa bao giờ nói với nhau một lời nào. Nhưng bây giờ, cô đang ở đây để tham dự lễ cưới của Phùng Thần, vừa rồi hai người còn phối hợp diễn chung một bộ phim tình cảm chị chị em em.

Nhưng điều này không phải là xoá bỏ những mâu thuẫn lúc trước. Đây là cảnh hoà bình giả dối.

Như để xác minh câu nói của Khương Phi, ngày hôm sau Khương Phi nhận được một tấm ảnh từ Chung Uẩn.

Đó là tấm ảnh của cô và Phùng Thần.

Chung Uẩn gửi giọng nói, cười trong khoảng mười giây rồi mới nói: Sao mình không biết trên ảnh trông cậu già như thế chứ?

Trong ảnh, khuôn mặt của Khương Phi to hơn một chút, chưa kể đến cả bờ vai cũng to hơn so với người bình thường.

Khương Phi: Cậu kiếm ở chỗ nào vậy, sao mình không thấy? Chung Uẩn: Trên bảng tin của Phùng Thần đó, cậu không thấy hả?

Khương Phi vào xem thì thấy Phùng Thần đã đăng lên bảng tin, nhưng cô không thấy ảnh của hai người họ.

… Tấm ảnh đó chắc trong nhóm mới xem được.

Khi cô nói chuyện này với Chung Uẩn, Chung Uẩn chỉ đơn giản là cười càng to hơn, còn mượn câu mà cô đã nói trước đây để chế nhạo: Bây giờ cậu còn cảm thấy mình được yêu mến nữa không?

Khương Phi:...

Vì Phùng Thần, buổi tối khi gọi video call với Lục Bách Trình, Khương Phi đã phàn nàn một trận.

Lục Bách Trình hỏi: "Giữa em và cô ta có mâu thuẫn gì không?" "Chính xác mà nói, là bởi vì anh đó."

Khương Phi đang ngồi ở trên giường thoa dầu dưỡng thể.

Điện thoại dựng đứng kẹp trong chăn bông, camara hướng từ dưới lên trên, tinh dầu hoa hồng trên lòng bàn tay trắng nõn đã được làm ấm thoa đều lên bắp chân, lướt đến đâu đều trở nên trơn bóng, tinh tế.

Lục Bách Trình dời điện thoại ra xa hơn: "Bởi vì anh?"

Khương Phi nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của anh, nhướng mày nhìn về phía màn hình, cố ý cúi người, hạ thấp đường viền cổ áo, để lộ gần hết khuôn ngực đầy đặn, cô bóp giọng nói: "Nếu anh lớn lên giống như dưa vẹo táo nứt thì có lẽ cô ta không mang nhiều sự thù địch với em như vậy."

Năm nhất Đại học, Phùng Thần có bạn trai cao một mét chín, mày rậm mắt to, cô ta rất lấy làm tự hào, thường xuyên dẫn đến lớp để đi học cùng với cô ta. Nhưng sau khi Lục Bách Trình lộ mặt, bạn trai từ trường thể thao của cô ta dường như đã biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa. Chung Uẩn cho

rằng điều này rất khó có thể không làm cho người ta không nghi ngờ, Khương Phi vô cùng đồng ý.

"Em nói thì nói đi, sao tự nhiên lại gần như vậy làm gì?”. Lục Bách Trình đạo đức giả hỏi.

Khương Phi xụ mặt nhìn anh trong chốc lát rồi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như hồ ly.

Cô nói: "Anh dịch máy ảnh xuống, em muốn xem có phải anh đã cởi quần rồi hay không."
Bình Luận (0)
Comment